Cô gái mặc lễ phục tím tựa như hoàn toàn không hề nghe thấy lời nói của Cố Trầm Chu, nụ cười trên gương mặt vừa khiêm tốn lại vừa xinh đẹp, hơn nữa không nói nhiều thêm mà uống cạn rượu trong ly:
“Chủ nhiệm Cố, ly này là kính ý dành cho ngài, hôm nay có thể gặp được Chủ nhiệm Cố là vinh dự của em.”
Cố Trầm Chu chỉ mỉm cười không nói gì. Đối phương nghe một câu của Hạ Hải Lâu đã bước lên kính rượu anh là tự bản thân không biết lượng sức mình, bị tát cho một cái ngay trước mặt mọi người cũng là tự làm tự chịu. Cô ta không chịu nổi, Cố Trầm Chu không nói gì; nếu cô ta chịu đựng được, Cố Trầm Chu cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm một cái.
Phụ nữ ở nơi này dù có xinh đẹp ưu nhã đến đâu, về bản chất vẫn là thú cưng của đám người như họ, lúc họ vui vẻ hưng phấn thì đùa giỡn một chút, lúc họ không vui thì coi như gặp xui xẻo.
Cô gái mặc lễ phục tím uống rượu xong liền quay về chỗ của Hạ Hải Lâu. Cô ta cũng đã ở trong này hai ba năm, nếu không có chút thủ đoạn thì cũng chẳng đến gần Hạ Hải Lâu được, một màn ứng đối vừa rồi cũng coi như lấy lại được chút thể diện của bản thân: Lúc đầu cô ta cũng muốn uống cùng Cố Trầm Chu một ly nhưng lại bị đối phương xéo thẳng là không sạch sẽ, xem như mặt mũi đã mất sạch, kết quả là cô ta không hề chau mày lấy một cái, tự uống cạn một ly rượu còn nói là ‘kính ý’ dành cho Cố Trầm Chu, hoàn toàn che lấp được hành động không tự lượng sức mình của bản thân trước đó. Bình thường người có chút phong độ sẽ không nói thêm gì nữa, suy cho cùng thì đây cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Thực ra thì Cố Trầm Chu tương đối mất phong độ.
Người nơi này đều cùng trong giới nên đều có chút hiểu biết về tính tình của nhau, nhất là Vệ Tường Cẩm với Cố Trầm Chu: Với sự hiểu biết về đối phương của anh ta, Cố Trầm Chu quả thực không phải là rượu của ai cũng uống, sau khi về nước thì tính tình của cậu ấy về chuyện này đã đỡ hơn rất nhiều, cho nên khi xuất hiện ở những buổi tụ hội chuyên dùng để cung cấp tin tức cũng luôn có những tin tức trọng đại mới mẻ xuất hiện này mới không để lại ‘tiếng tăm’. Trước khi ra nước ngoài, mỗi khi Cố Trầm Chu tham gia tiệc tùng nào đó thì đám con cháu quan chức đời hai bình thường chẳng ai dám bước lên mời rượu, ngại rằng Cố Trầm Chu chỉ mỉm cười chứ không nâng ly – tuy rằng đinh có mềm, nhưng ở ngay trước mặt mọi người cũng sẽ mất hết thể diện.
Nhưng cậu bạn từ nhỏ này của anh tuy rằng không mấy khi nâng ly, nhưng lại rất ít khi trắng trợn hạ thấp thể diện của người ta như thế…
Là vì Hạ Hải Lâu? Suy nghĩ của Vệ Tường Cẩm chạy một vòng lại chạy đến trên người Hạ Hải Lâu.
Lúc này cô gái mặc lễ phục tím đã chạy về trước mặt Hạ Hải Lâu, cô ta còn chưa kịp ngồi xuống, sóng mắt đã lay động nhẹ nhìn lướt về phía Hạ Hải Lâu.
Cái liếc mắt này vừa mềm mại vừa quyến rũ, bên trong dường như còn ẩn chứa chút ánh nước nhộn nhạo, không một ai phát hiện ra động tác nhỏ này ngoại trừ Hạ Hải Lâu, quả nhiên là đã phát huy ưu thế của phụ nữ đến mức cao nhất.
Đáng tiếc Hạ thiếu gia trong chốn kinh thành này, việc mà hắn nổi tiếng nhất không chỉ là có khẩu vị nặng ăn thông từ nam đến nữ, mà còn cả việc vui giận thất thường chẳng hề có phong độ.
Hạ Hải Lâu ngồi trên sô pha lười biếng tựa lưng vào phần lưng ghế mềm xốp đằng sau, như cười như không nhìn cô gái áo tím:
“Sao rồi, có mỗi việc cỏn con này mà cũng làm không xong? – Anh ta không cần giày rách, cô nghĩ tôi sẽ cần?”
Phục vụ nam ngồi bên cạnh đang mát xa cánh tay cho hắn rụt cổ lại một cái cực khẽ.
Toàn bộ gương mặt của cô gái mặc lễ phục tím cứng đờ, ngồi xuống không được mà đi cũng chẳng xong, sau khi sửng sốt chừng nửa phút thì mới vội vã nâng tay che khuất gương mặt đã đỏ bừng của mình, quay đầu chạy ra khỏi phòng VIP.
Ôn Long Xuân và Trần Hàm nhân lúc chạm cốc đưa mắt liếc nhìn nhau.
Hạ Hải Lâu đúng là giống hệt như trước kia.
Không có phong độ đến mức như thế này… Quả thực là hiếm gặp.
Mặc dù không chỉ một người ngồi ở nơi này thầm chê trách trong lòng nhưng không khí xung quanh lại không hề có chút thay đổi nào, cái gì nên nói thì nói, Hạ Hải Lâu dù không phân biệt tốt xấu đến mức nào thì cũng không phải là chuyện của họ. Cho đến khi một giọng nữ truyền đến từ ngoài cửa, trực tiếp trấn áp toàn bộ tiếng nói của mọi người xung quanh:
“Vừa rồi tôi thấy một cô gái ôm mặt chạy ra khỏi chỗ này, sao nào, một đám đàn ông các cậu bắt nạt người ta đúng không?”
Phần lớn người đang ngồi ở đây không hề biết giọng nói này, nhưng đám Cố Trầm Chu lại không thể nghe nhầm, bọn họ gần như lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người cất tiếng chào hỏi người xuất hiện ở ngoài cửa phòng VIP:
“Chị Duyệt!”
Khâu Duyệt cũng không phải đến một mình, chậm rãi đi theo đằng sau cô còn có khoảng mười cô gái, trong đó có hai người đứng khá gần cô, một cô tóc dài một cô tóc ngắn, hai người lần lượt như cười như không mà nhìn Ôn Long Xuân cùng Trần Hàm.
Ôn Long Xuân và Trần Hàm cũng nhìn thấy hai cô ấy, ngụm rượu hai người còn chưa hoàn toàn nuốt xuống khỏi cổ họng đã suýt chút nữa bị sặc lên.
Cố Trầm Chu ngồi ở gần cửa nhất cũng thấy rõ: Người tóc dài tên Lâm Bảo Bảo, người tóc ngắn là Tử Nha, trưởng bối trong nhà họ đều là Ủy viên chính trị có sức ảnh hưởng nhất định trong kinh thành. Hai cô gái ấy là bạn gái của Ôn Long Xuân và Trần Hàm, hơn nữa rất có khả năng sẽ kết hôn trong một, hai năm tới.
Nhưng ngoại trừ hai người đã là chuẩn bà lớn này ra, Cố Trầm Chu còn phát hiện trong nháy mắt bọn họ đứng dậy quay đầu lại, có không dưới ba ánh mắt chuyển đến vị trí này của anh… Những ánh mắt này là nhìn anh, hay là nhìn Vệ Tường Cẩm?
Chuyện vừa rồi cũng chẳng có gì khó nói, Ôn Long Xuân cười ha ha nói, hai ba câu đã nhẹ nhàng thản nhiên nói rõ ràng được mọi chuyện: Đám người Khâu Duyệt quả thực là phụ nữ, nhưng chính vì là phụ nữ nên họ mới càng khinh thường những người phụ nữ khác làm việc ở trong này hơn, bọn họ có phẩm cấp cao quý nhưng nào phải đám danh môn khuê nữ trong đầu nhồi đầy rơm rạ, gặp chuyện gì cũng sẽ lao vào bênh vực kẻ yếu.
Quả nhiên Khâu Duyệt nghe xong chỉ cười khẽ một tiếng, tùy tiện nói một câu:
“Đúng là một đám hư hỏng.”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi và quần bò, lại phối với đôi giày bệt cùng mái tóc ngắn nên trông cực kì nam tính, không hề nhìn ra vết tích nào của người đã qua ba mươi tuổi. Sau khi nói xong, cô vỗ vỗ tay:
“Các em gái, chúng ta đi thôi, bọn họ thích chơi đùa với phụ nữ thì cho bọn họ chơi, chúng ta cũng đặt một phòng gọi đàn ông đến đùa vui một chút.”
Một loạt tiếng cười thanh thúy trong trẻo lập tức vang lên, Ôn Long Xuân nghiêm mặt chỉ về phía Cố Trầm Chu, nói với Khâu Duyệt:
“Chị Duyệt, em trai Cố của chị cũng ở cùng chúng em, bọn em nằm cũng trúng đạn mà!”
Cố Trầm Chu tỏ ra bất đắc dĩ, lập tức khoanh tay lại nói:
“Thói quen rồi!”
Hai người kẻ xướng người họa, đương nhiên có thể khiến không khí trở nên náo nhiệt. Tình huống như vậy cũng chẳng nhiều lắm và cũng sẽ diễn ra vào thời điểm tao nhã nhất, Khâu Duyệt đã tung hoành giữa đám đời thứ hai chốn kinh thành này đến hơn mười năm, cô có tư cách có thể khiến đám Cố Trầm Chu phải buông cái tôi mà phối hợp lấy lòng: Việc khác không nói, chỉ dựa vào đẳng cấp quân hàm thì Vệ Tường Cẩm có chức vị cao nhất trong đám còn phải chạy đến trước mặt đối phương nghiêm chỉnh kính lễ, cao giọng hô một câu ‘Chào Trưởng quan ạ’.
Khâu Duyệt đáp:
“Nếu thực bắt cậu ấy nằm xuống được, tôi sẽ cắm thêm một mũi tên nữa.”
Mọi người cười vang, Cố Trầm Chu cũng giả vờ bày ra dáng vẻ khó chịu, ôm ngực loạng choạng.
Nói qua mấy câu, Khâu Duyệt thực sự đưa một đám tiểu thư danh giá đi chơi, Cố Trầm Chu cũng tùy tiện tìm một cái cớ rời khỏi Xuân Nhật Thính, vừa đi đến toilet vừa cầm di động ra bấm gọi vào số của Cố Chính Gia.
Hiện tại đang là kì nghỉ, Cố Chính Gia về cơ bản là không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ biết chơi DOTA nên điện thoại được kết nối rất nhanh, Cố Trầm Chu còn có thể nghe thấy tiếng nhạc game ở bên chỗ cậu truyền sang bên này.
“Anh hai?”
Giọng nói của Cố Chính Gia vang lên.
“Trong nhà dạo này có bàn bạc về chuyện gì không?”
Cố Trầm Chu đương nhiên phải nói chuyện này khéo léo một chút.
“Chuyện gì ạ?”
Cố Chính Gia mờ mịt hỏi lại.
Chỉ cần nghe ngữ điệu là Cố Trầm Chu đã biết là cậu thực sự cũng bị bất ngờ, anh đành đổi sang phương thức trực tiếp hơn:
“Ông nội có từng hỏi vài câu hỏi liên quan đến anh ngay trước mặt em không? Đại loại như ‘Chính Gia, gần đây anh trai cháu có thân thiết với bạn gái nào không?’, hay ‘Cháu có biết anh trai cháu thích loại hình gì không?’,… ấy.”
“Ặc…”
Người bên kia điện thoại bật ra một đơn âm, vài giây sau cậu ấy mới trả lời:
“Thực ra không có.”
Cũng chỉ cần nghe ngữ giọng của đối phương là Cố Trầm Chu đã biết đối phương đang nói dối.
Bước đến chỗ toilet nằm ở cuối hành lang được trải thảm đỏ, anh đẩy cửa toilet ra, đưa tay xuống dưới vòi nước, bình tĩnh nói:
“Nếu lần sau muốn nói dối, trước đó phải bỏ được khoảng chần chừ ở đằng trước đã.”
Đầu kia điện thoại im lặng khoảng hai giây.
“Hử?”
Cố Trầm Chu phát ra một âm đơn, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nam trầm thấp:
“Còn hử cái gì?! Con đã hai mươi tư tuổi rồi đấy, còn đợi đến bao giờ mới đưa một cô gái về cho chúng ta xem?”
“… Cha?”
Lần này đổi thành giọng nói của Cố Trầm Chu có chút chần chừ:
“Cha về kinh thành lúc nào ạ?”
Cố Tân Quân ở đầu kia điện thoại hừ một tiếng:
“Mẹ của cha con thúc giục cha con, cha con cũng chỉ đành thúc giục con. Nếu tự con không vừa mắt ai thì có mấy nhà trong kinh thành đấy, con có thể theo đuổi ai thì lấy người đó.”
Quả nhiên là như thế…
Cố Trầm Chu thầm nghĩ khó trách cuộc gặp gỡ vừa rồi có phần kì quái – Đương nhiên nhóm người bọn họ còn chưa đến mức khiến cho tập thể khuê nữ danh giá trong kinh thành xuất hiện rồi cố ý nể mặt chạy đến đây liếc mắt một cái. Có lẽ là do Khâu Duyệt một năm hiếm mới trở về một lần đứng ra làm chị cả kéo mọi người đi họp mặt một chút, họ mới thuận tiện đến đây liếc xem một cái.
Cố Trầm Chu nói:
“Cha, con mới hai mươi tư…”
“Tường Cẩm có bạn gái rồi.”
Cố Tân Quân thản nhiên nói:
“Nghe nói là một cô gái làm văn chức trong quân đội, bác Vệ con ngày hôm qua gọi điện đến đây khoe khoang với cha đến khoảng nửa tiếng!”
Té ra là còn một nhân tố này! Cố Trầm Chu cảm thấy răng mình đau nhói:
“Con còn chưa biết đấy! Cái tên Vệ Tường Cẩm thối kia –“
“Đừng có lảng sang chuyện khác.”
Cố Tân Quân chặn ngang.
“Con không lảng mà.”
Cố Trầm Chu đáp, hơi dừng lại một chút mới nói tiếp:
“Cha, hiện giờ con đang ở huyện Thanh Hương hẻo lánh xa xôi lại nằm ở vùng ven của thành phố, dù có muốn cũng không đủ lực… Nếu muốn tìm một người trong kinh thành, cuối cùng chẳng phải là bắt đối phương phải chịu xóc nảy đi hết từ máy bay lại đến ô tô, chạy đến tận chỗ con làm để gặp con sao?”
“Nếu con muốn được gọi về thì chỉ cần một câu thôi.”
Cố Tân Quân nói.
“Thực ra con cũng chỉ cần phải ở huyện Thanh Hương khoảng nửa năm, qua nửa năm nữa không phải là ổn rồi?”
Cố Trầm Chu nói tiếp. Huyện Thanh Hương vừa trải qua một trận động đất, biểu hiện của anh trong lúc động đất xảy ra lại không tệ, đây được tính là một công lao; qua khoảng nửa năm nữa, kinh nghiệm làm việc ở cơ sở có rồi, anh cũng nên quay về cấp tỉnh trải nghiệm một khoảng thời gian, sau khi có đầy đủ kinh nghiệm và lý lịch thì có thể giành được một địa vị quan trọng.
Cố Tân Quân ở đầu kia điện thoại trầm ngâm một thoáng:
“Con cũng trưởng thành rồi, tự bản thân suy nghĩ cho tốt đi.”
Khẩu khí của ông cũng đã thả lỏng hơn.
Phản ứng như vậy cũng là tự nhiên: Khi Cố Trầm Chu còn chưa tiến vào thể chế thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, ánh mắt của người lớn trong nhà chủ yếutập trung vào công việc của anh; nếu như hiện giờ đã bắt đầu công tác, sau ‘lập nghiệp’ đương nhiên là phải ‘thành gia’.
“Con biết rồi cha, con sẽ tìm một người phù hợp yêu cầu…”
Cố Trầm Chu khẽ cười, nếu anh không có người trong lòng thì đương nhiên sẽ không có bất cứ bài xích nào với người phù hợp. Về chuyện lấy huyện Thanh Hương làm cái cớ để thoái thác, việc này chẳng qua là vì hiện giờ anh vẫn còn đang vướng mắc với Hạ Hải Lâu mà thôi.
Mà ở trong kế hoạch của anh, việc vướng mắc giữa anh với Hạ Hải Lâu, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá thời gian nửa năm.
“Bản thân con thích cũng rất quan trọng.”
Cố Tân Quân bổ sung.
“Tất nhiên ạ.”
Cố Trầm Chu thờ ơ đáp. Với điều kiện của anh, anh có thể ung dung chọn lựa một người vợ cho mình: Xinh đẹp, có khí chất, thông minh, danh giá, hơn nữa còn yêu anh… Có lẽ vì đối tượng trong tầm có thể lựa chọn quá nhiều, ngẩng lên cúi xuống xem cũng phải được cả chục nên anh ngược lại không hề có cảm giác đặc biệt gì với bất cứ ai.
Cố Tân Quân nhắc Cố Trầm Chu ‘Buổi tối nhớ về Chính Đức Viên ăn cơm’, nói chuyện thêm mấy câu rồi mới thôi, điện thoại cũng không hề bị ngắt mà chỉ được chuyển về cho Cố Chính Gia, cậu nói:
“Anh hai, em vốn định nói cho anh biết là cha đã về rồi, nhưng cha canh em chặt quá…”
“Nhóc thối nhà em chẳng hiểu nghệ thuật nói chuyện gì cả.”
Cố Trầm Chu bất đắc dĩ nói. Nếu lần này người nhận điện thoại đổi thành bất cứ một người nào đó trong giới, anh chỉ cần ám chỉ trong lời nói một chút là người kia đã nghe hiểu rồi:
“Thôi, dù sao hòa thượng cuối cùng vẫn phải quay về miếu hòa thượng thôi.”
Cố Chính Gia lập tức vui vẻ:
“Anh hai, hình tượng thật đó!”
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại này Cố Trầm Chu mới quay trở lại Xuân Nhật Thính, rất nhiều người ngồi trong đại sảnh của Xuân Nhật Thính đã bắt đầu nhấp nhổm: Trong một đám tiểu thư vừa rồi vừa có bạn gái của họ, lại vừa có cả cô gái mà họ muốn theo đuổi, có thể chạy đến biểu lộ sự quan tâm là tốt nhất, cho dù không bộc lộ được gì thì cũng chẳng phải ngồi đây mà mong gây được ấn tượng tốt!
Cố Trầm Chu cùng đám người Ôn Long Xuân thấy vậy thì trực tiếp cho giải tán sớm, lúc ra về, Cố Trầm Chu bị Hạ Hải Lâu lướt qua bên cạnh chạm nhẹ một cái, trong túi áo liền có thêm một chùm chìa khóa xe, anh nhìn về phía đối phương liền thấy gương mặt đầy quyến rũ đang thấp thoáng giữa đám người kia mỉm cười đầy thâm ý với anh, tiếp đó mời kiêu ngạo rời đi.
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười đầy ý vị, sau đó anh mới nói với Vệ Tường Cẩm đứng bên cạnh:
“Cậu có bạn gái lúc nào hả? Còn dám giấu cả mình!”
Vệ Tường Cẩm:
“…”
Cố Trầm Chu:
“Sao?”
Vệ Tường Cẩm:
“Chưa nói cho ai biết vì thực ra mình còn chưa thu phục được cô ấy…”
Cố Trầm Chu:
“Quá kém…”
Lập tức nhận được một tấm huy chương ‘Trung tá nổi giận’!
Tám giờ rưỡi tối, Cố Trầm Chu ăn cơm ở Chính Đức Viên xong liền lái xe quay về sơn trang Thiên Hương.
Cố Chính Gia suốt nửa năm qua vẫn ở lại trong kinh thành học tập, đã quen thuộc với Chính Đức Viên; Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm hiếm hoi lắm mới quay về cũng ở lại Chính Đức Viên với hai cụ. Chỉ có Cố Trầm Chu bởi vì đang nhập nhằng với Hạ Hải Lâu nên hai ngày liền liên tục lái xe về sơn trang Thiên Hương – từ nhỏ đến lớn anh vẫn cực kì có chủ kiến riêng nên khi có tình huống khác thường thế này cũng không có ai nói gì, đều ngầm tỏ thái độ phóng túng.
Vừa về đến sơn trang, anh ngồi xuống bật TV lên xem không được bao lâu đã nghe thấy tiếng xe truyền đến từ bên ngoài.
Cố Trầm Chu ngồi trong phòng khách không hề động đậy, phải đến sau khi Hạ Hải Lâu đi từ bên ngoài vào thì anh mới vẫy vẫy tay gọi đối phương.
Hạ Hải Lâu vừa đi vào đã thấy Cố Trầm Chu cầm một cái hộp trong tay, tuy rằng cảm thấy động tác anh ta vẫy gọi mình dù thế nào cũng cực giống như đang gọi thú cưng, nhưng sau khi đứng cân nhắc một lát thì hắn vẫn đi qua – mục đích hắn đến nơi này chính là để gặp Cố Trầm Chu, bằng không ai ăn no rửng mỡ lại nhẫn nhịn lái xe hơn một tiếng đồng hồ đi từ trong thành phố ra đây chứ.
Đi vào phòng khách, Hạ Hải Lâu cuối cùng cũng thấy rõ thứ Cố Trầm Chu bưng trong tay, hắn ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh Cố Trầm Chu:
“Kem hả?”
Vẻ mặt hắn tự nhiên toát ra cảm xúc chán ghét, sau chán ghét còn có thêm chút tò mò: Tiếp xúc đã hơn một năm, cũng đã sử dụng các loại thủ đoạn để điều tra vài lần, ấy vậy mà đến tận giờ hắn cũng không phát hiện ra là Cố Trầm Chu thích ăn đồ ngọt.
Cố Trầm Chu không nói gì mà xúc một thìa kem lên ăn ngay trước mặt Hạ Hải Lâu, sau đó anh đột nhiên quay đầu hôn Hạ Hải Lâu một cái.
Cảm giác lạnh lẽo xen lẫn mềm mại truyền đến từ đôi môi, răng Hạ Hải Lâu bị vị ngọt hạ gục: