Nàng nằm dưới thân hắn không phải vì yêu hắn, mà là vì bảo vệ Hứa Trạch. Mãi đến lúc này nàng vẫn còn tính kế, vẫn còn lợi dụng hắn, đạp lòng tự tôn và tấm chân tình của hắn dưới chân. Ghen ghét và tức giận cứ như một ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, đốt lòng hắn thành một cõi hoang vu, toàn thân đau đớn vào tận xương tủy.
Hắn nhớ lại những dung túng sủng ái của mình đối với nàng, nhớ lại nàng đã từng đẩy hắn từ thiên đường xuống địa ngục không hề lưu tình thế nào, đạp lên tấm chân tình của hắn để đồng hành với Hứa Trạch, vứt bỏ hắn như một chiếc giày rách thế nào.
Hắn vốn định cứ như vậy mà tha thứ cho nàng, cho dù bị nàng lừa gạt trêu đùa đi nữa. Nhưng đến lúc này, lửa hận lại trào lên, hắn lạnh lùng nói: “Hứa Trạch đang trên đường.”
Mộ Dung Tuyết hơi sửng sốt, “Đường gì?”
Nụ cười của hắn lạnh như băng giá: “Đương nhiên là đường đến suối vàng.”
Như có một sét đánh xuống đỉnh đầu Mộ Dung Tuyết, hào quang sáng rực trên mặt nàng bỗng tối sầm đi, nàng không tin, hỏi lại lần nữa: “Chàng giết huynh ấy thật sao?”
Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Trẫm giết hắn là quá dễ dàng cho hắn rồi, lẽ ra nên để lại từ từ giày vò.”
Hắn thật sự đã giết Hứa Trạch, ánh mắt thù hận tàn độc đó tuyệt đối không phải là đùa, Quân vương không nói đùa.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt, nước mắt dâng đầy hốc mắt, sột soạt tuôn rơi. Gia Luật Ngạn nhìn biểu hiện đau lòng tuyệt vọng này, tức giận càng gia tăng. Hắn không ngờ nàng lại vì cái chết của Hứa Trạch mà bi thương đến vậy.
Trong cơn ghen, hắn buột miệng nói: “Không chỉ là hắn, còn có Bùi Giản, cha nàng, tất cả đều phải nghiêm khắc trừng trị.”
Mộ Dung Tuyết chùi nước mắt, nhìn Gia Luật Ngạn một lần rồi lao ra khỏi Noãn các.
Lửa giận nồng đậm trong mắt cứ như một ngọn thương, đâm thẳng vào tim Gia Luật Ngạn.
Tần Thụ đang hầu bên ngoài Ngự thư phòng, thấy Đức Phi nương nương hồi lâu không ra, lờ mờ đoán được bên trong xảy ra chuyện gì, bất giác thoải mái bật cười. Hoàng thượng kìm nén lâu như vậy cũng nên giải tỏa rồi.
Tiên đế băng hà, Ngọc hoàng hậu vì bi thương quá độ mà sẩy thai, Hoàng thượng vẫn luôn ở Càn Minh cung, sau đó Hoàng hậu lại vì chuyện tu sửa Ý Đức cung mà gây gổ với Hoàng thượng, kết quả hai người chiến tranh lạnh, Hoàng thượng tiếp tục ở Càn Minh cung.
Hậu cung mỹ nhân vô số, mỹ nữ như mây, nhưng Gia Luật Ngạn nhìn như không thấy, Tần Thụ trơ mắt nhìn hắn làm hòa thượng gần ba tháng, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc, ông ta vừa thay Hoàng thượng nhẹ nhõm một hồi, thì thấy Đức Phi nương nương mặt đầy nước mắt chạy ra, lao vào màn đêm như một cơn gió.
Tần Thụ sửng sốt, mắt cũng đờ ra.
Hứa Trạch chết rồi, là nàng hại chết hắn. Ý nghĩ này giống như một thanh đao cứa vào tim Mộ Dung Tuyết. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, hắn cười thật chân thành thoải mái, trượng nghĩa giúp đỡ nàng. Nàng nhớ lại mỗi lần mình cần giúp đỡ hắn đều xuất hiện trước mặt nàng, vì nàng mà hao tài tốn của, vì nàng mà suýt chút bỏ mạng, một người tốt như vậy cuối cùng lại bị nàng hại chết.
Áy náy và đau khổ trong lòng giày vò nàng đến suýt phát điên. Nàng gục đầu xuống bàn đau đớn khóc thất thanh, trước đây Gia Luật Ngạn đối xử với nàng thế nào, nàng cũng chưa từng hận hắn, nhưng lúc này nàng lại thực sự hận hắn.
Đinh Hương và Bội Lan không biết nàng khóc đau đớn như vậy là vì chuyện gì. Có hỏi thế nào Mộ Dung Tuyết cũng không đáp, chỉ khóc, khóc mãi đến khi cạn nước mắt.
Một hồi lâu sau, nàng đứng dậy, sức cùng lực kiệt nhìn cung điện xa hoa này, đây chẳng qua chỉ là một chiếc lồng, nàng không thích chút nào. Nàng nhớ Hồi Xuân y quán, nhớ tình thương của phụ thân.
Nhưng tất cả đều không còn nữa, ngay cả Hứa Trạch, bằng hữu duy nhất của đời nàng cũng bị nàng liên lụy mà chết.
Nàng tức giận tuyệt vọng, một tay kéo bức màn sau bình phong, sau đó dùng lực xé.
Giai Âm kinh ngạc ngây người.
Tay Mộ Dung Tuyết không ngừng, bức màn mỏng như cánh ve kia bị xé thành sợi vải, thần sắc nàng bi ai tuyệt vọng, nhưng quanh người như có ánh sáng lập lòe. Dưới ngón tay ngọc thon thon, bức màn màu gạo như mây như khói, lãng đãng quanh người.
Giai Âm bỗng hiểu ra, tại sao Muội Hỉ của triều Hạ trong truyền thuyết có thể khiến Quân vương xé ngàn khúc lụa để đổi một nụ cười của mỹ nhân. Trong lúc kinh ngạc, lòng Giai Âm cũng có chút lo lắng, nếu truyền ra ngoài e sẽ bị người ta nghị luận Đức Phi xa xỉ thất đức, nhưng thấy thần tình Mộ Dung Tuyết như vậy, nàng ta lại không dám lên tiếng khuyên can.
Còn Đinh Hương, Bội Lan đều im lặng nhìn, thần sắc không hề kinh ngạc, dường như đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mộ Dung Tuyết chầm chậm bước qua đống vải, thần sắc bi ai đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thâm cung tịch mịch. Dường như ở một nơi nàđó trong lòng nàng cũng đã chết đi.
Từ khi Mộ Dung Tuyết hồi cung, Ngọc Sính Đình liền phái người thường xuyên để ý động tĩnh của Ý Đức cung và Càn Minh cung. Nàng ta vốn tưởng Mộ Dung Tuyết vừa hồi cung Gia Luật Ngạn nhất định sẽ sủng ái gấp bội, nào ngờ nhiều ngày liên tiếp Gia Luật Ngạn cũng không lâm hạnh nàng, chỉ triệu kiến nàng ở Ngự thư phòng hai lần, hơn nữa thời gian rất ngắn, nàng ta đi xem Đồng sử, đến nay vẫn để trắng, có thể thấy hai lần gặp gỡ này đều không xảy ra chuyện gì.
Ngọc Sính Đình tuy mừng thầm, nhưng lại cảm thấy kinh ngạc, thật sự không thể hiểu được tâm tư của Gia Luật Ngạn.
Thế nhân đều nói hắn đối với Đức Phi tình thâm nghĩa nặng, nàng ta cũng cho là vậy, nhưng tại sao trăm đắng ngàn cay tìm Mộ Dung Tuyết về, hắn lại lạnh nhạt như vậy?
Ngọc Sính Đình trăm lời không được giải đáp, cứ cảm thấy chuyện Mộ Dung Tuyết trở về nhất định có khúc mắc, không giống như Gia Luật Ngạn nói với bên ngoài.
Nàng ta đang định gọi Quan thị đi truyền Trần An, lúc này Quan thị vội vã tiến vào, vẻ mặt chấn kinh nói: “Nương nương, không hay rồi, Triệu Chân Nương đang ở trên Trích Tinh lâu, muốn gặp Hoàng thượng.”
Ngọc Sính Đình không vui trách hỏi: “Chẳng phải Tĩnh Tâm cung có người trông coi sao, sao lại để cô ta chạy ra?”
Kể từ tiền triều, sau khi Tiên đế băng hà một trăm ngày, những phi tần không có con ở Hậu cung đều bị đưa đến Hồng Ân tự. Những phi tần khác thì không sao, chỉ yên phận ở trong Tĩnh Tâm cung tụng kinh cho Tiên đế, chỉ có Triệu Chân Nương gần đây thường xuyên làm ầm ĩ, vì ngày mai chính là trăm ngày của Tiên đế.
Quan thị nói: “Nghe nói sáng nay nhân lúc thái giám trực đêm ngủ gục đã chạy ra ngoài, sau đó trèo lên Trích Tinh lâu, hô hào nếu Hoàng thượng không gặp cô ta thì cô ta sẽ nhảy lầu tự vẫn. Nương nương là chủ Hậu cung, vẫn nên đi một chuyến thì hơn. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện Hoàng gia.”
Ngọc Sính Đình đứng dậy nói: “Chẳng qua cô ta muốn uy hiếp Hoàng thượng, đòi lại Văn Xương công chúa, sau đó được ở lại trong cung, không đi Hồng Ân tự thôi.”
“Nương nương đoán không sai, đúng là cô ta có ý này.”
Trích Tinh lâu bên hồ Thái Dịch là một tòa lầu cao chín tầng, xây sát mặt nước, mùa hạ ở trên lầu cao ngắm sao thưởng trăng, gió mát rười rượi, vô cùng sảng khoái.
Ngọc Sính Đình đưa người đến bên hồ Thái Dịch, chỉ thấy Triệu Chân Nương đang ngồi trên lan can tầng bảy của Trích Tinh lâu.
Bên hồ có không ít thái giám cung nữ vây quanh, vừa thấy Hoàng hậu giá lâm liền đồng loạt quỳ xuống.
Ngọc Sính Đình nói: “Lui hết đi.”
Cung nữ thái giám lập tức giải tán.
Triệu Chân Nương thấy người đến là Ngọc Sính Đình, tuyệt vọng thê lương hét lên: “Ta muốn gặp Hoàng thượng, Tiện nhân Kiều Tuyết Y đoạt đi Công chúa của ta, ta muốn Hoàng thượng củ trì công đạo cho ta.” Triệu Chân Nương biết Ngọc Sính Đình tuyệt đối không hướng về mình, dứt khoát mặc kệ nàng ta, hét lên trời kêu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng.”
Ngọc Sính Đình giận dữ nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, cho người lên đẩy cô ta xuống, chẳng phải cô ta muốn chết sao, thành toàn cho cô ta đi.”
Quan thị hơi ngập ngừng, Ngọc Sính Đình hét lên: “Lưu Vân, Loan Nguyệt, lên trên.”
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng “Khoan đã”.
Ngọc Sính Đình quay đầu nhìn, thấy Mộ Dung Tuyết đang vội vàng tiến đến.
Nàng mặc một bộ cung trang màu xanh, tà váy thêu hình cành nho bằng chỉ vàng, hệt như một phiến lá non mùa xuân, tươi mát linh động, nhỏ nhắn xinh xắn. Ngọc Sính Đình thân hình cao ráo, xưa nay rất xem thường những nữ nhân nhỏ nhắn, nhưng không thể không nói, thân hình nhỏ nhắn linh động của Mộ Dung Tuyết đích thực khiến người ta yêu thích.
Chờ Mộ Dung Tuyết bước tới thi lễ xong, Ngọc Sính Đình tỉ mỉ quan sát nàng, không biết có phải là ảo giác của nàng ta không, lần này Mộ Dung Tuyết trở về thật sự giống như bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm, không yêu kiều rực rỡ như lần gặp ở cung yến trước đây, dường như tất cả hào quang đều bị lụi tắt.
“Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
“Miễn lễ.” Ngọc Sính Đình cười đầy thâm ý: “Tin tức của Đức Phi cũng linh thông quá nhỉ?”
Mộ Dung Tuyết đúng mực đáp: “Vừa rồi cung nữ của Ý Đức cung vừa khéo ngang qua Ngự Hoa viên, sau khi về Hậu cung đã kể với thiếp.” Nàng vừa nghe tin này liền vội vã đến ngay, không ngờ lại gặp Ngọc Sính Đình.
Triệu Chân Nương cúi đầu nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, như người sắp chết vớ được gỗ trôi, từ trên Trích Tinh lâu hét xuống: “Đức Phi nương nương, Văn Xương công chúa là do ta sinh, Hậu cung này người người đều biết, Kiều Tuyết Y đoạt Công chúa của ta, xin Đức Phi nương nương làm chủ cho ta.”
Triệu Chân Nương thân mặc tang phục, gió hồ trên lầu cao thổi đến, khiến tóc tai nàng ta xõa bay tứ tán, thê lương tuyệt vọng như một nữ quỷ.
Mộ Dung Tuyết vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng ta trong cung, nàng ta được lão Hoàng đế ôm trên gối, xinh đẹp đầy đặn, đoan trang dịu dàng. Hậu cung này đã biến một nữ nhân dịu dàng dường ấy trở thành bộ dạng này. Lòng Mộ Dung Tuyết buồn bã, nói với nàng ta: “Cô xuống đây trước đã.”
“Ta không thể xuống, ta muốn gặp Hoàng thượng, Đức Phi nương nương, cô quên là năm xưa ta giúp cô thế nào rồi sao, nay ta gặp nạn lẽ nào cô khoanh tay đứng nhìn? Cô nhẫn tâm nhìn mẹ con ta chia cách, mãi không có ngày gặp lại sao?”
Triệu Chân Nương khóc nói: “Đức Phi nương nương, ơn bằng giọt nước, trả lại suối sông, ngày đó nếu không phải ta cầu xin Tiên đế ban hôn cho cô, sao cô có được vinh hoa phú quý hôm nay? Đức Phi nương nương, xin cô cho ta gặp Hoàng thượng một lần, nói giúp cho ta.”
Ngọc Sính Đình trơ mắt làm ngơ, nhất thời cũng không cho người lên xô Triệu Chân Nương xuống, ngược lại còn nhàn nhã chờ xem Mộ Dung Tuyết xấu mặt.
Mỗi câu khóc lóc của Triệu Chân Nương đều khiến Mộ Dung Tuyết buồn bã vô cùng, nàng ngẩn đầu nói với Triệu Chân Nương: “Cô xuống đây trước đi, ta giúp cô đi cầu xin Hoàng thượng.”
Triệu Chân Nương khóc nói: “Hoàng thượng không đến gặp ta thì ta sẽ không xuống. Không có Công chúa, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì.”
Mộ Dung Tuyết thấy vậy lập tức bước nhanh về phía Cần Chính điện.
Gia Luật Ngạn bãi triều, thấy Mộ Dung Tuyết đang chờ bên con đường đến Ngự thư phòng. Hắn khẽ ngẩn ra, gió mai se lạnh, sắc mặt nàng tái nhợt, hắn nhớ lại dáng vẻ nàng tối qua, lòng đầy lửa hận bỏ đi.
Hắn thầm có chút hối hận, nhưng nghĩ đến lòng nàng có người khác, vì người đó mà đau lòng tuyệt vọng, hắn càng cảm thấy ngọn lửa đố kị thiêu đốt dữ hơn, khó lòng khống chế.
Lửa hận trong mắt Mộ Dung Tuyết đã tiêu tan, nhưng ánh mắt lại điềm nhiên xa lánh, bình lặng không gợn sóng, dường như hắn là một người xa lạ. Ánh mắt như vậy càng khiến hắn khó chịu hơn nỗi hận trong lòng.
“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết quỳ xuống.
Gia Luật Ngạn nói: “Đứng lên nói đi.”
Mộ Dung Tuyết không đứng lên, phủ phục hai tay xuống đất: “Hoàng thượng, Triệu Chân Nương đang ở Trích Tinh lâu, xin Hoàng thượng đi gặp cô ấy một lần.”
Mắt Gia Luật Ngạn khẽ nhíu lại, đương nhiên hắn biết Triệu Chân Nương gặp mình vì chuyện gì.
“Trẫm biết rồi.”
“Nếu Hoàng thượng không gặp cô ấy, cô ấy sẽ nhảy lầu.”
“Vậy thì đã sao.”
Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn lại đáp như vậy, không ngờ hắn lại thờ ơ với cái chết của Triệu Chân Nương như vậy. Nhất thời nàngbiết nên tức giận hay thất vọng, chỉ thấy Gia Luật Ngạn trước mắt không phải người nàng đã từng hết lòng thương yêu, người đó tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại có tấm lòng lương thiện. Còn người đã đăng lên Hoàng vị này, trên người tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Hứa Trạch, Triệu Chân Nương, những người này trong mắt hắn không phải một sinh mạng, mà chỉ như con sâu, con kiến.
Kể từ tối qua nàng đã hạ quyết tâm không gặp hắn nữa. Nhưng hôm nay không thể không vì Triệu Chân Nương mà đến cầu xin hắn.
“Xin Hoàng thượng nể tình cô ấy có ơn với thiếp mà gặp cô ấy một lần.”
“Cô ta có ơn với nàng?” Gia Luật Ngạn bật cười: “Lẽ nào nàng quên rồi sao? Nếu không phải cô ta đặc biệt tiến cử nàng với Tiên đế, sao nàng có thể bị chọn vào cung?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Phải, nhưng sau đó nếu không nhờ cô ấy, thiếp cũng không được gả vào Chiêu Dương phủ.”
Nghe thấy câu này, giọng Gia Luật Ngạn dịu đi nhiều. “Đó cũng là cô ta tính toán, lót đường cho tương lai của mình thôi, nàng tưởng cô ta thật sự tốt với nàng sao?” Đích thực duyên phận giữa hắn và Mộ Dung Tuyết cũng nhờ Triệu Chân Nương, giữ nàng ta đến giờ cũng là vì nghĩ đến công lao này.
“Cô ấy là mẹ ruột của Văn Xương công chúa, theo lý nên cùng nuôi dưỡng Công chúa với Kiều Thái phi, chứ không phải bị đuổi đến Hồng Ân tự.
“Trong cung tự có quy tắc, đây là chỉ ý của Tiên đế, không thể thay đổi.”
Không ngờ hắn lại lạnh lùng sắt đá đến vậy. Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Không phải vì Tiên đế, mà vì người đó, đúng không?”
Gia Luật Ngạn giận dữ nói: “Im miệng.”
Mộ Dung Tuyết đứng dậy, thần sắc quyết đoán nhưng lãnh đạm: “Thần thiếp chúc Hoàng thượng được như ý nguyện.”
Gia Luật Ngạn tức đến run người.
Cách đó không xa, Quan thị tái mặt, âm thầm quay đi.