Một chút kinh ngạc quét qua đáy mắt, Khương Thanh Vũ lắc lắc chiếc hộp sắt, xác nhận bên trong chỉ có một bức ảnh này, ngoài ra không còn ngăn nào khác.
Đây chính là người đàn ông mà Khương Hoa nhớ mãi không quên sao? Lúc trước khi cô còn nhỏ, mặt mũi và dáng vẻ của ông ấy tất nhiên là cô không còn nhớ, nhưng khí chất điềm tĩnh độc nhất vô nhị của ông thì vẫn vậy.
Cô xoay cổ tay, ánh mắt dừng lại ở dãy địa chỉ phía sau.
-
Trước hôn lễ hai ngày Khương Hoa đã xuất viện, thợ trang điểm có kỹ thuật không tồi, sau hai giờ tỉ mỉ chỉnh trang thì trông bà ấy đã không khác những người bình thường.
Tông nền xanh trắng phản chiếu ngập tràn ánh nắng, gió mắt mềm mại như tơ lụa, mai đến trước khi buổi lễ bắt đầu, Âu Ninh và Diệp An mới cùng Khương Hoa đến chỗ Khương Thanh Vũ.
Khương Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, phủ khăn trùm đầu lên cho cô, trong mắt bà ấy xuất hiện ánh sáng.
"Mẹ đi cùng con."
Ở đầu bên kia trên bãi cỏ, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đứng giữa những đóa hoa, đang quay lưng về phía mọi người.
Dù khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể thấy được bờ vai anh đang run lên, bàn tay không cầm hoa khi thì nắm chặt thành nắm đấm, lúc lại áp sát đường chỉ quần, khi thì lại đặt trên môi.
Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng mồ hôi chảy ướt trên thái dương không còn che giấu được suy nghĩ thực sự trong lòng anh.
Anh rất bối rối, đến trái tim như sắp vọt lên cổ họng, tất cả những điều này đều thể hiện qua đôi mắt mơ hồ của anh, ngay cả mí mắt cũng nặng nề vì ướt đẫm mồ hôi.
Khách mời trong hôn lễ có cả người thân, bạn bè, các cấp lãnh đa͙σ trong công ty, còn có không ít các đối tác làm ăn có mối quan hệ chặt chẽ với Cố thị. Tất cả đều nhìn ra được Cố Vân Dực đang lo lắng, trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ khó tin.
Theo tiếng nhạc vang lên thì hơi thở của Cố Vân Dực cũng nín lại, động tác của anh cứng ngắc, tựa như người máy không thể kiểm soát.
Dừng lại một chút, anh liếc mắt nhìn về cô gái phía cuối lối đi.
Cô mặc một thân váy trắng, mái tóc đen dài xõa xuống vai, ôm cánh tay Khương Hoa, mỉm cười đi về phía anh.
Còn đẹp hơn dáng vẻ mà anh tưởng tượng rất nhiều, cô tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông, khiến ánh mắt anh trở nên ửng đỏ nóng bỏng.
Cho nên khi cô bước đến trước mặt anh, anh vẫn ngẩn ngơ đến nỗi người chủ hôn còn chưa đọc xong lời tuyên thệ anh đã vội vàng nói "Tôi đồng ý".
Hội trường tràn ngập tiếng cười, Khương Thanh Vũ siết nhẹ nắm tay anh, khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ bừng, trong không khí tản ra hương hoa dành dành thơm ngọt.
Người chủ hôn vừa cười vừa hỏi Khương Thanh Vũ, cô chớp chớp mắt nhìn, chỉ có bóng dáng anh trong con người lập tức bị bao phủ bởi không khí nóng rát.
"Tôi đồng ý."
Trái tim Cố Vân Dực như bị nắm lấy, anh cúi đầu hôn cô dâu của mình. Từ lúc nhìn thấy ảnh chụp của cô cho đến hiện lại, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ như một giấc mơ dài.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, anh ôm chặt lấy vai cô.
Sao anh lại có thể may mắn như thế, lại có thể có được một cô gái tốt như thế này.
Khi mở mắt ra lần nữa, may mắn là tất cả mọi thứ không hề biến mất khi nụ hôn chấm dứt, anh không trở thành cô bé lọ lem nửa đêm mà ngược lại là sự thật.
Khương Hoa ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh là Cố Giang đang lau nước mắt.
Bà ấy thay thế vị trí của bố Khương Thanh Vũ, đưa con gái mình tới trong vòng tay người sẽ chăm sóc cô suốt quãng đời còn lại, nhiệm vụ cuối cùng của Khương Hoa cũng đã hoàn thành.
"ŧıểυ Hoa."
Cố Giang nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Khương Hoa, kịp thời đánh thức bà ấy.
"Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, đừng nghĩ nữa."
Khương Hoa gật gật đầu, lúc này trên khán đài Cố Vân Dực bỗng nhiên ôm lấy Khương Thanh Vũ, dùng tư thế ôm công chúa sát sao bế cô vào phòng tiệc trong từng tiếng hoan hoa vang dội.
Mặc kệ là ai nhìn vào thì cũng nhận ra được là Cố Vân Dực đang cực kỳ vui vẻ. Nhưng mọi người cũng không trách anh được, dù sao thì sếp Cố vẫn luôn cưng chiều vợ mình không có giới hạn.
Cố Vân Dực vui vẻ ôm được mỹ nhân về nhà nên ai tới chúc rượu cũng uống, đến khi bước không vững cũng vẫn không từ chối.
Chuyện này còn làm khổ những người khác.
Phù rể Bùi Chiêu và Thẩm Phóng, phù dâu Âu Ninh và Diệp An.
Phù dâu và cô dâu thì không sao, nhưng hai phù rể vì đỡ rượu cho anh mà uống đến suýt nôn ra.
Tống Vũ Nhiên ở phía sau bỗng thấy may mắn sờ sờ bụng mình, may mà cô và lão Kỹ còn có bảo bối chắn cửa.
Khi buổi tiệc đã gần kết thúc, Cố Chính Minh đưa gia đình rời đi trước, để lại một đám ŧıểυ bối tiếp tục chơi đùa.
Khương Hoa được Cố Chân chăm sóc, trước khi rời đi bà ấy đã nhiều lần hứa là sẽ nhìn Khương Hoa uống thuốc càng sớm càng tốt thì Khương Thanh Vũ mới không theo trở về.
Sau khi mọi người rời đi, Khương Thanh Vũ mới đỡ Cố Vân Dực tới phòng nghỉ.
Trong phòng vệ sinh hình như có ai đó đang nói chuyện, nhưng khi bọn họ vào cửa thì lại đột nhiên dừng lại.
"Cái đó......
Một lát sau, âm thanh của Diệp An mới truyền ra, có chút ngập ngừng không giống dáng vẻ thường ngày của cô ấy.
"Lạch cạch."
Cánh cửa bị khóa đúng lúc này đột nhiên được mở ra, cô kinh ngạc hét lên một tiếng, Thẩm Phóng vô cảm đi ra từ bên trong, phía sau còn có Diệp An đang mở to mắt đầy sợ hãi.
?
Một dấu hỏi làm bằng xi măng đập mạnh vào đầu Khương Thanh Vũ, rất nặng, cô cũng uống rượu nhưng bây giờ còn mơ hồ hơn lúc nãy.
Thẩm Phóng vuốt thẳng bộ quần áo có chút nhăn nheo, lộ ra dấu răng trên xương quai xanh, tự nhiên chào hỏi cô rồi bình thản rời đi.
Sự thờ ơ khiến Khương Thanh Vũ hoài nghi chính bản thân mình, có phải cô cũng không nên ngạc nhiên, phòng vệ sinh có lẽ nên là hai người cùng vào.
"Thanh Vũ."
Sắc mặt Diệp An đỏ bừng, khóe miệng vẫn lưu lại dấu vết khả nghi.
"Em rất kín miệng, đúng không?"
Khương Thanh Vũ bỗng tỉnh ra, hiểu được tại sao lại có sự sắp đặt đôi phù dâu phù rể này, hẳn là Cố Vân Dực đang mở đường cho anh em của mình.
Cô lập tức gật gật đầu: "Yên tâm đi chị Diệp An, em không chỉ kín miệng, mà còn uống say rồi."
Nói xong, cô nằm xuống chui và vòng tay Cố Vân Dực đang bất tỉnh rồi nhắm mắt lại.