Trảm Nam Sắc

Chương 133 - Em Và Chồng Em Ở Nhà Tôi??

Trước Sau

break
Dịch: CP88

***

Ăn cơm xong, Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, Gần đến giờ rồi, đi thôi.

Thương Kỳ ngoan ngoãn để đũa xuống rồi đứng dậy.

Cận Ngụ Đình xoay người, nhìn về phía Cố Tân Tân, cô ngồi với đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ, căn bản không có liếc anh lấy một cái.

Đi ra đến ngoài, Thương Kỳ biết anh có việc nên không đi theo nữa, Cửu ca, em đi trước.

Ừ.

Cận Ngụ Đình liếc thấy cô ta xoay người rời đi, tầm mắt bám theo, Thương Kỳ dĩ nhiên có thể cảm giác được ánh mắt phía sau lưng, cô ta chỉ có thể giả bộ trấn định bước nhanh rời đi.

Lên xe, Khổng Thành thấy tinh thần xuống cấp của anh thì mở miệng, Cửu gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đến nơi tôi gọi ngài.

Đúng rồi, căn biệt thự kia còn đang bán ra sao?

Để tôi kiểm tra.

Cố Tân Tân hiện tại không còn thiếu tiền, cũng không bị đưa ra tòa, nhưng nếu như cô không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến anh mà mang căn biệt thự đó đi bán thì cũng không phải là không thể phải không?

Cửu gia, tin rao bán đã được gỡ xuống rồi.

Cận Ngụ Đình nghe vậy, trong lòng khẽ buông lỏng, không nói gì nữa.

Kết thúc buổi họp chiều đó, Khổng Thành đứng bên ngoài chờ anh, Cận Ngụ Đình đi ra khỏi phòng hội nghị cũng đã không còn sớm, liền đi thẳng ra cửa.

Khổng Thành nhận lấy tập văn kiện trong tay anh, Cửu gia, cơm tối ăn bên ngoài hay là về tòa nhà Tây?

Tôi chưa đói.

Vừa rồi Khổng Thành rảnh rỗi đã kiểm tra thông tin của căn biệt thự kia, Phía bên quản lý nói căn nhà kia hình như có người muốn vào ở. Hai ngày nay đang chuyển đồ vào trong.

Cận Ngụ Đình lập tức dừng lại bước chân, Cô ấy vẫn là bán đi?

Nhưng nghe lời kể của quản lý thì hình như hai ngày nay cô ấy rất thường xuyên đến đó, có thể là cô ấy để cho chính mình ở.

Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh xe, trên vẻ mặt xuất hiện vẻ kỳ quái không thể nói ra được, sau đó lại chuyển thành kinh hỉ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua liền đổi thành tức giận, Cô ấy chuyển tới còn có ai đi cùng không?

Cái này cũng khó mà nói, hiện tại Cố Tân Tân và Tu Tư Mân đã kết hôn, có pháp luật nào cấm bọn họ không được ở cùng nhau đâu?

Khổng Thành không dám nói tiếp, không thể làm gì khác là trả lời, Bây giờ vẫn còn chưa rõ là rốt cuộc cô ấy muốn ở đó hay là mang nhà bán.

Cô ấy mà dám mang tên họ Tu đó cùng đến ở...... Cận Ngụ Đình cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói lời này, chỉ là nửa câu sau không biết làm sao thốt ra khỏi miệng.

Cửu gia, căn biệt thự này lúc trước là ngài đã cho Cửu phu nhân......

Nếu là cô muốn bán đi, muốn vào ở, hay là mang người khác vào ở cùng thì cũng là quyền lợi của cô, Cận Ngụ Đình không quản được nhiều đến thế.

Tôi mua cho cô ấy, nhưng không phải là để cho cô ấy mang theo người đàn ông khác vào đó ở!

Điểm này Cận Ngụ Đình dù thế nào cũng không thể nhịn được.

Phái người theo dõi từng giây từng phút cho tôi.

Khổng Thành bất đắc dĩ nhận lấy quả bom hạng nặng này, Vâng.

Đồ đạc của Cố Tân Tân và Tu Tư Mân cũng không có nhiều, ở khách sạn dù thế nào thì cũng không thể tự do tự tại như ở nhà. Phía biệt thự bên kia từ ban đầu cũng bao gồm cả chi phí dọn dẹp, gần đây Cố Tân Tân mua gấp thêm chút đồ, cũng đã chuẩn bị gần đủ, ngày chuyển tới cô cũng đã định xong.

Phía Cận Ngụ Đình gần như là ngay tức khắc nhận được tin tức, Khổng Thành ôm một chồng ảnh đặt lên bàn làm việc của Cận Ngụ Đình. Người đàn ông liếc mắt sang, bức ảnh phía trên cùng chính là Tu Tư Mân ôm Cố Tân Tân đi vào trong nhà, phía sau còn có người giúp kéo hành lý.

Sắc mặt Cận Ngụ Đình cứng đờ, cảm giác bài xích trong lòng không ngừng tích tụ, động tác trong tay càng ngày càng gấp gáp. Từng tấm ảnh hiện ra, có tấm chụp lại bọn họ từ trong khách sạn đi ra khỏi xe, lên xe, rất nhanh lại đi tới khu biệt thự, cuối cùng là tiến vào căn biệt thự anh mua cho cô kia!

Khổng Thành muốn khuyên Cận Ngụ Đình bỏ đi, khuyên anh đừng tiếp tục cố chấp với việc này nữa. Lúc trước anh mua cho Cố Tân Tân căn biệt thự này cũng không chớp mắt lấy một cái, vì sao bây giờ lại phải tính toán chi li như thế đây?

Bên trong trụ sở chính của trang web Cực Dịch, Cố Tân Tân bận bịu phác thảo nội dung cho bộ truyện của mình.《 Trảm nam sắc 》 bắt đầu lại từ chương đã hoãn lúc trước, nhưng để phối hợp với giai đoạn đầu đề cử ra nên cũng không thể trong một lần thả ra toàn bộ.

Cô đã thông báo lên mạng, lúc trước ở Danh Động Mạn nó vẫn là một tác phẩm thu phí, vì để độc giả không phải tiếp tục phung phí tiền nên cô đã mang toàn bộ 《 Trảm nam sắc 》 phân phát miễn phí ra bên ngoài, còn có cả chương cuối cùng.

Nói cách khác, nếu như muốn đọc Đại kết cục thì độc giả chỉ có thể đến trang Cực Dịch. Bận rộn đến tận trưa Cố Tân Tân mới cập nhật xong xuôi chương mới.

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Tân Tân cũng không nhấc đầu lấy một cái. Mời vào.

Ăn cơm.

Còn mấy bình luận nữa chưa trả lời xong.

Tống Vũ Ninh tiến lên vài bước, Nhiệm vụ của chị là ở bên cạnh quan sát em, đúng giờ nhắc em đi ăn cơm, đúng giờ đi làm.

ŧıểυ tỷ tỷ là tốt nhất, nhưng không hiểu sao em cứ làm mãi mà không hết bận luôn ấy. Nếu không thì chị giúp em mang tới đây nha.

Người phụ nữ hừ lạnh, Được đằng chân lân đằng đầu.

Em chỉ muốn được đằng chân lân đằng đầu với chị thôi.

Tống Vũ Ninh xoay người đi ra ngoài, cũng không lâu lắm liền mang đồ ăn đi vào, một tay kia cầm bình thủy tinh đựng sữa bò tươi.

Cố Tân Tân trả lời mấy bình luận, vui vẻ dọn đi mấy thứ bừa bãi trên mặt bàn, Cám ơn ŧıểυ tỷ tỷ.

Cô nhận lấy bình thủy tinh, nhưng mở thế nào cũng không ra, cuối cùng làm bộ mặt đáng thương đưa cho Tống Vũ Ninh.

Người phụ nữ không nói hai lời xoay nhẹ một cái, thả lại chiếc lọ vào trong tay Cố Tân Tân. Cô nhanh chóng cầm lên uống hai ngụm, Cả một buổi quên mất không uống nước, đúng là vừa đói lại vừa khát.

Thật sự phải liều mạng đến vậy sao?

Cố Tân Tân cầm đũa, vừa gắp cơm bỏ vào miệng vừa nhìn màn hình chăm chú.

Chương mới hôm qua ở phần lời của tác giả Cố Tân Tân đã để cho độc giả của mình đoán nội dung chương mới ngày hôm nay. Chỉ cần đoán đúng liền được tặng lại số tiền đặt mua tương ứng, Cố Tân Tân chăm chú đọc phần bình luận, đúng là tất cả các khả năng đều được bọn họ vắt óc suy đoán, kiểu logic gì cũng có cả.

Tầm mắt cô dịch xuống, nhìn thấy có một bình luận viết như thế này: Có phải là chị dâu bị bệnh không? Cảm giác không bình thường chút nào.

Phía dưới có một hàng dài trả lời: Mình cũng nghĩ vậy, có phải là điên không?

Trong đó có một bình luận kẹp ở giữa, hàm ý rất sâu xa, Vai nam chính của bộ truyện tranh này rất giống một người, trong nhà cũng có một anh hai và một chị cả, cũng có chị dâu. Mình chưa đọc chương mới, chị dâu đúng là kẻ điên sao? Lúc trước mình đến J gia ăn cơm từng thấy người chị dâu kia, hình như đúng là không bình thường(*). Tác giả là muốn viết về nhà này sao?

(*) Cận [jìn] = J

Cố Tân Tân cắn chặt chiếc đũa trong miệng, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình không rời.

Lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm. Tống Vũ Ninh ngồi đối diện, thật sự không chịu nổi dáng vẻ quá mức tập trung này của cô.

Cố Tân Tân click vào, cũng không có ít trả lời cho bình luận này.

Nghe bạn nói như vậy mình mới thấy hình như mình cũng biết nhà này, không lẽ tác giả muốn vẽ lại một người chị dâu điên ngoài đời sao?

Cố Tân Tân buồn bực không thôi, những chương phía trước rõ ràng là cô không hề tiết lộ ra manh mối gì về phương diện đó, cô càng không có ý muốn vẽ Thương Lục vào trong truyện. Với Cố Tân Tân, cả cô và Thương Lục đều là người bị hại, chỉ là Thương Lục so với cô bị hại càng thảm hơn.

Cô còn có thể có cơ hội đánh trả, nhưng Thương Lục ngay cả kẻ đã hại mình cũng không biết.

Nguyên tắc của Cố Tân Tân chính là: sẽ không chạm đến Thương Lục, chỉ cần tất cả mọi chuyện xảy ra với cô không có liên quan gì đến Thương Lục thì cô đều có thể giúp cô ấy giữ bí mật kia, miệng kín như bưng.

Chuyện của Tần gia cô cũng chỉ là ôm hi vọng uy hiếp Cận Ngụ Đình mà thôi, dù là bị bức đến mức đó thì cô cũng không có ý định đụng vào giới hạn của chính mình.

Nhưng hiện tại, là ai muốn dẫn hỏa này đến người cô đây?

Cố Tân Tân đặt đũa xuống, xóa toàn bộ những bình luận có liên quan đi.

Làm sao vậy? Tống Vũ Ninh thấy sắc mặt của cô khác lạ, quan tâm hỏi thăm.

Cố Tân Tân kéo nhẹ khóe miệng. Không có chuyện gì.

Cố Tân Tân quả nhiên không thoát khỏi xui xẻo, bởi chiều tối phiền phức liền tìm đến cửa rồi.

Chiếc điện thoại bàn của Cố Tân Tân không ngừng reo, cô cầm ống nghe đặt bên tai, Alo, ai vậy?

Cận Hàn Thanh.

Mi mắt Cố Tân Tân nhẹ giương, ánh mắt nhìn chằm chằm phía xa. Xin chào, có việc sao?

Gặp mặt rồi nói trực tiếp, tôi đang ở phòng trà ngay đối diện văn phòng của cô.

Cố Tân Tân đồng ý, đã là họa thì không thể tránh được. Được, bây giờ tôi qua.

Cô cầm túi tìm đến phòng trà đã hẹn với Cận Hàn Thanh, Cận Hàn Thanh tìm cô cũng chỉ có thể là vì chuyện của Thương Lục. Cô tìm đến phòng bao, thấy một mình Cận Hàn Thanh ngồi đó.

Đã lâu không gặp.

Đúng vậy nha. Cố Tân Tân ngồi xuống đối diện anh ta. Đã lâu không gặp.

Không thể ngờ được đến giờ mà cô vẫn có thể sống tốt như vậy.

Cố Tân Tân đón lấy ánh mắt của người đàn ông. Cô chịu bao nhiêu thủ đoạn của anh ta, đến cả người trong nhà cũng bị liên lụy, cuối cũng chỉ có thể như chuột chạy qua đường bị bọn họ bức ép đến mức phải dọn khỏi nhà. Hết thảy đều là một tay anh ta ban tặng. Đúng là hiện tại cô phải hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng trên mặt Cố Tân Tân lại vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, Cũng gọi là miễn cưỡng kéo chút hơi tàn. Biết sao được, Cận tiên sinh đã quá để mắt tôi mà.

Hiện tại có ai không biết cô bám hơi Tu Tư Mân, sao dám động vào cô nữa chứ?

Một cây làm chẳng nên non. Một mình tôi không nơi nương tựa, nhưng có ai lại không muốn sống chứ, Cận tiên sinh thấy có đúng không?

Cận Hàn Thanh nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi đối diện, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà cô giống như đã hoàn toàn thay da đổi thịt, Tôi không quan tâm Tu Tư Mân có thể bảo vệ cô đến khi nào. Cố Tân Tân, món nợ của tôi và cô còn chưa tính xong đâu.

Tôi nhấn mạnh với anh một lần nữa, chuyện Thương Lục sảy thai không có liên quan gì đến tôi. Nhân viên cửa hàng bán cho tôi chiếc dây chuyền kia đã nghỉ việc hẳn là anh cũng đã điều tra ra rồi phải không? Vì sao cô ta không chọn lúc nào lại nhằm ngay sau khi chuyện đó xảy ra mà biến mất không còn dấu vết? Tất cả chứng cứ đều hướng về phía tôi, tôi không có lời nào để nói, nhưng bây giờ anh nhất định muốn tìm tôi tính sổ sợ là cũng không còn dễ dàng như thế.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Cận Hàn Thanh nhìn chăm chú Cố Tân Tân, khóe mắt cũng dần híp lại. Lời này của cô là có ý gì?

Tôi tiến vào Cận gia một năm, những thứ tốt đẹp tuy không thấy, nhưng bất ngờ là biết được rất nhiều những bí mật mà người khác không biết. Cận tiên sinh, chừng đó đã đủ xả cơn giận của anh rồi chứ? Tôi và người nhà của tôi cũng đã vì thế mà đã phải đánh đổi không ít, nên xin anh hãy thu tay lại đi. Trước, đó là bởi vì tôi không có năng lực chống cự......

Cận Hàn Thanh lạnh lùng nhìn người đối diện. Cô là muốn nói, bây giờ đã có rồi?

Chính xác. Cố Tân Tân cũng không hề che giấu, Ở Lục Thành, Cận gia có quyền định đoạt mọi thứ, nhưng chỗ dựa là Tu Tư Mân hẳn là anh vẫn phải kiêng kỵ chứ? Bây giờ anh muốn chỉnh tôi, so với...thời điểm đó phải bỏ ra tinh lực gấp trăm ngàn lần, huống hồ oan oan tương báo biết đến bao giờ mới kết thúc. Anh không để cho tôi dễ chịu, tôi cũng không có cách nào đảm bảo miệng của mình không đi ra ngoài nói lung tung.

Cố Tân Tân, cô đang uy hiếp tôi? Cận Hàn Thanh vẫn luôn biết miệng lưỡi Cố Tân Tân giảo hoạt.

Cận tiên sinh, hôm nay anh tới tìm tôi có phải vì bộ truyện tranh mới của tôi?

Cận Hàn Thanh nhấc chén trà trong tay lên, Xem ra khả năng nhận thức của cô vẫn rất tốt.

Đó chỉ là tình tiết tôi hư cấu ra mà thôi, anh tìm không đúng chỗ rồi. Hôm nay ở khu bình luận có mấy lời bình không hợp khuôn phép tôi đều đã xóa bỏ. Nếu có người còn dám nghĩ đến việc dùng nó làm lớn chuyện, tôi sẽ cấm nói luôn. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để lộ bệnh tình của Thương Lục, càng sẽ không vẽ cô ấy vào.

Đây quả thật là mục đích Cận Hàn Thanh tìm tới đây, bàn tay cầm chén trà của người đàn ông rõ ràng hơi rung, Làm sao tôi có thể tin cô?

Anh có thể cho người theo dõi chương mới cập nhật mỗi ngày của tôi.

Cố Tân Tân vừa nói hết câu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng rầm, Cận Ngụ Đình cũng gần như là xông vào cùng lúc. Sau khi nhìn hai người yên ổn ngồi đó, khuôn mặt anh mới khẽ buông lỏng, bước nhanh tới.

Lão Cửu. Cận Hàn Thanh khẽ gọi sau đó đứng lên, Sao chú lại ở đây?

Trùng hợp đi qua.

Thật sự là cái lý do...tùy tiện nhất, cũng là...kém cỏi nhất.

Cố Tân Tân nhấp một ngụm trà, cầm túi muốn đứng lên. Cận Hàn Thanh hướng về phía Cận Ngụ Đình hỏi, Đi luôn không?

Không, ngồi lại một chút. Sau đó giữ lại Cố Tân Tân, Tôi có lời muốn nói với em.

Cận Hàn Thanh đi thẳng ra ngoài, ánh mắt của Cố Tân Tân nhàn nhạt rơi xuống khuôn mặt Cận Ngụ Đình. Cửu gia cũng đến đây để chất vấn tôi?

Tôi nghĩ trong lòng em hẳn là biết cái nào có thể vẽ, mà cái ranh giới nào là không thể chạm vào.

Cố Tân Tân ném lại túi về bàn, Cái gì là có thể vẽ? Cửu gia trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành, cưỡng ép cưới cô ấy về, này có thể sao?

Xem ra em vẫn không hề bỏ xuống chuyện kia. Cận Ngụ Đình nói xong, ngồi xuống chỗ lúc trước Cận Hàn Thanh ngồi.

Trên mặt Cố Tân Tân mang theo nét trào phúng, Chỉ là cảm thấy khi đó anh cũng là đủ không biết xấu hổ mà thôi.

Cận Ngụ Đình nhìn cô đứng chỗ đó, giống như bất cứ khi nào cũng có thể đi mất, Sao thế, ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút cũng cảm thấy là lãng phí thời gian sao?

Trang web của tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian rảnh rỗi ngồi đây ôn chuyện với anh. Tầm mắt Cố Tân Tân khẽ đảo qua khuôn mặt của Cận Ngụ Đình, Tôi có thể đi được chưa?

Không được.

Cố Tân Tân không muốn để ý đến anh, khom lưng cầm túi lên.

Mắt thấy cô rời khỏi, Cận Ngụ Đình mới vội vàng oán hận lên tiếng, Em muốn chuyển đến nơi kia ở?

Cố Tân Tân xoay người, liếc anh một cái, Đúng, có chuyện gì sao?

Cận Ngụ Đình khẽ cắn răng, hai gò má căng cứng, Tu Tư Mân cũng sẽ đến?

Đương nhiên. Chẳng lẽ lại ly thân? Cố Tân Tân nói như một chuyện đương nhiên, lời này cũng tàn nhẫn mà tát vào mặt Cận Ngụ Đình, khiến cho anh vừa đau đớn lại khó chịu như có ngàn cặp móng vuốt cào lên.

Trong khoảnh khắc anh không còn kiểm soát được cái gì nên cái gì không nên nói nữa. Cố Tân Tân, em đừng có quá đáng. Đó là nhà tôi cho em!

Là anh cho tôi thì có vấn đề gì à? Cố Tân Tân hỏi ngược lại, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống đối diện anh. Cửu gia, anh sẽ không hẹp hòi như thế chứ? Tặng rồi còn muốn đòi quà? Anh cho rằng chúng ta là mấy nhóc học sinh cấp hai nói chuyện yêu đương sao?

Sắc mặt Cận Ngụ Đình càng ngày càng khó coi, Em hà tất phải xuyên tạc ý của tôi như vậy.

Vậy anh còn tính toán chi li với tôi thế làm gì? Cố Tân Tân cầm chén trà, nhấp một ngụm.

Nhà tôi cho em, vậy mà em lại muốn dẫn theo Tu Tư Mân vào ở? Cận Ngụ Đình đúng là vẫn muốn so đo.

Cố Tân Tân hơi cong cánh môi hoa đào, Lẽ nào đồ của chính mình mà tôi cũng không thể làm chủ?

Đường đường là công tử của Tu gia, tôi không tin anh ta lại muốn ở nơi đó.

Cố Tân Tân càng ngày càng thấy Cận Ngụ Đình vô lý đến buồn cười, Anh cũng quản thật rộng.

Cố Tân Tân, tốt nhất là em đuổi anh ta ra đó cho tôi.

Nhà của anh ấy, vì sao lại phải chuyển?

Cận Ngụ Đình đã hoàn toàn nổ tung. Em bây giờ còn dám đổi trắng thay đen.

Tôi cũng không có thời gian ở đây khua môi múa mép với anh, Cố Tân Tân nói xong, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn. Phòng của tôi vẫn luôn rao bán ra, chắc là anh cũng biết. So với việc bán cho người khác thì chi bằng bán lại cho anh ấy, cũng khỏi phải chia tiền hoa hồng cho bên môi giới nữa.

Nói bừa!

Ý cười trên khóe miệng của Cố Tân Tân càng ngày càng lan rộng, giống như đang rất hứng thú với màn hài kịch trước mắt. Không tin hả? Không phải là Khổng Thành rất lợi hại sao? Anh nói anh ta đi điều tra đi, thủ tục sang tên cũng đã làm xong rồi, tiền cũng đã chuyển cho tôi rồi. Tôi vận hành trang web đó cũng cần một số tiền lớn, Tu Tư Mân vừa vặn giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt cho tôi.

Khuôn mặt Cận Ngụ Đình tái nhợt, dù có đúng là như vậy thì số tiền đó không phải là công lao của anh sao? Nhà là anh đưa cô, thế nào mà cuối cùng trong lời của cô lại thành Tu Tư Mân chạy đến giải vây vậy?

Ban đầu là anh ấy muốn mua một căn nhà bên này để ở, tôi nói với anh ấy mình cũng đang có một căn nhà muốn bán, trực tiếp chuyển vào ở là được rồi. Nhưng anh ấy không đồng ý, nói đó là tài sản của riêng tôi, dù tôi đã nói với anh ấy vợ chồng không cần phải tính toán như vậy, mà đó cũng chỉ là một căn hộ mà thôi, tôi cũng không quá để trong lòng.

Nơi khóe miệng của Cận Ngụ Đình chỉ có thể phát ra tiếng cười lạnh, Cố Tân Tân tiếp tục nói, Sau đó anh ấy nhất định muốn đưa tiền cho tôi. Tôi lo lắng biết đâu một ngày nào đó Cửu gia quay lại đòi nhà thì sao đây, thế là liền nhanh chóng sang tên cho anh ấy. Anh xem đi, lo cái gì cái đó liền tới, cuối cùng đúng là anh đã tìm tới.

Tôi còn chưa nói em phải trả lại! Cận Ngụ Đình cắn răng, gầm nhẹ.

Dù anh có muốn đòi lại thì tôi cũng không trả lại được nữa, bây giờ nó đã là nhà của chồng tôi mất rồi còn đâu.

Ánh mắt Cận Ngụ Đình mạnh mẽ phóng tới người phụ nữ ngồi đối diện. Em thử nói lại hai chữ kia lần nữa xem.

Cửu gia, anh là vì không có vợ nên ghen ghét đố kị đó sao? Thương nhị ŧıểυ thư cũng không tệ đâu, anh có thể suy nghĩ một chút.

***

Bát Bát: Vì sao ta lại dùng hắn cho Tu Tu cục cưng?

Không phải vì Tu Tu có vẻ nguy hiểm, càng không phải vì ta ghét Tu Tu

Đơn giản..

Vì đó là thói quen của CP88, dùng hắn cho những đứa con cưng của mình kkkkk
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc