Edit: Mèo Beta: Tiểu Ngạn Trên đường trở về thành, Khung Ly ở trên lưng ngựa có chút không thoải mái mà di chuyển thân thể, đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, cảm giác rất lạ. Ở phía sau lưng Khung Ly, Tín cảm nhận được người trong ngực không yên, cúi đầu có ý dò hỏi, “Chủ nhân?”.
“A, không có việc gì, chỉ là không quen cưỡi ngựa…” Khung Ly có chút quẫn bách, “Thật ra đi bộ cũng có thể đuổi kịp đấy.”
Lăng Trảm Phong ở một bên nghe thấy được lời Khung Ly nói…, chậm rãi nói, “Sao mà thế được, tiểu muội muội là khách nhân đấy.”
Khung Ly có chút bất đắc dĩ, không phải thuận tiện giúp mình sao? Như thế nào biến thành khách nhân rồi? “Tướng quân mọi việc xong xuôi rồi hả?” Khung Ly khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên, chẳng qua là đuổi theo thổ phỉ thu hồi một ít đồ vật, giao cho cấp dưới đi làm là được rồi,” Lăng Trảm Phong chỉ một ngón tay mà nói khẽ, “Trước đó không lâu cấp dưới truyền đến tin tức, nghe nói một yêu quái đem đám thổ phỉ kia đuổi tận giết tuyệt rồi.”
“Vậy sao?” Trong lòng Khung Ly có chút chấn động, nói với vẻ không thể tin.
Lăng Trảm Phong nhìn sang Khung Ly, “Tiểu muội muội muốn vào thành tìm kiếm người thân?”
Khung Ly lắc đầu, “Không phải.”
Câu trả lời này lại khiến cho Lăng Trảm Phong liếc mắt nhìn Khung Ly, nhưng không có hỏi lại cái gì.
Sau vài ngày cưỡi ngựa, đã tới được cửa thành. Khung Ly thấy mình có chút may mắn khi đi theo quân đội, nếu không thì dùng chân của nàng, không biết bao lâu mới có thể tìm được thành trì.
Thấy mình cách cửa thành càng ngày càng gần, Khung Ly đối với Lăng Trảm Phong bên cạnh nói, “Vậy… Tướng quân, ta cùng Tín xuống ngựa ngay chỗ này thôi!”
Nghe được Khung Ly nói, Lăng Trảm Phong có chút kinh ngạc mà quay đầu, “Ở đây?”.
“Phải!” Khung Ly gật đầu, “Đã đến thành trì, cũng không thể phiền toái tướng quân nữa rồi.” Câu trả lời như vậy lại khiến cho Lăng Trảm Phong khẽ nhíu mày, chỉ thấy hắn hỏi, “Tiểu muội muội không đi với ta vào trong phủ nghỉ ngơi?”
Khung Ly lắc đầu, “Ta đã rất làm phiền tướng quân rồi, hơn nữa ta muốn vào thành dạo chơi…”
Lăng Trảm Phong thoáng suy tư một chút, gật đầu nói, “Vậy tiểu muội muội phải cẩn thận.”
“Có Tín đây rồi,” Khung Ly hơi ngửa đầu nhìn Tín sau lưng, “Tín, chúng ta đi thôi.”
Sau khi để cho Tín đem mình ôm xuống ngựa, Khung Ly nhìn người ngựa dần dần đi xa, khẽ thở dài một hơi.
“Chủ nhân?” Buông Khung Ly ra, Tín nhìn hành động khó hiểu của Khung Ly mà hỏi thăm.
“Tín, mang ta đi nội thành chơi đi! Nghe nói nội thành có rất nhiều điều thú vị!” Khung Ly mỉm cười nói với Tín.
“Vâng, chủ nhân.” Tín dắt tay Khung Ly. Hai người từ từ đi về hướng cửa thành.
Trên đường phố trong cửa thành, đám người bán hàng rong ở hai bên cửa cao giọng rao hàng, đủ loại đồ ăn cùng đồ chơi khiến cho người ta hoa mắt mất thôi. Khung Ly và Tín đi trên đường, hết nhìn trái lại nhìn phải, đôi mắt của Khung Ly mở to như phát sáng.
“Tín, nội thành quả nhiên rất thú vị!” Khung Ly giật nhẹ Tín, để cho hắn dừng bước, “Ngươi xem, bên kia có người đang nặn tượng đất!” Nói xong, Khung Ly đem Tín kéo đến phố tượng đất bên cạnh xem ngón tay người bán hàng rong linh hoạt mà nặn tượng đất.
Tín đứng bên cạnh Khung Ly, ánh mắt dịu dàng nhìn Khung Ly. Một lát sau, Tín như cảm thấy gì hơi ngẩng đầu, sau đó cúi người nói khẽ bên tai Khung Ly, “Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta.”
“À?” Khung Ly vẫn còn tập trung tinh thần mà quan sát bùn đất biến hóa, vô ý thức mà lẩm bẩm nói, “Ai sẽ theo dõi chúng ta, không có tiền lại không có quyền đấy…” Bỗng nhiên, trong đầu Khung Ly hiện lên khuôn mặt một người, vì vậy nàng thấp giọng hỏi, “Là… người của Tướng quân?”
“Chắc vậy… ” Tín đứng thẳng cơ thể, giống như tùy ý mà nói, “Chủ nhân phải làm sao?”
Khung Ly ảo não nói, “Tướng quân kia thực sự là lạ đấy, thế nhưng tại sao phải theo dõi ta…” Suy nghĩ một chút, trong nháy mắt quyết định là đi dạo phố hay là chạy trốn đây, Khung Ly thoải mái đối với Tín nói, “Không để ý tới hắn là được, chúng ta dạo chơi mà thôi cũng không phải làm chuyện xấu, hắn cũng không thể làm gì…” .
“Được” Tín nhẹ giọng trả lời, sau khi thoáng dừng một chút bổ sung nói, “Nếu có nguy hiểm, ta sẽ bảo hộ chủ nhân.”
“Ừ, Tín, ngươi cảm thấy những vật này thú vị không?” Khung Ly lôi kéo Tín tản bộ trên đường, chỉ vào một ít món đồ chơi mới lạ hỏi Tín.
“Chủ nhân cảm thấy thế nào?” Tín hỏi lại Khung Ly.
“À! Đương nhiên thú vị!” Khung Ly nói với vẻ hưng phấn, “Những vật này trước kia ta chưa từng thấy!”
“Chủ nhân đã nói thú vị, cái kia chính là thú vị.” Tín gật đầu nói.
“Ồ ——” Khung Ly ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn Tín, “Đây là ý nghĩ của ta, ta là hỏi ý nghĩ của ngươi đấy!”
“Chủ nhân nghĩ gì, ta liền nghĩ đấy.” Tín nói với vẻ chém đinh chặt sắt.
“Vì cái gì?” Khung Ly không hiểu, “Ta nhớ được ngươi là có năng lực suy nghĩ độc lập đấy.”
“Đúng vậy, chủ nhân.”
“Vậy…” Khung Ly không rõ.
“Ý nguyện của chủ nhân, chính là tiêu chuẩn cho hành vi của nô tìa.” Ánh mắt của Tín rất dịu dàng.
“Tại sao vậy chứ…” Khung Ly nghĩ mãi mà không rõ, bên trong triệu hoán thuật giới thiệu cũng không có cái điều quy định này, mà chính và phụ chỉ là tuyên bố cùng nghe theo mệnh lệnh —— vì cái gì hiện tại hình như là… .
“Chủ nhân, có người đến.” Chưa cho Khung Ly nghĩ nhiều, lời Tín nói đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Khung Ly. Khung Ly vừa lấy lại tinh thần, chỉ nghe thấy có người đang gọi tên của nàng. Khung Ly dừng bước lại quay người, đã nhìn thấy một người như lão tiên sinh về phía mình, phía sau của lão còn đi theo một gã người hầu.
Lão tiên sinh phát giác Khung Ly đang nhìn mình, nhưng lại không chút hoang mang mà đi tới trước mặt Khung Ly, làm một cái tiểu lễ, lễ phép mà nói, “Tại hạ là quản gia trong phủ thành chủ, thành chủ nghe nói tiểu thư rất giống một vị đã bạn bè qua đời, đặc biệt lệnh tại hạ đến mời tiểu thư đến quý phủ một lát.”
Nghe đối phương lời nói có vẻ nho nhã, lại khiến cho Khung Ly vẫn luôn sống ở trong thôn có chút bối rối, thoáng xấu hổ mà trả lời, “Ta không phải tiểu thư.” Con gái trong gia đình nhà giàu xưng hô là tiểu thư nàng là có nghe qua đấy.
“Thành chủ mời tiểu thư đến quý phủ một lát.” Quản gia thế nhưng lại như không nghe thấy lập lại lời nói lúc trước…, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khung Ly chậm rãi nói, “Trong phủ đã mở tiệc chiêu đãi, nếu như tiểu thư cảm thấy phù hợp, có thể ở tại trong phủ.”
Nghe được câu này, Khung Ly xấu hổ mà động tâm. Bây giờ trên người nàng đúng là không có đồng nào lại còn không có chỗ ở, thế nhưng nàng không có lập tức đồng ý, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Tín. Tín thấy nàng nhìn qua, khẽ gật đầu với nàng.
Thấy thế, Khung Ly mới gật đầu với quản gia nói, “Vậy làm phiền ngài.”
“Không cần khách sáo, đều là chủ tử phân phó, muốn cảm ơn, thì nên cảm thành chủ ạ.” Quản gia hơi cúi đầu, nhưng sau đó liền xoay người dẫn đường.
Đi vào phủ đệ thành chủ, Khung Ly lập tức bị hai con chim đá trước hấp dẫn ánh mắt. “Oa… Đá thật xinh đẹp.” Khung Ly kinh diễm (kinh ngạc vì vẻ đẹp) mà cảm thán.
Quản gia đi trên bậc thang nghe được câu này ngược lại là không có phản ứng gì, mà người hầu sau lưng quản gia thế nhưng lại lảo đảo một cái, quay đầu lại liếc nhìn Khung Ly.
Đi vào phòng, Khung Ly liền trông thấy có hai người đang ngồi. Một bên là nam nhân trung niên khuôn mặt hiền lành, mà bên kia thì là thanh niên tư thế hiên ngang, hai người trông thấy Khung Ly, thần sắc khác nhau.
“Chủ tử, người đã tới rồi.” Quản gia đứng ở phía trước Khung Ly một bước, cúi đầu nói ra.
“Đến rồi?” Nam nhân trung niên vốn là nhìn chằm chằm vào Khung Ly một hồi, chậm rãi nói, “… Đúng là rất giống.”
Thanh niên sắc mặt không tốt mà nhìn xem Khung Ly, không nói. “Con đến gần một chút” nam nhân trung niên hòa ái mà đối với Khung Ly ngoắc, “Con tên là gì?”
Khung Ly chần chừ một chút, đi lên phía trước hai bước, “Khung Ly.”
Nam nhân trung niên lại nhìn một lúc, mới nói, “Khung Ly… Ta là thành chủ, Tạ Kính. Con… Rất giống một vị cố nhân của ta.”
“… Vậy sao?” Khung Ly không biết nên phản ứng ra sao. “Phụ mẫu của con đâu?” Thành chủ Tạ Kính ôn nhu hỏi.
Khung Ly lắc đầu, “Không biết. ” Nàng không biết phụ thân mẫu thân ở đâu, ông của nàng chưa nói với nàng.
“Như vậy…” Tạ Kính còn muốn hỏi cái gì, thanh niên ở một bên cũng đã không kiên nhẫn mà kêu một câu, “Phụ thân —— “
“Ah!” Tạ Kính thấp giọng vừa gọi, phảng phất mới hồi phục tinh thần lại, “Là ta đường đột rồi… Người này chính là con trai ta Tạ Thiên Phong.”
Thanh niên Tạ Thiên Phong hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt bất mãn của mình, “Loại nha đầu này…”
“Thiên Phong!” Tạ Kính thấp giọng quát lớn, ánh mắt xoay chuyển, phảng phất như mới phát hiện bên người Khung Ly đứng một vị nam nhân, “Vị này chính là… ?”
“Nam nhân ( Trượng phu )?” Tạ Kính thần sắc có chút kỳ quái, “Đấy là phu quân của con?” “Phải.” Tuy danh tự bất đồng, nhưng là ý tứ đều đồng dạng, cho nên Khung Ly gật đầu. .
Tạ Kính hàm xúc không rõ mà liếc qua Tín, rồi sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Khung Ly, “Tiểu cô nương, con còn chưa ăn cơm đi? Ta mời con ăn chung bữa cơm chiều.”
“Có thể chứ? Đa tạ đại nhân!” Nghĩ đến bụng có thể lấp đầy rồi, Khung Ly cao hứng mà nói tiếng cám ơn. Nghe được trả lời, Tạ Kính thoả mãn mà khẽ gật đầu, phân phó với quản gia. Trên bàn cơm, Tín yên lặng gắp rau cho Khung Ly, Khung Ly vùi đầu ăn được bất diệc nhạc hồ (quên đi tất cả). Tạ Kính ở một bên yên lặng mà nhìn Khung Ly, mà Tạ Thiên Phong không biết đã đi nơi nào.
Đợi Khung Ly ăn cũng tương đối đủ, Tạ Kính nhìn sang Tín, hỏi “Phu quân của con, không cần ăn?”
Khung Ly ngẩng đầu chỉ ngây ngốc mà nhìn xem Tạ Kính, một hồi lâu mới lắc đầu trả lời, “Hắn không cần.”
Tín thấy Khung Ly dừng lại, tự nhiên không tiếp tục gắp rau. Sau đó ngẩng đầu mắt nhìn Tạ Kính một cái, ánh mắt của Tín liền quay lại lên bát cơm của Khung Ly, suy nghĩ, lại gắp tiếp đồ ăn, mới dừng tay lại.
“Qua hôm nay, con có tính toán gì không?” Tạ Kính đổi chủ đề, trầm ngâm nói.
Khung Ly xấu hổ mà lắc đầu, đã có Tín trợ giúp, việc ăn ở của nàng có lẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng là tương lai lâu dài, nàng còn chưa kịp cẩn thận nghĩ tới.
“Quản gia cùng nói với con rồi đó, con có thể ở tại đây mấy ngày, ” Tạ Kính mỉm cười nheo lại con mắt, “Ta rất hoan nghênh.”
“Như vậy có thể chứ?” Khung Ly bất an mà nhìn nam nhân trung niên mỉm cười trước mắt. Đối với Khung Ly từ nhỏ thiếu khuyết tình thương của cha mà nói, không thể nghi ngờ đây là một mơi ôn hòa, chỉ là… Thành chủ tại sao phải giữ nàng lại đây?
“Có thể, việc này đối với ta mà nói… Cũng là một loại trấn an. Tại trên người của con, có thể trông thấy bóng dáng cố nhân.” Tạ Kính ý vị thâm trường nói.
“Vậy sao… chuyện kia, con liền lưu lại đã quấy rầy ngài!” Khung Ly cười cười sáng lạn. “Tốt, tốt…” Tạ Kính mỉm cười đáp lại.
Ở trong nụ cười của Tạ Kính, ẩn chứa quá nhiều ý từ mà Khung Ly không hiểu được. Trong đêm, bầu trời điểm điểm sao sáng lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời cao, khiến người ở trong mỗi căn phòng ở trong nội viện của phủ thành chủ đều phải tán thưởng, Khung Ly ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn lên bầu trới sao. Tín đứng tại bên cạnh Khung Ly, cúi đầu nhìn nàng.
Nghe vậy, Tín nâng lên con mắt liếc qua bầu trời đêm, sau đó ánh mắt cúi xuống, “Đúng vậy, rất đẹp.” Tín nhìn Khung Ly rồi nói ra lời như thế.
Khung Ly không có phát giác hành vi của Tín, vẫn nói tiếp, “Tương lai của ta nên sống như thế nào đây?” Suy tư một hồi, Khung Ly nghiêng đầu nhìn Tín, “Ngươi cảm thấy thế nào? Tín.”
“Chủ nhân quyết định như thế nào? Ta sẽ giúp chủ nhân đạt tới mục đích.” Tín giọng điệu kiên định nói.
Nghe được lời Tín nói…, Khung Ly có chút nhụt chí mím môi. Như là nghĩ tới sự tình không tốt gì, Khung Ly đột nhiên đem đầu vùi xuống kêu la nói, “Ah —— luôn ỷ lại vào Tín đây này!”
“Chủ nhân —— ý nghĩa về sự tồn tại của ta, là để cho ngài sử dụng.” Tín sửa lại.
“Sao có thể như vậy, Tín cũng là người mà!” Khung Ly ngẩng đầu không cần nghĩ ngợi mà nói với Tín.
Tín bước một bước về phía trước, đến gần Khung Ly, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của Khung Ly, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, “Ta không phải người, mà là do chủ nhân đem ta tạo thành ‘Người’ . Đối với ta mà nói, chủ nhân là điều kiện tiên quyết cho tất cả hành vi của ta.”
“Tín!” Đối mặt với lời nói của Tín, Khung Ly có chút nhụt chí, còn có chút cảm động, “Ngươi đối với ta quá dịu dàng rồi, ta sẽ không thể rời khỏi ngươi đó!” Nói xong, Khung Ly ôm lấy Tín.
Tín ngẩn người, mới nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Ta không sẽ rời khỏi chủ nhân đâu.” Nói xong, tay của Tín vuốt từ tóc xuống đến hông, nhẹ nhàng ôm chặt.