Edit: Mèo Beta: Tiểu Ngạn Sau khi nói rõ, Ngôn Minh đại sư đem hồn lực Khung Ly bóp nát, lão cũng không có cảm giác hồn lực đang dần biến mất. Ngôn Minh đại sư nhíu mày khó hiểu, đang định mở miệng, không dự đoán được… . hồn lực thuần túy màu tím óng ánh từng luồng từng luồng tuôn ra khỏi người Khung Ly, hồn lực nhu hòa mà cũng ngoan độc trong nháy mắt đã phá bỏ trói buộc của Ngôn Minh đại sư, hồn lực khuếch tán trong không khí như gió lớn.
Tạ Kính còn nhớ rõ nữ nhân kia từng nói qua một câu ——.
“Trên thế giới hồn lực thuần túy nhất, chỗ kỳ diệu của nó không phải nó thuần túy, mà là nó sẽ như Phượng Hoàng , Niết Bàn trọng sinh (ý chỉ hồi sinh từ cõi chết).”
Câu nói kia đã từng khiến hắn cảm thấy vô lý hoang đường nhất, nhưng bây giờ, tất cả những gì trước mắt hắn là bằng chứng rõ ràng nhất cho câu nói đó.
“Chủ nhân…” Chỉ có Tín yên lặng đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ gió lớn làm tung bay tóc bạc của hắn lên.
Giống như ban đầu hắn đã đoán được sẽ có cảnh này vậy.
Rực rỡ tươi đẹp như thế, hắn mê muội là vì vậy.
Đó là chủ nhân của hắn.
Sau khi luồng sáng khuếch tán ban đầu nay lại từng luồng từng luồng trở về trong cơ thể Khung Ly. Khung Ly vẫn là Khung Ly, thứ duy nhất thau đổi là hồn lực trong cơ thể nàng.
“Ngài muốn giết con?” Thoát ly khỏi trói buộc, Khung Ly dần tỉnh táo nhìn Tạ Kính, câu nói đầu tiên là câu hỏi chất vấn.
Khung Ly nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, “Phệ hồn giả là kẻ độc ác, là địch nhân của hồn sư, ngài lại thông đồng tới làm bậy.”
Khung Ly liếc mắt nhìn Tín, “Đoạn tuyệt đi căn cơ của Phệ hồn giả.”
“Tuân lệnh.” Không chút do dự, Tín xẹt qua như bóng, giơ tay chém xuống.
Lúc hoàn hồn lại, hai tay Ngôn Minh đại sư đã bị chém đứt.
“Ah ——!” mắt Ngôn Minh đại sư mở to hết cỡ, ôm tay ngã trên mặt đất
Tạ Kính nhíu mày thật sâu mà liếc qua Ngôn Minh đại sư, lúc nhìn lại Khung Ly, ánh mắt Tạ Kính có thêm mấy phần sợ hãi.
“Phụ thân!” Ở bên cạnh, Tạ Thiên Phong đã sớm bị dọa đến nói không ra lời, giờ phút này kinh hãi gọi ra hai chữ, vẫn không thể nói thêm điều gì.
“Con cho rằng ngài sẽ hạ thủ lưu tình đấy, ” Khung Ly yên lặng nhìn Tạ Kính, chậm rãi nói, “Luôn ngây thơ cho rằng đây là tất cả, lại đã quên thế gian này… Tàn nhẫn nhất chính là sự thật.”
“Ta không còn lựa chọn nào khác.” Trầm mặc một lát, cuối cùng Tạ Kính chỉ nghiêm túc mà đáp những lời này.
“Lúc này đây, con sẽ rời đi, cuối cùng ngài vẫn không có cách nào ngăn cản được con, ” cảm thụ được hồn lực tràn đầy trong cơ thể, ánh mắt Khung Ly kiên định mà nhìn Tạ Kính trong lời nói có sự lạnh lùng, “Nếu như ngài đã cùng phệ hồn giả làm bạn, đến lúc đó tự giải quyết cho tốt… Tín, chúng ta đi.”
“Vâng, chủ nhân.” Tín đáp lời đi tới bên cạnh Khung Ly, sau đó ôm lấy Khung Ly, nhảy lên rời đi.
Tạ Kính đứng tại nguyên chỗ nhìn Khung Ly đi xa, trong ánh mắt không hiểu mà đã có mấy phần tang thương, phảng phất trong nháy mắt, già đi rất nhiều.
Tốc độ Tín rất nhanh, lúc ban đầu rất nhanh về sau từ từ chậm lại, vậy là đã đến cái thành trấn khác rồi.
“Thả ta xuống đi, Tín.” Khung Ly vỗ vỗ bả vai Tín.
Tín liếc qua Khung Ly tay hơi run run, rất nhanh chọn một chỗ đất trống hạ xuống.
“Ta vẫn luôn rất ngốc phải không?” Khung Ly đứng lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Tín.
“Không phải.” Tín trả lời.
“Ta rất muốn khóc —— trong lòng rất đau.” Khung Ly cầm lấy góc áo của Tín.
Trầm mặc một lát, Tín mới nói, “Về sau có ta bảo vệ chủ nhân, không để cho chủ nhân lại bị tổn thương.”
“Sẽ được bao lâu?” Khung Ly có vẻ đã bình thường lại, giống như vô tình hỏi.
“Cho đến khi ta không thể đứng dậy được nữa.”
Khung Ly kéo mạnh một góc áo của Tín, “Ngươi không thể chết!” Chỉ có ngươi còn ở bên cạnh ta !
“Sẽ không đâu,” Tín chậm rãi nói, “Có chủ nhân ở đây, ta sẽ không chết.”
Khung Ly ngẩn ngơ, mới nhớ tới sự việc mình và Tín chung mệnh
“Chủ nhân, đi thôi?” Tín ngẩng đầu nhìn cửa thành cách đó không xa
Khung Ly nhìn theo ánh mắt của Tín , khẽ gật đầu, “Đi.”
Tín nắm tay Khung Ly, một lớn một nhỏ đi từ từ về hướng cửa thành.
Lúc từ đường nhỏ đi đến đường lớn, bốn phía của Khung Ly luôn có những người cũng đi về phía cửa thành. Hoặc là thanh niên, hoặc là nữ nhân, hoặc là một gia đình, đều làm bạn đường cùng nhau, đi về phía cửa thành.
Nhìn thấy cửa thành, Khung Ly do dự, bước chân cũng chậm dần.
“Chủ nhân?” Cảm nhận được Khung Ly khác thường, Tín dừng bước.
Nghe được tiếng nói của Tín, Khung Ly cũng dừng bước, dừng một chút mới nói, “Ta vẫn luôn có một nguyện vọng…”
Tín nghi hoặc hơi cúi đầu nhìn về phía Khung Ly.
“Có thể cùng một người —— mãi mãi ở cùng một chỗ, ” Khung Ly ngẩng đầu, nhìn qua mắt của Tín, không xác định mà hỏi thăm, “Ngươi nguyện ý cùng ta ở một chỗ sao —— ngươi sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ta sao?”
Tín nghe qua, phút chốc chấn động rồi sửng sốt, lại khẽ lắc đầu
Khung Ly có chút không thể tin có chút tổn thương nhìn hắn.
“Chủ nhân, Tín không phải là người,” Tín đưa tay dịu dàng vuốt lấy mái tóc hơi dài của Khung Ly, hắn nhìn vào mắt Khung Ly, chậm rãi nói “Chủ nhân, ta nguyện ý. Ta luôn ở đây, sẽ luôn ở đây.”
Tín là chăm chú nhìn Khung Ly như vậy, trong ánh mắt dịu dàng, tràn đầ nhu tình —— cứ như Khung Ly là toàn bộ thế giới của Tín.
Khung Ly bỗng nhiên rơi lệ…
Tiếp xúc nhiều người lâu như vậy, tìm kiếm lâu như vậy, vẫn muốn có được… .
Đã sớm ở bên người, đã sớm có được…
Trời cao chiếu cố
“Ta sẽ bảo vệ chủ nhân.”
“Chủ nhân, là chủ nhân.”
” Ý nguyện của chủ nhân chính là nguyên tắc cho hành động của ta.”
“Đây là niềm tin của ta đối với chủ nhân —— ôn nhu, trung thành, cường đại.”
“Giống như đóa hoa nhỏ này?”
“Đúng vậy, chủ nhân, giống như đóa hoa nhỏ này.”
“Về sau có ta sẽ bảo vệ chủ nhân, sẽ không làm chủ nhận bị tổn thương.”
“Sẽ là bao lâu?”
“Cho đến khi ta không thể đứng dậy nổi nữa.”
“Ngươi nguyện ý cùng ta ở một chỗ sao —— ngươi sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ta sao?”
“Chủ nhân, ta nguyện ý. Ta vẫn luôn ở đây, vẫn sẽ luôn ở đây.”
“Chủ nhân?” Lau đi nước mắt của Khung Ly, Tín lại phát hiện Khung Ly đang ngẩn người.
“Đi, đi thôi.” Khung Ly kéo tay Tín, đi nhanh như chạy về phía trước, nhanh giống như đằng sau có sói truy đuổi.
Thân ảnh một lớn một nhỏ, dần dần đi xa.
Vĩnh sinh gắn bó, bất ly bất khí (vĩnh viễn gắn bó , không rời không bỏ).