Phía trước vẫn nhốn nháo người qua lại. Những người qua đường bị gió thổi làm cho trang phục trở nên lộn xộn không thể tả nổi. Cây cối hai bên đường cũng nghiêng ngả, cành cây va quệt vào nhau, những mầm non chỉ vừa nhú lên vài ngày trước dường như bị phá hủy toàn bộ.
Nhiều tiếng kêu chói tai, túi nilon bay loạn xạ trên đường phố.
Tình cảnh này có thể so với hiện trường của tai nạn cỡ lớn.
Người đàn ông ban nãy còn đang bình tĩnh trả lời điện thoại, sau khi bị cô đụng phải cũng im lặng không nói gì.
Kiều Nhân kề sát người anh, xung quanh vẫn là khung cảnh bị gió lớn tàn phá. Dáng người cô không thấp, ít nhất cũng được khoảng 1m65, nhưng vẫn thấp hơn Kỷ Hàn Thanh cả cái đầu.
Địch không động, ta cũng không động.
Hai người cứ như vậy giằng co một hồi, mấy giây sau, vì khoảng cách quá gần mà Kiều Nhân tinh tường nghe thấy giọng nghi vấn vang lên từ đầu dây bên kia của điện thoại: Hàn Thanh?
Sau đó trên đỉnh đầu rốt cục cũng vang lên giọng nam, trầm thấp đáp lại: Ừ.
Kiều Nhân cũng không dám dây dưa với anh, tự động lùi lại một bước.
Cũng không biết có phải do hôm nay gió quá lớn hay không, cô tự nhận mình không tới mức gầy như cây sậy, nhưng chỉ vừa lùi lại được mấy centimet, đã bị một trận gió khác thổi cho lảo đảo.
Còn chưa lao vào người kia lần nữa thì cổ tay đã bị người ta nắm chặt.
Một giây sau, Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn, cô đã được Kỷ Hàn Thanh kéo ra sau lưng anh, tầm mắt và gió lớn đều bị chặn lại gần hết.
Người phía trước cũng chuẩn bị cúp điện thoại: Chờ một lát tôi sẽ tới bệnh viện, lúc đó rồi nói.
Cuối cùng Kiều Nhân cũng có thể đứng vững một chút, vừa kiễng chân định ló đầu ra nhìn đã bị kéo trở lại vị trí cũ.
Sức anh không quá mạnh, nắm cổ tay cô cũng không buông ra ngay lập tức.
Đứng cho cẩn thận.
Thời tiết quá khốc liệt, người hóng chuyện trên đường cũng đã thưa dần, chỉ còn lại một vài người đứng gần chỗ biển quảng cáo vừa rơi xuống.
Kiều Nhân trực tiếp ló đầu sang bên khác quan sát tình huống.
người bị biển quảng cáo rơi trúng vẫn đang nằm trên mặt đất, nhắm mắt không nhúc nhích. Từ đầu đến vai, cả trên mặt người đó cũng dính máu.
Mấy người đứng đó, cũng không biết có phải do sợ hay không mà không ai dám tiến lại gần xem.
Kiều Nhân liếc nhìn màn hình điện thoại đã khóa nãy giờ, gió lớn nên cô đành phải nói lớn giọng hơn.
Tôi còn chưa kịp chụp hình...
Cô vừa nói vừa kéo cổ tay áo của anh, Chú nhỏ, chúng ta lại gần xem sao.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Kiều Nhân không chú ý, tầm mắt cô vẫn gắn chặt vào người đang bị thương.
Là do tổn thương ở đầu nên không ai dám chạm vào anh ta sao?
Cô không học y, nhưng trước cũng từng gặp tình huống tương tự. Hình như là một ông lão đi tập thể dục buổi sáng đột nhiên ngã xuống đất, kết quả trong quá trình được một người qua đường cõng tới bệnh viện đã bị chấn động não do xóc nảy mạnh.
Vốn không ai có ác ý, nhưng kết quả lại khiến người ta không thể hài lòng.
Người phía trước cũng không có động tĩnh gì.
Lúc Kiều Nhân đang định thân chinh xuất mã thì người kia mới kéo tay cô tiến lên phía trước mấy bước.
Xung quanh vẫn đang bàn tán xôn xao.
Xe cứu thương sao còn chưa tới?
Chính là... Ôi thời tiết quái quỷ gì thế này, tóc tôi sắp bị thổi bay hết cả rồi!
Chúng ta có cần tới xem tình trạng của anh ta không?
Không thể chạm vào anh ta. Bạn trai tôi là bác sĩ, anh ấy nói bệnh nhân chấn thương ở đầu không thể tùy tiện di chuyển được.
Kiều Nhân bị gió thổi tới mức đau cả đầu, rốt cục tới khi chờ được xe cứu thương tới, cô đã lạnh tới mức không phân biệt nổi xung quanh nữa rồi.
Điện thoại liên tục có cuộc gọi đến. Mãi tới khi xe cứu thương đưa người bị nạn đi, Kiều Nhân mới nhận cuộc gọi: Alo?
Chị, chị không đến à?
Đến... Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh, Chắc sẽ muộn một chút.
Khi nào ạ?
Tầm nửa tiếng nữa.
Nơi này cách chỗ hẹn không xa, nếu đi tới cũng chỉ cần mười mấy phút.
Kiều Nhân đang đấu tranh xem nên bắt taxi hay nên đi bộ. Sau đó cô nhìn thấy cành cây đại thụ bị gió thổi gãy trên đường, quả quyết đi tới ven đường vẫy taxi.
Kỷ Hàn Thanh đang gọi điện thoại, Kiều Nhân dùng khẩu hình nói tạm biệt với anh sau đó đi đón xe. Kết quả vừa mới ngồi lên đóng cửa xe, cửa sổ đang vang lên tiếng gõ.
Anh đứng bên ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Tài xế nhấn còi: Cãi nhau với bạn trai à?
Kiều Nhân: ...
Rốt cuộc vì sao anh ta lại suy diễn ra như vậy được chứ.
Cô cũng không giải thích nhiều, ghế trên taxi còn ngồi chưa ấm đã phải mở cửa xe, đi về chỗ chiếc xe đang đỗ phía sau.
Hiệu quả cách âm trong xe cực tốt, lúc cô kéo cửa kính lên, không còn nghe thấy chút tạp âm nào bên ngoài nữa.
Ngụy Dịch Liên lại nhắn tin đến, dặn cô đi đường cẩn thận.
Kiều Nhân suýt chút nữa trợn mắt, biết rõ hôm nay không an toàn mà còn bắt cô ra ngoài làm gì. Cô mở khung chat ra, trả lời lại bằng một dấu chấm.
Xe nhanh chóng chuyển bánh, Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô: Đi đâu?
Kiều Nhân nhanh chóng báo địa điểm, ngừng mấy giây, sau đó kinh ngạc hỏi:
Không phải chú định tới bệnh viện sao?
Nhìn anh như vậy cũng không giống người nhà mắc bệnh... Kiều Nhân đánh giá một lượt từ đầu đến chân, sắc mặt anh cũng không tệ, vừa rồi còn kéo cô ra phía sau để chắn gió, nhìn không giống dáng vẻ bị ốm.
Kiều Nhân không đoán ra nổi, Chú đến bệnh viện làm gì vậy?
Đi theo người bị thương ban nãy.
Nửa năm nay Kiều Nhân đều làm ở chuyên mục giải trí, việc hai ba ngày theo chân các ngôi sao là bình thường. Đa số đều là lén lút chụp trộm, rất ít khi quang minh chính đại tuyên bố như vậy.
Thẻ phóng viên thực tập thậm chí cô còn chẳng dùng được mấy lần.
Đây là lần đầu tiên cô nghe nói tới việc cần phải đi theo người bị nạn. Mắt Kiều Nhân sáng rực:
Sao lại phải đi theo ạ?
Kỷ Hàn Thanh đã dừng xe trước cổng bệnh viện, Em nghĩ là vì sao?
Ngoài việc phỏng vấn về tình trạng thương tật của nạn nhân ra còn có thể vì sao nữa?
Kỷ Hàn Thanh rời mắt khỏi cô, sau đó hơi nhếch môi.
Dáng vẻ tràn đầy hưng phấn như thế. Cô lại bật chế độ theo dõi rồi à?
Anh khẽ cười, rút chìa khóa xe ra.
Lúc này Kiều Nhân mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi không định đến bệnh viện?
Không phải em muốn biết vì sao cần đi theo nạn nhân à?
Kiều Nhân há miệng, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại.
Còn cách thời gian hẹn hơn 20 phút, cô thở phào: Cần thời gian bao lâu?
Mấy phút.
Mới là lạ.
Mấy phút nói thì tương đối dễ, nhưng trong bệnh viện thì có nhiều tình huống bất ngờ lắm.
Thời tiết hôm nay không tốt, có một vài tai nạn xe cộ xảy ra, là tài xế tự lao vào dải phân cách.
Bệnh viện người đông như mắc cửi.
Kiều Nhân mới bước vào đã sợ hết cả hồn. Bản thân cô không thông thạo đường đi lối lại, trước đây cũng mất tới mấy năm mới miễn cưỡng làm quen được với thành phố Bắc.
Người càng nhiều, cô lại không cảm nhận được phương hướng, chỉ sợ mình bị lạc nên bám sát phía sau Kỷ Hàn Thanh một tấc cũng không rời.
Anh đi tới phòng cấp cứu, cô cũng đi theo.
Anh đợi ở phòng khám bệnh, cô cũng theo tới phòng khám bệnh.
Sau khi đi dạo hơn nửa vòng, cuối cùng cô cũng thấy Kỷ Hàn Thanh dừng bước. Cô còn đang mải trả lời tin của Ngụy Dịch Liên, không thể chú ý tình hình phía trước.
Có một giọng nam vang lên, âm thanh trầm thấp mang ý cười, Trẻ con ở đâu chạy tới đây, lén lút làm gì vậy?
Kiều Nhân vốn cho rằng người đó không phải nói tới mình. Kết quả câu tiếp theo liền trực tiếp đánh cô hiện nguyên hình, nửa dựa vào tường kéo cô ra ngoài: Đi theo sau anh Kỷ nhà chúng tôi làm gì?
...
Kỷ Hàn Thanh cau mày liếc anh ta một cái, Bỏ tay ra, nói chuyện chính.
Người kia khẽ xì một tiếng.
Người ban nãy bị biển quảng cáo rơi trúng, phim chụp cho thấy bị chấn động não nhẹ, trong não cũng có tụ máu.
Kiều Nhân nâng tầm mắt nhìn anh ta, không thấy mặc đồ trắng, có lẽ không phải là bác sĩ.
Đừng nhìn nữa. Kỷ Hàn Thanh hất cằm về phía anh ta, Đây là Phó Yến.
Hôm nay Phó yến vốn cùng thân chủ đến bệnh viện để bàn về vụ án đang phụ trách, kết quả lúc xong việc chuẩn bị đi thì bị Kỷ Hàn Thanh bắt ở lại chờ người bị biển quảng cáo rơi trúng.
Anh ta còn tưởng là tiểu cô nương nào vừa gặp đã yêu, kết quả lúc cáng đẩy tới chỉ thấy một người đàn ông dáng người thô kệch.
Phó Yến lại nhìn Kiều nhân, Đây là thực tập sinh ở tòa soạn của cậu à?
Anh ta không có chút ấn tượng nào với Kiều Nhân, Tôi nhớ cậu không hướng dẫn thực tập mà.
Giữa đường gặp nhau.
Kỷ Hàn Thanh cũng lười giải thích nhiều, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Thời gian Kiều Nhân nói nửa tiếng lúc đó, đã qua tận 45 phút rồi.
Anh lại lấy điện thoại ra: Muộn à?
Kiều Nhân gật đầu.
Đầu dây bên kia, Ngụy Dịch Liên đã bắt đầu liên hoàn gọi rồi. Kiều Nhân gật đầu với hai người, sau đó đi qua một bên nghe điện thoại.
Chị qua ngay đây.
Chị, ngựa của chị là đồ bỏ đi à?
Người đàn ông phía sau đã đi tới bên cạnh cô, Kiều Nhân đi mấy bước tới cửa bệnh viện mới dừng lại.