Khi vào hạ, thành thị như một cái lò hấp làm cho con người ta càng mong ngóng đến bờ biển để thư giãn, tránh khỏi cái nóng của nơi đô thị phồn hoa. Lý Thiên Hạo bởi vì công tác nên ngày mai phải đi thành phố 8, đây chính là thành phố nội địa có bờ biển nổi danh nhất cả nước về thắng cảnh du lịch.
Công ty chuẩn bị xây dựng công trình ở thành phố 8, đích thân Lý Thiên Hạo phải đi một chuyển để đàm phán, vừa vặn con gái bảo bối học cao nhị (lớp 11) được nghỉ hè, Lý Kiều gần đây cùng hắn làm nũng, than phiền thời tiết nóng, muốn đi biển chơi. Chọn thời điểm không bằng lúc này cả nhà cùng đi du lịch.
Nghỉ hè này, Lý Kiều sẽ không ôm một đống bài tập như bảo bối. đang đăng nhập vào QQ nói chuyện với bạn bè thì nghe tiếng gọi của Trình Tuyết truyền đến: "ŧıểυ Kiều, con đi ra ngoài mua một ít hoa quả, hôm nay mẹ quên mua, đợt lát nữa ba con về ăn một ít"
Đột nhiên Trình Tuyết kéo cửa phòng Lý Kiều ra, nói một thôi một hồi, không đợi Lý Kiều trả lời đã nói tiếp: "Mua nho, còn có mua cả tảo. Con đi nhanh đi, cả ngày ngồi ngốc ở nhà không làm gì cả". Trừng mắt nhìn liếc Lý Kiều một cái liền xoay người đi xuống tầng.
Lý Kiều bị tức đến nghẹn họng, nếu không phải chứng kiến từ nhỏ, cô thật hoài nghi mình không phải do Trình Tuyết sinh ra. Hít sâu vài cái, đóng máy tính, xuống lầu đi qua phòng bếp, không bất ngờ lại bị Trình Tuyết thúc giục một phen.
Mẹ cô trong lòng cũng chỉ có baba, đối với cô không mặn không ngọt. Dù sao không có chuyện gì phiền toái, nàng sẽ không quản dạy quan tâm đến mình.
Trình Tuyết đối với Lý Kiều không vui không phải không có nguyên nhân. Bởi vì năm ấy Trình Tuyết hạ sinh Lý Kiều, tử ©υиɠ bị tổn thương. Sau đó lại hoài thai nhưng không thể giữ, thai nhi đã hình thành là một bé trai, bà nội của nàng lại đối với nàng chỉ trích miết. Trình Tuyết vì lý do này, luôn oán thầm Lý Kiều là sao chổi của đời nàng.
Lý Kiều vô cùng ủy khuất, chính cô vô tội, bất quá nhiều năm như vậy trôi qua, cô đã sớm mang theo khát vọng rồi thất vọng.
Trình Tuyết trong lòng cô như người dưng sống chung một nhà. May mắn baba Lý Thiên Hạo vô cùng trân trọng, yêu thương cô.
Vừa nghĩ đến baba trong lòng Lý Kiều cũng hết giận. Mở cửa ra, không để ý bên ngoài Lý Thiên Hạo cũng vừa vặn về đến nhà, do đó hai người liền va phải trán đối phương. Cạnh cửa nhà có một bậc tam thấp, sự việc phát sinh đột ngột, Lý Thiên Hạo cũng lờ mờ một chút, theo bản năng ôm lấy thiên hạ trong lòng lảo đảo lùi về phía sau một bước.
"A,Kiều Kiều có bị làm sao không?" Lý Thiên Hạo phục hồi lại tinh thần, lo lắng nhìn Lý Kiều ở trong lòng.
Tiệm bán hoa quả ngay ở trong ŧıểυ khu, Lý Kiều ra ngoài chỉ mặc áo phông cùng quần sooc đùi. Bị Lý Thiên Hạo ôm ở trong lòng, ngực của cô bị cơ ngực của hắn đè ép, theo cổ áo nhìn xuống nổi lên hai bầu ngực tròn, Lý Thiên Hạo chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn nà của cô. Hạ thân hắn tiếp xúc với cặp đùi trắng như tuyết, đôi chân dài mảnh khảnh.
Ánh mắt Lý Thiên Hạo lóe lên, trong lòng dâng lên dòng nhiệt lưu kỳ dị, hô hấp không khỏi nhanh hơn, tay đặt ở eo nhỏ tinh tế của Lý Kiều cũng siết chặt lại.
"A, baba ôm đau con". Lý Kiều nũng nịu bĩu môi kêu đau.
"Còn không phải do con ŧıểυ quỷ nghịch ngợm này, vội vã đi đâu hả? Ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ". Lý Thiên Hạo buông tay rất nhanh, kéo khoảng cách hai người ra, tránh cho Lý Kiều phát hiện hạ thân của hắn khác thường. Chỉ là tâm tư đang còn nhớ lại va chạm vừa rồi, ôm trong tay nhuyễn ngọc ôn hương.
Lý Kiều nhìn hắn, ủy khuất nói: "Mẹ bảo con lười, sai con đi mua hoa quả à".
Lý Thiên Hạo ôn nhu sủng nịch cười, xoa đầu nàng nói: "Đi đi, nhớ mua dâu tây con thích ăn nhất".
"Vẫn là baba tốt nhất, con đi đây!". Lý Kiều vừa nói vừa đi ra khỏi cửa, khuôn mặt cười tươi. Vừa mới rồi baba cười lên thật đẹp trai.
Lý Kiều ngũ quan lập thế, mặt mày tinh xảo, dáng người cao gầy, đi ở trên đường thu hút không biết bao nhiều ánh mắt kinh diễm, thưởng thức.
Nhưng Lý Kiều tập mãi sớm thành thói quen, ở trường nhận được rất nhiều thư tình, nhưng đối với những nam sinh mơ ước này nàng thấy thật nông cạn, cho nên đều không thèm để ý.
Ăn cơm xong, cả gia đình ngồi trong phòng khách ăn trái cây. Lý Thiên Hạo đặt cái dĩa trong tay xuống, đem kế hoạch cả gia đình du lịch ở bờ biến thành phố S nói ra.
Lý Kiều kinh hô một tiếng, bổ nhào đến hôn Lý Thiên Hạo một cái.
Lần trước có có đề cập qua nguyện vọng nho nhỏ được đi biển, không ngờ baba lại sắp xếp an bài tốt như thế. Cô hưng phần rất nhiều, không chú ý đến hành vi của mình đã gây ảnh hướng đến Lý Thiên Hạo nhiều như thế nào.
Thế nhưng Trình Tuyết thấy vậy rất không vui. Lý Thiên Hạo bình thường quản lý công ty bận rộn, cơ hội cùng nàng đi du lịch gần như không có, lần này có cơ hội như vậy, sao có thể mang theo cái bóng đèn Lý Kiều, rõ ràng có thế tận hưởng chuyến du lịch ngọt ngào của hai vợ chồng lại biến thành chuyến du lịch của cả gia đình. Như vậy bảo trong lòng nàng vui làm sao được.
"Anh có con gái liền vui vẻ..." Trình Tuyết giọng nói có vẻ hờn ghen vang lên.
Lý Thiên Hạo còn đang đắm chìm cảm xúc mềm mại non mịn của cảnh môi mà nụ hôn vừa rồi con gái mang đến, nào còn tâm trí đâu mà tập trung nghe xem Trình Tuyết oán thán gì.
Hắn tùy ý nói: "Cả nhà vui vẻ là tốt rồi. Ngày mai buổi sáng xuất phát, tối nay mọi người chuẩn bị đồ một chút đi".
"Con về phòng chuẩn bị đồ đạc đây, cảm ơn baba". Lý Kiều nói xong liền chạy lên tầng.
Lý Thiên Hạo nhìn theo bóng dáng con gái. Quần sooc bao quanh cặp mông vểnh đáng yêu, phối hợp với thắt lưng xoay động, trong lòng hắn lại run lên.