Chỉ một tuần trôi qua..Tần Thị đã bị Âu Thị chèn ép đến mức thở không nổi.Các hợp đồng không cánh mà bay..Tần Mạnh bất lực vùng vẫy không lối thoát..Các cổ động điều đồng loạt rút vốn..Tần Thị trong thời gian ngắn hoàn toàn bị xóa trên thương trường..
Tần Tuyết Mẫn chưa thể tin đó là sự thật..
-" ŧıểυ thư cô đã về.Cô lên phòng khuyên ông chủ đi.Từ hôm qua đến giờ ông ấy không ăn uống gì.."
Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô ta...
Tần Mạnh nằm trên sopha đã ngủ không biết vì quá mệt hay vì say..Tần Tuyết Mẫn ngồi xuống bên cạnh, nghẹn ngào..
-" Ba..Ba con xin lỗi.."
Tần Mạnh mệt mỏi mở mắt nhìn, mấy ngày nay ông cũng biết, Tần Tuyết Mẫn bỏ hết sĩ diện đến gặp Trình Viện van nài, còn đứng trước cửa nhà Trình Gia cả một ngày,nhưng không gặp được Trình Viện..Ông vừa tức vừa thương..Dù sao cũng là con gái của ông, làm sao ông bỏ được đây..
Tần Mạnh ngồi dậy, day day trán..
-" Ba suy nghĩ kĩ rồi.Tất cả mất hết nhưng ba vẫn còn chút tiền tiết kiệm.Chúng ta sẽ qua Mỹ định cư."
-" Ba hãy để con đến gặp Trình Viện xin bỏ qua cho chúng ta được không..?"
Cô ta biết rõ công ty quan trọng như thế nào với ba của mình..Mấy ngày nay xảy ra chuyện, cô ta chạy khắp nới nhờ sự giúp đỡ.Nhưng chẳng ai dám đối đầu với Âu Thị..Lại nói Trình Viện không cho cô ta cơ hội được gặp mặt anh..
-" ŧıểυ Mẫn.Ba mất tất cả nếu bây giờ con còn không nghe lời ba.Có phải con muốn ba chết con mới vừa lòng không?"
-" Ba..Ba đừng như vậy mà.Được được chúng ta sẽ sang Mỹ."
Tần Mạnh nhắm mắt lại, để từ bỏ công ty như tự tay cắt lấy phần thịt của mình.Vô cùng đau đớn, nhưng ông có thể làm gì hơn..
-" Ba.Con xin lỗi.."
Tần Tuyết Mẫn nhào vào lòng ôm lấy ông.
Tất cả là do cô mà nên...
***************************
Trình Viện mấy ngày qua không hề đến cơ quan.Anh ở nhà cùng Y Tịnh..Hai người quyết định chuyển về Trình gia sống..
Y Tịnh có thể dưỡng thai tốt hơn, anh cũng có thể an tâm khi mình vắng nhà.Lại nói bây giờ anh không chịu, người bị đuổi ra ngoài chỉ có mình anh..
Anh thật đáng thương mà..Y Tịnh bây giờ là bảo bối là công thần của Trình gia..Phức Nhã cưng chìu hết mức..Cẩn thận chăm sóc từng chút một..Trình Khiêm tuy không có thái độ quá rõ ràng...nhưng chỉ cần nghe ai nói có món gì ngon hợp cho người mang thai, ông đã cho cấp dưới đi tìm kiếm bằng được..
Trình Viện thì khỏi nói đến, anh như nam châm dính chặt trên người Y Tịnh..Xa cô một chút lại không yên tâm..
Dạo rằng đây Y Tịnh bắt đầu nôn nghén..Sắc mặt xanh xao không ít..Trình Viện đau lòng xót vợ..Lúc này người đàn ông nào đó đang ôm lấy vợ dỗ dành..
-" Bà xã.Em uống chút sữa được không.Cả ngày ăn gì cũng nôn ra hết.Làm sao chịu được "
Y Tịnh vùi mặt vào lòng anh, nhắm mắt lại dạ dày rất là khó chịu..
-" Em rất mệt, không muốn ăn gì.."
Trình Viện đau lòng hôn lên trán cô..Suy nghĩ phải làm sao đây.Rồi lại trách chính mình, tự nghĩ trong đầu, sinh một đứa là được rồi..Mang thai thật là vất vã.Anh sẽ không để vợ mình chịu khổ như vậy nữa đâu...
Cũng may mấy ngày sau, Phức Nhã nhờ hỏi thăm người quen, tìm được loại thuốc bổ mà lại chóng nghén dành cho Y Tịnh..Phối hợp với quy trình ăn uống theo thực đơn..Y Tịnh không còn bị hành nôn nghén mà còn ăn được ngủ được..làm cả nhà vui mừng khôn siết..
Buổi tối Y Tịnh nằm trong lòng Trình Viện, hai mắt trao tráo làm sao cũng không ngủ được..Bàn tay đặt lên ngực anh không yên phận, nghịch đến nghịch lui..
-" Bà xã.."
Trịnh Viện khàn giọng nắm lấy tay cô..Y Tịnh ngẩng mặt nhìn anh, khuôn mặt vô tội nhìn rất đáng yêu..xấu hổ nói..
-" Ông xã..Hình như..Hình như..con chúng ta đói nữa rồi thì phải.."
Hai má cô ửng hồng, có chút quẳn bách..Cô mới vừa ăn buổi tối đây mà..
Trình Viện bật cười, hôn lên môi vợ..
Thì ra lại đói..
Ngồi dậy ôm lấy cô...
-" Em muốn ăn gì nói anh nghe.."
Y Tịnh trong đầu hiện ra nhiều món, miệng nhỏ chép chép như rất thèm thuồng..Níu lấy áo anh..
-" Em muốn ăn gà nướng, khoai lang chiên, còn có bánh bao nữa "
Ừm hả.Bây giờ đã hơn một mười một giờ khuya rồi..Ở đâu kiếm cho cô đây..Suy nghĩ một chút Trình Viện đặt cô nằm xuống..Hôn lên má cô..
-" Em ngoan nằm đây.Anh đi mua về cho em.Không được đi lung tung.Có nghe không?"
Y Tịnh cảm thấy mình thật phiền phức chỉ là cảm giác thèm thuồng không khống chế được...Ngoãn ngoãn gật đầu...
Hơn nửa tiếng sau, Trình Viện trở về, anh phải chạy xe ra khu phố chợ đêm, mới mua được cho cô...
Y Tịnh thõa mãn ăn ngon lành, nhìn cái miệng nhỏ bóng loáng dầu mỡ, Trình Viện lấy khăn lau cho vợ, phì cười với vẻ đáng yêu của cô..
Y Tịnh sau khi ăn uống no nê, dựa vào ngực Trình Viện, thỏ thẻ với anh..
-" Ông xã..Em có phải rất phiền phức không "
Trình Viện xoay người đè cô dưới thân, tránh phần bụng của cô..Thâm tình nhìn vào mắt cô, bàn tay còn xoa lấy phần bụng của vợ..
-" Đồ ngốc.Em thích gì phải nói với anh..Một chút nặng nhọc này có là gì so với sự khổ cực của em..."
Y Tịnh mỉm cười rút vào lòng anh..
-"Ông xã! anh thật tốt"
Trình Viện hôn lên tóc vợ...
Anh tốt sao?
Bởi vì đó là em nên anh mới cam tâm tình nguyện..Bởi vì là em nên anh mới biết tình yêu là gì...
Nhìn xuống cô gái trong lòng đã ngủ tự bao giờ..Trình Viện siết chặt vòng tay hôn lên trán cô một lần nữa..Rồi cũng hạnh phúc chìm vào giấc ngủ..
*************************
Thím Ngô lần thứ bao nhiêu thở dài bà cũng không biết được...Đưa mắt nhìn thức ăn đặt trên tủ..Rồi lại nhìn ŧıểυ thư nhà mình, lại tiếp tục thở dài..Bà đi qua ngồi xuống bên cạnh..
-" ŧıểυ thư.Cô uống sữa trước được không.
Chắc hôm nay bác sĩ Trình bận việc không đến rồi.."
-" (...........)
Tự nói rồi tự thở dài đã thành thói quen của Thím Ngô...
Diệp Tâm nào chịu trả lời bà, vẫn thái độ quen thuộc, không nghe không thấy,miệng nhỏ hửng hờ không nói, xoay mặt vào trong tường..Ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn thẩn thờ không phương hướng..
Từ hôm Trình Khang dỗ dành được cô ăn..
Kể từ ngày đó anh thường lui đến, rất lạ là nếu Trình Khang xuất hiện, Diệp Tâm mới ngoan ngoãn chịu ăn..Còn không cô sẽ mím môi, ai khuyên can thế nào cũng không nghe..
Ngặt nổi hôm nay, Trình Khang không đến, cả buổi Diệp Tâm cuộn lấy chăn ôm vào người, hai mắt chăm chú nhìn ra cửa..
Mệt mỏi cách mấy cũng không chịu ngủ..
Mọi người ở đây phát hiện ra Diệp Tâm đang trông chờ Trình Khang xuất hiện...
Diệp Thành mở cửa đi vào, nhìn cơm nước lạnh tanh còn y nguyên..Thở dài ngồi xuống giường..
-" Con bé vẫn không chịu ăn à.?"
-" Xin lỗi, tôi đã làm hết cách rồi.."
Thím Ngô lắc đầu bất lực..
Diệp Thành nhìn bờ vai yếu ớt của cháu gái, cảm thấy đau lòng...Xoay người nhìn hai người vệ sĩ đang đứng ở cửa..
-" Đi tìm hiểu một chút về vị bác sĩ Trình đó"
-" Vâng.."
-" Khoan đã.."
Hai người vệ sĩ xoay người chờ đợi..
Diệp Thành nhìn qua Diệp Tâm đang nằm trên giường, đắn đo một chút..
-" Các người xem cậu ta hôm nay có ở Bệnh viện không.Nếu có mời cậu ta đến đây "
-" Vâng"
Diệp lão gia kéo lấy chăn đắp cho cháu gái, lẫm bẫm như tự nói với mình..
-" ŧıểυ Tâm.Ông nội dù làm mọi cách cũng sẽ trói cậu ta lại cho cháu có được không?"
Ánh mắt dịu dàng nhìn cháu gái đáng thương của mình mà lòng đầy trăn trở..