Có thể nói là, trong vòng bán kính 100 mét xung quanh không gian đều trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt. Ngay cả người đàn ông say rượu đang đứng dưới gốc cây cũng bất động, sửng sốt một lát mới mơ màng quay đầu nhìn sang.
Kỷ Niệm dụi mắt, ban nãy còn đang ngâm nga một bài hát, vừa mở miệng đã phát ra một câu cực kỳ cáu kỉnh:
Mẹ kiếp! Uống say còn đi gây tai họa cho người khác làm gì?
Càng nói càng tức, cô ấy đá bay hòn sỏi dưới dân, đập trúng bàn chân của tên say rượu kia.
Quần, mau kéo quần lên!
Rừng lớn, loài chim nào cũng có. (Ý nói trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.)
Cô chỉ trên đường về nhà mình thôi mà cũng có thể gặp phải một con ma men làm bậy trên đường.
Còn chẳng bằng mấy con vật. Con mèo mẹ cô nuôi còn biết đi tìm bô để giải quyết vấn đề đấy.
Kỷ Niệm nghĩ thầm, nếu như khiến Tiểu Kiều sợ hãi, cô nhất định sẽ đuổi đánh hắn ta một trận no đòn. Kết quả vừa quay đầu lại nhìn đã thấy đôi mắt của nha đầu kia bị một bàn tay che kín.
Kỷ Niệm không nhìn kỹ, khẽ cười nhìn về phía bóng lưng tên kia đang bỏ chạy trối chết.
Được rồi đừng che nữa. Quần đã kéo lên rồi.
Giọng Kiều Nhân hơi run run, Không phải tay của tớ.
Bàn tay kia vẫn che trên mắt cô, không giữ quá chặt, thế nhưng vừa đủ che hết cảnh vật xung quanh.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Kiều Nhân còn có thể nhận ra mùi hương trên người người đó, gió thổi khiến nó quanh quẩn trước chóp mũi cô.
Nhẹ nhàng dễ chịu, lại có chút quen thuộc.
Mí mắt cô giật giật, Chú nhỏ... Chú có thể bỏ tay ra không?
Vừa dứt lời, trước mắt quả nhiên khôi phục lại rõ ràng.
Kiều Nhân cúi đầu chớp mắt một cái, bên dưới tai cô dường như vẫn còn lưu lại hơi thở nhè nhẹ của anh, ấm áp, vương vấn mãi không tan.
Đợi tới khi tầm mắt hoàn toàn hồi phục, cô mới quay đầu lại nói cảm ơn. Giọng nói rất nhẹ nhàng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tan biến: Cảm ơn.
Kỷ Niệm vốn định cảm thán mấy câu về đề tài Chú nhỏ này, kết quả vừa quay đầu nụ cười đã cứng ngắc nơi khóe môi.
Cô nhìn hai người bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.
Hôm nay khi Kỷ Hàn Thanh lái xe đưa cô về, Kỷ Niệm tình cờ nhìn thấy Kiều Nhân đang đi trên đường, cô còn định giới thiệu hai người làm quen.
Lần này thì hay rồi, hai vị này đã sớm quen biết nhau.
Hơn nữa người đàn ông này, em gái mình thì mặc kệ... còn ban nãy thì ngay lập tức vội vàng che mắt hộ cô gái khác?
Kỷ Niệm càng nghĩ càng phiền lòng. Cô thật sự hết hi vọng với Kỷ Hàn Thanh, trợn mắt không thèm nói năng gì.
Kiều Nhân cũng không mấy để tâm, đưa mắt nhìn sang phía kia, dưới tán cây đã không còn bóng người.
Hắn cởi quần à?
Kỷ Niệm tức giận: Mẹ nó, không hiểu từ đâu tới mà dám đứng bên đường cởi quần?
Kiều Nhân À một tiếng, dừng lại nửa giây sau đó thở dài: Thật đáng tiếc.
Vừa dứt lời, hai người kia đồng thời nhìn cô.
Kỷ Niệm trợn tròn mắt, biểu cảm không thể tin nổi.
Người còn lại thì vẫn là thái độ bình thản, chỉ có đôi mắt hơi nheo lại bên trong như có sóng ngầm đang cuộn trào.
Sao? Kỷ Hàn Thanh nhướn mày, Em vẫn còn muốn nhìn?
Lúc này Kiều Nhân mới phát hiện ra lời nói của mình còn có ý nghĩa khác, vội vàng phủ nhận:
Không, em không... không phải em muốn nhìn.
Có gì đáng xem chứ.
Đều là người trưởng thành cả, ai mà chả từng xem mấy bộ phim đó rồi.
Kiều Nhân chẳng hứng thú chút nào: Cao thì sẽ ngắn, dựa theo định luật này, cơ bản không có gì đáng nhìn.
Kỷ Hàn Thanh: ...
Ha Ha.
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng giống như đang đè nén từng chữ: Em còn rất am hiểu.
Kiều Nhân xem đây như là lời khen, mỉm cười với anh.
Sau đó biến Kỷ Niệm thành bia đỡ đạn, cô nghe thấy Kiều Nhân nói: Không phải, Niệm Niệm mới hiểu rõ.
...
Kiều Nhân lại nhìn lướt qua cái cây kia.
Quả nhiên là Chim nhạn bay qua không vết tích, một cọng lông cũng không rơi xuống *, nơi đó lúc này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
(* Câu này là một thành ngữ, mình cũng không biết giải thích ra sao nữa. Ai biết thì chỉ mình với nhé.)
Cũng không phải là đáng tiếc.
Hiện tượng này nếu có thể chụp hình sau đó biên tập lại, thì chắc đã cho ra được một bản thảo tin tức rồi.
Sau này kết hợp với những vấn đề khác gây ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố nghiên cứu sâu rộng hơn, viết thật tốt có khi còn lọt top tin tức tốt nhất năm.
Đây là bệnh nghề nghiệp của những phóng viên như họ.
Kiều Nhân không tin Kỷ Hàn Thành không nghĩ tới việc này. Cô quay đầu nhìn, còn chưa kịp hỏi gì anh đã nói trước:
Không viết.
...
Kiều Nhân liền ngậm miệng.
Thời gian cũng không còn sớm nữa.
Thành phố Bắc vào ban đêm, nhiệt độ giảm tới mấy độ, Kiều Nhân kéo chặt áo khoác trên người, để mặc cho Kỷ Niệm ôm lấy mình.
Cô ngáp một cái, thật sự không kìm chế được nữa. Sau khi chào hỏi hai người, Kiều Nhân đi thẳng vào trong khu nhà.
Kỷ Niệm vẫn đứng đó, đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng Kiều Nhân nữa mới nghiến răng nói:
Kỷ Hàn Thanh, anh có còn là người không?
Sao lại không?
Tại sao anh chỉ che mắt của Tiểu Kiều?
Đứng gần cô ấy.
Không thể tiện che cả mắt cho em gái anh à?
Không thể.
Kỷ Niệm tức giận tới mức chửi thề: Mẹ nó...
Sau đó thấy ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới, lập tức xoay chuyển 180 độ, Hôm nay mặt trăng thật sáng...
Kỷ Hàn Thanh: Đi đây.
Anh cứ thế rời đi.
Kỷ Niệm nhe răng múa vuốt một lát sau đó mới không cam tâm bỏ về nhà.
Khi mở cửa phòng trọ, Kỷ Niệm nhận được một tin nhắn. Người anh trai vạn năm không thèm để ý đến cô một lần, phá lệ gửi cho cô tin nhắn:
[Lần sau tới chương trình giáo dục thiếu nhi nhớ phải xem.]
Kỷ Niệm: ...
Vừa mắt Kiều Nhân rồi thì cũng đừng có đối xử với cô như thế chứ.
Kỷ Niệm tức giận mở cửa phòng. Kiều Nhân đã làm tổ trong chăn, chỉ có đầu với cánh tay lộ ra ngoài, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn:
Niệm Niệm, chỉ có mình cậu viết tiểu thuyết kinh dị mà có cảnh giường chiếu à?
...
Hai người này giống như đã thương lượng với nhau vậy.
Kỷ Niệm ném cái gối tới: Cút cút cút!
Cẩu nam nữ.
Cả ngày chủ nhật Kiều Nhân không ra ngoài.
Bởi vì thứ hai phải tới phỏng vấn ở (tên tạp chí), cô dành cả buổi sáng để chuẩn bị kỹ càng.
Mãi tới xế chiều mới có chút thời gian rảnh rỗi, Kiều Nhân chọn một bộ phim để xem.
Kiều Nhân còn khổ hơn cô, hiện tại đang học hệ lịch sử, suốt ngày bị giáo viên hướng dẫn gọi đi không biết để làm cái gì.
Kiều Nhân xem phim cũng cảm thấy nhàm chán, ôm laptop sắp ngủ gật tới nơi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô giật mình, suýt nữa đánh rơi cả laptop trong tay, tìm điện thoại nghe máy.
Đầu bên kia vang lên giọng nữ như muốn lao qua màn hình điện thoại.
Kiều Kiều!
Cơn buồn ngủ của Kiều Nhân hoàn toàn tan biến, liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, nằm dài ra giường:
Ừ... Sao thế?
Giang hồ tương trợ, Kiều Kiều.
Kiều Nhân trở mình, Nói đi.
Hai ngày nay chủ biên bảo mình đi làm chuyên đề.
Về mình à?
Làm về cậu làm cái gì?
Vậy mình cứu không nổi.
Tiểu Tạ rên rỉ: Cậu biết Kỷ Hàn Thanh chứ? Vương Quân cũng biết đúng không?
Cô ấy nói một loạt mấy cái tên. Kiều Nhân lục lại trong đầu một lần, nếu như cô nhớ không lầm thì đây đều là những phóng viên có tiếng trong ngành.
Khi Kiều Nhân học ở trường, vẫn hay nghe các giảng viên nhắc tới mấy cái tên này.
Cô Ừ một tiếng, tắt máy tính sau đó hỏi: Làm chuyên đề về phóng viên à?
Cậu cũng biết mấy ngày nay tin tức không có gì mới mẻ, chỉ có thể lục lại đề tài cũ...
Một năm 365 ngày không phải ngày nào cũng có tin mới.
Thế nhưng tạp chí thì tuần nào cũng phải phát hành, không có bản thảo mới thì chỉ có thể nhặt nhạnh lại bản thảo cũ thôi.
Nếu chỉnh sửa tốt có khi lại có thể viết được một bài báo đặc sắc.
Rõ ràng là Tiểu Tạ có ý này, Kiều Nhân đáp một tiếng: Sao cứu được cậu?
Cậu chắc chắn hiểu bọn họ hơn mình chứ? Tiểu Tạ bắt đầu ra đòn sát thủ, Giúp mình cung cấp một số tư liệu đi!
Kiều Nhân kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy cuốn sổ ghi chép.
Bảy giờ ở quán cà phê bên dưới tòa soạn.
Kiều Nhân đến sớm 15 phút.
Vị trí của tòa soạn ở thành phố Bắc, bốn phía nhà cao tầng san sát nhau, là khu vực sầm uất nhất trong thành phố.
Bởi vì là cuối tuần nên mọi người không phải đi làm, quán cà phê gần như chật kín người.
Tháng ba, không khí trong quán cà phê khá tĩnh lặng.
Kiều Nhân chờ đợi hơi khó chịu, cũng may Tiểu Tạ không bắt cô đợi lâu, vội vàng chạy tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Kiều Kiều, nhất định là cậu giành được học bổng ở trường đúng không?
Kiều Nhân chống cằm nhìn cô ấy: Cậu định viết thế nào?
Yêu cầu không quá dài, vị trí cũng không nổi bật, tùy tiện viết mấy câu thôi...
Ví dụ như đây?
Ví dụ như... mình nghe nói Kỷ Hàn Thanh vẫn còn độc thân.
Tiểu Tạ đóng quyển sổ lại: Ba bốn mươi tuổi còn độc thân, có bao nhiêu tin tức giá trị đấy!
Kiều Nhân: ...
Hóa ra không chỉ có một mình cô cho rằng Kỷ Hàn Thanh là người ba bốn mươi tuổi.
Trong quán cà phê thật sự nhàm chán, Tiểu Tạ cũng không thích ở đây, uống xong cốc cà phê vội vàng lôi Kiều Nhân đi ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời đã lặn, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện chiếu xuống mặt đường.
Tiểu Tạ vẫn đang nói về việc viết bài: Tạp chí của chúng ta không có tiếng tăm mất, kiểu người tinh anh như họ không đọc tạp chí giải trí đâu, mình sẽ viết mấy câu...
Cô ấy nhất định cho rằng tin tức dù có vô căn cứ đến đâu cũng sẽ không bị người trong cuộc phát hiện.
Thời gian này đúng vào giờ cao điểm tắc đường.
Hai người đi học theo vỉa hè, Tiểu Tạ có vẻ đắc ý, trong lòng pháo hoa nổ bùm bùm.
Kiều Kiều, cậu nói xem mình có thông minh không?
Kiều Nhân dừng bước: Cậu biết Kỷ Hàn Thanh là ai không?
Không phải là...
Kiều Nhân ngắt lời, Chính là người mà lần trước gặp Từ Giai trước cửa hội sở đấy.
Tiểu Tạ sững sờ, không thể lập tức nhớ ra.
Kiều Nhân thở dài, dòng xe cộ bên cạnh di chuyển cực kỳ chậm, tiếng người nói chuyện cũng bị át đi, giọng cô lớn hơn bình thường mấy phần.
Bình thường giọng Kiều Nhân không lớn, vì thế khi nói to âm thanh không rõ mấy. Tuy không nổi bật nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn có thể nghe thấy.
Kiều Nhân ho một tiếng, nhắc lại cho Tiểu Tạ: Chính là cái người 800 đồng một đêm đấy.
Thấy Tiểu Tạ vẫn còn trợn tròn mắt, Kiều Nhân lại thở dài, Đang định bước chân sang đường thì phía sau có tiếng còi xe vang lên.
Chỉ một tiếng, ngắn ngủi, cũng không có ý thúc giục.
Kiều Nhân cau mày nhìn lại, sau đó sửng sốt.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, gió mây luân chuyển... Quả nhiên chính là báo ứng, ai chạy cũng không thoát.
P.S: Đúng là chạy đâu cũng không thoát được chị Kiều ạ. Đại thần lại giá lâm rồi =)))))))))))
SPOIL Chương 7:
Kiều Nhân nhẹ nhàng ho một tiếng: Kỷ tổng, anh muốn nói với tôi chuyện gì?
... Kỷ tổng? Cô đúng là thích ứng với danh xưng này nhanh thật.
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô qua gương chiếu hậu, Vừa nãy em nói cái gì 800 đồng?