Cố Tân Tân tránh tới tránh lui, muốn né khỏi nụ hôn của Cận Ngụ Đình, người đàn ông thấy vậy, liền trực tiếp giữ lấy cằm cô.
Cận Ngụ Đình hôn lên môi cô, Cố Tân Tân nắm lấy cánh tay của anh, muốn đẩy anh ra.
Người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thương Kỳ kinh ngạc đứng ở cửa không dám đi lên thì cũng không biết làm sao, càng không thể lên tiếng bắt chuyện để cho cô ta đi vào trong.
Cố Tân Tân thật vất vả mới thoát khỏi nụ hôn của Cận Ngụ Đình, đem mặt chôn vào lồng ngực anh. Đừng làm rộn, Thương Kỳ đang ở đây.
Cận Ngụ Đình quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Thương Kỳ đứng sững ở cửa, Hai người ăn cơm tối rồi sao?
Thương Kỳ giờ mới đi lên. Không có nha, em vốn là muốn kéo Cửu tẩu ăn ở bên ngoài, nhưng chị ấy nói phải về ăn với anh, còn kéo luôn em đi theo.
Người đàn ông cong môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ trơn mềm của Cố Tân Tân, Coi như em nghe lời.
Cố Tân Tân muốn đứng dậy, nhưng một cánh tay của Cận Ngụ Đình nằm ngang trước ngực cô, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục gối đầu lên đùi anh.
Người giúp việc quay lại phòng bếp bày món ăn lên bàn, Cố Tân Tân gõ nhẹ cánh tay của Cận Ngụ Đình. Ăn cơm tối.
Người đàn ông lúc này mới buông lỏng cánh tay ra, cô lập tức nhanh chóng ngồi dậy.
Thương Kỳ đi theo bọn họ ngồi vào bàn ăn, Cửu tẩu, chị cũng nhanh chóng sinh một đứa nhỏ đi, đến lúc đó Cửu ca nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, tôi muốn con gái. Cận Ngụ Đình nói xong, nhích người sang Cố Tân Tân ngồi bên cạnh. Mau mau sinh một đứa.
Cô nhấc chân đá lên đùi anh, Tập trung ăn cơm.
Chờ sau khi Cửu tẩu mang thai, em nhất định sẽ mang thật nhiều thuốc bổ đến. Chị muốn ra ngoài thì nhất định phải mang theo em, em nhất định sẽ không bất cẩn như lúc trước nữa......
Cố Tân Tân nhai cơm trong miệng, vẻ mặt bình thản, Cận Ngụ Đình gắp miếng cá bỏ vào trong bát của cô.
Thương Kỳ quan sát tất cả những phản ứng đó của bọn họ, rõ ràng là đứa con đầu tiên nhưng xem ra hai người không có phản ứng gì quá lớn. Thật sự là không bình thường.
Cô ta không khỏi nghĩ đến lời nói của người giúp việc kia, xem ra, khả năng đó có thể là thật sự tồn tại.
Ăn xong cơm tối, Thương Kỳ cũng không ở lại lâu liền rời đi.
Bên ngoài thời tiết nóng bức, một chút tâm tình muốn ra ngoài còn sót lại của Cố Tân Tân cũng bị diệt đi triệt để, cô chỉ muốn nhanh chóng lên giường nằm. Gần đây có không ít phim mới nên cô cũng muốn coi cho hết.
Cận Ngụ Đình đi tới giữ lại vai cô. Đi đánh bóng bàn với tôi.
Không muốn, nóng như vậy ai mà chịu được.
Đánh trong phòng có điều hòa, sợ cái gì.
Cố Tân Tân đẩy tay anh ta, Không muốn, tôi muốn tắm rồi xem tivi.
Mỗi ngày em đều ru rú trong nhà không chịu ra khỏi cửa, cũng không chịu vận động, cứ tiếp tục như vậy sao mà cơ thể đó có thể chịu nổi? Cận Ngụ Đình thấy cô lại muốn lủi đi, một tay liền bắt lấy cổ tay cô kéo về phòng luyện tập. Từ giờ mỗi ngày đều sẽ phải duy trì vận động nửa giờ một ngày.
Cố Tân Tân đứng trên sân không nhúc nhích, Cận Ngụ Đình cầm chiếc vợt đặt vào trong tay cô. Đơn giản nhất là cầu lông chắc là biết chứ?
Anh tìm người khác đánh không được à? Nếu thật sự không có ai thì gọi Khổng Thành đến đi.
Tôi chỉ muốn chơi với em. Cận Ngụ Đình cầm một chiếc vợt khác đi đến phía bên kia, anh phát bóng tới, Cố Tân Tân miễn cưỡng tiếp được, nhưng lần này Cận Ngụ Đình đánh lại cô đã không còn sức đón lấy.
Cố Tân Tân liếc quả cầu lông lăn lóc phía xa, thở dài chạy đến nhặt lên. Kỹ thuật chơi thể ȶᏂασ của cô thật sự là dở tệ, cũng không đón bóng được mấy lần, trận này thành ra là Cận Ngụ Đình đánh Cố Tân Tân đi nhặt cầu.
Cố Tân Tân thở hồng hộc, cuối cùng dứt khoát ngồi phịch xuống đất không chịu đứng lên, Không được, cả người đều là mồ hôi, mệt chết đi được.
Đứng lên.
Không.
Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, Mới 15 phút đã không chịu nổi, có thể tưởng tượng được thể lực của em yếu đuối đến mức nào.
Yếu thì cứ yếu đi. Cố Tân Tân lau mồ hôi trên mặt, chơi xấu nằm chết dí trên sàn nhà, Không đứng là không đứng, không chơi nữa. Sau này cũng đừng lôi kéo tôi đến đây, xem phim nghe nhạc vẫn là tốt nhất.
Ừ, tối ngủ, ngày ngồi, chiều tối lại nằm, không đến nửa năm nhất định em sẽ tăng lên thành con heo 50 cân.
Cố Tân Tân cũng chẳng nghe lọt, Cái đó anh không phải lo, tôi trời sinh là người có thể chất không dễ béo. Mấy năm đại học tôi đều là như thế này mà đâu có thấy béo lên đâu.
Cận Ngụ Đình đi đến bên người cô, cầm quả cầu lông trong tay ném lên người cô, Vẫn còn nằm? Đứng lên.
Đừng hòng, anh có giỏi thì đánh tôi đi.
Người đàn ông nhấc một chân đặt lên người cô, quả cầu lông trong tay rơi xuống vai cô, Tôi biết rồi, em thích nằm vận động phải không?
Cố Tân Tân cảm thấy cái tư thế này rất không thích hợp, nhưng nếu như lúc này mà cô ngồi lên thì lại càng không thích hợp rồi.
Anh đi ra.
Nếu em cứ duy trì cái tình hình này thì cái thân thể của em sớm muộn cũng sụp đổ. Bây giờ hoặc là em đứng lên chơi tiếp, hoặc là......
Cố Tân Tân vung vợt lên muốn quất về phía anh, nhưng chiếc vợt rất nhanh cũng bị người đàn ông bắt được, Anh uy hiếp tôi thế nào cũng sẽ vô dụng thôi. Tôi không thích vận động.
Cận Ngụ Đình cầm vợt của cô, nằm xuống bên cạnh Cố Tân Tân, Không thích cũng phải thích. Hôm nay tạm tha cho em, từ ngày mai nhất định phải đủ nửa giờ mới thả cho đi.
Tôi không làm được! Cố Tân Tân mạnh mẽ kháng nghị.
Người đàn ông lật người lại hôn cô, Cố Tân Tân hận không thể một cước đá văng anh ra, lại giở ra cái trò cũ rích, phiền chết rồi.
Cận Ngụ Đình vẫn chưa rời đi. Có muốn không, muốn không hả?
Không cần chính là không cần! Cố Tân Tân nói xong, đưa tay muốn đấy anh ra.
Nhưng sức lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, cô đâu thể là đối thủ của anh. Cố Tân Tân hiện tại vừa nóng lại vừa mệt, cả người ướt nhẹp mồ hôi, lại cộng thêm Cận Ngụ Đình cứ ôm chặt cô như thế. Cô thật sự sắp buồn bực chết.
Sao anh lại đáng ghét như thế cơ chứ.
Tôi cứ như vậy đấy, không nghe được đáp án tôi muốn thì em cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.
Cố Tân Tân che lại cái miệng của anh, Được rồi, ngày mai lại tiếp tục luyện tập, được chưa hả.
Cận Ngụ Đình nghe xong lời này thì mới hài lòng kéo cô cùng đứng lên.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân qua tòa nhà chính ăn cơm trưa, cô thay xong quần áo đi xuống, vừa ra khỏi tòa nhà Tây không xa thì Thương Kỳ cũng tới.
Cố Tân Tân đi phía trước nên không nhìn thấy Thương Kỳ, cô ta đi phía sau thấy cô đi vào tòa nhà chính thì vội vội vàng vàng đi về phía tòa nhà Đông.
Hiện tại là mùa hạ, Cận Hàn Thanh đã dặn dò không một ai được mang Thương Lục đi ra sân. Vạn nhất bị bỏng nắng thì làm sao? Hay là, vạn nhất bị say nắng, thì phải làm thế nào?
Mấy ngày nay cũng khiến cho ŧıểυ Vu mệt muốn chết, khẩu vị của Thương Lục không tốt nên nhất quyết không chịu ăn, cuối cùng ŧıểυ Vu lại là người gánh tội.
Thương Kỳ đi vào, nhìn thấy Thương Lục đang ngồi trê ghế sô pha bóc cam, không cẩn thận dùng sức quá lớn, một đoạn móng tay liền bị gãy.
ŧıểυ Vu vội vàng tiến lên kiểm tra, Không sao chứ?
Thương Lục nhìn chằm chằm móng tay của mình, Thương Kỳ thấy thế, cầm bấm móng tay đi tới. Để em cắt đi cho.
Cô ta kéo tay Thương Lục về phía mình, thế nhưng Thương Lục lại nắm chặt bàn tay. Không muốn.
Chị, cái này nhất định phải cắt đi, nếu không lát nữa bị xước xuống nữa thì sẽ rất phiền đó.
Không được! Thương Lục dùng sức muốn rút cánh tay về. Cắt đau, bảo bảo sẽ đau.
Còn nói mê sảng gì nữa, dù có cắt vào tay chị thì bảo bảo cũng sẽ không có cảm giác gì đâu.
Thương Lục vung tay tới đánh lên mặt Thương Kỳ, âm thanh chói tai khiến cho ŧıểυ Vu đứng ở phía xa kinh ngạc thốt lên. Thương ŧıểυ thư, cô, cô không sao chứ?
Thương Kỳ sờ sờ mặt, nóng đến bỏng rát. Không sao.
Cận phu nhân, đừng làm loạn nữa...... ŧıểυ Vu tiến lên giúp đỡ giữ cánh tay của Thương Lục.
Hai người lăn qua lộn lại nửa ngày mới có thể cắt đoạn móng tay kia đi, ŧıểυ Vu khẽ thở dài. Vừa rồi bên tòa nhà chính gọi tới, nói tôi mang phu nhân qua đó ăn trưa, nhưng khẩu vị mấy ngày nay của phu nhân cũng không tốt lắm......
Cô chăm sóc chị ấy cũng cực khổ rồi. Nhà bếp bên tòa nhà chính ngày nào cũng đổi thực đơn, nếu bác Tần đã gọi thì để tôi dẫn đi là được.
Cận phu nhân dù là tới thì cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng đi lại ngoài trời nắng như vậy, lát nữa Cận tiên sinh về......
Không sao, ngày nào chị tôi cũng ở nhà sẽ không tránh được bị buồn chán. Yên tâm, có tôi chăm sóc cho chị ấy rồi.
Thương Kỳ đón lấy ô ŧıểυ Vu đưa cho, trên má cô ta còn hằn vết tay đỏ, cô ta kéo cánh tay Thương Lục đi ra ngoài.
Hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời lên chính giữa, chiếc ô cũng không che được mấy phần nắng. Thương Lục giãy dụa muốn trở lại. Nóng.
Thương Kỳ cầm tay cô ta, Chị, chị phải đi ra ngoài một chút, như vậy mới tốt cho đứa bé.
Tôi...... Tôi ở nhà cũng đi lại được.
Nhưng không khí trong nhà không tươi mới bằng bên ngoài đâu.
Thương Lục gần như là bị Thương Kỳ kéo ra ngoài, mặt đất bỏng đến kinh người. Cô ấy mặc quần dài, một tay đặt trên bụng, Tôi không thể đi ra ngoài, anh ấy không cho tôi ra ngoài.
Em cũng đâu có mang chị ra khỏi Cận gia đâu, không sao.
Hai người đi lên phía trước, đau đớn trên khuôn mặt Thương Kỳ còn chưa tan đi, vừa rồi Thương Lục ra tay rất nặng, cơ hồ là đánh cho nửa khuôn mặt cô ta sưng vù.
Chị, chị mang thai rồi, Cửu ca nhất định sẽ vui mừng đến phát điên nhỉ?
Cửu ca? Sắc mặt Thương Lục tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía cô ta.
Đúng vậy nhà, Cửu ca chính là anh rể của em, chồng chị.
Thương Lục luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, Cửu ca......
Chị, chị xem mình từ sau khi mang thai thì càng hồ đồ hơn. Cửu ca là anh rể em, là chồng của chị, cũng là ba ba của đứa trẻ trong bụng chị.
Thương Lục nghe vậy, cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, hai người rất nhanh đi đến tòa nhà chính. Lúc sắp đi vào cửa, Thương Kỳ hết sức thả chậm lại bước chân, giọng nói cũng nhỏ đi không ít. Chị có biết đối với một đứa nhỏ mà nói, đáng thương nhất chính là gì không?
Thương Lục ngơ ngác nhìn cô ta, Thương Kỳ thả ô trong tay xuống. Đáng thương nhất, là ba ba của đứa nhỏ bị cướp đi.
Trong mắt Thương Lục rõ ràng lộ ra sợ sệt và sợ hãi, Không được.
Đúng vậy nha, một đứa trẻ như vậy thật là đáng thương làm sao. Thương Kỳ lại nhẹ giọng vỗ về cô ấy vài câu, lúc này mới nhấc tay lên bấm chuông cửa.
Người giúp việc ra mở cửa, Thương Kỳ dẫn Thương Lục đi vào. Tần Chi Song thường xuyên gọi người đến cùng ăn cơm, nhìn thấy hai người đến thì dĩ nhiên là rất vui vẻ. Nhanh nhanh, đang chuẩn bị ăn cơm đây.
Cửu tẩu! Thương Kỳ đi nhanh qua, đến bên cạnh người Cố Tân Tân, cười híp mắt. Chị cũng ở đây ạ.
Đúng đó, đến đây ăn chực một bữa.
Ăn chực này phải là nói em mới đúng.
Thương Lục đi từng bước lại gần, tầm mắt cẩn thận rơi xuống mặt Cố Tân Tân, nơi đuôi mắt Thương Kỳ vẫn thu lại từng động tác của cô ấy, khẽ lay cánh tay Cố Tân Tân, Cửu tẩu, Cửu ca đâu?
Bây giờ anh ấy còn đang ở công ty, cũng không về.
Không về sớm mà tình chàng ý thiếp với chị nữa rồi hả?
Lại nói lung tung. Cố Tân Tân chú ý thấy Thương Lục đi đến trước mặt, lên tiếng chào hỏi, Chị dâu.
Gần đây Cửu ca không hề giống trước nha, em thấy mỗi ngày anh ấy đều chỉ quấn lấy chị......
Tần Chi Song đi tới, kéo cánh tay Thương Lục, Ăn cơm đi.
Thương Kỳ nhìn chằm chằm Thương Lục, thấy cô ấy rất nhanh liền ngoan ngoãn trở lại đi theo Tần Chi Song ngồi xuống bàn ăn. Cố Tân Tân thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ cô ấy sẽ lại nhận nhầm gì đó, vạn nhất làm náo loạn lên, sợ là cô lại khó ăn nói với Cận Hàn Thanh bên kia.
Thương Lục ăn một bát cháo và hai miếng bánh ngọt ở tòa nhà chính, nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, liền náo loạn muốn về.
Thương Kỳ để Cố Tân Tân ở lại chơi, còn mình thì cầm ô mang theo Thương Lục về tòa nhà Đông.
Trên đường trở về, Thương Kỳ dừng chân lại. Chị.
Thương Lục đi từ trong ô ra ngoài, Thương Kỳ vội vàng cầm ô đuổi theo. Chờ chút.
Thương Lục vẫn không để ý đến cô ta, tiếp tục đi lên.
Lẽ nào lúc em gọi Cửu tẩu chị không có cảm giác gì sao? Chị biết cô ta rõ ràng là có quan hệ như thế nào với Cửu ca, chị lại không náo loạn lên? Lẽ nào chị thật sự cảm thấy chuyện không quá to tát......
Không phải. Thương Lục ngắt lời Thương Kỳ.
Sao lại không phải? Chị nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng một chút đi......
Thương Lục khẽ lắc đầu. Cô nhớ nhầm.
Thương Kỳ cười lạnh, Em nhớ nhầm cái gì?
Cửu ca, không phải ba ba của bảo bảo, tôi có chồng, anh ấy không phải.
Thương Kỳ giật mình nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mắt, Chị, chị lặp lại lần nữa?
Cô thật sự là nhớ nhầm rồi. Cửu ca không phải chồng tôi, không phải. Thương Lục nói xong, lại muốn tiếp tục đi về phía trước.
Thương Kỳ siết tay thành nắm đấm, nhanh chóng đuổi theo Thương Lục, chuyện đã đến nước này thì cô ta cũng chỉ có thể xuống nước. Đúng đúng, trí nhớ của em thật là kém mà, vẫn là chị em lợi hại nhất.
Sau này phải nhớ kỹ, anh ấy không phải.
Được, em nhất định sẽ nhớ kỹ.
Thương Lục không nói nữa, ở đây quá nóng, cô ấy không muốn lãng phí thêm một chút thời gian nào cả.
Thương Kỳ đi bên cạnh, thi thoảng lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ấy. Từ sau khi Thương Lục ngừng thuốc, theo lý thuyết thì đáng lẽ là càng không thể nào hồi phục lại.
Tuy là đã nghĩ thế, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút nóng nảy.
Phía tòa nhà Đông đưa thiệp mời đến từ hai ngày trước, Cố Tân Tân tuy đã mua quà xong xuôi nhưng vẫn không dám một mình qua đó, vẫn là nghĩ đợi đến ngày tổ chức tiệc rồi mang quà qua.
Sinh nhật của Thương Lục cũng không tổ chức quá lớn, chỉ là mời mấy người trong nhà và bạn bè thân thuộc, Cận Hàn Thanh đối với chuyện cô ấy phát điên giấu diếm rất kỹ, vẫn là muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng ngày này dù gì cũng phải kỷ niệm, hơn nữa Thương Lục lại có thai, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Cận Hàn Thanh vẫn quyết định tổ chức buổi tiệc này.
Tiệc rượu tổ chức ở tòa nhà Đông, người cũng không nhiều, càng giống như một buổi tụ tập riêng tư hơn.
Cố Tân Tân ngồi trước bàn trang điểm, tự mình chọn vài món đồ trang sức màu sắc trang nhã, vừa tô son xong thì Cận Ngụ Đình đi tới.
Anh đứng ở phía sau Cố Tân Tân, hai tay đặt nhẹ lên bả vai cô, Rất đẹp mắt.
Tôi cũng không giỏi trang điểm lắm.
Trang điểm nhạt một chút cũng rất hợp, có thể thấy dù là trang điểm hay không thì em vẫn xinh.
Cố Tân Tân chọn một chuỗi dây chuyền, Cái này được không?
Không tệ.
Nói cho có.
Cận Ngụ Đình cười nhận lấy chiếc dây chuyền đeo vào cho cô, đôi con ngươi thâm thúy nhìn đến người trong gương, Tự em nhìn đi, không thấy là rất đẹp à?
Được rồi, vậy là đủ rồi, chúng ta đi thôi?
Anh khom lưng, khuôn mặt đẹp trai chôn vào hõm cổ cô, Thiếu một chút nước hoa.
Quên đi, dù sao cũng là đến tòa nhà Đông, không có bất kỳ một mùi hương gì là tốt nhất.
Cận Ngụ Đình không nhịn được bật cười. Từ khi nào mà em trở nên cẩn thận như thế?
Cẩn thận một chút vẫn hơn là qua loa đại khái chứ? Cố Tân Tân đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lấy hộp quà chuẩn bị cho Thương Lục đi ra, sau đó nhét lại một hộp đựng hóa đơn khác về ngăn tủ.
Cận Ngụ Đình cũng đã thay xong quần áo, vừa bước ra ngoài Cố Tân Tân liền đưa hộp quà đến trước mặt anh. Có muốn xem thử một chút tôi mua gì không?
Mua thì cũng đã mua rồi, đưa cho tôi xem làm gì?
Biết đâu anh lại không thích thì sao?
Cận Ngụ Đình ôm eo cô đi ra ngoài, Chỉ cần là em chọn thì đều được cả.
Đến tòa nhà Đông, khách mời đã đến gần đông đủ, Thương Kỳ đứng bên cạnh Thương Lục ở cửa, vừa nhìn thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đi đến liền nhanh chóng vẫy vẫy tay ra hiệu.
Cận Hàn Thanh đi từ trong nhà ra, đứng bên cạnh Thương Lục, Mệt không?
Thương Lục đứng đó quả thật có chút mệt, cô ấy khẽ gật đầu.
Lát nữa để cho Kỳ Kỳ đưa em lên lầu nghỉ ngơi.
Ừ.
Cố Tân Tân đi đến trước mặt bọn họ, đưa hộp quà về phía Thương Lục, Anh hai, chị dâu, chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, chúc chị dâu sinh nhật vui vẻ.
Cám ơn. Cận Hàn Thanh nhàn nhạt đáp lại.
Chị, đây là quà Cửu tẩu tự mình chọn cho chị đó, rất đẹp. Chị xem đi, nhất định sẽ thích.
Thương Lục nghe xong, nhận lấy túi giấy sau đó mở hộp trang sức ra. Vừa nhìn thấy chuỗi dây chuyền ngọc trai đen bên trong, ánh mắt Thương Lục liền lấp lánh tia sáng, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên. Đẹp.
Tất nhiên rồi, ánh mắt Cửu tẩu có thể kém sao?
Thương Lục thích đến mức không muốn buông tay, ôm hộp trang sức đó không rời.