Cơn gió Bắc thổi dữ dội trong đêm đến sáng sớm thì kết thúc, nhưng nhiệt độ dường như càng thấp hơn, không khí hơi lanh và khô hanh. Lúc Trần Uyển khoác áo trở dậy, Tần Hạo hơi nghiêng người. Cô vội nhét cái gối tới thì lập tức bị anh ôm vào lòng. Bất giác cô không nhịn được cười, mím môi lặng lẽ nhìn anh nhắm mắt thư thái ngủ, thoáng chốc lại cảm thấy một sự hài lòng vu vơ như thể trái tim vừa quét đi hạt bụi.
Lặng lẽ bước vào nhà bếp, hai cửa tủ lạnh trước đây bỏ đầy bia thì giờ được thay thế toàn đồ ăn và quà vặt, ngón tay cô lướt qua một lượt, tưởng tượng tâm trạng và biểu hiện của anh lúc một mình đi mua những thứ đồ này.
Từ trước đến nay, trong tâm trí đầy rẫy những ký ức như ác mộng, trái tim ngập tràn thù hận và sự giận dữ, ánh mắt luôn là sự không cam tâm và kiên quyết, cô đã quên đi cảm giác nhìn đời bằng đôi mắt vui tươi. Không phải là không cảm động, nhưng cô luôn tránh né sự ràng buộc đó, cố tình khinh thường những nỗ lực và ý tốt của anh, để mình đắm chìm trong thù hận, trăn trở không ngừng.
Có thể cô và anh không đẹp như thơ như mộng mà trong tiểu thuyết, phim ảnh vẫn diễn; có thể hai người vừa đi vừa đau đớn, cuối cùng cùng đi đến vực sâu, nhưng những ngọn lửa kỳ lạ trong lòng đã bùng cháy, lặng lẽ thiêu đốt, dường như có thể lan rộng ra khắp thảo nguyên chỉ trong tích tắc.
Lúc Tần Hạo bước vào, cô đang cắt rong biển, nhúng từng sợi vào nước sôi. Cô dừng dao, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối như thể đều bị chìm vào ánh mắt của đối phương. Anh quay sang nhìn nồi cháo đang sôi sùng sục, muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng nén lại, bước tới quỳ xuống vén ống quần cô lên, chăm chú xem xét một lúc rồi nói: “Hình như bị nhiễm trùng rồi. Em muốn mua đồ sao không gọi anh dậy? Đi tới đi lui, lúc nào mới có thể lành được?”.
Vẫn là cái giọng điệu ngang tàng như trước kia, lần đầu tiên cô chăm chú nhìn vào mắt anh, ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm sau khi trách móc. Sự chống cự đột nhiên đến của trước kia không tái diễn nữa, Trần Uyển khẽ nói: “Tôi có ra ngoài mua đồ đâu, lấy rong biển và cá ngân trong tủ lạnh ra thôi, ăn cháo với rau trộn, được không?”.
Anh há hốc miệng, có chút ngạc nhiên. Chầm chậm đứng dậy, “Em hỏi anh?”.
Trần Uyển buồn cười, “Tôi còn có thể hỏi ai?”.
“Anh tưởng…”, Tần Hạo lúng túng nói, “Tưởng em mang đến cho người ở bệnh viện”.
“Cái đó tôi về nhà cậu làm”, Trần Uyển cắn môi, do dự nói: “Tôi, chuyện mấy ngày trước là do tôi sơ suất, không chú ý đến cảm xúc của anh”.
Ý xin lỗi trong lời nói của cô khiến đầu óc Tần Hạo trong giây phút không hiểu nổi, một lúc sao mới chậm rãi nói: “Anh không sao, thật đó. Là do anh đa nghi. Phương lão nhị là bạn của em, không phải sao? Em thật lòng quan tâm đến bạn bè mà. Ý của anh là em chỉ cần lo nấu, nấu xong anh sẽ mang đi, em không cần chạy lên chạy xuống, vết thương chưa lành”.
Trần Uyển im lặng chăm chú nhìn anh, mím miệng cười, “Cháo xong rồi, tôi phải múc ra đã, anh ra trước đi. Ăn sáng xong phải đi, sáng nay tôi có tiết”.
Đôi lúm đồng tiên giống như nụ hoa nở giữa bình minh, anh bỗng thất thần, đến cổng trường vẫn không giấu nổi niềm vui.
“Anh đừng cười như người có chỉ số IQ bằng tám mươi như thế nữa được không?”, Trần Uyển cằn nhằn anh trước ánh mắt nhìn chằm chặp của anh.
“Mèo con”, anh ngừng cười, nắm chặt tay cô. Phân bua, xin lỗi, ăn năn hối cải… anh mở miệng ra rồi khép lại.
Cô như bị nuốt chửng bới ánh mắt sâu xa của anh, không hiểu rõ hàm ý trong đó, nhưng cũng không thể né tránh. Trái tim cô khẽ run, nắm lại tay anh, “Tôi có điều muốn hỏi. Tối có rảnh không?”.
Anh cẩn trọng gật đầu, sau đó bỗng trêu đùa: “Tối qua còn chưa hỏi đủ sao? Còn điều gì nữa?”.
Trần Uyển ngạc nhiên rồi có chút lo lắng: “Anh giả say?”.
“Anh dù say như thế nào chăng nữa thì cũng có chút ấn tượng”, anh thấy thần sắc trên mặt cô phức tạp thì không dám đùa nữa, “Nhưng anh đảm bảo mỗi câu anh nói đều là sự thật, Tần Tiểu Ngũ anh không phải hạng lừa gạt người khác, càng không thể lừa gạt em”.
Trần Uyển vẫn còn lưỡng lự giữa tin và không tin, còn đang do dự thì nghe anh nói nhỏ: “Có thể ôm em được không?”. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhẹ nhàng ôm vào lòng, “Cảm ơn em tối qua đến, mèo con, cảm ơn em”.
Hơi thở nóng ấm của anh làm trái tim cô ấm áp.
Hà Tâm Mi nhìn chướng mắt, nói: “Cậu mạnh mẽ lên được không? Đối với loại người đó…”, chưa kịp nói hết câu đã bị Ninh Tiểu Nhã cướp lời: “Hà Tâm Mi, cậu mau mà yêu đi, lải nhải suốt ngày. Cậu mà không mau yêu thì sẽ thành bà cô già đó”.
Hà Tâm Mi tức giận, “Cậu muốn nói gì? Nói tớ biến thái à?”.
Trần Uyển tủm tỉm cười, nghe hai người họ trò chuyện mà giống như hai con chim sẻ giành giật nhau trong sáng mùa xuân, ý của Hà Tâm Mi cô hiểu. Nhưng chuyện chia ly gặp gỡ ở trần gian hoặc buồn hoặc vui, không trải qua thì ai biết tương lai sẽ ra sao?
Buổi tối anh khăng khăng giúp cô bôi thuốc, động tác cẩn thận nhẹ nhàng. Chân cô đặt lên đùi anh, thấy anh thổi nhè nhẹ vào chỗ vết thương, Trần Uyển hơi rụt chân lại.
“Đau à?”
Cô lắc lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi anh, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Chẳng phải em nói có điều muốn hỏi anh sao? Anh đã chuẩn bị cả ngày nay rồi”, anh cười, cố ra vẻ bình thản.
Rất nhiều nghi hoặc nén lại trong lòng, nhưng lời đến cửa miệng thì không thốt ra được.
“Nếu em vứt bỏ quyền lợi thì đừng hối hận, anh cũng có nhiều điều muốn hỏi.”
Trần Uyển hơi sững sờ.
“Anh luôn tự thấy mình hành xử rất tốt, nhưng trước nay chưa bao giờ suy nghĩ xem điều em muốn là gì”, anh nhìn cô chằm chằm, “Mèo con, nói anh biết là anh phải làm sao mới có thể khiến em vui?”.
Đôi môi Trần Uyển khẽ run lên, định nói thì nghe anh nói tiếp bằng giọng hoảng hốt: “Trừ một điều là rời xa anh”. Cô không nhịn được cười, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Tôi đã từng nói với anh về chuyện cha mẹ tôi, còn có cậu mợ tôi. Mẹ và mợ tôi đều không phải là người có học thức, trong mắt các anh, họ thậm chí thuộc tầng lớp thấp nhất, nhưng họ rất lương thiện. Tuy nhiên những người đàn ông của họ rất bao dung, không giống như người khác, trong mắt những người đàn ông ấy họ chỉ toàn những ưu điểm. Tình cảm của họ chất phác, giản dị nhất thế giới, đi mệt rồi thì có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, bụng đói thì có bát cơm nóng hổi, điều đó rất tự nhiên. Họ như chiếc ghế và bát cơm của nhau”, giọng cô nói đầy mơ ước, “Từ nhỏ, các chú dì đã giúp đỡ tôi lớn lên, thành tích học tập tốt, nói tôi nhất định có triển vọng. Nhưng quả thật tôi chẳng có suy tính gì. Những điều tôi muốn cũng chỉ là một chiếc ghế và một bát cơm mà thôi. Anh hỏi tôi, làm thế nào để tôi vui? Từ trước tới nay những thứ anh mang đến đều không phải là thứ tôi muốn”.
Tần Hạo im lặng, tinh tế hiểu ra, hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười, cười xong lại im lặng. Hơn hai mưới năm anh sống phóng túng buông thả, chưa từng phải gánh vác bất kỳ chuyện gì. Nhưng trong trái tim anh, giá trị của cô vô cùng lớn, lớn nhưng lại mềm mại một cách lạ thường, khiến anh không cách nào dứt bỏ được, cũng không có sức để chống đỡ.
“Mèo con, để anh thử. Anh không chắc là có thể trở thành chiếc ghế của em không, cho anh một cơ hội để thử nhé!”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, không biết là đang dò xét anh hay dò xét nội tâm của mình. “Được, chúng ta sẽ thử.”