Sầm Tây đi rất nhanh, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ, rõ ràng bình thường nhận không ít công việc lặt vặt, vì thế cũng cần đến nhiều gia đình khác nhau, tiếp xúc với vô số người lớn tuổi xa lạ, phần lớn thời gian cô đều ứng phó rất tốt, chỉ cần im lặng ít nói, làm việc nhanh nhẹn gọn gàng là được.
Nhưng cố tình gặp phải tình huống như vừa rồi, cô lại có chút không biết làm sao.
Cô không thể nào yên tâm thoải mái nhận lấy sự tốt bụng từ người xa lạ mà không có bất kỳ sự đền đáp nào.
Ngay cả khi ở nhà Chu Thừa Quyết, cô cũng chỉ miễn cưỡng thuyết phục bản thân có thể ở lại Lục Cảnh Viên ăn cơm cùng dì Giang và những người khác vì phải kèm cặp Chu Thừa Quyết học Ngữ văn.
Dựa vào thái độ của những người họ hàng xung quanh đối với cô trong nhiều năm qua, cô cũng không phải là một đứa trẻ dễ dàng được người lớn yêu thích.
Một khi có người đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ bắt đầu suy nghĩ, mình có gì để cho người ta, hoặc có việc gì có thể làm cho người ta.
Nếu không nghĩ ra được, cô sẽ dễ dàng cảm thấy lo lắng, sợ rằng sự tốt bụng vốn không dễ có được sẽ nhanh chóng biến mất.
Cô không có kinh nghiệm làm nũng với người lớn, cũng không giống như Lý Giai Thư, có thể dễ dàng nói những lời ngọt ngào dễ thương.
Ngoan ngoãn nghe lời, là cách ứng xử duy nhất mà cô thành thạo.
Dưới sự tương phản mạnh mẽ như vậy, chỉ có chạy trốn mới có thể giúp cô tạm thời quên đi sự ngại ngùng và bối rối.
Khi Chu Thừa Quyết đuổi theo ra ngoài, cửa thang máy mà Sầm Tây vừa đi đã đóng lại.
Hai người lỡ nhau vài phút, Sầm Tây lại đi vội vàng, khi Chu Thừa Quyết ra khỏi thang máy, cô gái đã rời khỏi bệnh viện, không biết đi đâu.
Thật ra ngay cả Sầm Tây cũng chưa nghĩ ra, sau khi rời khỏi bệnh viện, rốt cuộc nên đi đâu.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy mình là người duy nhất lúng túng trong đám đông, chỉ cần có thể rời đi là được.
Đi lang thang không mục đích trên đường phố gần bệnh viện hai vòng, khi đi ngang qua một trung tâm thương mại lớn, sự chú ý của cô vô thức bị thu hút bởi cửa hàng McDonald’s ven đường.
Lúc này cô không cảm thấy đói cũng không cảm thấy thèm ăn, chỉ là bước chân như không nghe theo sự điều khiển, trong nháy mắt đã bước vào trong cửa hàng.
Khi cô kịp phản ứng lại, cô đã ngồi trong cửa hàng.
Khi Sầm Tây vừa hoàn hồn, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, loại cửa hàng này không phải là nơi cô có thể tiêu dùng được, bình thường cô căn bản không dám bước vào.
May mắn, cô nhanh chóng phát hiện ra rằng loại cửa hàng này dường như không yêu cầu phải tiêu dùng, xung quanh có không ít người cũng chỉ vào ngồi một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Cô một mình ngồi ở góc, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, sẽ không bị nhân viên đuổi đi, thậm chí không ai chú ý đến cô.
Sầm Tây hơi yên tâm, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong cửa hàng hầu hết là phụ huynh đưa con cái đến tiêu phí, gia đình ba người vui vẻ hòa thuận.
Điều này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh trong ấn tượng của cô.
Ngay cả khi cô chưa từng đến đây, ngay cả khi Gia Lâm căn bản không có cửa hàng thức ăn nhanh như KFC hay McDonald’s, nhưng từ nhỏ trong tiềm thức của cô đã cho rằng, chỉ có những đứa trẻ được bố mẹ yêu thương mới có tư cách và cơ hội được đưa đến đây.
Trẻ em hoạt bát đáng yêu, trong mắt các bậc cha mẹ tràn đầy sự cưng chiều.
Cô lặng lẽ ngồi một lúc ở góc, nhìn từng gia đình nhỏ hòa thuận yêu thương lần lượt vào chỗ, không hiểu sao có cảm giác như đang lén nhìn trộm cuộc sống hạnh phúc của người khác.
Ban đầu Sầm Tây không cảm thấy thèm thuồng, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, cô lại cảm thấy mùi hương này dường như mang lại một cảm giác quen thuộc đã lâu.
Cô không nhịn được mà lén lút học theo những người khác, lấy điện thoại ra, cố gắng vào trang đặt hàng để tìm một món gì đó có thể chi trả được, mua mang đi.
Nhưng giá của mỗi món đều vượt quá khả năng chi trả của cô.
Cô còn nợ Chu Thừa Quyết hơn hai nghìn tệ, tạm thời không thể sống một cuộc sống xa hoa như vậy.
Coi như đã ăn rồi, Sầm Tây bình thản cất điện thoại, đứng dậy rời khỏi cửa hàng.
Không lâu sau khi trở lại trường sau kỳ nghỉ, trường Nam Cao nhanh chóng chào đón hội thể thao hàng năm.
Sầm Tây đã đăng ký tham gia nhiều nội dung, có vài nội dung thời gian còn rất sát nhau, ngoài thi đấu, cô còn phụ trách viết bản thảo phát thanh cho lớp, ngày đầu tiên của hội thao cô đã bận rộn không thể tả.
Chu Thừa Quyết vốn không có hứng thú với các hoạt động tập thể kiểu này, chỉ vì nể mặt lớp trưởng thể dục mà đăng ký tham gia hai nội dung cho có lệ.
Hai nội dung này đều diễn ra vào ngày cuối cùng, mấy ngày trước đó anh khá rảnh rỗi.
Thấy Sầm Tây bận rộn như vậy, anh vốn định giúp đỡ một chút, kết quả Mao Lâm Hạo và mấy người khác nghe tin này, đều liều mạng ngăn cản anh.
“Việc khác cậu muốn giúp thì giúp, nhưng viết bản thảo phát thanh cậu cũng muốn giúp? Còn cần mặt mũi của lớp chúng ta nữa không hả?!”
Chu Thừa Quyết: “…”
Lời nói của Mao Lâm Hạo khiến người ta khó có thể phản bác.
Cậu ta vừa nói xong, những người khác cũng lập tức lấy hết can đảm phụ họa theo: “Anh Quyết, dừng tay đi.”
“Anh mặc đồ nữ thay cô ấy đi chạy bộ còn hơn là viết bản thảo phát thanh.”
Chu Thừa Quyết: “…”
Bài viết cuối cùng vẫn không được viết, Chu Thừa Quyết liền tranh thủ ra khỏi trường, đến McDonald’s mua vài túi đồ ăn mang về, nhờ Lý Giai Thư mang cho Sầm Tây chia ra.
Sầm Tây chạy xong một cuộc thi, mấy cô gái chơi thân tụ tập bên sân, vừa ăn gà rán uống nước, vừa trò chuyện vui vẻ.
Khúc Niên Niên vừa gặm cánh gà vừa hỏi Lý Giai Thư: “Không phải cậu định đi xem buổi hòa nhạc sao? Sao còn ở trường?”
Lý Giai Thư miệng nhét đầy gà rán, nói không rõ ràng: “Ngày kia mới đi, còn phải ở trường hai ngày nữa.”
Sầm Tây không dám ăn nhiều, lát nữa cô còn phải chạy vài vòng nữa, sợ ăn nhiều không thể vận động mạnh.
Mấy cô gái đang trò chuyện, Mao Lâm Hạo chạy từ xa đến, đứng trước mặt Sầm Tây thở hổn hển.
“Cậu từ đâu đến vậy, thở gấp thế?” Lý Giai Thư thuận miệng hỏi một câu.
“Văn… phòng.” Mao Lâm Hạo thở không ra hơi.
Phòng làm việc cách sân vận động khá xa, ở giữa còn có hai tòa nhà dạy học, Lý Giai Thư thuận tay vỗ lưng giúp cậu lấy hơi: “Vậy thì vất vả cho cậu, anh chàng béo một trăm ký này.”
“Cảm ơn cậu.” Mao Lâm Hạo bất lực khen cô ấy một câu: “Miệng cậu thật ngọt.”
Sầm Tây không nhịn được cười, vội đưa cho cậu một chiếc hamburger: “Đã đến rồi, ăn không?”
“Không không không.” Mao Lâm Hạo lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Hamburger làm từ bánh mì tôi không ăn.”
Lý Giai Thư liếc cậu ta một cái khinh bỉ, nói thay cậu ta: “Cậu ấy chỉ thích ăn bánh bao kẹp thịt.”
Giang Kiều đúng lúc lên tiếng: “Cái đó hình như gọi là Roujiamo* phải không?”
*Roujiamo: Bánh mì kẹp Tây An
Mao Lâm Hạo: “…”
Mao Lâm Hạo không có thời gian để đôi co với đám người không hiểu về màn thầu này, sau khi bình tĩnh lại cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía Sầm Tây: “Cậu thi đấu xong chưa?”
“Sáng nay còn một trận nữa, nhưng chắc phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu, sao vậy? Không đủ bản thảo à?” Sầm Tây hỏi.
“Chị Na bảo cậu tranh thủ đến văn phòng một chuyến, cô ấy có việc muốn nói với cậu.” Mao Lâm Hạo nhìn đồng hồ trên điện thoại, lại nói: “Cô ấy đang ở văn phòng, cậu xem bây giờ qua có kịp không?”
“Được.” Sầm Tây gật đầu, lấy một tờ giấy ăn từ Lý Giai Thư lau tay, rồi đứng dậy đi đến văn phòng.
Bây giờ Sầm Tây không còn quá lo lắng khi bị Diệp Na Na gọi đột ngột nữa.
Các giáo viên ở Nam Cao hoàn toàn khác với những giáo viên cô từng gặp ở Gia Lâm, họ có chính kiến, có nguyên tắc, không hề tỏ ra kiêu ngạo, còn luôn quan tâm đến học sinh.
Nhớ lại, ngoại trừ lần kiểm tra đầu vào, cô cố tình kiểm soát điểm số, thi quá kém, bị Diệp Na Na gọi lên nói chuyện một lần, thì những lần khác bị gọi riêng đến văn phòng gặp cô, dường như đều có chuyện tốt xảy ra.
Ví dụ như bất ngờ nhận được công việc dạy kèm Ngữ văn cho Chu Thừa Quyết, ví dụ như cô ấy dạy cô cách xin nhiều khoản trợ cấp hợp tác giữa trường học và doanh nghiệp bên ngoài, rồi lại ví dụ như lần trước đoạt giải cuộc thi viết văn.
Nghĩ lại như vậy, tâm trạng của Sầm Tây khi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm cũng thoải mái và vui vẻ hơn nhiều.
Vừa bước vào văn phòng, Sầm Tây quả nhiên nhìn thấy nụ cười không thể giấu trên mặt Diệp Na Na.
“Về việc bài dự thi mà em đã giành giải trong kỳ nghỉ Quốc khánh, hôm nay thầy Diêu đã chuyển tiền thưởng cho cô rồi. Tiền cô đã đưa cho em trước đó, hôm nay đưa cả giấy tờ và chứng nhận cho em.” Diệp Na Na cẩn thận trao cho Sầm Tây một tập tài liệu trên bàn, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Hôm nay gọi em đến còn có một tin tốt nữa.”
“Bài viết lần trước của em sau khi được đăng tải, có sức ảnh hưởng khá lớn.” Diệp Na Na nói: “Không phải đã được đăng báo mấy lần sao? Trên mạng cũng có một số tài khoản truyền thông mới đăng lại, thu hút sự chú ý của một số doanh nhân, người phụ trách bên đài truyền hình nói rằng, có một số khoản quyên góp lớn là thông qua bài viết của em mà biết được thông tin, bài viết của em đã mang lại sự giúp đỡ không nhỏ cho nhiều trẻ em bị bỏ lại quê nhà.”
Nhịp tim Sầm Tây không khỏi đập nhanh hơn một chút, cô không ngờ mình còn có cơ hội giúp đỡ nhiều người như vậy.
“Năng lực viết lách của em chúng tôi đều nhìn thấy, có một MC chuyên mục làm công tác công ích lâu năm ở đài truyền hình rất quan tâm đến bài viết của em, có ý định hợp tác lâu dài với em, có trả thù lao, muốn hỏi ý kiến của em, xem em có đồng ý không.” Diệp Na Na kéo cô lại gần mình hơn một chút: “Tây Tây, đây hẳn là một cơ hội tốt, viết bài hẳn là điều em rất giỏi, có thể dùng sở thích của mình để giúp đỡ nhiều người hơn, còn có thể kiếm được một khoản thù lao không nhỏ, cô nghĩ em có thể thử, em thấy sao?”
Chưa nói đến việc có thù lao, chỉ riêng việc có thể giúp đỡ nhiều người hơn có cùng hoàn cảnh với mình cũng đã đủ khiến cô cảm động.
Sầm Tây không chút do dự gật đầu, nụ cười trên mặt giống hệt như Diệp Na Na lúc nãy, không thể giấu được.
“Vậy thì tốt, cô sẽ gửi thông tin liên lạc của đối phương cho em, lát nữa em thêm vào nhé.” Diệp Na Na tràn đầy vui mừng, thật lòng vui thay cho cô: “Đối phương họ Vương, em ghi chú lại, gọi cô ấy là luật sư Vương hoặc cô Vương đều được, trước đây cô ấy làm việc ở văn phòng luật, sau đó đài truyền hình đã đặc biệt mở một chuyên mục cho cô ấy.”
“Đã gửi cho em rồi, cô cũng đã nói với cô ấy, chắc là sẽ đồng ý ngay thôi.” Diệp Na Na vỗ nhẹ vào vai cô: “Đừng căng thẳng, cô đã nói chuyện điện thoại với cô ấy, cũng đã xem chương trình của cô ấy, mặc dù là luật sư, nói năng rất lưu loát, nhưng người rất tốt, em đừng lo lắng, hơn nữa cô ấy rất thích những gì em viết, em cứ giao tiếp bình thường là được, đừng có quá nhiều áp lực tâm lý, biết chưa?”
Sầm Tây gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn cô, hãy cảm ơn chính bản thân em, tất cả đều là cơ hội do em tự mình giành được.” Diệp Na Na nói: “Nếu gặp vấn đề gì trong giao tiếp thì cứ đến tìm cô, cô sẽ giúp em.”