Hôm nay trời có nắng, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua những ô cửa sổ, phủ lên khuôn mặt hồng hào đang say ngủ.
Tiếng gõ bàn phím lách tách vang lên rất đều đặn càng khiến người ta nhận thấy rõ không khí yên tĩnh trong căn phòng này.
Khoan đã, tiếng lách tách...
Hứa Ninh bừng tỉnh, ánh nắng chiếu vào khiến chân mày cô khẽ nhíu lại một đường kiều diễm.
Trước mắt cô là một gam màu trầm trải dài vô tận. Đó là sở thích kì lạ của Thẩm Hoằng Thần, trong khi người khác muốn trang trí căn phòng của mình cho tươi sáng, dễ chịu thì hắn lại sống chết bắt những người giúp việc phải chuẩn bị mọi thứ đều là gam màu tối, bởi vậy, căn phòng của hắn dù rất rộng lớn nhưng đối với Hứa Ninh, lúc nào cũng rất u ám.
- Tỉnh rồi?
Thẩm Hoằng Thần ngồi bên bàn làm việc, đương nhiên không thèm ngoảnh đầu lại mà lạnh lùng buông một câu hỏi cộc lốc.
Hứa Ninh không trả lời, vừa có ý định bước xuống khỏi giường liền nhận ra chân tay của mình đều đã bị trói chặt bởi những dải lụa trắng, trên người cô tuyệt nhiên không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Chuyện này là thế nào?
Hứa Ninh ôm đầu nhớ lại nhưng tuyệt nhiên trong đầu trống rỗng không hiện lên một mảnh nhỏ kí ức nào. Hình như cô và Lạc Hy đã uống rất nhiều rượu thì phải... Còn sau đó thì cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Thẩm Hoằng Thần, mau thả tôi ra!
- Thẩm Hoằng Thần, anh định giở trò gì?
- Đồ khốn! Có nghe thấy tôi nói không. Thả tôi ra!
Hứa Ninh lăn tới lăn lui trên giường, miệng không ngừng gào thét. Mọi chăn gối gần đó đều bị cô thẳng tay quăng tứ tung, căn phòng của Thẩm Hoằng Thần chẳng mấy chốc trở nên rất bừa bộn.
Thẩm Hoằng Thần tuyệt nhiên không quan tâm, bàn tay di chuyển trên những phím máy tính, tiếng lách cách vẫn rất đều đặn.
Cho đến khi bản hồ sơ hoàn thành thì căn phòng đã trở thành một bãi chiến trường.
Thẩm Hoằng Thần lãnh đạm tháo chiếc cà vạt đen trên cổ, ném xuống trên mặt bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Ninh, dù không mang ý đe dọa nhưng vẫn rất đáng sợ.
Hắn bất chợt cúi xuống, cô né tránh cũng không được, cuối cùng bị hắn bế thốc lên vai, mặc cho cô ra sức vùng vẫy.
" Tùm "
Thẩm Hoằng Thần thẳng tay ném cô xuống bể bơi, nước văng tung tóe lên bờ khiến hắn ướt đẫm. Hắn vuốt những giọt nước long lanh bám trên khuôn mặt lạnh lẽo. Thờ ơ trước những tiếng cầu xin tha thiết của Hứa Ninh. Thẩm Hoằng Thần chính là vì cô không biết bơi nên mới làm như vậy, nước trong bể mặc dù không sâu lắm, nếu đứng thẳng thì chỉ đến ngang ngực của Hứa Ninh. Nhưng vì bất ngờ bị ném xuống lại thêm chân tay bị trói chặt nên không thể tránh khỏi sợ hãi.
- Thẩm Hoằng Thần, anh điên rồi!
Hứa Ninh vuốt nước trên mặt, trên tóc. Chiếc áo sơ mi trắng đã trở nên trong suốt bởi nước, cơ thể xích lõa lẫn trong màu xanh ngọc của nước dưới bể bơi quả thật rất mê người. Cô ngượng ngùng lấy tay che ngực.
Thẩm Hoằng Thần từ trên cao lãnh đạm nhìn xuống Hứa Ninh, giọng nói không mang một sắc thái cảm xúc nhất định.
- Ở dưới đó cho đến khi trên người em không còn mùi của những tên đàn ông khác!
Hứa Ninh có vẻ chẳng nhớ gì cả nên nghe Thẩm Hoằng Thần nói xong liền ngẩn người. Rốt cuộc thì cô đã làm gì trong lúc say rượu...
Hứa Ninh vùng vẫy dưới bể bơi, thân hình lúc nổi lúc chìm, uống cơ hồ không biết bao nhiêu nước.
- Hắt xì! - Hứa Ninh chun mũi, nước lạnh bắt đầu khiến cô phản ứng. Ánh mắt rất đáng thương nhìn Thẩm Hoằng Thần như cầu xin. Những lúc như vậy, cô biết chắc chỉ có một cách duy nhất khiến Thẩm Hoằng Thần dịu bớt cơn giận. - Thần, cho em lên!
Hắn thoáng giật mình, trong lòng tự nhủ không được trúng kế của cô.
Song, cũng không thành.
Đúng là ŧıểυ hồ ly ma mãnh. Là do hắn đã sơ suất để Hứa Ninh biết được điểm yếu của mình.
------------------------
- Thả xuống! Thả tôi xuống!
Thời điểm này người làm trong nhà trùng hợp đã ra ngoài hết. Nghiễm nhiên cô có gào thét thế nào cũng chỉ hai người nghe thấy.
Thẩm Hoằng Thần mang Hứa Ninh từ dưới bể bơi lên, lại nhằm thẳng phòng cô mà đi tới.
Hắn ném cô xuống giường, cả hai lúc này đều đã ướt nhẹp. Thẩm Hoằng Thần ghì chặt Hứa Ninh xuống giường, cởi bỏ chiếc áo mặc cũng như không trên người cô. Tư thế hiện tại vô cùng ám muội.
- Anh định làm gì? Không được, không được chạm vào tôi...
Thẩm Hoằng Thần đưa tay gạt những lọn tóc ướt dính trên trán cô gọn vào mang tai, nhẹ nhàng gỡ bỏ dải lụa trắng buộc dưới chân cô...
- Không phải trong mắt em tôi luôn là một tên cầm thú sao? Ninh Ninh, tôi sẽ cho em thấy, cầm thú thực sự là như thế nào...