Mưa trên núi sắp đổ xuống, bầu không khí mang theo nhiều hơi ẩm.
Ở Khúc Dương nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch khá lớn. Sáng sớm trời lạnh, Kiều Nhân đặc biệt khoác thêm áo khoác ra ngoài. Cô khẽ giậm chân, chỗ ngồi tiếp xúc với tảng đá hơi lạnh lẽo, cô chỉ có thể đứng dậy, đưa tay phủi phía sau quần.
Đầu bên kia bớt đi tiếng ồn ào, Kiều Nhân đợi một hồi lâu mới nghe thấy tiếng cười khẽ truyền tới.
Kiều Nhân: ........
Ý là không tin.
Tuy ý châm chọc không rõ ràng nhưng Kiều Nhân vẫn nhận ra.
Vì thế, đây là kiểu gì vậy?
Ngày hôm qua còn lo hai người sẽ chia tay, ngày hôm nay đến cả lời của cô cũng không tin.
Kiều Nhân cảm thấy tất cả công sức cả nửa ngày hôm qua của mình giống như bị chó tha vậy. Lúc này nghe thấy tiếng cười, càng cau mày chặt hơn, giọng điệu cũng trở nên ngang ngược: Em nói thật đấy.
Ừ.
Người kia vẫn đang cười.
Kiều Nhân dứt khoát bỏ điện thoại ra khỏi tai, duỗi cánh tay lắc lắc mấy cái, cố gắng để tiếng gió thổi truyền vào trong điện thoại.
Nửa phút sau, Kiều Nhân thu tay về, vừa há miệng đã bị gió thổi làm cho hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi: Nghe thấy không?
Nghe cái gì?
Kỷ Hàn Thanh dừng một chút. Nghe thấy hình như em bị cảm.
Kiều Nhân còn đang xoa mũi, vì không thở được nên giọng nói mang theo không ít giọng mũi, cô phản bác: Không, gió trên đỉnh núi quá lớn nên em bị ngạt mũi rồi.
Em thật sự ở trên đỉnh núi, anh không nghe thấy tiếng gió sao? Kiều Nhân vừa nói vừa cực kì phấn khích mô tả lại âm thanh: Vù vù.
Người đàn ông ở đầu bên kia thấp giọng cười: Vì trường học ở trên đỉnh núi phải không?
Đúng là anh vẫn rất vui vẻ.
Cả buổi tối bận rộn không có cách nào nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe thấy Kiều Nhân nói chuyện đã cảm thấy rất vui vẻ.
Kiều Nhân Ừ một tiếng, nói vào chuyện chính: Trường học ở đây so với những ngôi trường mà em biết thì kém hơn rất nhiều.
Nói là ngồi ở cổng trường nhưng thực ra trường học này thậm chí còn chẳng có cổng, tất cả đều là dùng cành cây quây thành hàng rào, chỉ cao hơn cô một chút.
Kiều Nhân giẫm lên hòn đá, đi tới liếc nhìn, Lục Kỳ lại giẫm phải vũng nước rồi.
Lần này Kỷ Hàn Thanh trả lời nhanh hơn, giọng đè thấp, sau đó rất ổn định: Em nhìn cậu ta làm gì?
Thậm chí Kiều Nhân có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đang cau mày của anh lúc này.
Cô nén cười: Vì chỉ có thể nhìn thấy mình cậu ấy thôi mà.
Vừa nói xong, Lục Kỳ ở bên kia hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, vừa xoay đầu cười ngây ngô với cô.
Kiều Nhân cũng cười đáp lại, Anh đang ở sân bay à?
Phải đi đến Tây Tạng họp.
Mấy ngày ạ?
Một tuần.
Vừa vặn.
Không khác biệt so với thời gian Kiều Nhân trở về nhiều lắm.
Kiều Nhân vừa định nói thêm vài câu nữa thì có tin nhắn đến.
Tin nhắn từ tổng đài.
Không cần nhìn cũng biết nội dung là gì. Kiều Nhân chỉ sợ sau đó nợ cước điện thoại thì không gọi được nữa nên không dám nói nhiều với anh, vội vàng ngắt máy rồi nạp thêm tiền vào tài khoản.
Rất nhanh, tổng đài gửi tới tin nhắn thứ hai.
Tin nhắn wechat của Kỷ Niệm tới ngay sau đó: [Mẹ nó, ai có thể nhìn ra đây là giày trắng hả?]
Chính là nói về bức ảnh mà hôm qua Kiều Nhân gửi cho cô ấy.
Kiều Nhân: [Cậu đoán xem?]
[Có thể là bị mù màu rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Lục Kỳ mù màu đã mở hàng rào đi ra, Chị Kiều, mấy giờ rồi ạ?
Chín giờ một phút.
Bọn họ tới trường học được nửa tiếng rồi.
Chắc vài phút nữa sẽ tới giờ tan học.
Kiều Nhân không nói với cậu ta chuyện mù màu gì đó, chỉ bình tĩnh liếc nhìn đôi giày của cậu ta sau đó rời tầm mắt sang trường học phía sau.
Mấy phòng học đều thấp lụp xụp.
Cửa sổ hầu như là được dán mấy lớp giấy, chỉ có một phòng duy nhất được lắp kính, hình như là phòng làm việc của giáo viên.
Kiều Nhân khẽ thở dài: Có vẻ trường học chỉ có tổng cộng 11 thầy cô giáo.
Có người dạy mấy môn liền, có người thì dạy mấy lớp liền.
Vị trí của thôn Khúc Dương không tốt, quanh năm mưa trút xuống, thường xuyên xảy ra lũ lụt và sạt lở.
Không ai muốn tới nơi này dạy học cả.
Lục Kỳ cũng thở dài, vì là con trai nên tiếng thở thô hơn so với Kiều Nhân một chút: Em nghe nói mấy năm nay nhiều tòa soạn đã từ bỏ việc tới đây đưa tin rồi.
Kiều Nhân cũng có nghe nói.
Đến đây cũng chẳng có gì thú vị.
Bọn họ đưa tin xã hội, nếu đi công tác ở một số địa phương có các loại hình du lịch thì có khi còn lấy được chút phụ cấp đi lại không nhỏ.
Tiền quà biếu sẽ cao hơn các ngành khác.
Nhưng thôn Khúc Dương thì không giống vậy.
Cùng lắm chỉ được vài trăm đồng là nhiều rồi.
Tính toán qua lại, tòa soạn của bọn họ đúng là một dòng nước trong, không chỉ không nhận tiền biếu của người trong thôn, tiền đi công tác ở vùng sâu vùng xa đã được cấp trên chi trả rồi.
Lục Kỳ đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, cúi đầu lật qua lật lại camera, Vừa nói vậy, tòa soạn chúng ta đúng là giàu thật.
Dừng một chút, cậu ta càng nghĩ càng không thông, Tại sao Kỷ tổng lại phải trừ tiền thưởng của em?
Vẫn trừ sao?
Vâng, anh ấy nói lần này nếu có thể chăm cho chị không mất một sợi tóc nào thì sẽ trả cho em số tiền thưởng đã trừ.
Kiều Nhân bị chọc cười: Sao anh ấy phải trừ tiền thường của cậu?
Tòa soạn nhiều người như vậy, Kiều Nhân chưa từng nghe người khác nhắc tới việc Kỷ Hàn Thanh thích cắt tiền thưởng của người khác.
Lục Kỳ suy đoán: Chắc là vì lần trước lúc anh ấy hỏi em làm thế nào để trêu đùa với bạn gái... Anh ấy đã làm theo lời em nói thật?
Vậy cậu nói gì với anh ấy?
Cô thấy đúng là có mấy hôm Kỷ Hàn Thanh không được bình thường cho lắm.
Sự thật dần dần nổi lên mặt nước, Kiều Nhân nín thở, sau đó nghe thấy Lục Kỳ nói: Chính là, hỏi xem bạn gái buổi tối muốn ăn gì, rồi anh ấy sẽ đáp là ăn anh trước đi...
Rõ ràng ngay cả bản thân nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, giọng Lục Kỳ càng ngày càng lí nhí, Sau đó anh ấy nói với em...
Nói gì?
Nói chị cảm thấy anh ấy có bệnh. Em thật sự không nghĩ là anh ấy sẽ nói với chị như vậy thật. Lục Kỳ Ôi một tiếng, đưa ra kết luận: Quả nhiên đàn ông khi yêu chỉ số thông minh đều tụt xuống mức âm.
Kiều Nhân: Có người không yêu đương gì mà chỉ số thông minh cũng đã là số âm rồi đấy.
Dứt lời, Liều Nhân đẩy cửa đi vào.
Lục Kỳ nhìn bóng lưng của cô, nghiền ngầm kĩ lại câu nói này một lần.
Càng ngẫm càng cảm thấy sai sai.
Cậu ta vừa... bị chửi sao?
Lúc Kiều Nhân vừa đi vào đến chính giữa sân thể thao nhỏ thì chuông tan học vang lên.
Không có giáo viên nào dạy quá giờ, cửa phòng học đồng thời mở ra. Nhanh chóng có các em nhỏ chạy nhảy vui vẻ lao ra bên ngoài, tự do chơi đùa trong không gian chỉ có mấy chục mét vuông.
Kiều Nhân cầm máy ánh đi tới, trùng gối hạ thấp người xuống chụp mấy bức ảnh.
Khung cảnh ảm đạm kèm theo sương mù vây quanh, càng khiến ngôi trường trông cũ nát không thể tả nổi.
Giống như từ những năm 90, thậm chí là còn sớm hơn thế.
Kiều Nhân bỗng có một cảm giác như được xuyên không. Sau khi chụp vài bức ảnh xong, cô còn chuyển ống kính về phía mấy đứa trẻ. Nhưng chưa kịp rời mắt khỏi máy ảnh thì trên đỉnh đầu đã có người hỏi: Là phóng viên Kiều phải không?
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy.
Đối phương trông ngang tầm tuổi cô, Tôi là cô giáo ở đây, hôm qua hiệu trưởng có nói với chúng tôi là mấy ngày nay các cô sẽ tới thăm trường.
Kiều Nhân cười với cô ấy.
Cô giáo tên là Tiểu Diệp, mùa hè hàng năm đều tới đây một thời gian. Vì hiện tại đã bắt đầu đi làm ở bên ngoài nên thời gian không có nhiều, nhưng dù thế nào cũng vẫn cố gắng bớt ra chút thời gian.
Kiều Nhân thông qua cô ấy tìm hiểu một số tình hình về trường học và giáo viên.
Mãi tới gần mười giờ, đối phương chuẩn bị có tiết dạy học khác thì mới kết thúc phỏng vấn.
Cuốn sổ trên tay Kiều Nhân đã viết kín một trang.
Tên của 11 thầy cô giáo, có tới chín người đều là giáo viên trẻ từ nơi khác đến.
Trong vòng một tháng nay, đã có hơn nửa bị người nhà giục trở về.
Kiều Nhân căn bản không thể tưởng tượng được nếu như bọn họ đi rồi thì trường học này sẽ biến thành hình dạng gì.
Cô níu mày, ngòi bút dùng sức viết trên sổ tay mấy nét, vừa khéo lúc nhấc tay ra bên trên đã xuất hiện ba chữ thon Khúc Dương.
Lúc này, bên ngoài cổng trường.
Lục Kỳ gửi mấy bức ảnh vừa chụp được vào nhóm chat, [Chị Kiều đang trò chuyện với giáo viên ở đây để tìm hiểu tình hình. Cô giáo thật xinh đẹp, muốn đi nghe cô ấy giảng bài quá!]
Tín hiệu mạng khá tốt.
Tin nhanh chóng được đăng lên.
Người đầu tiên trả lời chính là Phó Yến, một câu không rõ ý tứ: [Đúng vậy, đẹp không tả nổi.]
Nhanh chóng, Đường Mộ Bạch cũng gửi một câu y hệt: [Đúng vậy, đẹp không tả nổi.]
Phó Yến: [Có vài chữ như vậy còn phải copy của tôi, không có sĩ diện à?]
Đường Mộ Bạch: [Cậu quản được chắc?]
Mấy ngày trước Lục Kỳ vừa được thêm vào nhóm chat, rõ ràng nghe không hiểu, [Các anh cũng muốn nghe cô ấy giảng bài sao?]
[Không dám.]
Phó Yến: [Người tiền nhiệm của bác sĩ Đường tương lai của chúng ta, cậu dám không?]
Lục Kỳ: ..........
Thôi quên đi.
Dao phẫu thuật của các bác sĩ bình thường đều khá là nhanh.
Lục Kỳ bỏ qua chủ đề này: [Vậy bỏ đi, em đi tìm chị Kiều.]
Phó Yến: [Kỷ Hàn Thanh.]
Đường Mộ Bạch: [Đang trên máy bay, không nhìn thấy đâu.]
Đường Ngộ: [Sẽ thấy ngay thôi.]
Lục Kỳ lập tức nhanh trí thu hồi tin nhắn.
Một giây sau, Đường Ngộ: [Muộn rồi.]
Ý là đã chụp màn hình lại rồi.
Phó Yến cảm thán: [Ngộ Ngộ của chúng ta độc thân hơn hai mươi năm, tốc độ tay nhanh nhẹn lắm.]
(Thật ra câu này nghĩ kĩ sẽ thấy rất thâm sâu =))))))))
[Dùng dao phẫu thuật thì càng nhanh, cậu muốn thử không?]
Không ai nói nữa.
Một tiếng sau, Kỷ Hàn Thanh vừa xuống máy bay đã nhận được một ảnh chụp màn hình.
Anh cũng không để ý lắm, liền chuyển tiếp tấm ảnh đó cho Kiều Nhân.
Kiều Nhân ở bên này đang ngồi ăn cơm.
Ba món mặn một món canh, đối với người trong thôn này đã là khá phong phú rồi.
Kiều Nhân nói cảm ơn người dân trong thông, để điện thoại xuống dưới gầm bàn xem tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh.
Tín hiệu không tốt, mất một lúc mới tải được hình ảnh, cô dùng một tay gõ chữ: [Đẹp không?]
[Đẹp.]
[Em đẹp hay là cô ấy đẹp?]
Ý cô nói tới chính là cô giáo được Lục Kỳ khen là muốn đến nghe giảng bài kia.
[Em đẹp.]
[Em là đẹp nhất.]
Lời này vừa nhìn thấy đã biết là trả lời cho qua, nhưng Kiều Nhân vẫn muốn coi nói là lời thật lòng của Kỷ Hàn Thanh. Cô cong môi, ăn cơm mà cảm thấy giống như đang ăn mật ngọt.
Lục Kỳ ngược lại với cô.
Ăn cái gì cũng giống như đang ăn Hoàng Liên*, có nỗi khổ tâm không nói ra được.
(Hoàng Liên: tên một vị thuốc bắc.)
Sau khi ăn xong cậu ta nhận được tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh, do dự nửa ngày không thể không mở ra xem.
Bên trên viết vài chữ rất ngắn: [Kỹ thuật chụp ảnh không tồi.]
Lục Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
[Chụp nhiều một chút.]
Lục Kỳ nhanh tay, nhất thời kích động hỏi: [Làm gì ạ?]
Còn có thể làm gì?
Đương nhiên là nhớ cô.
Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô một cách chân thực nhất.
Kỷ Hàn Thanh không trả lời trực tiếp: [Tiền thưởng.]
[Tuân lệnh!]
Mấy ngày sau đó, Kiều Nhân cùng với các đồng nghiệp chạy qua chạy lại giữa thôn làng với trường học.
Cũng may là thời tiết mát mẻ, không tới nỗi như ở Bắc Thành, hơi một chút là mồ hôi đầy mặt.
Mỗi ngày kiều Nhân đều ở trên núi, chụp ảnh và trò chuyện với mọi người. Qua mấy ngày cô đã gầy đi không ít.
Đến ngày thứ tám, cô gặp được một cô bé thú vị ở trong trường.
Kiều Nhân chú ý tới cô bé mấy ngày rồi.
Mỗi lần tới trường học, cô bé ấy đều lén lút nhìn cô. Hôm nay cuối cùng không thể kìm được nữa, nhân lúc tan học đi tới kéo tay áo cô.
Da của cô bé có chút vàng, trên mặt còn có hai cái gò má đỏ ửng. Cô bé ngẩng đầu nhìn Kiều Nhân: Chị, chị cũng từ thành phố tới sao?
Kiều Nhân ngồi xổm xuống nói chuyện cùng cô bé: Sao vậy?
Chú mà hàng năm tài trợ cho em cũng là người ở thành phố.
Ở trong làng này, gần như mỗi học sinh đều nhận được sự hỗ trợ.
Kiều Nhân nở nụ cười, Vậy chú ấy hẳn là rất đẹp trai.
Cô bé vội vàng gật đầu, Có điều chú khá bận, năm ngoái không đến đây gặp em.
Cô bé nói tiếng phổ thông cực kì khó nghe, Kiều Nhân nghe hơi vất vả, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
Hôm nay là sinh nhật em, tuần trước em đã gọi điện cho chú, muốn chú cùng em tổ chức sinh nhật.
Cô bé cúi đầu ủ rũ: Nhưng có một chú xa lạ nào đó nghe máy, nói là chú khá bận, không có cách nào đến được.
Kiều Nhân đưa tay vuốt tóc cô bé, nhìn thấy cô bé sắp khóc vội vàng nhẹ nhàng an ủi: Không sao, chú không ở cùng em, chị ở cùng em nhé.
Cô nghĩ kĩ lại.
Trong vali hành lý có mang theo một vài món đồ nhỏ, đúng lúc có thể coi như quà tặng.
Chị sẽ tặng quà sinh nhật cho em.
Mắt cô bé sáng long lanh, nước mắt rưng rưng nhìn thấy đáng thương: Thật không ạ?
Kiều Nhân kéo tay cô bé, Vậy bây giờ em cùng chị về nhà lấy quà nhé?
Lục Kỳ chờ bên ngoài, Kiều Nhân cũng không chần chừ lâu, kéo cô bé ra khỏi trường.
Đường núi gồ ghề, một nhóm ba người đi mất mười mấy phút mới đến chân núi.
Điện thoại của Kiều Nhân vang lên.
Lấy ra nhìn, là Kỷ Niệm gọi tới.
Kiều Nhân quay đầu nhìn Lục Kỳ, ra hiệu cho cậu ta dắt cô bé đi một đoạn, còn mình thì bước nhanh về phía trước mấy mét mới nghe điện thoại.
Không có việc gì lớn.
Chỉ hỏi cô xem mấy ngày nay thế nào, có trở về muộn không.
Sau khi cúp máy, Kiều Nhân và hai người còn lại đi tới cổng làng.
Phía trước có khách tới, đang đứng nói chuyện với trưởng thôn.
Người kia cả người mặc âu phục đắt tiền, ống quần và giày da bị bùn bắn lên, nhưng nhìn từ xa vẫn toát lên một khí chất cao quý.
Anh chỉ cần đứng ở đó, không cần cử động cũng không cần nói gì, đã có thể khiến người khác phải chú ý.
Khí chất ẩn trong xương cốt.
Tỏa ra hào quang lấp lánh.
Kiều Nhân đi lên phía trước mấy bước, người kia đúng lúc xoay đầu sang nhìn cô một cái.
Đối diện nửa giây, Kiều Nhân mở miệng trước: Kỷ........... tổng, sao anh lại ở đây?
Anh cong môi cười, Tìm người.
Tim Kiều Nhân đập thình thịch, ánh mắt sáng lấp lánh chỉ vào mình: Em à?
Không phải. Kỷ Hàn Thanh khẽ cười.
Kiều Nhân không cười nổi, mặt xịu xuống, giọng điệu cũng thay đổi: Nam hay nữ?
Nữ.
Kiều Nhân: ..........
Cô thấy anh đang muốn chia tay đây mà.