Giọng nhẹ nhàng tới mức dường như lo lắng sẽ khiến cô sợ hãi, dịu dàng hiếm thấy.
Cổ họng Kiều Nhân nóng lên, bên trong giống như là đang mắc nghẹn vật gì đó, cô đột nhiên không nói nổi nên lời.
Lục Hạ rón rén bò sang, nín thở nhỏ giọng hỏi cô: Vẫn là người thần kinh kia à?
Kiều Nhân lắc đầu.
Đầu dây bên kia không thấy cô có động tĩnh gì, vài giây sau lại gọi cô: Kiều Nhân?
Ừm.
Em nói câu gì đi.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay giống như bị rút cạn sức lực, không khống chế được buông thõng xuống, cô trực tiếp nằm úp sấp trên giường, nhỏ giọng đáp lại: Tôi không sao.
Thậm chí cô không dùng nhiều sức để nói chuyện, hơi sợ hãi, giọng giống như ban nãy, nhẹ nhàng run run mang theo tâm trạng rất rõ ràng.
Đầu bên kia không yên tâm, Em chắc chắn chứ?
Kiều Nhân lại Ừ một tiếng, lúc mở miệng giọng mũi vẫn còn hơi nặng nề, Thật sự không sao.
Lục Hạ ghé sát vào nửa ngày, thấy trong điện thoại từ đầu đến cuối không có tiếng mắng chửi truyền tới mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy bò trở lại về giường mình, vừa gõ bàn phím vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Kiều Nhân một cái.
Mắt Kiều Nhân cũng không muốn mở lên, chỉ lặng lẽ khép mắt lại nghe anh hỏi: Đã ăn cơm chưa?
Rồi.
Đề tài này rõ ràng có gì đó không đúng rồi.
Lục Hạ ngồi ở giường bên liếc trộm Kiều Nhân, cô vẫn đang nằm im trên giường không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Ăn hai món chiên.
Ừm... còn cả một hộp dâu tây nữa.
Không muốn ăn.
Cái gì cũng không muốn ăn.
Càng về sau giọng càng mềm mại, nhẹ nhàng như gió phương Nam vào tháng ba.
Lục Hạ cũng không tập trung tập trung gõ bàn phím nữa, dỏng tai lên nghe cô nói chuyện điện thoại.
Giọng của người trong điện thoại không thể nghe được một chút nào, càng không thể nhận ra là nam hay nữ, manh mối tới đây hoàn toàn bị cắt đứt rồi. Lục Hạ không có chút manh mối nào, mãi tới khi Kiều Nhân cúp điện thoại rồi, cô cũng không thể giải thích được câu chuyện một cách hoàn chỉnh.
Kiều Nhân ở bên này ném điện thoại xuống giường, vùi cả khuôn mặt vào trong gối, không nói năng gì.
Hôm nay tâm trạng Kiều Nhân thật sự không tốt, so với hôm trước thì rõ ràng là hôm nay nói ít hơn nhiều. Lục Hạ hoàn toàn không tiếp nhận được, vì muốn giúp tâm trạng cô tốt lên nên cố ý bắt chuyện:
Tiểu Kiều, người nhà cậu gọi điện à?
Kiều Nhân lắc đầu.
Xem ra là buồn vì bị gia đình kia mắng chửi.
Lục Hạ tiếp tục nói lời an ủi cô:
Tiểu Kiều, cậu thật sự đừng để trong lòng. Cậu nói xem nghề của chúng ta ai cũng nhận được mấy cuộc điện thoại như vậy hết. Đợi qua vài ngày là lại chẳng có chuyện gì nữa rồi.
Ban nãy người kia cũng chẳng có văn hóa gì cả, cũng ăn cơm như người ta mà miệng thối muốn chết.
Kiều Nhân không có phản ứng gì.
Một lúc sau cô mới mở miệng: Tớ biết.
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng vô duyên vô cớ bị mắng, trong chốc lát không phải ai cũng tiếp nhận được.
Đặc biệt là trước đây Kiều Nhân chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Hôm nay Kiều Nhân ăn rất ít, ngay cả nói chuyện cũng uể oải. Lục Hạ đi tới vỗ vai cô.
Tớ đi xuống lầu mua đồ ăn gì đó mang về.
Tớ không muốn ăn.
Không muốn ăn cũng phải ăn.
Kiều Nhân bất đắc dĩ, cũng biết Lục Hạ có ý tốt, ngẩng đầu từ gối lên liếc nhìn cô ấy một cái:
Vậy thì tùy ý cậu.
Vừa nói xong, Kiều Nhân cũng tự cảm thấy yêu cầu này của mình có vẻ hơi khó, đành phải thêm vào một câu: Thanh đạm là được.
Nói xong lại nằm xuống.
Không tới hai phút, âm thanh mở cửa vang lên, sau đó trong phòng trở lại yên tĩnh.
Kiều Nhân suýt chút nữa ngủ thiếp đi.
Cũng không biết Lục Hạ ra ngoài bao lâu, cô đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kiều Nhân tưởng Lục Hạ quên mang theo thẻ phòng, dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ dậy mở cửa.
Sau đó cửa vừa mở ra, không phải Lục Hạ đứng bên ngoài, mà là người vừa gọi điện cho cô cách đây không lâu.
Cứ như vậy mấy giây, Kiều Nhân thậm chí còn tưởng mình nằm mơ nên nhìn nhầm, cô lại dụi dụi mắt, hồi lâu mới lên tiếng:
Kỷ... Kỷ tổng?
Cô không nghĩ là Kỷ Hàn Thanh sẽ đến.
Bởi vì trong cuộc điện thoại cách đây không lâu, rõ ràng Kiều Nhân nghe thấy tiếng trò chuyện ăn uống ồn ào náo nhiệt.
Chắc là đang ở trong một bữa tiệc.
Anh là người như vậy, dù trong thời gian đi công tác, mấy bữa tiệc lớn nhỏ cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Kiều Nhân đứng trước cửa, cũng không tránh ra để anh đi vào. Tay cô bỏ xuống khỏi mắt, sau đó lại nhỏ giọng hỏi:
Sao anh lại tới đây?
Anh hỏi ngược lại: Không định để tôi vào trong à?
...
Lúc này Kiều Nhân mới kịp phản ứng lại, dịch sang bên cạnh vài bước. Sau đó chờ anh đi vào trong cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô không phải người có tính tình nóng vội, ngay cả động tác đóng cửa so với người khác cũng nhẹ hơn.
Kỷ hàn Thanh dừng lại cách cô vài bước, càng nhìn càng thấy nha đầu này gầy hơn trước một chút, anh nhíu mày theo bản năng.
Không đói bụng à?
Kiều Nhân lê bước chân tới bên giường ngồi xuống, cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm.
Không thấy ngon miệng.
Bụng thì trống rỗng nhưng ăn cái gì cũng không vào.
Vừa nãy xã giao, có mang về món ăn mà em thích này.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, vừa trong trẻo vừa long lanh.
Kỷ Hàn Thanh: Nghe Kỷ Niệm nói. (Ý là Kỷ Niệm nói cho chú biết các món mà chị thích ăn.)
Kiều Nhân: ... À.
Bảo sao trên tay anh còn có hộp đựng đồ ăn.
Kiều Nhân nhìn anh đặt cái hộp lên tủ đầu giường, sau đó mở nắp ra. Mùi hương cực kỳ quen thuộc với cô tỏa ra, trực tiếp truyền vào trong mũi cô.
Kiều Nhân nhăn mũi, đột nhiên cảm thấy không còn cảm giác không ngon miệng ban nãy nữa.
Kỷ Niệm luôn biết rõ khẩu vị của cô, vài món ăn, dù lúc cô đang có tâm trạng cực xấu, cũng có thể ăn hết gần một nửa.
Tuy rằng không phải là ăn nhiều, nhưng lót dạ được là tốt rồi.
Kiều Nhân ăn cơm không tới mười lăm phút, anh ngồi ở bên cạnh nhìn cô. Cô cũng không cảm thấy có gì bất tiện, sau khi ăn xong lại cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Lục Hạ đã đi xuống lầu nửa tiếng rồi.
Kiều Nhân ăn xong đồ mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chú nhỏ, chú đi xã giao xong rồi mới đến đây à?
Nếu như đáp án là đúng, cô sẽ bớt có cảm giác tội lỗi.
Nếu như là không,...
Kiều Nhân ngước mắt lên, nghe thấy anh đáp: Không.
Sợ cô nghĩ sang ý khác, Kỷ Hàn Thanh còn đặc biệt giải thích: Giữa chừng thì bỏ tới đây.
Anh vừa nói ra câu này, trong nháy mắt Kiều Nhân cảm thấy nếu như ở thời cổ đại có lẽ cô chính là Đát Kỷ* hồng nhan họa thủy.
(Đát Kỷ được biết đến là Vương hậu của Đế Tân - Trụ Vương. Đát Kỷ là một trong những hình tượng tiêu biểu của câu hồng nhan họa thủy , người phụ nữ có nhan sắc tuyệt đẹp nhưng mang tới tai ương.)
Cô nhẹ nhàng À một tiếng, Tại sao vậy?
Chỉ vì muốn mang đồ ăn cho cô sao?
Kiều Nhân đổi thành hai tay cầm cốc nước, hơi nâng cằm nghiêm túc nhìn anh: Buổi trưa tôi thật sự đã ăn cơm rồi...
Sợ em khóc.
Cái gì?
Ban nãy khi gọi điện, tôi tưởng là em khóc.
...
Thế nên anh bỏ dở giữa chừng tới đây, là vì lý do này?
Kiều Nhân nửa ngày không thốt nên lời.
Ban nãy người phụ nữ kia gọi điện tới, cô chỉ cảm thấy bị mắng nên tâm trạng không tốt, nhưng cũng chưa tới mức phải khóc, Lúc này Kỷ Hàn Thanh nói vậy, không hiểu sao hai mắt cô đột nhiên nóng lên.
Sau đó Kiều Nhân cúi đầu, mới chớp mắt một cái, nước mắt đã trào ra rơi xuống cốc nước tạo ra một gợn sóng nho nhỏ.
Cô cho rằng Kỷ Hàn Thanh không nhìn thấy, định nhắm mắt ngăn nước mắt lại. Kết quả vừa mới mở mắt ra, khuôn mặt anh đột nhiên phóng đại trước mắt cô.
Kiều Nhân ngồi bên giường, Kỷ Hàn Thanh quỳ một gối xuống sàn, nửa ngồi nửa quỳ giữ cùng độ cao với cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Kiều Nhân nghiêm túc nhìn gương mặt anh chăm chú.
Tinh tế, đẹp đẽ, thậm chí hoàn toàn không có điểm nào khiến cô không vừa mắt.
Sau đó anh đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dưới mắt cô, Khóc gì vậy?
Tư thế này quá mức mờ ám.
Trong lòng Kiều Nhân có một giọng nói nhắc nhở cô phải cách xa anh một chút, nhưng thân thể không chịu khống chế của trí não, không thể nhúc nhích nửa phân.
Cô hiểu rõ, hiện tại có một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy trong lòng cô, sau đó từ từ lan ra cả cơ thể,
Kiều Nhân nín thở, một giây, hai giây... Đến giây thứ ba, cửa phòng bị mở ra, sau đó tiếng đồ đạc rơi trên mặt đất vang lên.
Lục Hạ run rẩy đứng ở cửa: Vậy vậy vậy vậy... Cái đó, hai người... hai người cứ tiếp tục đi.
Cô ấy bị dọa tới mức nói năng cũng không lưu loát được.
Vừa định đóng cửa đi ra, Kiều Nhân mới kịp phản ứng, cô đột nhiên đứng dậy khỏi giường.
Không phải như cậu nghĩ đâu.
Lục Hạ ngây ngốc như gà gỗ liếc nhìn cô một cái, sau đó tầm mắt chuyển sang không mặt lạnh lùng ngàn năm của sếp tổng.
Một giây sau, cô ấy nghe thấy vị sếp lạnh lùng của mình nở nụ cười. Anh mở miệng, giọng không lớn nhưng từng từ từng chữ đều rõ ràng.