Thế nhưng dù anh đã bị câu nhớ nhà của cô làm mềm lòng thì ngoài miệng vẫn nói. Ai biết mục đích của em có thật sự là ngắm cảnh không?
Anh vẫn nghĩ là tôi sẽ chạy trốn?
Không lẽ trong đầu em chưa từng có ý nghĩ này hả?
Cố Tân Tân dùng sức ngắt lấy chiếc gối phía dưới, Tôi cần gì phải lãng phí thời gian vào chuyện không thể?
Nét căng thẳng trên mặt Cận Ngụ Đình nhanh chóng biến mất. Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sẽ cho em nửa giờ ra ngoài cho khuây khỏa. Nhưng chỉ nửa giờ thôi, một phút cũng không hơn được.
Được được! Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân tràn ngập vui vẻ, Tôi biết anh tốt nhất mà.
Chỉ là một câu thuận miệng thôi nhưng Cận Ngụ Đình nghe vào, ánh mắt lập tức thấp thoáng tia kích động. Cuối cùng thì em cũng biết tôi mới là người tốt nhất với em.
Cố Tân Tân nghe tai trái qua tai phải, dù đây có không phải là lời thật lòng thì lúc này cô cũng sẽ không bóc trần.
Ăn cơm thôi.
Ừ. Cô cười tít, đồng ý ngay tắp lự.
Lần đầu tiên là Cận Ngụ Đình đưa cô đi, xe lăn vừa đẩy vào phòng bệnh Cố Tân Tân đã không thể chờ đợi được nữa muốn đứng dậy.
Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước, lại liếc quần áo trên người cô, Quần áo gì mà rộng thùng thình, có muốn thay bộ khác không?
Cũng không phải là đi ra ngoài chơi, cần gì phải mặc đẹp chứ.
Cố Tân Tân cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy rồi vẫy tay ra hiệu cho Cận Ngụ Đình, muốn anh đỡ cô, người đàn ông tiến lên, trực tiếp bế cô lên rồi đặt xuống chiếc xe lăn.
Cố Tân Tân không thể chờ đợi được nữa. Đi thôi.
Bàn tay người đàn ông đặt lên tay cầm, Cố Tân Tân quay đầu liếc nhìn, bàn tay rơi xuống cổ tay Cận Ngụ Đình, Có phải dưới đó có một cái sân lớn không?
Ừ, tôi đã xuống đó đi vòng quanh một lượt, trong sân cũng không có nhiều người.
Anh thấy biểu hiện của tôi thế nào? Có đáng khen không? Cố Tân Tân hỏi một câu không đầu không đuôi.
Là sao? Cận Ngụ Đình đẩy cô đi về phía trước.
Hôm nay trên tôi gửi wechat cho anh, anh không thấy hả?
Cận Ngụ Đình vừa mới đi ra ngoài một chuyến, đương nhiên cũng đã đọc được, Sao tự nhiên lại gửi tin nhắn cho tôi?
Sao thế? Làm phiền anh hả?
Đương nhiên là không.
Cận Ngụ Đình đẩy Cố Tân Tân đi trên hành lang, Khổng Thành đi phía trước nhanh nhẹn tiến lên ấn nút bấm thang máy. Cận Ngụ Đình không nhịn được nhìn Cố Tân Tân ngồi ngay ngắn trên xe, hình ảnh này thật giống như họ đã trở lại lúc trước. Hồi đó ngày nào anh cũng nhận được tin nhắn cô gửi qua wechat, hoặc là nói trời mưa có sấm sét kêu anh cẩn thận, hoặc là sẽ nói ở đâu đó có quán trà sữa mới mở rồi kêu anh trên đường về tiện đường mua cho cô. Mỗi ngày như vậy anh đều chưa từng chê cô phiền, bây giờ anh đột nhiên có ảo giác ngày tháng đó đã quay trở lại.
Xuống sân, vì trận nóng bức nhất đã qua rất lâu nên hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, Cố Tân Tân hít một hơi thật sâu.
Cận Ngụ Đình ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhìn thấy một đôi trai gái đang chầm chậm bước đi, cô gái kia có lẽ là đi lại bất tiện nên cậu thanh niên đi bên cạnh đỡ lấy cô ấy, kiên nhẫn thả chậm bước chân chờ đợi.
Cố Tân Tân lười biếng thả lỏng toàn thân, khuôn mặt thỏa mãn. Thoải mái quá đi.
Đây cũng không phải nơi nghỉ dưỡng, có cần phải kích động như thế không?
Anh làm sao biết được, đã rất lâu rồi tôi không được thả lỏng như thế này đấy. Nếu không nhờ lần này thì đoán là hiện tại tôi đang ở công ty bận tối tăm mặt mũi đây.
Cận Ngụ Đình nhìn thẳng vào mắt cô, kéo chiếc xe của cô đến gần mình hơn. Ai kêu em liều mạng như vậy?
Con người chính là như thế đó, chỉ ở trong lúc không thể làm gì được nữa mới chịu tạm thời thả xuống mọi thứ trên vai rồi dành thời gian đi ngắm nghía mọi người xung quanh.
Cận Ngụ Đình xoay chiếc xe lăn, để cho cô đối diện với anh, Vậy còn tôi thì sao, em có nhìn thấy tôi không?
Cố Tân Tân nhếch khóe miệng, Tôi cũng đâu có phải người mù.
Tôi là muốn hỏi, em có nhìn được đến trái tim tôi không?
Cố Tân Tân hơi nghiêng người, ngón trỏ điểm nhẹ trước ngực Cận Ngụ Đình, Trong đó có gì thế?
Em không nhìn ra sao? Cận Ngụ Đình nói xong, bắt lấy cổ tay Cố Tân Tân, cô muốn rút về, lại bị anh càng nắm chặt hơn.
Đau.
Anh suýt chút nữa quên mất cô bị thương khắp nơi, trên tay và đùi cũng có, Cận Ngụ Đình vội vàng thả tay ra.
Cố Tân Tân lấy điện thoại, bật camera sau đó giơ lên trước mặt mình. Người đàn ông nhíu mày, đẩy tay cô ra. Đừng có chụp tôi.
Cố Tân Tân bật cười, Ai chụp anh, tôi tự sướиɠ mà.
Anh liếc cô một cái, thấy Cố Tân Tân giơ tay trái lên, không ngừng thay đổi tư thế, một hồi lâu sau Cận Ngụ Đình đã bắt đầu có chút không nhìn nổi nữa.
Anh đến đây. Cố Tân Tân vẫy vẫy tay gọi anh.
Làm gì?
Đến đây. Cố Tân Tân cười tít mắt.
Cận Ngụ Đình bất đắc dĩ đứng dậy đi đến phía sau Cố Tân Tân, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của anh. Cố Tân Tân vuốt nhẹ, Cận Ngụ Đình nhìn thấy trên đầu mình mọc thêm một đôi tai thỏ, anh giật mình theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Làm cái gì thế. Cố Tân Tân muốn kéo anh lại.
Em thích thì tự chơi đi, tôi không chơi với em.
Cố Tân Tân cực kỳ mất hứng, Tôi mặc kệ, anh nhất định phải chụp với tôi hai tấm. Nhanh nhẹn một chút đi nào.
Cô túm ống tay áo của Cận Ngụ Đình, người đàn ông sợ mình còn tránh nữa sẽ kéo ngã cô, không còn cách nào khác đành trở lại màn hình.
Một đôi tai thỏ cùng xuất hiện trên đầu anh và Cố Tân Tân, cô nhìn vẻ mặt căng cứng của anh, Cười đi, hoặc là học theo động tác mèo cầu tài của tôi nè.
Em giỏi rồi. Người đàn ông có cảm giác mình như một thằng ngốc, anh không khỏi nhìn quanh bốn phía, may là Khổng Thành không có đi theo xuống đây.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng nghe được tiếng tách truyền vào trong tai, vội vàng lên tiếng uy hiếp cô. Tốt nhất là em mau xóa nó đi.
Xóa làm gì chứ, đẹp mà. Cố Tân Tân nói xong, phóng to bức ảnh, Anh nhìn vẻ mặt của anh này, cứ như một con thỏ không được ăn cà rốt ấy.
Em lưu tấm ảnh này trong điện thoại, không sợ ngày nào đó sẽ bị Tu Tư Mân nhìn thấy hả? Anh nói xong câu này, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân.
Thế nhưng nét mặt cô cũng không có mấy biến đổi, Tôi vui là được rồi, hiếm khi mới thấy được vẻ mặt đáng yêu như vậy, không lưu lại thì lãng phí quá.
Khóe miệng Cận Ngụ Đình không nhịn được cong lên, Cố Tân Tân đổi sang một kiểu bán manh khác, Chụp thêm vài tấm nữa.
Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, Một tấm là đủ rồi, còn chụp làm gì nữa?
Qua đây đi mà, chơi vui lắm, nhanh lên một chút.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân hơi nghiêng tìm một góc độ vừa vặn nhất, Cận Ngụ Đình thấy vậy, kề sát khuôn mặt mình vào một bên má cô.
Cố Tân Tân hơi khựng lại, hô hấp của người đàn ông phả lên tai cô, nhiệt độ của anh cũng truyền qua cô. Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Không chụp à?
Cô định thần lại, khẽ ấn chụp.
Cận Ngụ Đình chống hai tay trên tay bám của chiếc xe lăn, Còn chụp nữa không?
Không cần nữa, tôi muốn tự sướиɠ thêm mấy tấm nữa.
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đứng lên rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện Cố Tân Tân, Em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt, nhất định phải chờ hồi phục hoàn toàn mới được xuất viện.
Sao tự nhiên lại nói vậy?
Đám cưới của em và Tu Tư Mân đã hủy bỏ, Khổng Thành hôm nay hỏi khách sạn đó, biết được họ đã nhận một đám khác, Tu Tư Mân đã tự hủy đi rồi.
Cố Tân Tân không hề giật mình, Bộ dạng này của tôi không thể nào làm đám cưới với anh ấy được, nếu anh ấy không hủy đi, đến lúc đó cô dâu không có thì hóa ra lại tự biến mình thành trò cười à?
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm thần sắc của cô. Nói không chừng sau lần này sẽ triệt để hủy luôn rồi.
Có thể lắm, anh vui vậy sao?
Tôi thì có gì mà vui?
Cố Tân Tân nói, Chút tâm tư này của anh tôi còn không biết chắc?
Được rồi, sắp hết nửa giờ, quay lại thôi.
Không muốn, Cố Tân Tân oan ức trừng mắt nhìn người đàn ông. Tôi mang theo điện thoại nên có thể nhìn được giờ đó, còn chưa hết 20 phút nữa.
Tôi thấy em nãy giờ nói liên tục, đã vậy quay về rồi nằm trên giường nói cũng như nhau thôi.
Cố Tân Tân mím môi. Được thôi, tôi không nói nữa.
Ngón tay cô điểm nhẹ lên màn hình, chuyển hiệu ứng chụp, xoay người một vòng, bốn phía xung quanh đều chụp một lần. Cận Ngụ Đình không hiểu, chơi vui vậy cơ à? Cố Tân Tân, không ngờ em cũng tự luyến đến mức đó.
Dĩ nhiên rồi, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà không tự luyến một chút thì đúng là lãng phí.
Cô thu lại điện thoại, muốn tại chỗ vươn vai thêm một lần, thế nhưng cánh tay truyền đến mơ hồ đau.
Cận Ngụ Đình đứng dậy đẩy cô về phòng bệnh, toàn thân Cố Tân Tân đổ đầy mồ hôi, Muốn tắm.
Tôi giúp em.
Dù Cận Ngụ Đình đã nói sẽ không mời hộ lý cho cô, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cái miệng đó của cô. Mỗi ngày anh sẽ cho người giúp việc ở tòa nhà Tây chạy đến một chuyến, đến chiều tối sẽ giúp Cố Tân Tân tắm rửa.
Tôi muốn nằm.
Cận Ngụ Đình ôm cô về giường bệnh, Cố Tân Tân nhét điện thoại vào trong chăn.
Người đàn ông đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô vội vàng gửi mấy tấm ảnh chụp được cho Tu Tư Mân, sau đó nhanh tay xóa lịch sử trò chuyện và mấy tấm ảnh trong album.
Ngày tổ chức đám cưới càng ngày càng đến gần, vết thương trên người Cố Tân Tân đã gần bình phục hoàn toàn, chỉ là vẫn chưa thể xuất viện.
Cô giả bộ ngái ngủ liếc Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh. Mấy giờ rồi?
Người đàn ông nhìn đồng hồ, Tám rưỡi.
Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái. Điện thoại và máy tính đều đã đưa em, không tự nhìn được à?
Không có việc gì tự nhiên đi xem ngày làm cái gì.
Cận Ngụ Đình nói ra một con số, Cố Tân Tân ậm ừ. Nghĩ lại mới thấy hóa ra đã ở trong bệnh viện lâu như vậy rồi, đúng là buồn bực muốn điên mà.
Không phải vẫn có tôi ở bên cạnh nói chuyện với em đấy sao?
Cố Tân Tân một chữ về đám cưới cũng không nhắc đến với anh, kỳ thực cô vẫn luôn nhớ kỹ ngày tháng, chỉ là Cận Ngụ Đình càng không thể hiện ra thì cô càng phải khiến cho anh tin tưởng rằng đám cưới kia đã bị hủy bỏ.
Buổi tối trước ngày tổ chức đám cưới, Cố Tân Tân như người không liên quan ăn hết phần cơm tối.
Cô bình tĩnh không một chút nóng nảy hay sốt ruột như vậy đã thành công khiến Cận Ngụ Đình hoàn toàn tin tưởng, tối đó anh cho cô ngủ sớm rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nếu như mọi ngày thì anh sẽ tắt đèn sau đó sang phòng bên cạnh xử lý công việc, có lẽ khoảng 12 giờ đêm mới đi ngủ.
Ban ngày lúc cô tỉnh táo phần lớn thời gian anh đều ở bên cạnh cô, công việc phải xử lý vì vậy mà đều phải chuyển hết về đêm.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình quét về phía tủ đầu giường, chỗ đó vừa rồi anh đã đặt sẵn một cốc nước đầy, chỉ là Cố Tân Tân giống như càng ngày càng ỷ lại vào anh, mỗi lần muốn uống nước, ăn cơm, hay thậm chí là ăn hoa quả cũng đều sẽ gọi anh.
Cận Ngụ Đình quay người, cầm cốc nước rồi đặt ống hút vào một bên khóe miệng của cô. Dù hiện tại cô đã có thể đứng dậy nhưng Cận Ngụ Đình vẫn cho cô dùng ống hút, như vậy cô cũng đỡ phải tốn sức.
Cố Tân Tân uống hai ngụm, Cận Ngụ Đình đặt cốc nước về chỗ cũ, lúc chuẩn bị thu tay về lại phát hiện ra cánh tay áo đã bị cô nắm chặt.
Làm sao thế?
Cận Ngụ Đình, sau này anh sẽ quên tôi chứ?
Cận Ngụ Đình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, Không biết.
Anh vẫn là nên quên tôi đi.
Người đàn ông ngồi xuống mép giường. Vì sao?
Cố Tân Tân không thể nói nhiều, bởi vì ngày mai đối với cô cực kỳ quan trọng, cô đã làm nhiều việc như vậy đều là để kế hoạch ngày mai có thể thuận buồm xuôi gió, cô không muốn giây phút cuối cùng lại bị một chút ưu tư này phá hủy hết thảy. Cố Tân Tân giả bộ ung dung, đùa giỡn nói. Tôi cũng đã đăng ký kết hôn với người ta rồi, đây là sự thật.....
Kết hôn và chưa kết hôn cũng chỉ khác nhau một chữ mà thôi.
Cố Tân Tân không nói nữa, Cận Ngụ Đình là người nhạy cảm đến thế nào chứ, lẽ ra lời này cô cũng không nên nói, chỉ là thật sự không nhịn được.
Nhân tiện muốn nói với anh hôm nay chân tôi hơi đau, ngày mai lúc kiểm tra phòng anh nhớ hỏi bác sĩ xem sao.
Đau chân thì đừng có động đậy lung tung nữa, mau đi ngủ đi.
Cố Tân Tân nhắm mắt lại, Ừm.
Cận Ngụ Đình ngồi một lúc rồi chậm chạp đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh, tiếng đóng cửa vừa vang lên Cố Tân Tân lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, còn phủ một tầng nước mắt, trong lòng không ngừng dâng lên chua xót.
***
Bát Bát: Đêm qua ta phát hiện ra hết chương để phúc lợi rồi, bây giờ ta đã dịch sát với bên Trung, haha.
P/s: Ý ta là phúc lợi 188 lượt theo dõi wordpress có lẽ mọi người không cần phải chấp niệm nữa, ai cảm thấy cần thiết thì theo dõi thôi. ^^!