Cố Tân Tân đứng dưới cột đèn đường, nhìn thấy chiếc xe kia đậu vào chỗ, chỉ là người bên trong vẫn chưa xuống xe.
Cô chờ đó một lúc vẫn không thấy cửa xe mở ra, Cố Tân Tân nghĩ, hẳn là Cận Ngụ Đình, mà anh cũng đã nhìn thấy cô.
Cố Tân Tân muốn xoay người rời đi, thế nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là có chút không cam lòng.
Vạn nhất đúng là Cận Ngụ Đình đến giúp cô thì sao? Bây giờ cô là yếu thế cần cầu cạnh người khác, dù là trong đầy bụng oan ức thì cũng không thể buông tha cho tia hi vọng cuối cùng.
Cố Tân Tân nghĩ một lát nữa nếu như nhìn thấy Cận Ngụ Đình thì phải nói gì đây? Chuyện của Cố Đông Thăng rất nan giải, cô nhất định là phải nhờ anh giúp một tay.
Cố Tân Tân nhấc bước chân nặng nề tiến đến, ngay cả khi đến gần thì vẫn quên mất phải nhìn biển số xe.
Cô đi tới cửa sổ xe ở hàng ghế sau, vừa muốn giơ tay gõ lên cửa kính thì cánh cửa ở ghế tài xế bị mở ra.
Người đi xuống đang gọi điện thoại, tay còn lại đóng cửa xe, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô đứng ở đó.
Cố Tân Tân vội vàng thu tay về, xoay người chạy trối chết, đã đến lúc này rồi mà cô còn có thể nghĩ lung tung, chỉ dựa vào một chiếc xe liền kết luận Cận Ngụ Đình tới, thật là buồn cười.
Về đến nhà, Lục Uyển Huệ đang làm cơm tối, nhìn thấy Cố Tân Tân đi tới liền lập tức hỏi. Thế nào rồi?
Mẹ, nếu ba bù lại số tiền kia thì chuyện này có thể cho qua không?
Coi như có thể thì cũng là hai triệu đó.
Cố Tân Tân đi đến trước cửa phòng ngủ chính, đẩy cửa đi vào. Cố Đông Thăng đang ngồi trước bàn viết gì đó, Cố Tân Tân đi đến bên cạnh ông. Ba, vụ việc ba bị oan uổng kia có phải là vẫn còn đang trong quá trình điều tra?
Cố Đông Thăng đặt bút trong tay xuống, Bà ấy vẫn là nói cho con.
Cũng đã là lúc này rồi. Ba đừng có giấu giấu diếm diếm nữa, hiện tại có khả năng liên lạc với lãnh đa͙σ của ba không? Nếu chúng ta bù số tiền kia vào thì liệu bọn họ có thể không đem chuyện này làm lớn lên hay không?
Cố Đông Thăng nghe vậy thì kiên quyết lắc đầu, Tân Tân, con phải tin tưởng ba không phải là loại người như vậy. Ba có thể tiếp nhận điều tra, cứ để cho bọn họ báo cảnh sát đi.
Ba, chuyện này không có đơn giản như vậy. Là người trong Cận gia muốn hại ba, nếu báo cảnh sát thì chúng ta mới là thật sự xong đời. Hoặc con có thể tìm tới người nói ba nhận hối lộ kia, nhanh chóng cho anh ta một khoản tiền để bịt miệng anh ta lại.
Cố Đông Thăng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tiều tụy của Cố Tân Tân, môi mấp máy, cuối cùng mở miệng. Người của Cận gia, là ai?
Vượt qua cửa ải khó khăn này là được rồi. Ba, ba cũng là nhân viên lâu năm của công ty, nếu chúng ta bù tiền vào hẳn là kịp chứ?
Ánh mắt Cố Đông Thăng trói chặt Cố Tân Tân không buông, Tân Tân, mấy trăm vạn đấy. Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Con có một căn nhà, giờ con sẽ lập tức bán nó đi.
Ba bây giờ không lo lắng những thứ này, ba là lo lắng cho con. Đến ông Cận Hàn Thanh cũng không buông tha, vậy thì càng không nói đến Cố Tân Tân rồi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, từng bước đi cẩn thận một chút là được. Cố Tân Tân hiện tại không còn nghĩ đến việc phải khóc nữa, bởi cô biết dù mình có khóc đến mù thì cũng đều vô dụng. Việc trước mắt là phải tự mình giải quyết đống hỗn độn này, không ai giúp cô, cô chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Chỉ cần không đánh chết cô, cô đều có thể nghĩ cách.
Cố Tân Tân bỏ lại câu nói đó, xoay người đi ra ngoài, lập tức tìm người môi giới nhà đất bán căn nhà Cận Ngụ Đình mua cho cô kia.
Lúc trước coi như là để lại một đường sống, nhưng thế nào cũng không ngờ sẽ nhanh phải dùng đến như thế.
Tòa nhà Đông.
Cận Hàn Thanh đón Thương Lục về nhà, tình trạng của cô ấy hiện tại rất không ổn. Bọn họ càng ngày càng rối như tơ vò, có lúc cô ấy không chịu ăn, chỉ cần tỉnh lại là sẽ ầm ĩ đòi con, không thấy được liền phát điên lên.
Cận Hàn Thanh thật sự hết cách, cuối cùng chỉ có thể trói cô ấy ở đầu giường.
Tần Chi Song ngồi ở mép giường nhìn Thương Lục ngủ, hai tay cô ấy đều bị trói, bà sờ sờ cổ tay Thương Lục. Vừa rồi Thương Lục mới giãy dụa kịch liệt, cổ tay cọ sát với dây thừng làm một mảng da thịt đỏ ửng, Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách đâu.
Tạm thời chỉ có thể như vậy, dù sao cũng hơn là để cho cô ấy tự làm tổn thương mình.
Nếu một ngày nào đó con bé tỉnh dậy rồi nhìn thấy vết thương chằng chịt trên cơ thể, như thế sẽ đáng thương đến nhường nào?
Cận Hàn Thanh ngồi đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Thương Lục, Nếu như cô ấy khỏe lại, con sẽ không để cho cô ấy tiếp tục bị thương nữa.
Hàn Thanh, Tần Chi Song biết có mấy lời nói ra nhất định sẽ khiến Cận Hàn Thanh mất hứng, nhưng bà vẫn phải nói. Tân Tân dù gì cũng là người Cận gia, kể cả là hiện tại đã tách ra với Lão Cửu, thế nhưng......
Mẹ, mẹ muốn nói gì?
Tính cách của con mẹ còn không biết sao, Hàn Thanh, tuyệt đối đừng làm thương tổn đến tính mạng.
Khuôn mặt của Cận Hàn Thanh căng cứng, Vậy món nợ Thương Lục bị hại thành như vậy phải tính như thế nào?
Con không thể không ra tay, nhưng là chuyện gì cũng phải có giới hạn. Tân Tân không phải là người tội ác tày trời, những chuyện còn lại tuy mẹ không quản được, nhưng mẹ vẫn là phải khuyên con một câu, đừng làm đến mức tổn thương đến tính mạng của người khác như khi trước nữa.
Cận Hàn Thanh nhìn thấy Thương Lục khẽ động đậy, nghiêng người đắp lại chăn cho cô ấy, Con biết rồi.
Tần Chi Song khẽ lắc đầu, bà cũng không biết Cận Hàn Thanh có nghe lọt lời của mình hay không.
Cố Tân Tân liên hệ cho môi giới rao nhà ra ngoài, bởi vì là bán gấp nên giá cả cũng không quá tốt. Cố Tân Tân không quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại việc quan trọng là phải lập tức lấy được tiền. Tuy là căn biệt thự kia nằm ở đoạn đường hoàng kim, nhưng hiện tại chỉ cần cứu được Cố Đông Thăng thì dù cho người khác có ra giá thế nào, chỉ cần có thể thuận lợi bán ra Cố Tân Tân đều sẽ không do dự mà đồng ý.
Bên trong văn phòng của Cận Ngụ Đình, Khổng Thành đi đến trước bàn làm việc, đặt văn kiện trong tay lên bàn. Cửu gia, căn nhà mà ngài mua cho Cửu phu nhân hiện tại đang được rao bán.
Động tác trong tay Cận Ngụ Đình dừng lại, Cô ấy muốn bán nhà?
Vâng, Cửu phu nhân hiện tại gặp rắc rối, Cố gia lại không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.
Cận Ngụ Đình mở tập văn kiện ra, Dù bán được thì có ích lợi gì? Lại nói, cô ấy có mấy căn nhà để bán đây.
Ngài xem, có muốn tìm người đứng ra hay không?
Cận Ngụ Đình thu lại tầm mắt. Không cần. Nhà là tôi cho cô ấy, chỉ cần không ra cái giá quá cao thì nhất định sẽ nhanh chóng bán đi được thôi. Chuyện nhỏ này cô ấy không cần người khác phải giúp.
Vâng.
Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Khổng Thành, Cô ấy cũng rất kiên cường, không hề nghĩ tới tìm tôi.
Có lẽ Cửu phu nhân cũng đã dần chấp nhận được hiện thực.
Cận Ngụ Đình không phải là không biết Cố gia gặp phải nguy cơ gì, nhưng anh không có ý muốn giúp. Có một số việc chính là càng giúp càng thêm phức tạp.
Một căn nhà lớn như vậy nếu muốn trong thời gian ngắn bán ra là cực kỳ khó, Cố Tân Tân nói Cố Đông Thăng nhất định phải trăm phương ngàn kế hỏi thăm được địa chỉ của người tố cáo ông nhận hối lộ kia.
Cố Tân Tân khóa trái cửa phòng sau đó đi đến trước giường, quỳ xuống, kéo hai chiếc thùng lớn dưới gầm giường ra.
Cô cơ hồ là chui cả người vào trong, mất nửa ngày mới kéo được đồ ra bên ngoài.
Đó là tám chiếc hộp nhung không cách biệt nhau nhiều lắm về kích cỡ, lúc trước Cận Ngụ Đình vội vàng đến cửa cầu hôn, mang theo đều là trang sức bằng vàng và đồ vật có giá trị, cô sợ sẽ làm ba mẹ hoảng nên giấu hết dưới gầm giường. Cố Tân Tân mở hộp ra, lấy hết những vòng tay vàng dây chuyền vàng các loại bỏ vào trong ba lô.
Cô vừa đi ra khỏi cửa liền đụng phải Cố Đông Thăng. Tân Tân, con đi đâu?
Con đi ra ngoài có chút việc.
Con đừng gạt ba. Mau nói cho ba biết, con muốn đi đâu?
Cố Tân Tân vấn tóc về sau đầu, cũng thay một cái váy, cả người nhìn qua thanh nhã mà tươi mới. Con đến công ty môi giới hỏi chuyện bán nhà thế nào rồi.
Ba đi với con.
Không cần. Ba, con lớn rồi. Cố Tân Tân căn bản không cười nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng. Con sẽ tự mình giải quyết được.
Vậy con chú ý an toàn.
Vâng.
Cố Tân Tân thuê xe tìm đến nhà người tố cáo kia, cô cảm giác mình giống như một cô gái trẻ tuổi bồng bột không nghĩ tới sợ hãi. Hiện giờ trước mắt cô giống như có từng ngọn từng ngọn núi chặn lại, mà cô nhất định phải lần lượt đẩy từng cái ra mới được.
Nhấn chuông cửa, trong phòng truyền đến tiếng đáp. Ai vậy? Đến đây.
Ngay sau đó cửa được mở ra, bên trong xuất hiện một dáng người gầy gò. Người đàn ông trung niên nhìn cô. Cô là ai?
Chú là Lưu Nhân Tài, đúng chứ?
Cô là ai?
Cố Tân Tân nhấc chân đi vào trong phòng, người đàn ông hơi nghiêng người, cô quay đầu đối mặt với tầm mắt của ông ta. Tôi là con gái của Cố Đông Thăng.
Đi ra ngoài!
Nếu đã đến thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy!
Người đàn ông vẫn chưa đóng cửa lại, vẻ mặt dữ tợn hỏi Cố Tân Tân, Cô tới đây làm gì?
Tôi chỉ muốn hỏi một chút, ba tôi đã lấy của chú bao nhiêu tiền?
Sao cô không đi hỏi ông ta ấy?
Cố Tân Tân siết chặt chiếc túi trong tay, đi vào bên trong. Chú nói mình đưa tiền cho ba tôi, có bằng chứng không?
Còn cần phải bằng chứng sao? Tôi chỉ cần nói một câu liền có thể khiến ông ta bị điều tra rồi, vì sao cô không đi tra thử xem trong thẻ ngân hàng của ông ta có phải là có thêm tiền hay không?
Cố Tân Tân nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch. Tôi hiểu. Nếu đã vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi cho chú một khoản tiền, chú ngoan ngoãn im lặng, thế nào?
Nực cười, cô đây là đang uy hiếp tôi?
Không phải uy hiếp, mà là cho chú tiền. Hai bên đều có lợi, không phải đều rất tốt sao. Cố Tân Tân đứng ở giữa phòng của người đàn ông, cô cũng chỉ là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, lại còn là một cô gái trẻ. Nhưng trong chuyện này, cô không đứng ra thì còn có thể hi vọng ai đứng ra thay cô đây?
Ai cũng không phải là một đêm liền lập tức trưởng thành, Cố Tân Tân nhìn đối phương vẫn là một bộ hung thần ác bá, Chú ra giá đi, chúng ta có thể thương lượng.
Tôi khuyên cô tốt nhất là lập tức đi ra ngoài, đừng để tôi phải xách cổ ném cô ra.
Cố Tân Tân đi đến trước ghế sô pha, phòng khách cũng không lớn, sau khi đặt vào hai chiếc ghế sô pha liền ngay cả bàn trà cũng không còn chỗ để. Cô dừng chân trước băng ghế dài, trên đó còn bày một túi lạc và một chai bia chưa uống hết.
Cô thò tay vào trong túi, móc ra một chiếc vòng tay vàng và một chuỗi dây chuyền vàng thả lên băng ghế.
Người đàn ông liếc nhìn, ông ta quay lại vài bước, đẩy cửa lại sau đó đi đến trước mặt Cố Tân Tân. Cô đây là ý gì?
Đưa cho chú.
Đối phương cười lạnh thành tiếng. Không nghĩ tới con gái của Cố Đông Thăng cũng nghĩ tới trò này. Cô mang về đi.
Tôi biết chú là thay người ta làm việc, nhưng tôi đã thương lượng được với người phía sau chú để cho chuyện này chấm dứt ở đây. Nếu như chú không tin thì chờ đến khi tôi đi có thể hỏi lại.
Ngoài miệng người đàn ông vẫn còn rất cứng, nhưng tầm mắt lại không có cách nào rời khỏi chiếc vòng tay vàng kia, Cái gì mà người phía sau. Cô đừng có mà nói lung tung.....
Cố Tân Tân lại thò tay vào trong túi, cầm thêm một chiếc nhẫn vàng và một chiếc bát vàng ra.
Người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn những đồ vật trên băng ghế, ánh mắt sau đó lại gắt gao rơi vào chiếc túi của Cố Tân Tân. Cô trở lại chuẩn bị tốt cho ba cô ngồi tù đi.
Vu hại người không phải chỉ dựa vào một cái miệng của chú là có thể. Những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, nếu như chú muốn làm vẹn cả đôi đường thì cầm lấy đồ của tôi rồi kết thúc ở đây. Nếu như chú còn muốn tiếp tục, vậy thì chúng ta phá quán tử phá suất(*). Ba tôi còn đang phải gánh thêm một chuyện khác, nhiều thêm một chuyện của chú cũng không coi là nhiều, mà thiếu đi chú thì tốt hơn, tự chú cân nhắc.
(*) một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.
Người đàn ông dùng sức nuốt nước bọt, rất rõ ràng là đã bị thuyết phục. Ông ta tiến lên vài bước, cầm lấy chiếc bát vàng kia cẩn thận nhìn trái xem phải.
Nếu như chú không yên tâm thì có thể đến cửa hàng vàng bạc làm giám định.
Trên mỗi một món trang sức đều có ấn kí, Cố Tân Tân cũng không cần thiết phải lừa ông ta. Cô tận lực làm ra vẻ không gấp. Chú cầm lấy thứ đồ này, người sau lưng chú cũng sẽ không biết.
Chỉ là một cô gái trẻ mà tâm tư thật sâu.
Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, vì vậy nên đành phải xin chú giơ cao đánh khẽ.
Người đàn ông thả lại bát vàng lên băng ghế. Nếu muốn yên bình thì không phải những thứ này là quá ít sao?
Ý của chú là gì?
Lấy tất cả những thứ trong túi của cô ra đây, sau đó tôi sẽ đồng ý với cô.
Cố Tân Tân đè lại túi của mình, Những gì có thể đưa đều đã đưa cho chú rồi, trong túi không còn gì nữa.
Người đàn ông nhanh chân tiến lên giật lấy cái túi, Cố Tân Tân cướp lại rồi giữ chặt không buông. Chú không thể như vậy.
Đưa đây! Người đàn ông đẩy Cố Tân Tân ra, kéo khóa rồi thò đầu nhìn vào trong, thấy được nɠɵạı trừ mấy thứ đồ lặt vặt thì cũng không còn gì nữa.
Ông ta ném cái túi xuống đất, sau đó cúi người thu lại đồ trên băng ghế. Cố Tân Tân nhặt túi lên, lấy một tập giấy từ trong đó ra. Nếu đã nhận đồ rồi thì ít nhất cũng phải ký một cái thỏa thuận chứ?
Cái gì?
Vừa rồi điện thoại của tôi vẫn luôn trong trạng thái trò chuyện, tất cả những gì chúng ta nói chuyện đều đã được một người bạn của tôi thu âm lại. Chú mau kí tên đi, kí xong rồi chuyện này liền kết thúc ở đây. Cố Tân Tân nói xong, đặt giấy bút sang một bên tay của người đàn ông.
Cô có tin hay không tôi sẽ giết chết cô?
Chú làm chuyện này đơn giản cũng chỉ là kiếm thêm chút tiền mà thôi, tôi đưa những thứ đồ này cho chú, hẳn là mang đi đổi sẽ được không ít tiền. Chú à, mạng của tôi không đáng giá, thật đấy, người sau lưng chú còn có những chiêu khác đang chờ tôi đây, chú cũng đừng tự gây phiền toái cho mình làm gì.
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cô, Cố Tân Tân biết lúc này không thể quá cứng rắn. Chú thu dọn thật tốt nơi này đi là được, có cái gì mà không thể dùng tiền mua được chứ, phải không?
Đối phương nghe vậy, nhìn nội dung trên tờ giấy, cũng không có nhiều, đơn giản chỉ là muốn ông ta bảo đảm không làm lớn chuyện của Cố Đông Thăng thôi.
Người đàn ông cầm bút lên ký tên của mình lên đó.
Cô vội vàng thu lại tờ giấy.
Người đàn ông cầm chiếc bát giơ lên trước mặt, cắn một cái. Nếu cô dám giở trò, thì đừng có trách tôi tiếp tục đến đơn vị của ba cô náo loạn.
Chú yên tâm, việc này là tôi mở miệng cầu xin, tôi nào dám lừa chú chứ. Cố Tân Tân vội vã gấp cẩn thận lại tờ thỏa thuận, không có ý lưu lại dù chỉ một khắc, liền bước nhanh ra cửa.
Khoảnh khắc bước ra đến cửa cô nhìn thấy trên bàn ăn bày một con dao, là một loại dao rất dài dùng để bổ dưa hấu. Cô có chút không rét mà run, nhưng nếu không phải bị bức đến bước đường này thì cô cũng đâu cần phải dấn thân vào chốn nguy hiểm như vậy đây.
Cố Tân Tân kéo cửa đi ra ngoài, hơi nóng lập tức phả vào mặt. Cô không biết còn bao gian nan đang chờ mình ở phía trước.
Vừa rồi trước khi Cố Tân Tân tới đây đã mang những thứ trong túi đi bán, chỉ để lại vài món đồ đến tìm người đàn ông này. Con người luôn là có lòng tham vô đáy, có được rồi sẽ càng muốn nhiều hơn, cũng không thiếu người không muốn buông tha cơ hội trở thành người ác.
Cô chỉ là không nghĩ tới những thứ mà Cận Ngụ Đình lại đáng giá đến vậy, cô bán hết tất cả, trong thẻ ngân hàng liền nhanh chóng thêm rất nhiều con số không.
Cố Tân Tân về đến nhà, Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ đều đang chờ sẵn. Cô đóng cửa lại, Lục Uyển Huệ vội vàng tiến lên, Tân Tân về rồi.
Cô đi tới trước mặt hai người, đưa thẻ ngân hàng cho Cố Đông Thăng. Ba, trong này có một khoản tiền. Ba mau đến công ty một chuyến, có thể bù vào được bao nhiêu liền bù tạm đi.
Bán nhà được rồi sao?
Không phải. Con mang những đồ trang sức trước đây Cận Ngụ Đình đưa cho đi bán, trong thời gian ngắn không thể bán nhà ngay được. Còn có, bọn họ nói ba tham ô hai triệu, chuyện này khẳng định là không thể lấy cứng rắn để giải quyết. Ba nhất định phải tìm cơ hội gặp vị lãnh đa͙σ có tiếng nói bên trên, kể chuyện tình trong đơn vị cho ông ấy nghe để ông ấy giúp đỡ, sau đó có thể đưa cho ông ấy một khoản tiền.
Cố Đông Thăng vẫn là rất bài xích cách làm này. Vô duyên vô cớ lại bỏ ra nhiều tiền như vậy. Tân Tân, có phải là con nghĩ chuyện thành phức tạp quá thôi không? Nếu là cứ để cho cảnh sát.....
Ba, ba không hiểu bọn họ, nhưng con hiểu. Chuyện này ba không thể nói rõ được, cũng không thể tra ra đâu. Ba chịu ấm ức một chút.
Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng sống yên bình qua nửa đời, quả thật chưa từng gặp qua tình huống như thế. Nhưng rõ ràng là có người hại chúng ta, bây giờ lại chỉ có thể nuốt giận vào bụng mang tiền đi giải quyết sao?
Ba, có thể sử dụng đến tiền đã là chuyện tốt rồi.
Tân Tân, Lục Uyển Huệ đứng bên cạnh do dự lên tiếng, Con nói bọn họ, bao gồm cả Ngụ Đình sao?
Cố Tân Tân muốn nói cô không biết, nhưng nhìn ánh mắt của Lục Uyển Huệ vẫn là không đành lòng, cô miễn cưỡng lắc đầu, Không.
Từ khi bọn họ kết hôn đến giờ, Cận Ngụ Đình vẫn luôn đối xử rất tốt với ba mẹ của Cố Tân Tân. Tuy hiện tại anh có thể đã càng thêm hận cô, nhưng nhất định sẽ không theo Cận Hàn Thanh có ý nghĩ động đến ba mẹ cô.
Lục Uyển Huệ kinh ngạc nhìn Cố Tân Tân, Mẹ thấy hai đứa cũng chỉ là mới kết hôn thôi.....
Đúng thế, còn chưa tới một năm.
Nhưng cái này có thể tính là kết hôn sao? Chẳng qua là làm tiệc rượu mà thôi, đến cả giấy đăng ký kết hôn còn không có.
Ba, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, mau chóng đến đơn vị trước đã.
Cố Đông Thăng nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, khó khăn gật đầu.
Tiền bản quyền của Cố Tân Tân quả nhiên đến rất thuận lợi, biên tập vẫn báo tiến độ đều đặn qua wechat cho cô, hiện tại đã đến quy trình ký kết, đối phương cũng là thành tâm nên đã nhường cho cô không ít lợi.
Cố Tân Tân tính toán qua, trừ đi hoa hồng của trang web và nộp thuế, vào đến tay cô có thể có hơn mười vạn.
Cô lập tức cảm giác được như có một tảng đá rơi khỏi vai, số tiền kia vừa đủ món nợ, vấn đề của Cố Đông Thăng xem ra đã có thể giải quyết xong xuôi.
Tối muộn Cố Đông Thăng mới trở về.
Thức ăn nấu xong đặt trên bàn đều đã nguội, Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ không ai có tâm tình ăn uống. Nghe được tiếng mở cửa, Lục Uyển Huệ đứng dậy trước, Thế nào rồi?
Cố Đông Thăng đẩy nhẹ cửa ra, sắc mặt cũng không còn nghiêm trọng như lúc ra ngoài, Đồng ý rồi, nói chỉ cần tôi bù đủ số tiền kia trở lại là được.
Vậy thì tốt. Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy xới cơm cho ông, Lục Uyển Huệ vẫn cảm thấy rất ấm ức, Nhiều tiền như vậy, ôi chao.
Cố Tân Tân ngược lại cảm thấy rất tốt, vẫn là trong cái rủi có cái may. Con người đôi khi không thể chỉ nhìn chằm chằm vào những điều không thuận lợi trước mắt, nếu không nhất định sẽ không có cách nào buông xuống được.
Sau khi hợp đồng bán bản quyền thuận lợi ký kết, biên tập lại liên hệ tìm Cố Tân Tân, nói cô mau ký một phần giấy ủy quyền rồi gửi cho trang web.
Công ty truyền hình gọi tới trang web đồng thời gửi đến một phần phí bản thảo ứng tạm thời, Cố Tân Tân lập tức in giấy ủy quyền, ký tên sau đó gửi đi. Không đến mấy ngày, tiền bản quyền và tiền nhuận bút của tháng này cùng gửi tới thẻ ngân hàng của cô.
Cô một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức chuyển số tiền kia cho Cố Đông Thăng. Người đàn ông tố cáo Cố Đông Thăng nhận hối lộ kia từ sau khi nhận đồ cũng không trở lại gây chuyện nữa, Cố Tân Tân rốt cuộc mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày nay thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng như dây đàn, thật khó khăn mới có thể tạm lắng xuống, chỉ là một cảm giác bi ai lại không ngừng dâng lên.
Cố Tân Tân mệt mỏi rã rời nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ dán chặt lấy gối, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của ba mẹ. Đã mấy ngày rồi cô không nghe được bọn họ nói chuyện sinh hoạt trong nhà.
Có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Uyển Huệ đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài là hàng xóm đối diện, trên tay còn cầm theo không ít đồ ăn.
Mẹ Tân Tân, đây là họ hàng của nhà tôi gửi lên cho. Đều là đồ nhà làm, chúng tôi ăn không hết nên mang qua cho nhà bà một chút.
Nhận lấy nhiều thế này thật ngại quá. Cám ơn bà nhé.
Đều là hàng xóm cả, có gì đâu mà khách sáo, bình thường bên này cũng mang sang không ít đồ mà. Hàng xóm nói xong, đưa đồ ăn trong tay cho Lục Uyển Huệ, Đúng rồi. Tôi thấy Tân Tân đã về nhà mấy ngày, mà sao không gặp con rể bà vậy?
Nụ cười của Lục Uyển Huệ cứng đờ, Ừ, Tân Tân về nhà mấy ngày.
Chắc lại giận dỗi rồi? Không sao đâu, qua mấy ngày là lại tốt thôi.
Đúng đó, haha. Hai người nói qua lại thêm vài câu, sau khi đối phương trở về, Lục Uyển Huệ mới đóng cửa lại.
Lục Uyển Huệ nhìn cánh cửa phòng của Cố Tân Tân đóng chặt, cố nén lại để mình không đi qua đó, tập trung bày đồ ăn lên bàn.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân rời giường, cũng không lập tức đi rửa mặt mà mở máy tính rồi ngồi xuống.
Cố Tân Tân đã lặn mấy ngày, hẳn là khu bình luận bùng nổ luôn rồi. Cô miễn cưỡng lên tinh thần, hôm nay muốn thử một chút xem có thể trả lời bình luận hay cập nhật chương mới hay không.
Cố Tân Tân đăng nhập QQ, cô đặt trạng thái ẩn thân, QQ vừa mới đăng nhập liền có mấy hình đại diện nhảy lên.
Tây ŧıểυ Phúc Tinh vẫn liên tục nhắn tin cho cô, Cố Tân Tân mở khung chat, nhìn thấy mười mấy chuỗi icon nhảy ra.
Có ở đây không? Có ở đây không? Xảy ra chuyện lớn rồi!
Cũng có vài độc giả nhắn tin riêng cho cô, Cố Tân Tân mở từng cái một, hóa ra đều là tin nhắn chúc mừng.
Trang web với việc bán bản quyền của Cố Tân Tân ra cũng rất coi trọng, đặc biệt còn để một banner tuyên truyền riêng cho bộ phim truyền hình của cô. Cố Tân Tân còn chưa kịp nói với tổ quản lý về chuyện bán bản quyền chuyển thể, cô cho là Tây ŧıểυ Phúc Tinh muốn hỏi chuyện này.
Mãi đến khi mở nhóm chat ra mới phát hiện có điểm không đúng.
Cố Tân Tân đọc lịch sử tán gẫu trước đó. Không thể nào? Vì sao lại như vậy?
Tớ không tin, Cố mỹ nhân sẽ không làm chuyện như vậy.
Mấy người nhân viên quản lý trong đám đang cố hết sức trấn an bọn họ, Mọi người đừng tùy tiện suy đoán. Chúng ta đã đi theo Cố mỹ nhân bao lâu nay, tuyệt đối phải tin tưởng nhân phẩm của chị ấy.
Nhưng có bằng chứng đó, còn có cả hình ảnh so sánh đối chiếu nữa, thật sự là giống nhau như đúc. Chuyện này phải giải thích thế nào đây? Độc giả mới vào nhóm nói xong, lại quăng link lên lần nữa. Mọi người có thể xem, tình tiết không phải là giống như đúc sao?
Cố Tân Tân kinh hồn bạt vía, cái gì là tình tiết giống như đúc? Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Tây ŧıểυ Phúc Tinh lập tức gửi lên một dòng chữ, Nói tất cả những người trong nhóm không được gửi lên những đường link không quá quan trọng, mau thu hồi lại đi.
Thứ này là lấy từ bài đăng trên diễn đàn. Quản lý của nhóm nói vậy, không lẽ là có tật giật mình?
Cũng không có ít những độc giả lâu năm đứng ra, Ảnh cũng có thể làm giả, mình vẫn tin tưởng Cố mỹ nhân.
Vậy mình gửi lên một link khác cho mọi người xem. Độc giả kia nói xong, lại gửi lên một đường link.
Cố Tân Tân cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô vội vàng ấn vào đường link đó. Đối phương cũng là một tác giả vẽ truyện tranh. Cố Tân Tân mở ra một chương, ngón tay của cô rất nhanh cứng đờ đặt trên con chuột, tầm mắt dán chặt trên màn hình.
Bộ truyện tranh này thực sự là giống với 《 Trảm nam sắc 》 của cô như đúc, nɠɵạı trừ nét vẽ nhân vật không giống nhau thì tình tiết đều là như nhau không sai biệt một li.
Cố Tân Tân chưa đến mức quá hoảng hốt. cô vẫn tin chắc không thể có sự trùng hợp như thế này. Loại này giống như được vẽ lại tình tiết với một nét vẽ khác để tạo ra cảm giác khác nhau, nhất định là đối phương sao chép của cô.
Này cũng không khó, chỉ cần so sánh ngày cập nhật là có thể hiểu được ngay thôi.
Cố Tân Tân di chuột xuống dưới cùng, thấy được ngày cập nhật là một năm trước!
Cô kinh hãi biến sắc, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng lần thứ hai mở mắt ra thời gian vẫn là một năm trước.
Sao lại có thể như thế?
Tình tiết cô vẽ ra cô là người rõ ràng nhất, mỗi một cảnh tượng và nhân vật đều là cô vắt hết óc nghĩ ra, sao cô lại có thể trở thành người đi sao chép?
Trong nhóm chat giống như bị ném vào một trái bom, đến cả những độc giả ít khi xuất hiện cũng đã lên tiếng. Đúng là giống nhau như đúc!
Mấu chốt là người kia còn đăng trước rất nhiều kỳ rồi, lần này đúng là tác giả khó mà tẩy trắng.
Xem ra đúng là sao chép rồi.
Chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy giờ tính sao đây? Mình cũng không muốn đọc mấy thứ ăn cắp!
Bàn tay Cố Tân Tân run run, vội vàng đóng khung chat lại. Cô hơi đổ người về phía trước, khuỷu tay chống lên mép bàn, hai tay ôm lấy mặt.
Đối với tất cả các tác giả mà nói, điều sỉ nhục nhất không có gì bằng hai chữ kia, hơn nữa một khi gánh lấy tội đó thì chính là cả đời đều không thể tẩy trắng.
Rất rõ ràng đây là có người đang cố ý hại cô, thời gian cập nhật được cho là không thể thay đổi được, độc giả chỉ cần nhìn thời gian đó liền khẳng định là do Cố Tân Tân sao chép.
Cô ép cho mình phải tỉnh táo lại, cô tìm trang web của đối phương, rất nhanh liền tìm được biên tập của bọn họ.
Cố Tân Tân gửi đường link cho đối phương, Xin hỏi bộ truyện này là đã bị bỏ rồi sao?
Đúng. Biên tập rất thoải mái trả lời lại. Chúng tôi đã nhắc nhở tác giả mấy lần nhưng cô ấy đều không tiếp tục đăng cập nhật, nên chúng tôi quyết định mở khóa cho tất cả mọi người đọc miễn phí.
Cố Tân Tân mở ra chương cuối cùng, đúng thật là hoàn toàn tương tự, chính là tấm ảnh cuối cùng mà cô đăng.
Không trách vừa rồi trong nhóm chat có người mắng cô sao chép, còn nói cô không tiếp tục đăng chương mới là vì người kia đã ngừng đăng chương nên cô cũng không còn ý tưởng gì nữa. Cố Tân Tân càng nghĩ càng thấy không rét mà run, Tác giả của các vị có phương thức gì để liên lạc không?
Không có, về sau cô ấy không tiếp tục vẽ nữa, chúng tôi cũng không tìm được cô ấy.
Cố Tân Tân không có chút nào cảm thấy không thể hiểu nổi, rất nhanh cô đã có thể lý giải được toàn bộ.
Đối với tác giả và độc giả mà nói, thời gian cập nhật là chứng cứ tốt nhất, tất cả mọi người không thể thay đổi nó. Thế nhưng trang web thì có thể.
Đây rất rõ ràng là có người đã mang tranh của cô đi vẽ lại, đăng lên một trang web khác, sau đó thông qua bộ phận kỹ thuật thay đổi thời gian cập nhật thành một năm trước. Cứ như vậy, cô nghiễm nhiên trở thành người đi sao chép kia, hơn nữa còn cực kỳ dứt khoát, tung ra thứ bằng chứng đủ thuyết phục nhất.
Cố Tân Tân đặt ngón tay trên bàn phím, nhưng không sao gõ ra được chữ gì.
Dù cô có tiếp tục truy hỏi thì cũng có tác dụng gì? Người đó sẽ không cho cô giãy dụa, cô không phải là tự mình đi vào trong bẫy, mà chính là bị người ta hung hăng đá vào trong.
Cố Tân Tân khóc không ra nước mắt, chuyện của Cố Đông Thăng chỉ vừa trôi qua đã giày vò cô cơ hồ chỉ còn nửa cái mạng, ngày hôm nay xảy ra chuyện này cô thật sự không còn sức lực chống đỡ.
Cố Tân Tân tình nguyện để cho Cận Hàn Thanh dùng phương pháp trước đây đối phó với cô, đơn giản đẩy cô xuống lầu hoặc là đánh cho cô một trận sống dở chết dở. Hết thảy cô đều có thể chịu được. Nhưng bút danh này chính là tất cả của cô, 《 Trảm nam sắc 》 chính là toàn bộ tâm huyết của cô, cô từng bước từng bước đưa nó lên đỉnh cao, có cười, có rơi nước mắt khi nhìn thấy nó đạt được thành tích như ngày hôm nay. Mấy ngày nay tâm tình của cô đã xuống đến đáy rồi, nhưng khi trong lòng đau đến không thể chịu được, nghĩ đến tương lai truyện tranh của cô được chuyển thể lại miễn cưỡng vực lại được tinh thần. Cố Tân Tân cảm thấy nó đã thành động lực duy nhất còn lại chống đỡ cô tiếp tục đứng lên, nhưng ngàn vạn lần lại không ngờ được sự tình sẽ trở nên tệ hại như thế này.
Cố Tân Tân truy cập vào diễn đàn của của Danh Động Mạn, nhìn thấy một bài đăng được đẩy lên vị trí đầu tiên, tiêu đề là: Một bộ truyện bạo hồng như vậy hóa ra lại là đi ăn cắp về! Không biêt xấu hổ! Không biết xấu hổ!
Cố Tân Tân nhìn số lượng trả lời, đã hơn một ngàn, cô không dám tiếp tục đọc.
Tác giả kia nhất định là sẽ không tìm được, có thể đó cũng chỉ là một nhân vật hư cấu. Cận Hàn Thanh thật sự là tàn nhẫn, vừa ra tay liền thắt cho cô một cái nút chết, không có lấy một đường lui.
Trong một đêm, cô từ một vị đại thần được nâng niu trong tay mọi người trở thành kẻ bị gắn cái mác đa͙σ văn, bị người ta thi nhau sỉ nhục, nhìn thế nào cũng thật giống như con chuột chạy qua đường, người người hô hoán tới đánh chết.
Ảnh đại diện của Tây ŧıểυ Phúc Tinh vẫn còn đang liên tục nhảy ra tin nhắn mới, Cố Tân Tân mở ra, nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình, nước mắt bắt đầu dâng lên như muốn tràn mi.
Cố mỹ nhân, chị đừng làm em sợ. Chị lên rồi thì trả lời em một câu có được không?
Mặc kệ người khác nói thế nào thì tổ quản lý đều tin tưởng chị.....
Chị đừng đau lòng quá. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.
Cố Tân Tân nghẹn ngào khóc thành tiếng. Sợ là cô không qua được cửa ải này, lần này không chỉ riêng mình cô bị đẩy xuống rãnh nước bẩn, mà còn liên lụy đến cả những người bạn này nữa.
Bọn họ trong nhóm chat gắng sức trấn an độc giả, nhưng cuối cùng lại bị người ta quay sang chửi rủa. Cuối cùng chỉ có thể nghe mắng chửi, rồi lại dè dặt giải thích.
Cố Tân Tân ngồi trên ghế một hồi lâu, lúc đứng dậy đi tìm điện thoại mới phát hiện ra trên màn hình đều là cuộc gọi nhỡ của biên tập.
Cô không dám gọi lại, cô sợ mình không thể giải thích rõ. Thế nhưng biên tập lại tiếp tục gọi đến, cô cũng không thể không nghe.
Alo.
Cố mỹ nhân, mấy thứ trên mạng kia em đã xem qua chưa?
Em vừa mới thấy.
Ngữ khí của biên tập gấp gáp. Em có muốn giải thích gì không?
Truyện tranh là em tự mình nghĩ ra, cũng là tự em vẽ. Em đã nhìn thấy ngày cập nhật của đối phương rồi, nhưng thứ đó hoàn toàn có thể dùng nội dung mới thay vào những chương cũ mà.....
Biên tập làm nghề này không phải chỉ một hai năm, chuyện bên phía kỹ thuật đương nhiên cũng hiểu được, Cứ coi như là người đó thay đổi nội dung cập nhật đi, nhưng làm sao có thể vẽ những tình tiết chương mới giống với em như đúc đây? Mà chương cuối cùng của người đó trước khi dừng lại, cũng chính là chương gần đây nhất em đăng lên.
Em chỉ có thể nói, là bộ phận kỹ thuật động chân động tay.
Hiện tại đã có rất nhiều độc giả đều báo cáo em, bên trang web cũng sắp không bao che được nữa rồi. Phía nhà xuất bản cũng có người tới hỏi, Cố mỹ nhân, em có biết ăn cắp nghĩa là gì hay không?
Cô đương nhiên là rõ ràng, này chính là chui vào đường chết.
Hơn nữa có một tin tức xấu muốn nói cho em.
Trong lòng Cố Tân Tân không khỏi hồi hộp, Tin gì?
Phía đài truyền hình cũng vừa mới gọi tới, nói bọn họ đang đưa truyện của em đi giám định. Một khi xác nhận là em sao chép thì sẽ truy cứu trách nhiệm của em đến cùng. Trên hợp đồng cũng đã quy định rõ ràng rồi, nếu như tác phẩm được phán định là đa͙σ văn thì em sẽ phải bồi thường, bồi thường gấp mười lần đó!
Cố Tân Tân cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. Gấp mười lần?
Lẽ nào chỉ dựa vào những con số kia liền nói là em sao chép sao?
Đúng vậy, thời gian cập nhật của người đó trước em đã là bằng chứng tốt nhất rồi. Cố mỹ nhân, chị cũng là nhìn em một đường đi tới ngày hôm nay, chị rất muốn tin tưởng em. Nhưng hiện tại trang web nằm ở thế bị động, rất nhiều đại V trên weibo đều đã chia sẻ chuyện này. Nếu như trang web còn muốn bao che cho em, sau này sợ là sẽ không có tác giả nào dám tới.
Cố Tân Tân ngồi phịch xuống mép giường, Em biết rồi.
Cô chấp nhận, cô chấp nhận rồi còn không được sao?
Khóc vô dụng, gọi điện đi cũng vô dụng, phải thế nào mới có thể được đây? Hình như tất cả đều là vô dụng rồi.
Cố Tân Tân nằm dài trên giường, kéo chăn lên che kín đầu mình. Tuy là hết lần này đến lần khác nhủ với chính mình không được khóc, nhưng nước mắt vẫn không thể điều khiển được lăn dài trên má.
Mãi cho đến chiều tối Lục Uyển Huệ mới về đến nhà, bà vừa mở cửa liền tức giận la lên, Chuyện gì thế này?
Cố Tân Tân một ngày rồi không ăn, lúc này cũng đã đói đến mức toàn thân vô lực. Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa chính đang mở rộng.
Lục Uyển Huệ tức giận đến mức khuôn mặt tái nhợt, Báo cảnh sát đi, quá đáng quá rồi.
Mẹ, có chuyện gì vậy?
Con xem đi.
Cố Tân Tân đi ra ngoài, nhìn thấy trên cửa chính bị người ta dùng sơn đỏ phun lên đầy chữ, vô liêm sỉ, kẻ đa͙σ văn, trả tiền lại đi.
Khuôn mặt cô tái mét, nước sơn tầng tầng chảy xuống như máu nhìn mà giật mình. Lục Uyển Huệ tức giận giậm chân, Bị bệnh sao, hay là tìm nhầm người rồi?
Mẹ, thông báo cho bên quản lý đi, để bọn họ đến xử lý.
Quá đáng quá rồi đó. Rốt cuộc là ai vậy chứ!
Đầu Cố Tân Tân nặng trĩu, cô đi vào trong. Còn có thể là ai đây.
Cô ngồi trước bàn ăn, đói bụng đến mức mắt nổ đom đóm, Mẹ! Mẹ!
Lục Uyển Huệ lấy tay lau, nhưng nước sơn đỏ căn bản là không thể lau được, Cố Tân Tân nâng cao giọng sau đó dùng hết sức lực hô lớn. Mẹ.
Sao thế Tân Tân?
Con đói quá, mẹ rang cơm cho con đi.
À, được.
Lục Uyển Huệ đóng cửa lại trước sau đó tiến vào nhà bếp rang cơm cho Cố Tân Tân, một bát cơm lớn bưng ra, Cố Tân Tân giống như bị bỏ đói mấy ngày, cô không lo được nóng, cũng không nhớ phải thổi một cái, chỉ không ngừng ăn ngấu nghiến.
Ăn cơm xong, Cố Tân Tân tắm rửa sạch sẽ, đến mái tóc cũng gội sạch, đổi một bộ quần áo mới sau đó đi ra ngoài.
Lục Uyển Huệ không yên lòng nhìn cô, Tân Tân, con đi đâu?
Tìm Cận Ngụ Đình nói chuyện.
Thật sao?
Con lừa mẹ làm gì? Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con. Con sẽ về ngay thôi. Cố Tân Tân nói xong, nhấc chân lên đi ra ngoài, cánh cửa bị Lục Uyển Huệ dùng một tấm ga trải giường lớn che lại. Cố Tân Tân lạnh lùng nhìn một cái sau đó đi xuống lầu.
Cô đi đến trước cửa ŧıểυ khu, móc điện thoại ra, rất nhanh tìm được số của Cận Ngụ Đình.
Kỳ thực cô căn bản không cần phải tìm trong danh bạ, số của anh cô hoàn toàn có thể đọc thuộc làu làu. Chỉ là như vậy mới có thể cho cô thêm một chút thời gian, để cho Cố Tân Tân giãy dụa thêm một phút cuối cùng.
Cô ấn nút gọi, để điện thoại sát bên tai.
Ba giây trôi qua, năm giây trôi qua......
Cuối cùng, bên tai truyền đến giọng của một người phụ nữ, không có người nhận máy.
Cánh tay Cố Tân Tân buông xuống bên người, đến cả điện thoại của cô mà anh cũng không nhận nữa.
Được, anh đã không tiếp thì cô trực tiếp tìm đến. Việc đã đến nước này, xin tha đã vô dụng, Cố Tân Tân nhất định phải khiến cho mình cứng rắn hơn.
Trong phòng làm việc, Khổng Thành nhìn hiển thị trên điện thoại, Cận Ngụ Đình không lên tiếng, anh ta càng không dám mở miệng.
Cận Ngụ Đình cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống mặt bàn, Khổng Thành ngồi xuống chiếc ghế đối diên. Cửu gia, có muốn về không?
Lát nữa đi. Anh tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
Bây giờ cô ấy tìm ngài chỉ sợ cũng là bị ép vỡ. Truyện tranh bị gắn cái mác sao chép, không chỉ phải đối mặt với số tiền bồi thường khổng lồ, mà quan trọng hơn là tiền đồ cũng bị phá hủy.
Cận Ngụ Đình lúc này nếu như còn không giúp đỡ, đây cũng là ám chỉ để cho Cố Tân Tân triệt để bị ép vỡ.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, nhưng một chữ cũng không xem vào. Bây giờ còn chưa phải lúc.
Nhưng cô ấy nhất định sẽ tìm đến ngài.
Anh cầm bút ký tên. Chờ một chút.
Khổng Thành như không nghe được lời của anh, Thế nên ngài vẫn là muốn giúp cô ấy sao?
Chờ một chút, bây giờ còn chưa phải lúc. Cận Ngụ Đình tiếp tục lặp lại câu nói này.
Khổng Thành nghe vậy không khỏi muốn khuyên anh, dù sao anh ta không hiểu rõ Cố Tân Tân, mà đã theo Cận Ngụ Đình lâu như vậy, trung thành tuyệt đối, anh ta là muốn nói nếu như Cận Ngụ Đình giúp Cố Tân Tân, hai người nói không chừng có thể trở lại lúc ban đầu, đến một lúc nào đó lại tiến vào ngõ cụt. Thương tổn tuần hoàn, vì sao lại phải làm vậy chứ?
Cố Tân Tân gọi xe trực tiếp tìm đến công ty Cận Ngụ Đình, cô với anh cứ như vậy không rõ ràng mà tách ra. Cố Tân Tân vốn cho là bọn họ có thể bình thản mà ly biệt, lại không nghĩ rằng phải đi đến bước đường xé nát mặt mũi của nhau.
------ lời tác giả ------
Được rồi, nữ vương Tân Tân đếm ngược ~O(∩_∩)O ha ha
~Ngày mai lại mang đến cho mọi người một cái cao trào, chúng ta hãy cứ chậm rãi, rồi lập tức liền không còn kiềm nén nữa rồi
Bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ liên tục bốn ngày với 1 vạn từ, vừa vặn những tình tiết này đều đã viết xong, còn có thể viết đến cuốn thứ hai. Chờ mong chưa nè
~Bát chen lời: Mọi người thấy không? 4 chương tiếp theo sẽ là 10k từ. Nên ta thông báo luôn nè, 3 chương tiếp theo (125, 126, 127) sẽ giống như chương 124 này, được đăng 2 ngày 1 chương trên wattpad và wordpress, nếu mn muốn đọc 5k từ một ngày (nửa chương một) thì đọc trên facebook (trang CP88). Yêu thương:*