Cố Trầm Chu thành thạo nói lời xã giao với đối phương.
“Nói thật á?”
Tiết Minh San hỏi ngược lại, sau đó khẽ cười rộ lên:
“Nếu như nói thật, vậy thì dạo này cuộc sống của tôi thực ra không được tốt lắm.”
“Ồ?”
Cố Trầm Chu nói:
“Vậy chắc có lẽ cô Tiết đây không muốn nghe những lời tiếp theo của tôi rồi.”
“Bí thư Tiểu Cố có thể cho phép tôi đoán xem lời anh định nói là gì chăng?”
Tiết Minh San hỏi.
“Mời.”
“Tôi đoán Bí thư Tiểu Cố có lẽ muốn nói cho tôi nghe chuyện về Bí thư Cố, dạo gần đây tâm trạng của Bí thư Cố không khá lắm đúng không?”
Tiết Minh San vừa mở miệng đã nói thẳng vào trọng điểm.
“Cô Tiết biết thật rõ ràng.”
Cố Trầm Chu nói ra một câu như vậy.
Ở nơi hiện đang cách Cố Trầm Chu mấy trăm kilomet, Tiết Minh San dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên vỏ di động, vừa ngồi dậy khỏi giường vừa xoay người nhặt đám quần áo rơi vãi dưới đất mặc lên người mình.
Dụng ý thực sự của Cố Trầm Chu là thế nào?
Cô gái có gương mặt tinh xảo vừa nói chuyện câu được câu không với Cố Trầm Chu, vừa lặp đi lặp lại suy nghĩ này ở trong lòng.
Cô vẫn luôn chờ đợi cú điện thoại này từ sau khi trở về từ huyện Thanh Hương, lúc trước cô cũng đã tưởng tượng và tự hỏi rất nhiều lần, lần này lời nói của Cố Trầm Chu thực chất cũng chẳng nằm ngoài dự kiến của cô: Trước tiên dùng một việc đã rõ ràng để thăm dò thái độ của cô hoặc nhà họ Tiết, sau đó chờ đợi đáp án của nhà họ Tiết rồi mới quyết định mức độ hợp tác ra sao.
Cách làm rất chu đáo nhưng chẳng hề đặc biệt.
Nếu chỉ nói như vậy, cô cũng chỉ cần tiếp tục tiến hành theo sự chuẩn bị lúc trước là đủ rồi.
Một đôi tay vạm vỡ đột nhiên vươn đến bên người, người đàn ông nghiêng người sang mỉm cười đầy quyến rũ giúp Tiết Minh San cài nút áo trên sơ mi.
Tiết Minh San liếc nhìn đối phương một cái không mặn không nhạt, mãi cho đến khi người đứng bên cạnh hiểu ý rút tay lại rồi tự động lùi xuống, cô mới tiếp tục mỉm cười nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Chẳng hay Bí thư Tiểu Cố có chống đỡ được cơn giận dữ tựa sấm sét của Bí thư Cố không?”
“Nhờ phúc, vẫn chưa bị đánh chết.”
Cố Trầm Chu đáp.
Tiết Minh San bật cười:
“Bí thư Tiểu Cố dù thế nào cũng xin cố chống đỡ, gốc đại thụ như anh còn có thể chống đỡ được sấm sét loại này, loại hoa cỏ ven đường như chúng tôi lại không có sức lực lớn như thế.”
“Chẳng phải đều quang hợp giống nhau hay sao?”
Cố Trầm Chu thờ ơ nói.
Tiết Minh San cười đáp:
“Nói như vậy cũng không sai, dù sao bình thường con đường chúng ta đi có bằng phẳng đến đâu, chỉ cần sơ ý chút chẳng phải là cũng sẽ vấp chân đấy ư?”
Nói đến đây, Cố Trầm Chu vẫn là vừa lòng với phần lớn các câu trả lời của Tiết Minh San.
Bất kể lời đề nghị dành cho anh trước đó to gan đến đâu, sau khi đạt được sự chấp thuận đã lập tức diễn được một màn kịch hay hay là cú điện thoại này, Cố Trầm Chu đều có thể dễ dàng vẽ phác ra được một hình tượng, hình tượng này giống đại đa số hình tượng khác trong xã hội nhưng vẫn có khác biệt, nó rõ nét, có góc cạnh rõ ràng lại được bỏ thêm vào một chút u ám, một nửa viết hai chữ dã tâm, nửa khác viết hai chữ thông minh.
Vừa hiểu rõ thực lực của mình là bao nhiêu, lại cùng lúc có được sự tự tin vừa đủ…
Có thể tiếp xúc vào sâu hơn một chút. Cố Trầm Chu hạ quyết định, anh khẽ cười nói:
“Lời này không sai, nhưng tôi nghĩ rằng dù sấm sét có thực sự giáng xuống thì cô Tiết đây vẫn sẽ có cách thôi.”
Tiết Minh San:
“Tôi có thể đặt giả thiết rằng Bí thư Cố đang đánh giá cao tôi?”
“Cứ việc giả thiết.”
Cố Trầm Chu nói:
“Không làm phiền cô Tiết nữa, lần sau lại liên lạc.”
“Lời này nên là tôi nói mới đúng.”
Tiết Minh San tỏ ra lễ phép lại không mất đi phần tự nhiên:
“Bí thư Tiểu Cố xin cứ tiếp tục làm việc.”
Xử lý xong chuyện của Tiết Minh San, đợi đến khi Cố Trầm Chu ngắt máy rồi bấm gọi vào số của Hạ Hải Lâu, tâm trạng anh cũng theo đó mà thả lỏng hơn rất nhiều.
Hôm nay anh phải chờ điện thoại hơi lâu mới thấy được nhấc máy.
“A lô…”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu theo đường truyền vọng sang đây, có lẽ là vì khoảng cách quá xa nên nghe có phần khác lạ.
“Tiểu Chu?”
“Em đang làm gì?”
Cố Trầm Chu dùng ngữ điệu thoải mái hỏi.
“Đang ngồi mắt to trừng mắt nhỏ đối diện với Thủ tướng Hạ này.”
Hạ Hải Lâu đáp.
Cố Trầm Chu thầm nghĩ mình gọi cũng thật khéo lúc, anh lại hỏi đối phương:
“Em bận hả? Có cần tôi cúp điện thoại trước không?”
“Việc này á – Em nghĩ chắc là không cần đâu.”
Hạ Hải Lâu nói.
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Hạ Hải Lâu đưa ra câu trả lời xác định đầy thuyết phục, hơn nữa còn cười cười đầy cổ quái rồi mới hỏi tiếp:
“Giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi sang nhà ông ngoài. Thời tiết ở kinh thành đang khá tốt, bên phía Phúc Huy có phải là đang mưa không?”
Cố Trầm Chu gọi điện thoại cho Hạ Hải Lâu cũng chẳng có mục đích gì, anh chỉ muốn trò chuyện một lát mà thôi.
Hạ Hải Lâu nghe câu hỏi này bèn liếc mắt nhìn về phía bầu trời rực rỡ nắng vàng ngoài cửa sổ, sau đó mới nói với Cố Trầm Chu:
“Thực ra thời tiết bên chỗ em hiện giờ cũng đẹp lắm.”
“Khi nào em quay về huyện Thanh Hương?”
Cố Trầm Chu hỏi Hạ Hải Lâu.
“Vẫn chưa xác định được. Anh thì sao? Định ở lại kinh thành qua mùng 1 tháng 5 à?”
“Còn định đợi đến mùng 1 tháng 5? Cha tôi sẽ bị tôi chọc tức chết mất.”
Cố Trầm Chu nói đến độ chính bản thân cũng phải lắc đầu:
“Tối hai mươi tám tôi đi, chắc tối hai chín sẽ đến huyện Thanh Hương, mùng 1 tháng 5 em có bận việc gì không?”
“Sao?”
“Nếu như em không có việc gì, chi bằng chúng ta đi du lịch nhé?”
Cố Trầm Chu đề nghị.
Giọng nói của Hạ Hải Lâu lập tức biến mất.
Cố Trầm Chu đợi một lúc, lấy làm kì quái mà ‘a lô’ một tiếng vào trong microphone.
“Em đang nghe đây.”
Hạ Hải Lâu nói.
“Chỉ không ngờ anh sẽ nói những lời này… Du lịch á? Anh tìm được nơi nào hay ho à?”
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng:
“Tìm một nơi không quá đông đúc lại nhìn được ra biển, thế nào?”
“Anh biết rõ em đang suy nghĩ cái gì à?”
Hạ Hải Lâu hỏi ngược lại.
Cố Trầm Chu nhẹ nhún vai:
“Đại khái là chúng ta đều cùng nghĩ đến một chuyện.”
“I jump, you jump.”
Hạ Hải Lâu cười trêu chọc một câu, lại nói:
“Đi thì đi, chẳng phải là đi du lịch đấy sao? Đương nhiên là phải đi chứ.”
Hai câu phía sau có vẻ không được hài hòa cho lắm nhưng Cố Trầm Chu không quá để ý, anh lại nói:
“Như vậy đi, nếu em đã không xác định được khi nào có thể quay về huyện Thanh Hương thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở điểm đến nhé – hoặc là để tôi tạt qua tỉnh Phúc Huy tìm em?”
“Anh hôm nay chu đáo đến độ không giống anh nữa rồi…”
Cố Trầm Chu cân nhắc một lúc mới xác định được đối phương đang nói điều gì. Anh hơi nhướn mày:
“Hôm nay là ai không giống thường ngày hả?”
Anh thầm nhớ lại đoạn đối thoại với Hạ Hải Lâu vừa rồi, nói tiếp:
“Hôm nay em ngoan đến vậy? Phong cách chẳng hề giống mọi khi chút nào.”
Hạ Hải Lâu cười đáp:
“Hai ngày nay luôn theo phong cách nhã nhặn, mà anh yêu kiểu nào hơn hả?”
“Nhớ phải nhãn nhặn thêm mấy ngày nữa nhé.”
Cố Trầm Chu cười rộ lên.
“Này –“
“Ừ?”
“Em cảm thấy sắp không chịu nổi nữa.”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu bất chợt hạ thấp xuống, vừa kéo dài lại đầy mờ ám.
Cho dù đã từng nghe rất nhiều lần, Cố Trầm Chu vẫn cảm thấy thân thể mình hơi ngứa ngáy. Mỗi ngày phải nghe ngữ điệu thế này thì lỗ tai cũng phải đóng kén mất, anh thầm nghĩ.
“Nói thật…”
Hạ Hải Lâu nói, ánh mắt miễn cưỡng chuyển từ chiếc di động đặt trên mặt bàn qua ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, lại từ cửa sổ lao thẳng lên những hoa văn khảm trên trần nhà sắc trắng cùng ngọn đèn pha lê cực lớn treo giữa trần nhà, cuối cùng chuyển từ trên chiếc đèn xuống dưới, xuống mãi, cho đến khi rơi xuống người đang ngồi trên sô pha ở phía đối diện.
Gương mặt hắn từ từ xuất hiện một mạt tươi cười cổ quái, giọng nói vẫn giống như lúc trước lại như vì muốn để người đang ngồi đối diện với điện thoại nghe thấy rõ mà hơi cao lên, mỗi một chữ đều cực kỳ rõ ràng, không chỉ truyền rõ vào trong tai mình mà còn truyền rõ vào trong tai người ngồi đối diện.
“Em chỉ mới nghe giọng nói của anh đã cứng đến không thể chịu được.”
Nói xong những lời này, Hạ Hải Lâu không thèm bận tâm đến sắc mặt của người ngồi đối diện mà đột nhiên rất chờ mong câu trả lời của Cố Trầm Chu.
Đối phương sẽ nói gì đây? Sẽ đứng đắn nói sang chuyện khác giống như phần lớn những trường hợp khác? Hay là sẽ vì thỉnh thoảng vài lần tâm tình tốt nên có hứng thú mà tiến hành đối thoại sâu hơn với hắn? Hoặc là sẽ giống như từng có một lần nọ chơi hoàn chỉnh một lần qua điện thoại… A, lần đó hình như chỉ có một mình hắn nói?
Hiện giờ, dù Cố Trầm Chu có nhiều tâm kế đến đâu thì cũng không thể thực sự có một đôi mắt xuyên thấu không gian để nhìn thấy được tình huống của Hạ Hải Lâu bên này, hơn nữa vì giờ tâm tình anh cũng khá tốt nên vui vẻ nối tiếp lời nói của Hạ Hải Lâu:
“A…. Vậy ư?”
Ngay khi âm rung đầu tiên truyền ra từ di động, hô hấp của Hạ Hải Lâu thoáng ngừng lại.
Con mẹ nó, cho dù Cố Trầm Chu đang phát tình thì cũng không hề giả vờ giả vịt giống như mọi khi. Hắn thầm nghĩ, một tiếng ‘vậy ư’ kia quả thực đúng là quá quyến rũ, khiến người ta dù muốn cũng chẳng có nổi thời gian để đi tìm một chiếc giường –
Lần này, hắn cuối cùng cũng không kìm được mà nhìn về phía người đang ngồi đối diện mình một cái, đúng lúc thấy đuôi mày nhướn cao lên của đối phương cùng nửa người trên hơi nghiêng về phía trước.
Hạ Hải Lâu lập tức tranh thủ nói một câu vào trong điện thoại:
“Bên này em đang có chút việc, đợi về rồi sẽ gọi lại cho anh nhé! Bảo bối, chờ em!”
Nút chấm dứt cuộc gọi trên chiếc di động màu đỏ đồng thời bị một ngón tay già nua nhăn nhéo nhấn xuống.
Hạ Hải Lâu khẽ nhún vai:
“Thủ tướng Hạ…”
Hạ Nam Sơn cầm chiếc di động trên mặt bàn lên ném về phía Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu nâng tay lên đón được rồi nhét chiếc điện thoại di động vào trong túi áo. Hắn lại nhìn về phía Hạ Nam Sơn đang ngồi đối diện với mình, nhưng hiện giờ vẻ mặt Hạ Nam Sơn đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh và nghiêm khắc ban đầu, không thể nhìn ra được chút dao động nào, tựa như ông vốn không hề nghe được những lời mới vừa rồi vậy.
Giữa một già một trẻ xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Tiếp đó Hạ Nam Sơn thản nhiên lên tiếng:
“Cháu thực sự đã bắt được con trai nhà họ Cố vào trong tay rồi?”
Trên mặt ông không ngờ lại xuất hiện nét cười:
“Không ngờ đấy, thủ đoạn rất khá.”
Lời này hẳn là nên nói ngược lại mới đúng… Nhưng cho dù có nói ngược lại thì đây cũng không nên là những lời mà đối phương sẽ nói, chẳng lẽ ông ta thực sự bị chọc giận? Hạ Hải Lâu thầm nghĩ trong lòng, ý niệm trong đầu vừa chuyển như vậy đã lại nghe thấy Hạ Nam Sơn nói tiếp:
“Bắt được vào tay cũng chẳng khác là mấy. Thời gian cũng đã non nửa năm rồi, cháu vẫn chưa chơi chán?”