Trình Viện rất nhẫn nại nghe cô ta nói hết..Nắm lấy tay cô ta kéo ra khỏi áo mình..
Lùi một bước, giữa khoảng cách cần thiết chậm rãi nói..
-" Cái sai của tôi đã làm cô hiểu lầm.Quá khứ là quá khứ, dù như thế nào cũng là chuyện đã qua.Tôi chỉ nói thế này...đây là lần đầu tiên tôi muốn yêu và che chở cho một người..Tịnh Tịnh là tất cả đối với tôi...."
Anh đi qua cô ta trước khi mở cửa, để lại một câu cuối..
-" Đây là giới hạng cuối cùng của tôi.Đừng ép tôi phải ra tay với cô"
Tần tuyết Mẫn đứng yên không nhúch nhích, nghe tiếng cửa đóng lại , quỵ xuống thảm đau lòng, chua xót khóc nghẹn ngào...
**********************
Trình Tâm đã về, rất biết lựa thời cơ mà chuồn về..Trình Viện suy nghĩ sẽ kiếm một ngày tính sổ với cô út nhà anh..
Lại thấy nhà cửa im ắng..Bất giác Trình Viện rùng người một cái, rất nhanh đi lên lầu..
Đẩy cửa bước vào rất tiếc cửa lại mở không được..
Trình Viện cào tóc, kề mặt vào cửa, vẻ mặt buồn bã, nhẹ giọng gọi..
-" Bà xã...mở cửa cho anh vào đi..Bà xã em định nhốt anh thật à.."
-" (.............)
-" Bà xã, anh rất ngoan..Em cho anh vào được không "
-" Bà xã, anh sẽ không ngủ được nếu không ôm em.Bà xã ơi........."
Nói khàn cả cổ cũng chẳng nghe một tiếng trả lời từ cô..Trình Viện bỏ đi vào phòng làm việc, mở tủ tìm chìa khóa dự phòng...
-" Chết tiệt.."
Chắc chắn cô đem giấu luôn rồi..Ánh mắt nhạy bén tìm kiếm xung quanh..Làm khó được anh sao...
Nhìn kẹp sắt cố định giấy tờ..môi Trình Viện nhếch lên..
Y Tịnh ôm lấy chăn nhìn ra cửa, lại không thấy anh có động tỉnh gì..Cô có chút hồ nghi, anh chán nản bỏ đi luôn rồi sao..lại nghe tiếng..
" Cạch."
Cửa phòng mở ra, Trình Viện rất nhanh đã có mặt..
Làm sao anh mở được cửa nhỉ..Y Tịnh cau mày khó hiểu lúc này anh đã đi đến bên cô, ngồi xuống béo lấy má vô hậm hực...
-" Em to gan lắm..Muốn anh phạt em sao hả? "
Y Tịnh đánh vào tay anh..lườm anh một cái sắc bén..xoay người vào trong tường, giọng hờn dỗi..
-" Hừ..Anh đừng ở đây mà đổ tội cho em.Sao về sớm vậy cứ tưởng đêm nay anh không về..?"
Trình Viện mím môi cười, nhìn vẻ mặt ăn dấm chua của cô, mà yêu không tả xiết, nằm xuống đè lên người cô...Mặt kề mặt trêu chọc Y Tịnh..
-" Bà xã em đang ghen "
Y Tịnh dùng dằng đẩy anh ra..chu môi phản bác..
-" Anh đừng tưởng bở..Em đây không thèm ghen..Tránh ra cho em ngủ.."
Cô càng xô đẩy Trịnh Viện càng ôm chặt, nụ cười ngày càng sâu..Hung hăng hôn lên môi cô còn nghiến nhẹ một cái, lên Y Tịnh hét lên..
-" Đau.."
-" Nhóc con, phạt em vì tội dám nghĩ xấu cho chồng em.."
Anh nằm xuống ôm cô vào lòng, trở về vẻ nghiêm túc..
-" Anh chỉ muốn nói rõ cho cô ta từ nay tránh xa vợ chồng mình ra thôi.Dây dưa như vậy hoài không tốt "
Y Tịnh nhìn anh vài giây, rồi dụi mặt vào ngực anh, giọng buồn buồn..
-" Em biết.Nhưng nơi đây rất khó chịu..hừ."
Cảm giác này không dễ chịu chút nào..
Nhìn theo tay cô đặt lên ngực trái...
Trình Viện xoay người, lấy tay xoa xoa nơi đó..vẻ mặt vô lại cười nói..
-" Khó chịu sao? Để anh kiểm tra xem sao.."
-" Không..Á...anh...anh...ừm..."
Nói gì được, anh rất nhanh dở áo cô lên vùi mặt mình vào kiểm tra..
Ừ thì kiểm tra, đến mức căn phòng ngày càng nóng rực, bệnh nhân thì bật lên tiếng rêи ɾỉ, còn vị bác sĩ mạo danh nào đó thở dốc liên hồi..
***********************************
Mấy ngày hôm sau, Y Tịnh không còn bị Tần Tuyết Mẫn làm phiền nữa..
Hôm nay cô đến Trình Gia chơi..Buổi sáng trước khi đi làm Trình Viện đưa cô đến, buổi chiều tan sở anh sẽ đến đón cô...
Biết Phức Nhã thích ăn bánh bông lan ở Tiệm gần nhà của cô và Trình Viện...
Y Tịnh bắt Trình Viện phải ghé đó mua cho bằng được cho mẹ chồng....
Hai người tay trong tay vào lựa rất nhiều bánh ngon..
Y Tịnh cảm giác có ai đó chứ nhìn chọc vào người mình..Cô nhìn sang là một người đàn ông trẻ tuổi, bộ dáng rất đẹp mắt và phong trần..thấy cô nhìn anh ta, anh ta còn bẽn lẽn nở nụ cười..Y Tịnh theo lịch sự gật đầu chào rồi quay mặt đi..Trình Viện xoay nhìn anh ta, nhìn ánh mắt sát khí của người đàn ông bên cạnh cô gái xinh đẹp..
Người đó cảm thấy sóng lưng lạnh toát, liền quay mặt đi...
Đến khi hai người ra xe, từ xa người đàn ông trẻ tuổi đuổi theo..
-" Cô ơi..chờ chút..chờ chút.."
Trình Viện ôm lấy Y Tịnh xoay người, lại thấy gã đó đuổi theo có chút gấp gáp, cười hớn hở nhìn Y Tịnh xem Trình Viện như người vô hình..
-" Anh à.Có chuyện gì sao?"
Nghe giọng nói Y Tịnh nhỏ nhẹ ngọt ngào, người đàn ông có chút thất thần, cười nói đưa ra danh thiếp..
-" Tôi là họa sĩ..Tôi rất thích nét đẹp của cô.Không biết cô có thể làm người mẫu cho tôi được không..?..Tôi rất thật tâm muốn vẽ cô.."
Y Tịnh mở to mắt nhìn anh ta, thì ra anh ta nhìn cô từ trong tiệm là lí do này, cô cầm lấy danh thiếp nhìn nhìn đã bị Trình Viện giựt lấy..Anh mỉm cười nhì gã họa sĩ..
-" Xin lỗi.Vợ tôi không có thời gian.."
Nụ cười anh họa sĩ tắt ngụm, thất vọng, lại vẫn chờ mong nhìn Y Tịnh nói..
-" À..Thế sao..Thật tiếc..À mà không sao.Cô cứ giữ lấy danh thiếp của tôi.Khi nào có thể cô cứa gọi cho tôi.."
Y Tịnh cười cười gật đầu, nói thêm mấy câu nữa anh ta mới luyến tiếc rời đi.