Lúc nhận được tin nhắn của Tư Nhã, Tiểu Ái vẫn còn chưa dám tin. Lúc nhờ Tư Nhã tìm cơ hội, cô không hi vọng nhiều, nào ngờ chưa được bao lâu, Tư Nhã đã tìm cho cô được một công việc.
“Nếu muốn cảm ơn mình thì hãy trích một phần cát xê cho người quản lý của mình đi! Rayli đó!” Sau này Tiểu Ái mới biết, Tư Nhã có một người bạn là trợ lý của nhà quay phim kia, muốn chụp một bộ ảnh với trang phục váy, trong đám người mẫu đã chọn từ trước có người đột nhiên xin rút vì thế mới tìm Tư Nhã giúp đỡ.
Bởi vì trong lí lịch của Tiểu Ái có thông tin đóng quảng cáo nước trái cây cho một nhãn hiệu nổi tiếng và đóng phim điện ảnh “Vũ điệu đào kép”, nên nhà quay phim chỉ xem qua thông tin về cô đã lập tức đồng ý luôn.
Tiến độ quay rất gấp, Tiểu Ái vừa đến studio lập tức bị người ta đẩy vào thay trang phục và trang điểm, rồi được đưa lên trước ống kính. Cùng chụp hình với cô có năm sáu người mẫu trẻ tuổi, cô nào cũng cao từ 1m75 trở lên, Tiểu Ái với chiều cao khiêm tốn 1m68, thấy rõ mình thấp hơn rất nhiều so với họ. Nhà quay phim từ ống kính máy quay nhìn đi nhìn lại cô không khỏi cau mày, lập tức la lớn hỏi người này do ai mời đến.
Tiểu Ái mặt nổi mấy vạch đen, may mà người trợ lý đứng bên cạnh lập tức ghé vào tai nói mấy câu, anh ta lúc này mới thu lại vẻ mặt không hài lòng. Sau khi suy nghĩ giây lát, anh ta sai người khênh một cái ghế sô-pha, bố trí đơn giản vị trí từng người, rồi bảo họ tạo dáng thỏa thích, chỉ cần có thể lộ ra sự nổi bật của chiếc váy là được.
Mặc dù đã có kinh nghiệm chụp hình, nhưng chụp tĩnh và chụp động lại là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, không chỉ nhìn vào hình ảnh chụp lại trong nháy mắt, mà còn phải đòi hỏi tất cả mọi người có được vẻ mặt tốt nhất trong cùng một lúc. Tiểu Ái trên phương diện này vẫn còn non nớt, ngay từ lúc bắt đầu đã không duy trì nhìn vào ống kính được quá nửa giây, hoặc là vẻ mặt không đạt yêu cầu.
Thời gian nghỉ giải lao, những cô người mẫu khác đều thấy hứng thú khi bàn tán về cô, công việc vốn dĩ có thể hoàn thành trong vòng ba tiếng giờ đây phải kéo dài. Trước đây Tiểu Ái thường xem tạp chí này, đối với đại đa số người mẫu trong đó cô luôn rất yêu thích, hôm nay lại thấy được khuôn mặt khác đằng sau ống kính của họ. Tất cả những điều đó, cô cũng có thể lí giải được, song vì không thích nên cũng không muốn đến lấy lòng họ.
Không khí trong phòng trang điểm ảm đạm trầm mặc, sau khi có sự ghé thăm đột ngột của người nào đó, mọi thứ đã thay đổi.
“Nhìn kìa! Người kia… không phải Ando Ruki đó sao? Hôm nay cậu ta cũng đến, may thế!” Không biết là ai lên tiếng trước, sau đó là những tiếng bàn luận kinh ngạc, thích thú vang lên. Tiểu Ái đang đeo chụp tai nằm bò lên bàn trang điểm nhắm mắt dưỡng thần. Kể từ sau khi đón Tết, trở về thành phố S, cô liền tìm một công việc vào buổi tối, ngày nào cũng bận đến hơn mười hai giờ đêm mới về nhà. Mặc dù nói với Tư Nhã là muốn giúp bản thân trau dồi nhiều kiến thức trước khi tốt nghiệp, nhưng thực chất cô tránh Dung Kỳ.
Sau lần tranh luận quyết liệt khi Tiểu Ái từ đảo Bali về, Dung Kỳ không làm gì cô nữa. Song không phải những chuyện muốn quên là có thể quên ngay được, muốn phớt lờ là phớt lờ được. Rất nhiều lần, ánh mắt anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, khiến cô cảm thấy không an tâm. Tiểu Ái nghĩ đến nhiều khả năng, anh sẽ hôn cô, có phải là anh đang có ý định muốn hôn cô hay không? Cũng có lẽ là anh đang nghi ngờ mình thích đàn ông, muốn mượn dịp này khảo nghiệm thiên hướng tính của bản thân? Hoặc có lẽ do chứng ưa sạch sẽ của mình khiến anh muốn quan tâm đến những người phụ nữ bên cạnh, vì thế liền chuyển mục tiêu sang cô? Rất nhiều đêm, vì suy ngẫm mà cô mất ngủ. Mặc dù đã thử tất cả các phương pháp để mổ xẻ vấn đề, muốn tìm cho mình một lý do, nhưng cuối cùng cô đều thấy uổng công vô ích.
Tiểu Ái rất mệt mỏi, cuối cùng cô quyết định ra ngoài làm thêm, lúc chưa đủ năng lực chuyển đi, thì phải tận dụng mọi cơ hội để có thể tránh mặt anh. Dẫu sao anh cũng rất bận, công việc quay phim của “Vũ điệu đào kép” đang bước vào giai đoạn cao trào. Sắp tới sẽ có mấy cảnh quay đặc biệt, các phóng viên liên tục bám theo đoàn phim để săn tin, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt phải đứng ngoài cửa. Bên đoàn làm phim giải thích rằng, họ muốn giữ bí mật những cảnh quay đến phút cuối, hi vọng sẽ trở thành bộ phim điện ảnh ăn khách nhất trong kì nghỉ hè này. Thế nhưng, Tiểu Ái vẫn cảm thấy đây chỉ là biện pháp để Dung Kỳ tránh phải lộ diện trước ống kính.
Đương nhiên, anh bận lại là tin mừng với cô. Hai người đều rất bận, thời gian gặp mặt hầu như không có, cho dù thỉnh thoảng chạm mặt nhau thì cũng không quá mười phút. Cô tất bật với công việc làm thêm ở quán bar, còn anh cũng phải mau chóng quay về đoàn phim quay cảnh đêm.
Những ngày tháng này, Tiểu Ái đã từng nghĩ, nếu cứ tiếp diễn sự bận rộn và lạnh nhạt này, sẽ có một ngày cô có thể quên được những chuyện hoang đường vô lý đã xảy ra giữa cô và anh. Hoặc có lẽ đợi qua vài tháng, đến một ngày nào đó anh sẽ nói với cô rằng thực ra đó chẳng qua là chỉ là một trò đùa quái ác của anh mà thôi.
Suy cho cùng, họ vẫn là anh em ruột thịt có cùng huyết thống.
Tuy nhiên, Tiểu Ái lúc đó sẽ không hiểu được, tất cả những chuyện này chỉ là cách nghĩ ngây thơ, phiến diện của riêng cô mà thôi. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện vượt qua phạm vi mà cô không thể lí giải được. Cho dù thời gian có qua đi, cho dù có thể lãng quên được, những thay đổi đó cũng chỉ do cô mà thôi. Có một người, từ lâu đã bị lưu đày bởi thời gian bên ngoài.
Lúc Ando Ruki đi qua phòng trang điểm đã phải nhíu mày, cậu thích người đẹp thật đó, nhưng những người vừa thấy cậu đã la hét liên tục thì lại khiến cậu phiền phức nhất. Tuy mới mười bảy tuổi nhưng kinh nghiệm yêu đương đối với Ruki lại không hề ít Trước đây lúc ở Hàn Quốc và Nhật Bản, người bạn gái nào cũng đều lớn tuổi hơn cậu. Phần lớn họ chủ động theo đuổi, cậu thích soi mói, ghét phụ nữ ngu ngốc chỉ biết răm rắp nghe lời. Nhưng những người phụ nữ thông minh, cuối cùng cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn khi ở bên cậu. Trong vấn đề này, thực sự thì Ruki không hề lừa Tiểu Ái. Chỉ là Ruki không nói với cô, phụ nữ thông minh một khi tính tình thay đổi rồi, cậu sẽ không còn hứng thú với họ nữa.
Còn về Dung Tiểu Ái - đối tượng mới mà cậu nhắm vào, thời gian và tâm tư bỏ ra đã vượt quá xa những lần trước đó. Tính toán số lần thất bại, Ruki lại thấy không cam tâm, nhưng đồng thời trong lòng cũng nảy sinh chút ưu tư khác. Có vẻ như cuối cùng cũng đã xuất hiện một người khá thú vị với cậu rồi. Lúc ở đoàn phim, nụ cười trong sáng luôn thường trực trên môi cô, vẻ mặt hào hứng luôn làm cho người ta nghĩ đến ánh nắng mặt trời tuyệt đẹp ở Nam California. Nhưng Ruki biết, đó chỉ là một khuôn mặt khác mà Tiểu Ái muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi. Tính tình cô thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là không có ưu tư, trong đôi mắt đen như ngọc luôn lóe lên nét tinh nghịch khác người. Đằng sau ánh mắt, trong nụ cười của cô luôn có chút giảo hoạt và tính toán. Ruki nghĩ rằng, Tiểu Ái có lẽ sẽ là món quà thú vị nhất trong chuyến đến Trung Quốc lần này. Do vậy, sau khi ánh mắt lướt nghiêng qua người đang lười biếng nằm trong góc phòng trang điểm, Ruki bất thình lình lùi lại vài bước, mang nụ cười mê hoặc bước vào.
Cho tới khi cái chụp tai bị ai đó lấy đi, Tiểu Ái mới mở mắt nhìn về người trước mặt, cô không khách khí cướp lại nhét vào tai: “Nhóc con chết tiệt, không có chút lễ độ gì cả!”
“Sao chị lại ở đây?” Ruki dường như rất vui vẻ, nhìn Tiểu Ái cười mãi.
“Công việc chứ sao? Cậu hỏi thừa rồi! Lẽ nào lại đến chơi?”
Ruki tỏ vẻ đã hiểu liền gật đầu, sau đó lại nói toàn những chuyện phiếm nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện lần trước bị Tiểu Ái chuốc say. Cuối cùng, Ruki bảo Tiểu Ái sau khi chụp hình xong thì đến tìm cậu ta ở studio số một. Hôm nay phải chụp hình cho một hãng thời trang mà cậu ta làm người đại diện, nhà thiết kế này rất có tên tuổi, cậu ta muốn giới thiệu cô với người đó.
Thực ra Tiểu Ái rất muốn cười nhạo Ruki, cho rằng thằng nhóc này lại sắp sẵn hố để kêu mình nhảy vào chứ gì? Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện nay của bản thân, câu nói đó đành nuốt vào trong bụng. Không sai, cô cần được nổi tiếng trong thời gian ngắn nhất, thoát khỏi Dung Kỳ, đoạt lấy tự do cho mình. Tuy trước đây Tiểu Ái đã từng thề chắc như đinh đóng cột với Tư Nhã rằng cô sẽ không tiếp tục dựa vào Thôi Thái Dạ nữa. Nhưng trên thực tế, còn chưa hết kỳ nghỉ đông cô đã phải đến tìm anh giúp đỡ, chỉ đáng tiếc di động của vị thiếu gia đó lại một lần nữa trong trạng thái không liên lạc được. Tiểu Ái còn chưa trở mặt, Thôi Thái Dạ đã mất tích trước rồi. Những ngày sắp tới, cô sẽ sống thế nào đây?
Khi Tiểu Ái quay lại studio, những cô người mẫu vừa rồi nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn, có người “tốt bụng” còn chỉ bảo cô bí quyết chụp hình. Sau khi buổi chụp kết thúc, cô ta làm ra vẻ như vô tình hỏi chuyện của Ando Ruki, nhưng thực chất rất muốn cùng cô đi đến studio số một. Tiểu Ái cố cười mấy tiếng, nhân lúc đi vệ sinh, cô lập tức bỏ trốn. Sau khi đến studio số một, Tiểu Ái mới hiểu vì sao cô người mẫu kia lại khúm núm nhờ vả cô như vậy. Chênh lệch đẳng cấp giữa các ngôi sao quả nhiên rất lớn, chỉ xét về độ to nhỏ của phòng studio và dụng cụ ánh sáng so với lúc nãy đã khác một trời một vực, chưa kể đến đám nhân viên đông đảo đang bận rộn vì Ando Ruki.
Lúc Tiểu Ái đến, Ruki đang đứng dưới ánh đèn nhắm mắt cho chuyên gia trang điểm dặm thêm phấn. Ruki mặc chiếc áo vest dạ hội đen theo phong cách châu u cổ điển bó sát người, trên cổ thắt một chiếc cà vạt màu bạc thon mảnh, kết hợp với kiểu kẻ mắt quyến rũ, trông vô cùng tao nhã, cao quý.
Nhìn Ando Ruki như vậy, Tiểu Ái nhớ đến những lời cậu ta nói lúc ở Parker: Thực ra tôi không hề thích đóng phim chút nào! Không thích hóa trang trung tính. Tôi rất muốn làm ca sĩ! Rất muốn ca hát! Rất muốn tổ chức liveshow! Rõ ràng là công việc mình không thích, nhưng cậu ta vẫn biểu hiện chuyên nghiệp như vậy trước ống kính, khiến Tiểu Ái không khỏi khâm phục.
Ruki toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, không hề để ý đến sự xuất hiện của Tiểu Ái. Ngược lại, người ngồi bên cạnh Ruki thấy Tiểu Ái nét mặt đăm chiêu nhìn Ruki, trong lòng nảy sinh cảnh giác, tiến đến chỗ cô tra hỏi một vài thông tin, đồng thời mở cửa tỏ ỷ bảo cô ra ngoài.
“Tôi đến đợi Ruki!” Tiểu Ái mỉm cười giải thích. Đối phương lại cho rằng cô là fan hâm mộ trà trộn vào đây, liền yêu cầu cô ra ngoài. Giằng co một lúc, thì có người ngăn người nhân viên đó lại.
“Cô ấy là bạn của tôi.” Một câu nói tiếng Trung nhưng mang đậm chất giọng phương Tây, kèm theo cường độ không thể xem thường. Tiểu Ái quay đầu lại, một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi, tóc vàng mắt xanh đang nhìn người nhân viên kia bằng ánh mắt không vui. Nhưng khi thấy cô ngoảnh đầu lại, khóe môi anh ta cong lên, mỉm cười thân thiện. Người giúp Tiểu Ái là Jerry, nhưng cô không hề quen biết anh ta.
“Lúc nãy nghe cô nói đến đây để đợi Ruki, chắc cô là bạn của cậu ấy?” Jerry có khuôn mặt điển trai, nói chuyện rất lịch sự, đôi mắt màu xanh luôn tràn ngập ý cười. Anh ta nói không thích cách làm việc của công ty này, với ngôi sao tên tuổi thì bảo vệ quá mức, còn với những người bình thường thì tỏ thái độ không được tốt. Thực ra, có ngôi sao nào là không xuất phát từ người bình thường chứ.
Tiểu Ái nghe những lời Jerry nói, cùng với thái độ của anh ta, cô nghĩ là nhân viên mới được tuyển từ nước ngoài tới đây. Đến khi Ando Ruki chụp hình xong, Tiểu Ái mới biết anh ta chính là nhà thiết kế thời trang rất có tiếng tăm mà Ruki nhắc đến.
Jerry năm nay hai mươi hai tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, tư duy sáng tạo độc đáo đã khiến anh ta nhanh chóng nổi tiếng ở kinh đô thời trang Milan. Anh ta đã có nhãn hiệu của riêng mình, lần này do tìm được đối tác tốt nên đã bay từ Milan đến đây.
Sau khi công việc kết thúc, Jerry đưa lời mời hai người ăn cơm, Tiểu Ái vui vẻ nhận lời. Trong bữa tối, khi Ruki đi vào phòng vệ sinh, Jerry rất tự nhiên hỏi số điện thoại của Tiểu Ái, cô chỉ cười, sau đó phóng khoáng cho. Hai tuần sau, Jerry liên tục hẹn Tiểu Ái đi ăn cơm hoặc đến quán bar, trong mười lần thì có tám lần cô đồng ý. Thực ra lúc anh ta xin số điện thoại của Tiểu Ái, cô đã nghĩ Jerry rất có hứng thú với mình. Chính vì vậy, những cuộc hẹn sau này chỉ có anh và cô.
Tiểu Ái không phải là người tùy tiện, cô chỉ muốn nắm bắt cơ hội. Cô nói với chính mình, bây giờ cơ hội đã đến rồi. Vấn đề lớn nhất hiện nay là làm thế nào để đầu tư ít nhất mà vẫn đạt được nhiều lợi ích nhất.
Tiểu Ái có thể cùng đi ăn uống, nói chuyện, cười đùa, đi chơi, thậm chí có thể làm chuyện ám muội, nhưng cô cũng có giới hạn của mình, đó là tuyệt đối không lên giường. Quy tắc ngầm của giới showbiz Tiểu Ái hiểu chứ, những cô thực sự không muốn rẻ rúng giấc mơ của bản thân, cô không hi vọng một ngày nào đó trở thành ngôi sao nhưng lại phát hiện ra bản thân và gái bao ở hộp đêm chẳng khác gì nhau. Sự khác biệt duy nhất là, bảng giá của bọn họ thấp, còn giá trị thân thể của cô cao. Vì thế mỗi lần gặp gỡ Jerry, Tiểu Ái luôn đặc biệt lưu ý các tình tiết nhỏ, ví dụ như ánh mắt anh ta nhìn những cô gái gợi cảm khác, vị trí anh ta đỡ cô khi cô “không cẩn thận” vấp ngã, đồ uống anh ta gọi lúc mời cô đến quán bar,… Sau vài lần gặp nhau, những phòng bị của Tiểu Ái đối với Jerry cũng giảm đi, chủ đề chính khi nói chuyện với anh ta cũng dần đần xoay quanh vấn đề công việc. Jerry có vẻ như muốn lấy lòng Tiểu Ái, đề nghị cô làm người đại diện cho trang phục nữ mùa hè kiểu dáng mới của anh ta. Dẫu sao thì cô và Ruki là bạn bè, đến lúc hai người hợp tác, danh tiếng có thể tăng cao một cách nhanh chóng. Sau vài câu giả vờ thoái thác, Tiểu Ái dùng vẻ mặt hơi bất an đồng ý, thực ra có trời mới biết lúc đó cô muốn lăn lộn trên mặt đất hét to như thế nào.
Jerry rất giữ chữ tín, sau khi đưa ra kế hoạch người đại diện chưa được mấy ngày đã hẹn cô nói chuyện hợp đồng, nhân tiện để cô thử quần áo mẫu. Jerry rất được công ty hợp tác coi trọng, họ thuê hẳn cho anh ta một căn biệt thự dài kỳ trong khu nhà vườn bốn sao. Hôm đó là thứ bảy, Tiểu Ái theo địa chỉ mà Jerry đưa cho tìm đến. Căn biệt thự có hai tầng, tổng diện tích khoảng hai trăm mét vuông, tầng trên là phòng nghỉ ngơi, tầng dưới là phòng làm việc. Lúc đến nơi, ở tầng dưới ngoài Jerry còn có vài người trợ lý thiết kế đang bận rộn ở đó. Anh ta dẫn Tiểu Ái vào phòng làm việc, bắt đầu nói với cô một số điều khoản trong hợp đồng, một lúc sau hai người ngồi tán gẫu. Đến khi Tiểu Ái nhớ ra công việc ở quán bar, chuẩn bị mặc áo khoác rời đi, thì bên ngoài cửa sổ mặt trời đã sắp lặn.
“Sao đã muốn về rồi? Quần áo mẫu còn chưa thử mà!” Jerry cũng đứng lên.
Tiểu Ái nhìn đồng hồ, rồi đi theo Jerry đến phòng quần áo may sẵn. Lúc này đã đến giờ tan tầm, những trợ lí thiết kế bận rộn lúc nãy đều đã về hết, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người, trong lòng Tiểu Ái bỗng thấy bất an lạ thường. Còn chưa đợi Tiểu Ái tìm ra lí do để chuồn đi, Jerry đã quay người bước tới, đôi mắt xanh vẫn tràn ngập ý cười, giữa hai hàng lông mày lại mang chút gì đó ngả ngớn, phóng túng. Anh ta ghé vào bên tai Tiểu Ái nhẹ nhàng hỏi: “Muốn thử đồ mẫu sao còn chưa cởi quần áo ra vậy? Có phải... muốn tôi đích thân giúp em?”
Toàn thân Tiểu Ái cứng đờ, hoàn toàn không ngờ anh ta lại trắng trợn như vậy. Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, tươi cười nói: “Jerry, anh nói như vậy rất dễ làm tôi hiểu nhầm đó! Được rồi, anh mau đi lấy quần áo mẫu cho tôi đi!” Tiểu Ái chớp chớp mắt nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Jerry nhìn Tiểu Ái chăm chú giây lát, rồi đột nhiên phá lên cười. Anh ta lại gần cô, bất ngờ giam cô giữa hai cánh tay và bức tường, ý cười trong đáy mắt dần dần hiện ra một tia hứng thú. Jerry nói bằng tiếng Anh: “Người đẹp à, em còn định giả nai đến bao giờ nữa? Tôi đã quá đủ kiên nhẫn để chơi đùa với em. Thế nào, đến lúc này rồi mà em vẫn muốn chơi đùa với tôi tiếp sao?” Hơi thở nóng rực tràn ngập xung quanh Tiểu Ái, cô lập tức nổi cả da gà nhưng vẫn cố gượng cười nói: “Jerry, anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu. Tôi nghĩ có thể anh đang hiểu nhầm, hôm nay tôi đến là để...”
“Vì vị trí người đại diện!” Jerry cắt ngang lời Tiểu Ái, nụ cười lộ rõ sự mỉa mai: “Tiểu Ái, em thật sự nghĩ rằng không bỏ ra cái gì mà có thể đạt được điều mình muốn ư? Đừng giả nai nữa, em là người như thế nào tôi rất hiểu. Chuyện giữa em và Ruki, còn cả chuyện với Thôi Thái Dạ nữa, tôi đều đã xem báo rồi. Em là người con gái thông minh, hiểu được phải lợi dụng những cơ hội có giá trị nhất. Tôi đối xử với em rất tốt, vị trí người đại diện này, bên ngoài không biết có bao người muốn có. Còn em thì rất may mắn, bởi vì hiện nay tôi đang rất có hứng với em.” Nói xong, Jerry liền cúi đầu xuống định hôn cô.
Não Tiểu Ái còn chưa kịp đưa ra phán đoán, tay cô theo phản xạ đã đẩy mạnh Jerry ra. Hành động đó có thể thấy, Tiểu Ái bài xích người đàn ông này nhiều như thế nào. Lúc này, trong đầu cô bỗng vụt lên một ý nghĩ khác. Lúc Thôi Thái Dạ hôn cô như vậy, cô mặc dù không thích, không bằng lòng nhưng không có quá nhiều phản cảm, lẽ nào trong lòng cô, không phải thật sự ghét anh ta đến vậy?
Trong một phút giây lơ đãng, Jerry đã một lần nữa khống chế được Tiểu Ái, đôi môi mạnh mẽ hạ trên môi cô, trêu đùa một cách thành thạo. Tiểu Ái lại đẩy anh ta ra, nhìn sắc mặt Jerry sắp không chịu được nữa, cô lập tức nặn ra nụ cười hiền dịu mà khôn khéo: “Được rồi, anh làm gì phải gấp như vậy chứ! Tôi vốn dĩ muốn chúng ta hiểu về nhau hơn một chút! Đơn thuần chỉ vì loại đụng chạm trao đổi trên giường, anh sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo chứ?” Tiểu Ái nói xong, cánh tay linh hoạt quàng lên cổ Jerry, sự chủ động của Tiểu Ái khiến anh ra rất đắc ý, lập tức lại muốn cúi đầu hôn cô.
“Được rồi! Đừng nóng vội!” Tiểu Ái cười vô cùng dịu dàng, “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, bây giờ sắp tối rồi, chi bằng trước tiên hãy đổi một địa điểm thoải mái hơn một chút, còn anh thì đi tắm rửa rồi từ từ mà...” Lời nói hàm ý của Tiểu Ái dừng lại, đầu ngón tay thon nhỏ ám muội vẽ những vòng tròn lên ngực Jerry.
Jerry thở gấp, đột ngột ôm chặt Tiểu Ái, đôi môi nóng bỏng quyến luyến mãi ở cổ cô. Lúc bàn tay Jerry hướng tới ngực mình, Tiểu Ái kịp thời đẩy anh ta ra, sau đó ra sức nũng nịu. Một lúc sau, Jerry cũng chịu buông tay, đưa cô lên tầng hai. Khi thấy anh ta đã bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, Tiểu Ái đang tựa vào giường với tư thế vô cùng quyến rũ lập tức nhảy phắt xuống. Cô chạy với tốc độ nhanh nhất xuống lầu, cầm túi xách và áo khoác, nhanh như chớp chạy ra đường.
Khi đã hòa vào con đường lớn tấp nập người qua lại, Tiểu Ái mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải chưa ngờ tới khả năng này, chỉ là cô đã quá tự tin về bản thân, nghĩ rằng đã quan sát, phân tích và phán đoán rồi thì sẽ không có gì nguy hiểm, kết quả chỉ chút nữa là tự đưa mình vào miệng sói.
“Đồ háo sắc! Hôm nay mình bị lợi dụng không ít rồi!” Suốt đường đi Tiểu Ái luôn miệng chửi rủa, nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc nãy, trong lòng vẫn còn thấy sợ. Nếu như lúc nãy không khéo léo cự tuyệt, nói không chừng anh ta tức giận lên, dừng sức mạnh ngay tại chỗ kiểm soát cô. Cũng may lúc bắt đầu học kỳ mới, cô và Tư Nhã đã nghiên cứu qua tiết mục nhạt nhẽo như: làm sao để quyến rũ phái nam đạt tới mức không thể cự tuyệt được lời mời gọi và mất đi kiểm soát; làm thế nào để tận dụng sự giả dối để giải quyết những chú sói đói thô bạo… Lúc đầu, để thêm chân thực, hai cô còn phân vai diễn lại, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ, thật đúng là đen đủi!
Lúc về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, quán bar nơi làm việc cách nhà năm trăm mét, Tiểu Ái tức tốc lấp đầy dạ dày bằng bát mì ăn liền, lúc cô đang chuẩn bị ra ngoài thì Dung Kỳ quay về.
Đã hai ngày nay họ không gặp nhau. Tiểu Ái không hề biết thực ra hai ngày nay anh cũng không về nhà. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Dung Kỳ tràn đầy mệt mỏi, Tiểu Ái liếc nhìn anh một cái, rồi lập tức cúi đầu đi đến cửa đổi giày.
“Ra ngoài à?” Dung Kỳ cất giọng, giọng lạnh lùng có chút khàn khàn.
Tiểu Ái “ừm” một tiếng, cô định mở cửa, anh đã nhanh tay chặn lại. Tiểu Ái cau mày quay đầu lại, thì bị sự lạnh lùng trong mắt anh làm cho khiếp sợ. Cô run lên bần bật, trong lòng thầm nghĩ lại có chuyện gì nữa vậy? Hình như cô đâu có làm chuyện gì chứ. Sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Đang còn chưa hiểu chuyện gì, tay Dung Kỳ chợt hướng về phía cổ Tiểu Ái, lật cổ áo ngoài của cô xuống. Trên chiếc cổ thon lài, một vệt đỏ vô cùng ám muội đập vào mắt anh. Trong nháy mắt, Tiểu Ái cảm thấy hơi thở lạnh băng nặng nề từ trên người anh tỏa ra, lặng lẽ, nhưng dường như đang cuốn chặt lấy cô. Tiểu Ái lập tức phản ứng lại, trong lòng vừa mắng chửi Jerry, vừa xua tay giải thích với Dung Kỳ: “Anh đừng hiểu nhầm! Em không có quan hệ nam nữ bừa bãi. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Dung Kỳ không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên ác liệt, giống như vũ khí sắc bén, cứ thế đâm về phía cô. Tiểu Ái chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh đã từng cảnh báo em tránh xa Thôi Thái Dạ cơ mà. Lần này anh ta lại trao đổi cho em cái gì? Vị trí nhân vật nữ chính, hay là chi phiếu mệnh giá cao? Dung Tiểu Ái! Em thích bán rẻ mình đến vậy sao?”
Mặc dù đã có sự chuẩn bị với chuyện này, nhưng Tiểu Ái vẫn bị tổn thương bởi những lời mỉa mai châm biếm của anh. Cô đẩy tay anh ra, cười mỉa mai: “Thật kì lạ! Anh cứ khẳng định như đinh đóng cột đối phương là Thôi Thái Dạ ư? Tôi chẳng lẽ phải treo cổ tự tử trên cùng một cành cây hay sao? Trong con mắt của anh, tôi chỉ có từng đó bản lĩnh thôi ư? Hừ, trong cái nghề này, đàn ông có thể lợi dụng còn nhiều lắm đó!”
Dung Kỳ nhìn cô, sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh lập tức trở thành ngọn lửa giận dữ, không khí xung quanh dường như đang bốc hơi, cô lùi về phía tường, nhìn anh quật cường.
Một nắm đấm lao về phía Tiểu Ái, cô kinh ngạc mở trừng mắt, nắm đấm đó đâm mạnh lên tường bên cạnh tai cô. Tiểu Ái sững sờ nhìn người đối diện đã rơi vào trạng thái vô cùng phẫn nộ, không dám tưởng tượng nắm đấm đó nếu đánh lên người cô sẽ như thế nào.
“Dung Tiểu Ái! Em rõ ràng đã biết…” Dung Kỳ lại gần cô, sắc mặt trắng bệch, mỗi lần thở gấp đều nặng trĩu tựa ngàn cân. Anh nhắm mắt lại, gằn giọng nói: “Dung Tiểu Ái, em rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?”
“Đương nhiên tôi biết, đừng nghĩ rằng chỉ có anh mới có ước mơ. Tôi cũng có mơ uớc của riêng mình, tất cả những việc bây giờ đang làm đều là nỗ lực để biến nó thành hiện thực.”
“Ước mơ?” Khóe môi anh đang cười, nhưng đáy mắt lại chỉ có sự lạnh băng và mỉa mai: “Ước mơ của em chính là cái này sao? Anh ấn vào cổ cô, dấu hôn trên đó vô cùng nhức mắt: “Em nghĩ rằng những chuyện mình đang làm hiện tại còn xứng để nói là giấc mơ sao? Em hoàn toàn đang bán rẻ bản thân. Hơn ba năm trước anh đã từng nói với em, muốn bước vào nghề này thì có thể, nhưng nhất định phải biết giữ thân trong sạch. Đó là thế giới của hoang dâm, thưởng lạc, người nổi tiếng, ngôi sao, minh tinh, tiền tài, địa vị, danh tiếng... Em nghĩ rằng, trong số những người vứt bỏ cả lòng tự trọng bất chấp tất cả thì có mấy người đuợc nổi tiếng? Quy tắc ngầm? Em cho rằng quy tắc ngầm có thể đưa mấy người vươn tới đỉnh cao sao? Dung Tiểu Ái, nếu em muốn làm loại người đó, anh khuyên em hãy chuyển nghề càng sớm càng tốt! Bởi vì em chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi!”
“Quá đủ rồi!” Tiểu Ái đập tay vào vai anh: “Dung Kỳ! Anh là đồ khốn kiếp! Anh dựa vào cái gì mà nói ước mơ của tôi như vậy? Bán rẻ ư? Tôi đã bán rẻ bản thân như thế nào? Tôi không xứng để nói đến ước mơ! Còn anh thì xứng sao? Thật là nực cười! Đừng nghĩ rằng anh đoạt được giải thưởng gì đó mà đã giỏi hơn! Người tài giỏi chỉ là Aki, không phải là Dung Kỳ! Đúng vậy, Aki không bán rẻ ước mơ, dựa vào thực lực để vươn tới đỉnh cao! Nhưng Dung Kỳ thì sao, Dung Kỳ lại bán rẻ em gái của anh ta!”
“Dung Tiểu Ái!” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi kéo cổ tay cô, đôi mắt màu trà đã gợn lên cơn bão màu đen đáng sợ. Tiểu Ái vô thức nhắm mắt lại, bên tai là tiếng thở càng ngày càng gấp gáp của anh, một thân hình nặng trĩu đè lên người cô. Tiểu Ái cho rằng anh muốn hôn cô, nên vội vàng mở mắt ra giãy giụa. Thế nhưng thân thể anh lại không có chút sức lực nào mà ngã xuống đất, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trắng nõn, giờ phút này lại ửng đỏ khác thường, hàng lông mày chau lại, hình như rất khó chịu. Tiểu Ái lấy tay sờ, trán của anh nóng hầm hập như nước nóng vậy.
Anh đang sốt sao? Tiểu Ái sững sờ, vội cởi giày định dìu anh vào phòng, nhưng anh dù đang nửa tỉnh nửa mê vẫn nắm chặt tay cô.
“Tiểu Ái...” m thanh yếu ớt phát ra từ miệng anh, giọng nói khàn khàn, khác một trời một vực với sự thương tâm dịu dàng lúc nãy, khiến cô như bị điện giật. Trái tim như bị bóp nghẹt, Tiểu Ái lập tức buông anh ra, kéo mạnh tay, bỏ mặc anh ngã trên sàn nhà, xoay người mở cửa bước ra ngoài.