“Viết xong tôi sẽ buông.” Nàng như một con cún quật cường, trong mắt là dũng khí không sợ trời không sợ đất.
Dưới bao nhiêu cặp mắt, hắn không dám lôi lôi kéo kéo với nàng, cũng không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi dùng tay chấm son viết qua loa vài chữ giao cho nàng, hung giữ nói: “Mau buông tay.”
Nàng lập tức buông tay áo hắn, cười rực rỡ như một đóa hoa, “Đa tạ Vương gia, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể lộ ra chút sơ hở nào, hắn buông rèm, giả vờ gọi Viên Thừa Liệt đến, lớn tiếng ra lệnh: “Đi xem thử gần đây có đại phu không, tức tốc tìm một người đến.”
Viên Thừa Liệt ngầm hiểu trong lòng, lập tức tung mình lên ngựa, đi dạo xung quanh một vòng.
Các tú nữ đều biết Mộ Dung Tuyết bị bệnh, lúc này nghe thấy cho người đi mời đại phu cũng chỉ nghĩ nàng đột nhiên không khỏe, không ai biết trong xe vừa xảy ra một màn uy hiếp trắng trợn.
Gia Luật Ngạn lạnh mặt đứng bên xe ngựa, tức đến nỗi lòng dậy sóng dữ, hay cho tiểu nha đầu cô, chờ đó đi, xem sau này ta xử lý cô thế nào, cả gan uy hiếp bổn vương.
Một lục sau, Viên Thừa Liệt trở về bẩm báo không tìm thấy đại phu, Gia Luật Ngạn liền ra lệnh tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Tuyết ngồi trong xe ngựa, tay nâng niu mảnh vải xé ra từ váy lót, vui mừng nhìn chữ của hắn, tuy dùng son để viết nhưng vẫn rất đẹp. Có bùa hộ thân này rồi, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm không cần nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.
Mấy ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đến được ngoại ô phía Nam Kinh thành. Đã sắp đến trưa, cơm trưa được sắp đặt trong Dịch trạm ở ngoại ô.
Mộ Dung Tuyết xuống xe, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, là phụ thân Mộ Dung Lân. Nàng kích động suýt chút nhào đến, nhưng Mộ Dung Lân ở xa xa lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng đừng tiến tới.
Nàng quyến luyến không nỡ nhìn thêm mấy lần rồi cùng chúng nhân vào Dịch trạm.
Cơm canh rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng ăn không thấy ngon, lòng nghĩ phụ thân ở đây đợi nàng chắc đã sắp xếp hết rồi, ở đây đông người phức tạp, nàng làm thế nào mới có thể lẻn đi gặp ông một lần được đây.
Đang lo lắng, đột nhiên Viên Thừa Liệt đến gọi nàng.
Nàng kích động buông đũa, theo hắn đến chuồng ngựa phía sau Dịch trạm, nhưng người đứng bên giếng nước không phải cha nàng mà là Gia Luật Ngạn.
Tim nàng “thịch” một tiếng, bước chân bất tri bất giác chậm lại. Tuy thời gian này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng có nhiều người như vậy ngăn cách, nàng không nói được với hắn thêm lời nào nữa. Hắn cũng vậy, thỉnh thoảng tầm mắt rơi trên người nàng, nhưng cũng chỉ lướt qua như một người xa lạ.
Nàng đoán hắn nhất định đang giận nàng, bởi vậy lúc này nhìn thấy hắn, nàng lập tức cười xòa bước lên xin lỗi: “Vương gia, hôm đó tôi cũng là bất đắc dĩ, ngài không giận tôi chứ?” Sự áy náy, bất đắc dĩ, và nụ cười khổ tâm trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của nàng trong phút chốc bỗng khơi dậy cơn giận trong lòng hắn. Nàng coi hắn là gì? Tiểu nhân lời chẳng đáng tin sao?
“Cô thấy sao?” Hắn lạnh tựa băng tuyết, từ giọng điệu đến ánh mắt đều lộ ra khí tức người sống đừng đến gần, nếu không giết hết không tha.
“Xin lỗi, không phải tôi không tin ngài, chỉ là sợ ngài không chịu giúp tôi thôi.” Nàng lộ ra bộ dạng đáng thương động lòng hiếm có, đáng tiếc hắn nhìn như không thấy, hoàn toàn khôi phục bộ dạng lạnh nhạt vô tình lúc mới quen nàng.
“Đây là đồ phụ thân cô chuyển cho cô.” Hắn đưa sang một gói đồ.