Chín giờ sáng hôm sau, theo thời gian đã hẹn, năm người cùng lúc tới cửa.
Bộ ba cô gái và hai thành viên trong gia đình, trong cửa hàng còn việc phải làm nên mãi đến trưa Bùi Chiêu mới đến. Dù sao cũng là tiệc cảm ơn, anh ấy cũng có một phần công lao không nhỏ, Âu Ninh còn mời anh ấy cùng ăn thịt nữa.
Diệp An nhìn hai người đàn ông thì sửng sốt một chút rồi lại nhíu mày cười khúc khích.
Đây là khác nào chuyển cả một siêu thị đến đây chứ.
Hai túi thịt lớn, hoa quả cùng hai túi đồ ăn vặt lớn, may mắn là hai người này có hẳn bốn tay.
Bếp nướng đã sẵn sàng, nguyên liệu được bày ra đĩa, trái cây được rửa sạch, một vài gói đồ ăn vặt được đặt trên xe đẩy, thịt nướng tiết mỡ, hương thơm lan tỏa cùng làn khói trắng nghi ngút, giờ chỉ cần đợi Bùi Chiêu đến.
Diệp An đưa ra một số gợi ý cho cửa hàng.
"Thanh Vũ, chị nghĩ em có thể viết nhiều kịch bản hơn, có thêm những thứ độc đáo sẽ thú vị hơn."
Khương Thanh Vũ suy nghĩ về việc này, "Em cũng nghĩ vậy, gần đây em vẫn đang tìm cảm hứng."
"Đinh——"
Nhạc chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang lời nói của Diệp An, cô ấy nhìn lướt qua màn hình rồi vô thức liếc nhìn Cố Vân Dực.
Lúc này, Hà Kỳ đang gọi đến, may là cô ta không đến làm phiền Cố Vân Dực.
"Xin chào?"
Diệp An nhìn ra ngoài cửa sổ, Hà Kỳ nói là muốn đến lấy ấm trà ông nội gửi ở đây cho bố cô ta.
"Chờ một chút."
Mẹ của Diệp An là dì của Hà Kỳ, biệt thự của hai nhà chỉ cách nhau vài con đường nhỏ.
Ấm trà đó thực ra là một bộ, bao gồm cả lá trà của ông nội. Ông cụ rất đặc biệt, cứ thích mang theo mọi thứ bên mình, Diệp An nhìn xung quanh, phát hiện vợ chồng nhà họ Cố không thích hợp gặp gỡ Hà Kỳ, hai người đàn ông còn lại cũng không quen biết gì cô ấy, Tống Vũ Nhiên đang mang thai nên cô ấy chỉ có thể kêu Âu Ninh đi cùng ra ngoài.
Có hai người đang đứng ngoài biệt thự, một nam một nữ, chàng trai ôm vai cô gái rất thân mật, nam sinh còn hôn lên trán cô gái khi họ bước tới.
Thấy Hà Kỳ đã có bạn trai, Diệp An bỗng thoải mái hơn hẳn, ít nhất thì Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ sẽ không bị cô ta làm phiền nữa.
"Choang!"
Bình trà trong tay Âu Ninh rơi xuống đất, đúng lúc Diệp An đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì cô gái bên cạnh đã lao về phía trước.
Khi người đàn ông nhìn thấy Âu Ninh, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh hãi, lập tức hoảng sợ mà buông vai Hà Kỳ.
"Triệu Minh Hà!"
Âu Ninh nhìn anh ta, đôi mắt to trong veo đầy nước. Cô ấy liếc nhìn Hà Kỳ, người cũng đang sửng sờ.
"Hóa ra đây là lý do hàng ngày anh bận rộn? Không phải anh nói đang đi công tác ở Thâm Quyến sao?"
Im lặng hơn mười giây, Diệp An vận dụng năng lực chuyên môn xuất sắc của mình để sáng tỏ tình hình hiện tại.
Cô ấy không biết nên nói gì, đành phải ôm lấy thân thể đang run rẩy của Âu Ninh trước.
"Anh xin lỗi Ninh Ninh."
"Chúng ta đã yêu xa quá lâu, em vẫn luôn bận rộn, anh......"
"Người anh yêu bây giờ là Kỳ Kỳ."
Triệu Minh Hà bảo vệ Hà Kỳ, nhưng lại có chút dè dặt nhìn chằm chằm cô gái đối diện.
Khương Thanh Vũ và nhóm của cô ấy cũng nghe thấy tiếng động ở cửa biệt thự từ trong sân.
Tiếng Âu Ninh chất vấn Triệu Minh Hà cũng không nhỏ, những người còn lại liếc nhìn nhau chuẩn bị ra ngoài xem đang xảy ra chuyện gì.
Âu Ninh đứng giữa đường, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, đôi mắt đầy đỏ bừng đầy nước như lửa không thể dập tắt.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông này, Khương Thanh Vũ ngây người trong chốc lát, ký ức thoáng qua, sự tự trách trào dâng từ tận đáy lòng khiến cô cau mày.
Cô đã gặp người đàn ông này, người đàn ông đi cùng Hà Kỳ ngày hôm đó, chính là anh ta.
-
Buổi trưa vào một ngày trong xanh, làn gió ấm áp lướt qua, những chiếc lá non nhẹ nhàng cọ vào nhau.
Âu Ninh có cảm giác như vừa bị dội một xô nước lạnh lên đầu, lạnh thấu xương dưới cái nắng như đổ lửa.
Cô nhếch môi hướng về phía Hà Kỳ nở một nụ cười cay đắng.
Có lẽ nước mắt của cô ấy đã đánh thức lương tâm của Triệu Minh Hà, anh ta lấy khăn giấy, bước tới đưa cho cô.
"Cút."
Âu Ninh thậm chí cũng không nhìn anh ta nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Minh Hà cảm thấy rất mất mặt.
Hà Kỳ tính tình nóng nảy, thường xuyên nổi giận, Âu Ninh lại luôn ôn hòa, nhưng cũng không phải đại ŧıểυ thư, dựa vào đâu mà không cho anh ta mặt mũi.
"Em đừng gây sự nữa."
Triệu Minh Hà cố gắng kéo cô ấy, các khớp xương của anh ta trở nên trắng bệnh vì dùng lực.
Tống Vũ Nhiên là người đứng gần Âu Ninh nhất, gần như theo bản năng cô ấy muốn kéo Âu Ninh lại.
Triệu Minh Hà phát hiện có người cố kéo Âu Ninh, tức giận xông lên đỉnh đầu, anh ta trực tiếp dùng lực đẩy người đó ra.
"Ah!"
Phần sau đầu của Tống Vũ Nhiên đập mạnh vào cột điện, thân thể trượt xuống.
Đồng tử của Kỷ Quan Đình co rút lại, bóng dáng Triệu Minh Hà dao động trong tầm mắt anh ấy, thổi bùng một luồng sáng hung ác.
Anh ấy tóm lấy cổ áo Triệu Minh Hà, giơ nắm đấm đấm thật mạnh, xé rách da và cơ thịt trong nháy mắt.
Triệu Minh Hà nhận một cú đấm tức giận, khóe miệng xuất hiện một vết bầm lớn.
Kỷ Quan Đình chạy tới ôm lấy Tống Vũ Nhiên, run giọng gọi cô ấy.
"Nhiên Nhiên... tỉnh lại đi..."
"Tôi đã gọi xe cứu thương rồi."
Cố Vân Dực đặt điện thoại xuống, Kỷ Quan Đình im lặng gật đầu, ánh mắt có chút mơ hồ. Triệu Minh Hà biết bản thân đã gây chuyện, trong lúc hoảng sợ liền muốn rời đi, nhưng Hà Kỳ đã giữ anh ta lại, mái tóc dài che đi nửa bên mặt, anh ta nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nhận lại được sự phản hồi nào.
"Kỳ Kỳ..."
Triệu Minh Hà đưa tay về phía Hà Kỳ, nhưng cô ta từ đầu đến cuối không hề nói gì, tránh xa khỏi anh ta với vẻ mặt khinh bỉ.
"Anh thật ghê tởm."
Lời nói của Hà Kỳ lập tức khiến Triệu Minh Hà ngây người.