Cửa sổ không mở, mùi rượu và thuốc lá loanh quanh mãi không thể tan hết có cảm giác rất khó chịu.
Kiều Nhân không dám hít thở mạnh, chỉ sợ tự mình bị sặc.
Trên người Kỷ Hàn Thanh đầy mùi rượu, caravat xộc xệch, áo sơ mi cũng bị mở hai cúc. Có thể là do uống nhiều rượu nên cả người đều nóng bỏng.
Kiều Nhân như ngồi kế bên một cái lò sưởi, mặt cũng trở nên hồng hồng. Cô hít một hơi, đưa tay đẩy anh.
... chú nhỏ?
Anh có vẻ như không nghe rõ chỉ phát ra âm mũi, hơi thở nhè nhẹ phả lên tai Kiều Nhân. Vừa buồn buồn lại vừa nóng rực.
Kiều Nhân đợi một lúc lâu cũng không thấy anh định đứng dậy.
Cô cảm thấy hơi khó thở, hai tay dùng sức đẩy anh. Vì uống rượu nên sức mạnh cũng không được như bình thường, anh bị cô đẩy nằm ra sô pha.
Kiều Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó lại bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho phải ho sặc sụa.
Cách nửa mét cô thấy Kỷ Hàn Thanh nhíu mày.
Kiều Nhân bịt mũi, hô hấp bằng miệng sau đó mới buông mũi ra nói: Anh có thể tự đi không?
Phản ứng của anh chậm hơn bình thường nửa nhịp, một lúc sau mới chậm rãi nâng tầm mắt nhìn cô chằm chằm rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kiều Nhân quơ tay trước mặt anh, Có nhận ra tôi là ai không?
Kỷ Hàn Thanh đưa tay ấn mi tâm, Có thể.
Kiều Nhân không nghi ngờ tính chân thực trong câu trả lời của anh chút nào, cứ thế đi ra ngoài.
Hôm nay tôi tới trường học vừa may tiện đường. Vì vậy đồng nghiệp ở tòa soạn gọi điện bảo tôi qua đây đón anh.
Anh nhìn cô.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo ra một ranh giới mơ hồ giữa hai người.
Kiều Nhân chớp mắt theo bản năng, Này... Bây giờ có đi không?
Hai người gần như không bắt chung sóng, Kiều Nhân nói ra rả một hồi mà vẫn không thấy anh trả lời.
Trong phòng bao vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức Kiều Nhân cảm thấy như nếu không phải mùi quá nồng nặc cô có thể đặt lưng xuống ngủ một giấc luôn.
Cô nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc trên mặt bàn trà mấy lần, tập trung tới mức mơ hồ. Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng có vẻ tỉnh táo hơn một chút, cầm lấy âu phục bên cạnh đứng dậy.
Kiều Nhân chớp mắt, lập tức đi theo.
Rõ ràng hôm nay Kỷ Hàn Thanh uống không ít rượu, vừa nãy có thể còn chưa lộ ra quá rõ nhưng vừa đứng lên đã thể hiện toàn bộ rồi.
Bước chân hơi xiêu vẹo, đi cũng không thẳng hàng như bình thường.
Không biết anh có nhận ra hướng cửa ra vào không nữa.
Kiều Nhân sự chỉ sợ lát nữa anh lại đụng phải tường, vội vàng chạy đến phía trước giúp anh mở cửa, vừa đưa hai ngón tay trước mặt anh.
Có thể nhìn ra đấy là mấy không?
Vừa đưa tay lên, quơ quơ chưa được hai lần đã bị Kỷ Hàn Thanh nắm chặt kéo xuống. Lông mày anh hơi cau lại, giọng nói có chút trầm khàn.
Tôi không mù.
Đúng là không mù... nhưng say rồi.
Kiều Nhân kéo sửa ra, Đợi lát nữa xuống lầu, tôi hỏi nhân viên phục vụ xem có nước giải rượu không.
Đây là thứ tốt nhưng Kiều Nhân không quen mang theo bên người.
Cửa đã mở ra.
Kiều Nhân quay đầu liếc nhìn anh, Chú nhỏ, hôm nay anh vừa trở về à?
Người kia đã dừng bước, hơi dựa người vào vách tường bên cạnh, cụp mắt nhìn cô sau đó mở miệng. Giọng nói nhẹ nhàng, tốc độ không nhanh, còn có một chút ý tứ làm nũng: Đừng nói chuyện.
Ở trong mắt cô, Kỷ Hàn Thanh bây giờ cùng với người đàn ông say rượu làm loạn ở gốc cây hôm nọ không khác nhau là mấy. Nếu có điểm khác thì chắc là nếu anh say thì cũng không bao giờ làm cái loại chuyện mất mặt kia.
Kiều Nhân không nghe, kế thừa toàn bộ gen lắm lời của Tống nữ sĩ. Đặc biệt là khi đối phương uống say còn làm nũng với mình, cô bắt đầu mở máy hát , cong môi cười: Chú nhỏ, anh uống bao nhiêu rượu thế?
Tới mức biến thành một người khác luôn rồi.
Sau khi Tống nữ sĩ tái hôn thì mới như biến thành một người khác. Người này có vẻ hay hơn, chỉ mới uống rượu mà đã khác hoàn toàn lúc tỉnh táo bình thường.
Thầy cũng nói, uống rượu nhiều dễ mất lí trí...
Vừa mới dứt lời, Kiều Nhân nhấc chân định đi tiếp, nhưng còn chưa kịp bước lên đã bị anh nắm chặt tay kéo trở lại.
Một giây sau, cửa đóng chặt lại mang theo một cơn gió thổi qua.
Trong không gian hẹp bầu không khí bỗng trở nên mát mẻ mấy giây.
Kiều Nhân bị tiếng đóng cửa làm cho hết hồn, tim đập thình thịch, vừa ngẩng đầu đã thấy anh ghé sát mặt lại.
Cũng giống như lần trước, khi cách nhau khoảng hai tấc thì dừng lại.
Kiều Nhân?
Đầu óc Kiều Nhân trống rỗng, hai tai cũng ong ong, đáp lại theo phản xạ: ... ừm.
Không đẩy tôi ra sao?
Kiều Nhân vẫn không phản ứng lại.
Mấy chữ hỗn loạn này chỉ vừa kịp lướt qua trong đầu cô, ý tức hoàn toàn thay đổi. Kiều Nhân trợn tròn mắt mấy giây. Mấy giây sau anh hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói:
Vậy thì tôi làm loạn cho em xem.
Dứt lời, cằm Kiều Nhân bị nâng lên. Kỷ Hàn Thanh ghé sát tới, lần này không có dừng lại giữa chừng, trực tiếp áp môi xuống. Hơi thở anh còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, Kiều Nhân hít thở dường như bị người ta chuốc say. Đầu cô choáng váng, hai mắt hoa lên, ý thức dường như cũng trở nên mơ màng.
Đôi môi anh vừa mềm mại vừa ấm áp, chuyển động nhẹ nhàng trên môi cô, liên tục nhiều lần.
Cũng không biết trải qua bao lâu, 10 giây, 20 giây hay nửa phút. Khi đại não Kiều Nhân tỉnh táo trở lại, còn chưa kịp đẩy anh ra, Kỷ Hàn Thanh đã quay đầu sang một bên, cứ thế tì cằm lên vai cô.
Anh đứng không thẳng, nửa dựa vào tường, nửa dựa vào người cô.
Hai tai Kiều Nhân gần như muốn bốc hỏa, hô hấp trở nên nặng nề. Cô đưa tay đẩy anh, giọng gần như run rẩy nức nở:
KỶ... KỶ HÀN THANH!
Hình như là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Kết quả người này căn bản không hề có phản ứng.
Kiều Nhân lại đẩy mấy lần, thấy anh không hề phản ứng gì mới nhận ra có gì đó sai sai. Cô dùng hết sức chuyển trọng tâm của anh từ người mình sang dựa vào tường, sau đó nhìn kỹ, phát hiện ra anh cứ thế ngủ thiếp đi rồi.
Cô ôm cả một bụng bực mình, cơn tức nghẹn lại nơi cổ họng, kết quả chưa kịp phát hỏa đối phương đã lăn ra ngủ.
Kiều Nhân đưa tay vỗ ngực bình ổn tâm tình, cuối cùng thật sự không kìm nổi bèn véo lên cánh tay Kỷ Hàn Thanh một cái. [Đáng đời chú =)))))]
Cô dùng không ít lực, nhưng người kia ngoại từ nhíu mày ra thì không có phản ứng gì khác.
Kiều Nhân véo mấy cái, cuối cùng chịu đựng, lấy điện thoại ra mở app đặt lái xe thuê.
Lái xe chỉ là chuyện phụ thôi, quan trọng nhất là làm thế nào để đưa người đàn ông này từ trên lầu xuống dưới.
Người lái xe thuê đến rất nhanh, là một ông chú trung niên, một thân đây cơ bắp nên dễ dàng đem người nhét vào xe.
Kiều Nhân không yên lòng, vừa mới chui vào ngồi trong xe đã bị mùi thuốc lá trộn với mùi mồ hôi trên người tài xế làm cho ngạt thở.
Không gian trong xe không lớn, lại bị đóng kín, khiến mùi khó chịu hơn gấp mấy lần. Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống sau đó liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh đang dựa vào một bên ngủ, cuối cùng lại nâng lên.
Anh uống nhiều rượu, nếu bị gió lạnh thổi vào rất dễ cảm.
Tuy rằng cơn tức giận trong lòng Kiều Nhân vẫn chưa hạ xuống nhưng rốt cuộc không thể mượn cơ hội này trả thù được.
Cô ngồi thẳng người, báo địa chỉ cho tài xế.
Chú tài xế nói khá nhiều, vừa khởi động xe đã bát quái hỏi: Tiểu cô nương, đây là ban trai cô à?
Kiều Nhân lắc đầu: Không phải ạ.
Vậy sao anh ta uống say mà cô lại phải đón?
Anh ấy là sếp của cháu.
Cấp trên trực tiếp.
Nếu như đổi thành người khác, nếu như ban nãy dám cưỡng hôn cô thì mặc kệ là say hay không say, cô đều sẽ bỏ mặc cho anh ta ngã.
Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi. (Nguyên nhất là cấp trên.)
Còn có một nguyên nhân khác... Kiều Nhân nghiêng đầu, tầm mắt từ từ rời xuống, tới khi thấy rõ đôi môi của anh, độ cong hoàn mỹ, đỏ tới mức giống như là màu sắc của rượu vang.
Cô nhìn mấy lần, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ anh khi nãy hôn mình, mắt khép hờ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh như vì sao.
Kiều Nhân thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh, chú tài xế nói gì cô cũng không nghe lọt, mãi tới khi xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chú tài xế ấn còi, Cô gái, sao cô không nói chuyện?
Dạ?
Kiều Nhân đột nhiên rời tầm mắt, quay đầu nhìn người phía trước.
Hai người làm nghề gì?
Kiều Nhân nhẹ giọng đáp, Phóng viên.
Nói tới phóng viên... Chú tài xế lập tức tỉnh táo, miệng lưỡi lưu loát, Không phải mấy ngày trước vừa xảy ra vụ biển quảng cáo rơi trúng người đi đường sao. Người đó ở cùng thôn với tôi.
Kiều Nhân tròn mắt, hơi rướn người lên phía trước.
Thấy cô có hứng thú đối với đề tài này, chú kích động đập tay lên vô lăng, Tên tiểu tử kia cũng quá xui xẻo đi. Người khác đều 9h đi làm 5h tan ca, cậu ta thì 5h đã phải đi làm 9h mới trở về nhà, mưa gió không quản làm việc ở công trường.
Vốn là người đáng thương, cha không yêu mẹ không quý.
Kiều Nhân nhíu mày, Mẹ của anh ta đối xử với anh ta không tốt sao?
Cô nhớ lần trước tới bệnh viện, gia đình có vẻ rất lo lắng cho anh ta.
Cái này cô không biết đâu, cậu ta là con nuôi được nhặt về, không có hộ khẩu. Từ nhỏ đến lớn suốt ngày bị mẹ đánh chửi, lần này có lẽ gia đình cậu ta chỉ muốn kiếm chuyện đòi bồi thường thôi!
Huyệt thái dương của Kiều Nhân hơi đau, cô đưa tay xoa nhẹ.
Chú tài xế vẫn tiếp tục nói:
Nếu tôi nói, công ty quảng cáo này muốn bồi thường thật thì cũng nên bồi thường trực tiếp cho người bị hại.
Kiều Nhân lẳng lặng nghe, không ủng hộ cũng không phản bác.
Một phút sau, xe dừng lại trước cửa khu biệt thự.
Kiều Nhân nhắn wechat cho Kỷ Niệm xác nhận lại địa chỉ.
[Niệm Niệm, nhà của anh cậu ở số 103, Hoa viên Khúc Giang à?]
Lần trước tới là buổi tối, Kiều Nhân không chú ý nên cũng không nhớ được chính xác.
Đầu bên kia Kỷ Niệm lập tức dừng lại công việc nghiên cứu hình nộm binh mã, hỏa tốc nhắn tin trả lời: [Đúng vậy.]
Nửa phút sau, Kỷ Niệm: [Tiểu Kiều, cậu tìm anh trai tớ có việc gì vậy?]
Kiều Nhân nói địa chỉ cụ thể cho tài xế sau đó nhắn lại: [Không có gì.]
Kỷ Niệm: [Vậy cậu hỏi địa chỉ làm gì?]
Kiều Nhân: [Anh ấy uống say, tớ đưa về thôi.]
Kỷ Niệm nhanh chóng gửi tới một hàng dấu hỏi chấm.
Kiều Nhân: [Đừng suy nghĩ quá nhiều, tớ tình cờ bị bạn đồng nghiệp gọi đi đón sếp thôi.]
[À...]
Kỷ Niệm: [Thất vọng.]
Một lúc sau, đầu bên kia lại hỏi: [Anh tớ không say rượu làm loạn chứ?]
Tay Kiều Nhân run lên, sau đó gõ hai chữ: [Không có.]