Kiều Nhân bị cảm không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là do bị nhiễm gió lạnh, tắm rửa rồi uống thuốc, đêm đó còn đặc biệt tắt điều hòa đắp chăn mỏng. Hôm sau vừa thức dậy, đầu không choáng váng như trước nữa.
Sáng sớm uống thêm hai viên thuốc, đến trưa thì cảm giác khó chịu không còn chút nào.
Lục Kỳ vừa hắt xì vừa khen thân thể cô tốt: Chị Kiều, hôm qua chị ngâm nước mưa lâu như vậy, sao giờ không chút hề hấn gì thế?
Nói được một nửa dường như nghĩ ra gì đó, Lục Kỳ nhíu mày nhìn cô: Không đúng... Hôm qua không phải Kỷ tổng nói là chị bị cảm sao? Cậu ta cầm cốc nước nóng nhìn cô chằm chằm, Chỉ một buổi tối đã khỏi rồi?
Kiều Nhân cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Vũ, đáp: Hôm qua uống thuốc, hôm nay gần như khỏi rồi.
Lục Kỳ càng lúc càng mơ hồ: Em cũng uống thuốc mà.
Hiện tại không phải vẫn đang chảy nước mũi ròng ròng đây thôi?
Vừa dứt lời, đầu đã bị một quyển tạp chí cuộn lại đập cho một cái: Loại nam thẳng, cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì?
Lục Hạ khẽ hừ một tiếng, lập tức kéo ngăn bàn ra, đặt một quyển tiểu thuyết lên bàn, mở một trang đẩy tới trước mặt Kiều Nhân: Tiểu Kiều, không phải là cậu chữa trị theo phương thức tổng tài bá đạo này đấy chứ?
Lục Kỳ ngồi cạnh muốn ghé lại xem thực hư thế nào đã bị cô ấy dùng tay ngăn cản.
Kiều Nhân không thèm liếc mắt một cái, Đừng đoán mò, là do tớ uống thuốc.
Bình thường thân thể cô không yếu như vậy, căn bản không bao giờ bị ốm quá vài ngày.
Kiều Nhân giơ tay, đẩy quyển sách của Lục Hạ sang một bên, Cậu còn có thời gian đọc cái này?
Lục Hạ vốn định cho Kiều Nhân xem, kết quả sau khi mở ra, Kiều Nhân không đọc mà biến thành cô ấy đọc lại một lần.
Đọc trang đó còn chưa đủ, Lục Hạ lại lật sang trang khác, Giết thời gian giảm áp lực mà.
Kiều Nhân không nói gì nữa.
Trên màn hình điện thoại, Hạ Vũ đã nhắn tin đến, đằng sau vẫn kèm theo biểu tượng mặt cười: [Chị Kiều, cuối tháng em xuất ngoại.]
Kiều Nhân hỏi: [Ngày nào?]
[Ngày 30 ạ.]
Kiều Nhân gõ một hàng chữ, sau đó cô đọc lại một lượt, cảm thấy giọng điệu không được đáng yêu cho lắm nên lại thêm một chữ nha vào cuối.
Vì thế khi gửi đi đã biến thành: [Được, đến nơi nhớ báo bình an nha.]
Mấy phút sau, Hạ Vũ khen cô: [Chị, chị càng ngày càng đáng yêu rồi.]
Sau đó hai chữ cảm ơn của Kiều Nhân còn chưa gửi đi, đầu bên kia đã nhắn một tin khác đến: [Chị, em có thể hỏi chị một vấn đề riêng tư không?]
[Hỏi đi.]
[Chị tìm bạn trai ở đâu vậy?]
Khóe miệng Kiều Nhân hơi cong lên: [Chợ buôn bán thực phẩm.]
[Chợ nào vậy, em cũng muốn buôn bán một chút.]
[Chợ nằm mơ giữa ban ngày.]
[............]
Hạ Vũ không nhắn tin nữa.
Kiều Nhân cũng không đợi, thời gian nghỉ trưa không dài, sắp hết giờ rồi. Cô mở máy tính lên, vừa mở word ra thì không biết có phần mềm nào đó nhảy ra một tin quảng cáo.
Nếu là bình thường, chắc chắn Kiều Nhân chẳng muốn vào xem.
Nhưng lần này thì khác, trên đầu trang hiện ra hình ảnh rất lớn chính là hình ảnh từ tai nạn giao thông ngày hôm qua.
Con trỏ chuột của Kiều Nhân dừng trên nút đóng màu đỏ vài giây, cuối cùng vẫn ấn vào xem.
Đại khái là giống với tình hình Lục Kỳ kể cho cô hôm qua, nguyên nhân xảy ra tai nạn ngoài thời tiết không tốt còn do một tài xế tinh thần quá mệt mỏi. Hiện tại các cơ quan liên quan đang tham gia điều tra.
Chỉ một chút thông tin, không có gì đặc sắc.
Kiều Nhân thoát khỏi trang quảng cáo.
Cô hơi xoay đầu thư giãn gân cốt, vừa mới nghiêng sang trái, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.
Động tác của Kiều Nhân khựng lại hai giây, còn chưa thẳng đầu lại đã nghe thấy người ở cửa vỗ tay một cái, ra hiệu cho bọn họ chú ý nghe anh ta nói: Có một tin tốt và tin xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?
P.s: Chương này ngắn ghê gớm =)) Nhưng tác giả có hứa là chương sau sẽ khoảng 3-4 nghìn chữ TvT Còn 7 chương, hướng tới mục tiêu hoàn truyện trong kì nghỉ Tết nàooooooo