Bữa sáng không có Cố Diễm, theo như lời Cố Chân thì tối qua Cố Diễm không vui lắm, đến mức trời chưa sáng đã ra khỏi nhà. Không ai biết nɠɵạı trừ người chú nhỏ sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ.
Sắc mặt Dương Huệ không được tốt, càng lúc càng tệ hơn khi chuông cửa vang lên. Sáng sớm Lâm Khiết đã tới thăm, Dương Huệ nói là đến gặp bà ta, nhưng mọi người đều biết, cô ta đến là vì Cố Diễm.
Khi nghe tin Cố Diễm không có ở đây, cô ta chỉ cụp mắt xuống, tiếp tục trò chuyện thân mật với Dương Huệ.
Lâm Khiết và Dương Huệ cùng nhau trò chuyện, Khương Thanh Vũ cho rằng sự ăn ý này là do hai người họ có cùng quan điểm. Bọn họ đều có ý kiến tiêu cực về việc Cố Diễm làm game, ngoài ra còn có sự chán ghét khó lý giải đối với cô và cảm giác ưu việt hơn người.
Kỳ thật lúc đầu cô cũng không muốn nghe những chuyện này, nhưng truyện tranh của cô gần đây có chút bế tắc trong cốt truyện. Một họa sĩ truyện tranh vĩ đại phải trải nghiệm mọi thứ trên thế giới, kể cả những thứ kỳ quái.
Sau đó cô quyết định quay về và đọc truyện tranh.
Những cành liễu non mới đâm chồi đung đưa trong gió, ánh nắng ấm áp đã tạo thành những cái bóng mềm mại mảnh mai rơi trên mặt đất như những gợn sóng trong trẻo, hương thơm nồng nàn từ từ lan tỏa.
Khương Thanh Vũ dựa vào chiếc ghế dài trong vườn và xem video, Cố Chân từng nói rằng trước đây, bà ấy hay ngồi đây để trau dồi cảm hứng.
Cô đã viết gần xong cốt truyện, hiện tại chỉ còn một đoạn ngắn nữa. Âu Ninh tìm được vài người viết sách đánh giá, họ cho phản hồi khá tốt, cô ấy cũng muốn cô viết nhiều sách truyện hơn, dù sao thì có sách truyện độc quyền cũng có thể nâng cao khả năng cạnh tranh của cô ấy.
Hai ngày qua cô đã xem rất nhiều video thể loại siêu nhiên và truyện ma để lấy cảm hứng. Khi Lâm Khiết đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Khương Thanh Vũ vẫn còn có chút không chú ý đến.
"Khương Thanh Vũ, tôi ngồi đây được chứ?"
Lúc này Khương Thanh Vũ đang rất tập trung, nên đến khi nhận ra thì cô đã đồng ý với Lâm Khiết rồi.
Rất nhanh cô đã hối hận, thấy Lâm Khiết mở miệng cô chỉ cảm thấy thật khó chịu, thậm chí cô quên luôn một nửa cốt truyện vừa mới nghĩ ra.
"Tôi thật sự ghen tị với Cô Khương đấy. Dù trước đây không hề quen biết, cô vẫn có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc nhờ vào một hôn ước do tổ tiên đặt ra, thậm chí không cần cân nhắc đến việc liệu cô có phù hợp hay không, cô đã có thể mê hoặc được cả hai anh em họ."
Xung quanh không có ai, Lâm Khiết không còn duy trì hình tượng ŧıểυ thư nữa, cũng không giấu được sự khinh thường trong mắt, nụ cười tưởng chừng như đang nở rộ trên khuôn mặt cô ta có lúc lại trở thành sự mỉa mai, lúc lại là sự khiêu khích.
Khương Thanh Vũ sửng sốt một lúc, ngón tay khéo léo thoát trang video và mở ghi âm.
Sau đó cô nhét nó vào túi, bình tĩnh nghe Lâm Khiết miệt thị mình.
Nhà họ Cố thu hút rất nhiều sự chú ý, ai cũng muốn được hưởng một phần, Cố Vân Dực đã có chủ thì vẫn còn Cố Diễm. Lâm Khiết muốn dựa vào gia đình mình để chinh phục Cố Diễm, nhưng Cố Diễm thậm chí không muốn giữ thể diện cho cô ta.
Tối qua anh ta chỉ đưa cô ta về nhà rồi phớt lờ, hôm nay lại trước mặt rất nhiều người, anh ta đã rời đi không một lời từ biệt.
Chỉ bởi vì cô gái bình thường này.
Một lúc sau.
"Cô nói xong chưa?"
Lâm Khiết cau mày.
Dưới cái nhìn của cô ta, Khương Thanh Vũ nhấn nút dừng, tải nó lên đám mây lưu trữ.
"Cô hai của tôi sẽ phản ứng như thế nào nếu bà ấy nghe được những gì cô vừa nói nhỉ?"
Vẻ mặt Lâm Khiết thay đổi ngay lập tức, sau đó ánh mắt cô ta run rẩy trở nên hoảng loạn.
Dương Huệ coi trọng nhất là thể diện, cũng ghét là bị lừa dối, tất nhiên là cô ta không hề biết hậu quả.
"Có một số yêu cầu tối thiểu khi làm trà xanh."
Khương Thanh Vũ duỗi ra một ngón tay, cô gái dưới ánh mặt trời có đôi mắt thật ranh mãnh.
"Thứ nhất, phải có não."
"Thứ hai, tối thiểu cũng phải đỡ được vài chiêu."
"Thứ ba——"
Cô liếc nhìn Lâm Khiết, sẵn sàng trừng phạt cô ta.
"Thứ ba, ít nhất cũng phải có dáng vẻ tiêu chuẩn của trà xanh, nhìn thử xem, cô có không?"
—
Khương Thanh Vũ dành cả một ngày ở trong phòng. Nữ chính trong truyện tranh của cô là một cô gái có đôi mắt âm dương. Trước đó cô đã phải ngồi rất lâu mới có tâm trạng để vẽ. Cuối cùng thì thành quả hôm cũng cực kỳ mượt mà, bắt đầu từ lúc cô ngồi đây, nét vẽ không ngừng nghỉ, hiệu suất cao gấp đôi so với bình thường, kết nối cốt truyện với biểu cảm nhân vật cũng rất hài hòa và sinh động.
Sau khi đặt cọ vẽ xuống, cô tự thưởng cho bản thân bằng một chai sữa chua.
Ánh chiều tà mềm mại ấm áp, Khương Thanh Vũ nằm trên chăn bông rồi một chân duỗi thẳng buông thõng, làn da trắng nõn mịn màng tỏa ra ánh sáng trong trẻo khỏe mạnh.
Trên đỉnh đầu có hai sợi tóc nhỏ vểnh lên, tựa như hai cái tai đầy lông dựng đứng.
Khóe miệng cô còn dính một chút sữa chua, ngay khi video được kết nối, ánh mắt của Cố Vân Dực đã thoáng dừng lại, vô thức liếʍ môi, đôi mắt đen láy của anh ngày càng tối tăm.
"Em đang làm gì vậy?"
Vẻ mặt người đàn ông không được tự nhiên, anh không ở trong khách sạn mà đang đứng trên tầng thượng tòa nhà công ty, nhìn ra toàn cảnh thành phố N. Nơi tấc đất tấc vàng, niềm mơ ước của rất nhiều người, thế nhưng con người quyền lực đứng ở vị trí này đã đánh mất đi dũng khí mà anh đáng ra phải có, anh chỉ lặng lẽ đỏ mặt.
"Vừa mới vẽ xong."
Khương Thanh Vũ đột nhiên nhớ lại những gì Dương Huệ đã nói với cô hôm đó khi bà ta giới thiệu Lâm Khiết.
Xem ra nhà họ Lâm khá giàu có, nếu không cũng sẽ không được gọi là Đại ŧıểυ Thư.
"Cố Vân Dực."
"Ừm?"
"Vừa rồi em, đã đắc tội cô Lâm."
"Đắc tội như thế nào?"
Cố Vân Dực chìm đắm trong chất lỏng màu trắng sữa lung linh, câu hỏi có chút tùy ý.
Khương Thanh Vũ có rất nhiều mánh khóe, hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài vô hại, nhưng cô không phải là kẻ không phân rõ đúng sai, nếu có mâu thuẫn với ai thì nhất định là do người ta bắt nạt cô.
Khương Thanh Vũ kể lại mọi chuyện hôm qua và hôm nay, Cố Vân Dực khi nghe vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, đến khi Khương Thanh Vũ lặp lại câu cuối cùng, anh mới nhíu mày và mỉm cười.
"Không cần để ý, là do cô ta đáng đời."
"Nhưng mà——"
Cố Vân Dực cong môi dưới, "Anh dạy em nhiều như vậy, em không gọi anh một tiếng thầy sao?"