“Nữ nhi à, xem ra chuyện đêm nay tiến hành vô cùng thuận lợi.” Một đôi mắt phong tình vui mừng nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc nhà mình, nhớ đến năm đó bà ta cũng từng dùng chiêu này mới bước được vào cửa lớn Lâm gia.
“Mẫu thân, cũng nhờ tài trí của người.” Vừa nghĩ tới việc có thể cùng nam nhân mình ái mộ hòa hợp ân ái, nét mặt Lâm Mẫn Kiều sung sướng ửng đỏ.
“Nếu như không sớm xuống tay chỉ sợ bọn chúng quay về Huyền Nguyệt sơn trang, chúng ta có hối cũng không kịp.” May mà chính mình lừa được vào tròng vị tướng công văn nhân chưa từng nạp thê thiếp, nếu không tất cả đều thành công cốc.
“Hứ, nha đầu xấu xí không biết xấu hổ kia, muốn tranh giành vương gia với ta sao? Cũng không tự nhìn lại xem ả đáng giá bao nhiêu.” Khuôn mặt thanh lệ bỗng chốc trở nên hung ác thâm hiểm, chỉ cần cùng vương gia gạo nấu thành cơm, với thân phận của Lâm gia, đến lúc đó hắn có muốn trở tay cũng không kịp, vị trí Vương phi cuối cùng cũng thuộc về Lâm Lệ Kiều ta mà thôi.
“Hơn nữa con nhóc Vương Nha Nha kia cũng đã uống xuân dược, Tăng A Ngưu tuy thật thà nhưng vẫn là một thanh niên cường tráng sung mãn, đến lúc đó củi khô bắt lửa nhất định cũng không nhịn được quấn lấy nó, đến lúc đó nó bị thất thân ô nhục đâu còn mặt mũi nào dám ở bên cạnh Nguyệt công tử, cuối cùng cũng chỉ còn nước theo cha mẹ nó về dược vương cốc ẩn cư mà thôi.” Vừa nghĩ đến tháng ngày được trở thành nữ chủ nhân Huyền Nguyệt sơn trang, trong đôi mắt xinh đẹp lại lóe sáng đắc ý.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các con mau trở về phòng mình đi.” Sau đó lại cười vô cùng đen tối với hai nữ nhu đang xấu hổ đỏ mặt kia: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hơn nữa bọn họ đều uống xuân dược, với thân hình xương cốt đó, ta còn sợ hai con không chịu được nổi đó.”
“Mẫu thân, người cứ trêu chúng con.” Với vóc dáng nhan sắc của mình hai nàng vô cùng tự tin, nhất định sẽ khiến ý trung nhân của mình vô cùng thỏa mãn.
“Được rồi, nhớ những gì mẫu thân dạy các con rồi đó, nam nhân mà, có ai không thích nữ nhân phóng đãng trên giường đâu.”
“Biết rồi ạ, nữ nhi nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng đâu.”
Trong lúc ba mẹ con nhà họ đang hưng phấn mơ tưởng đã có hai bóng người lén bê hai chiếc túi lớn ném vào phòng của Lâm Mẫn Kiều và Lâm Lệ Kiều.
“Cổ Ba, Nha Nha sao rồi, không có chuyện gì phát sinh chứ?” Đang đứng trong một góc tối nhìn Lâm Mẫn Kiều hứng khởi bước vào căn phòng tối đen của ả, lại nghe trong phòng truyền đến tiếng xé áo cùng tiếng nữ nhân phóng đãng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tàn khốc…
“Trang chủ yên tâm, ta đã bảo lão quái Vi Bức kia đi báo cho vợ chồng dược vương rồi, cái tên Bắc Ngao Liệt kia cho dù có nhanh tay cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.”
“Lang Phúc làm việc, bản vương vô cùng an tâm.” Nghe thấy tiếng nữ nhân trong phòng không ngừng rên rỉ, trong đôi mắt lam tỏa ra hàn khí âm u đáng sợ, giọng nói tản mát sự ngoan độc khong gì sánh được: “Hừ, loại nữ nhân chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như ả cũng dám ám toán bản vương sao, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”
“Đi thôi.” Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nam nhân động dục mãnh liệt cùng tiếng rên rỉ cầu xin của nữ nhân, ba người bọn họ trong chớp mắt biến mất không dấu vết…
“A Ngưu ca, huynh buông ta ra, ta muốn đi bắt gian hai đôi gian phu dâm phụ kia.” Ta vừa giãy giụa vừa kêu gào, huhu….hồ ly chết tiệt, ta không cho phép ngươi gian dâm cùng nữ nhân khác, còn cả tên sắc lang kia nữa, suốt ngày thề thốt chỉ yêu mình ta, thế mà mới thấy mỹ nhân liền bị quyến rũ đến mức hồn phi phách tán. Ta bị tức giận dồn nén, lại thêm nỗi khó chịu về thể xác càng khiến nóng bức vật vã: “A…Nóng quá, A Ngưu ca, ta nóng quá.”
“Tiểu nha đầu chết tiệt, đừng náo loạn nữa. Ngoan, đừng cởi y phục của ta được không?” Hắn bất đắc dĩ nhìn thân thể nhỏ bé đang giãy giụa không ngừng, mỗi lần bộ ngực sữa cao ngất kia cọ sát lên lồng ngực sục sôi khiến lý trí hắn như muốn rơi vào trạng thái vỡ tan, sắc tím trong mắt càng lúc càng nồng đậm: “Cố nhịn thêm một chút, về phòng ta để muội cởi tiếp được không?”
“Ưm, không được, ta nóng, ta nóng quá.” Không để tâm đến biểu tình phản đối của mỗ ngưu, bàn tay nóng cháy của ta càn rỡ xâm nhập vào bên trong áo hắn, bàn tay mũm mĩm vuốt ve lồng ngực mát lạnh rắn chắc, sự mát lạnh khiến ta thoải mái trầm luân say mê.
“Hứ, tiểu nha đầu, nếu đã chủ động quyến rũ ta như thế, nhất định không được hối hận đâu đó.” Chiếc mũi cao thẳng mê người khẽ dụi nhẹ vào chiếc mũi nhỏ, đôi mắt ám sắc tím đầy thâm tình nhìn dung nhan tinh xảo của thiên hạ trong lòng đang không ngừng ăn đậu hũ của ngực mình, hô hấp nóng cháy phả lên khuôn mặt trắng nõn: “Mở mắt nhìn kĩ xem ta là ai?”
“Ừm…A Ngưu ca, hichic, hồ ly sư phụ đâu, ta muốn hồ ly sư phụ.” Nghĩ đến cảnh tên hồ ly xấu xa kia đang lăn lộn long trời lở đất với một nữ nhân khác, ta vừa nóng vừa tức giận, giọng nói mang theo đầy thương tâm khổ sở: “A Ngưu ca, đưa ta đi tìm bọn họ.”
“Hắn sẽ không trở lại đâu, tiểu nha đầu.”, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên đầy vẻ lo lắng, ngón tay thon dài lau hàng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, không để ý đến những tiếng lẩm bẩm cầu xin của ta, hắn tàn khốc nói tiếp một câu: “Cổ Nguyệt Lan không trở lại, Lang Minh Thần cũng không trở lại. Tiểu nha đầu, trên thế giới này chỉ có ta sẽ không phụ nàng.”
“A…” Từng trận sóng nhiệt trào lên khắp toàn thân, ta bị xuân dược khống chế chỉ có thể bất lực nằm trong vòng tay rộng lớn, lúc này chỉ muốn tìm kiếm thứ gì đó khiến cho ta tỉnh táo và mát lạnh.
“Nha đầu, vì sao nàng đáng yêu như vậy.” Nhìn thiên hạ đang không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé cởi bỏ y phục của hắn, dáng vẻ long ngóng ngốc nghếch, trong lòng Bắc Ngao Liệt không kìm được sự ấm áp dịu dàng trào dâng, trên mặt cũng hiện lên đầy nét tươi cười cưng chiều: “Sao lại thích mò mẫm ngực ta như vậy chứ?”, khóe môi nhếch cười thỏa mãn, đôi mắt lấp lánh ánh tím.
“Ưm, A Ngưu ca thật xinh đẹp, đôi mắt của huynh thật đẹp.” Nhìn màu tím lấp lánh như màu nắng tự nhiên, ghé sát nhìn nụ cười tà mị của hắn, ta si ngốc kéo mặt hắn cúi gần, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi nếm thử đôi môi đang nhếch cười tà ác, xấu xa kia, cảm nhận được thân thể người đang ôm mình chở trở nên cứng nhắc, ta cố len sâu vào bên trong cắn mút, hai tay nhanh chóng luồn vào bên trong áo mỏng manh xoa vuốt làn da trơn mịn của hắn.
“Hắc hắc, tiểu nha đầu, không kìm lòng được nữa sao?” Cho dù là những động chạm ngây ngô nhưng vẫn khiến tử y nam nhân vô cùng hưng phấn, nhẹ nhàng cổ vũ thiên hạ ngốc nghếch trong lòng mình đẩy nhanh động tác trên tay, Bắc Ngao Liệt vẫn chưa thỏa mãn sự nghịch ngợm của nàng liền khép chặt đôi môi, đầu tiên là thử cắn liếm nhẹ môi nàng, rồi dần dần len lỏi chiếm cứ khiến dục vọng dâng trào.
“Ưm…” Hơi thở hổn hển, dục vọng tràn tới đè ép khiến ta càng ôm chặt hắn, thân thể mỗi lúc thêm khó chịu hơi run rẩy: “Nóng quá, ta nóng quá, giúp ta.”
“Ngoan, ta sẽ không để nàng phải thất vọng đâu.” Hắn đi vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt thân thể nhỏ bé lên giường, si ngốc nhìn đôi mắt ướt át mơ màng của nàng rồi vuốt ve nhẹ nhàng lên thân thể đang không ngừng chuyển động kia, làn môi một lần nữa áp sát vào nang: “Tiểu nha đầu, nàng nhìn kĩ đi, hiện tại người đang có được nàng là ta…”
“Không, ngươi đi đi, ngươi không phải hồ ly sư phụ, ta không muốn…” Đôi mắt ướt át hơi mở, nhìn thấy nam nhân trước mặtkhông phải sư phụ hồ ly nhưng đầu lưỡi muốn trốn tránh cũng vô lực phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận…
“Đừng sợ, ta sẽ rất dịu dàng…” ra sức vỗ về lấy lòng người dưới thân mình, khi thì cẩn thận liếm hôn ngọt ngào, khi lại triền miên nhẹ mút lấy cái lưỡi mềm mại thơm tho, có lúc lại khiêu khích xâm nhập, tiện đà xẹt qua nơi mẫn cảm dưới lớp áo: “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu của ta, ta yêu nàng, ta thực sự rất yêu nàng.”
“Ưm…ta nóng…ưm…” Ta vô lực phản kháng hưởng thụ nụ hôn mê hoặc, trêu trọc của mỗ ngưu, khiến thân thể gần như sắp bị thiêu đốt.
“Ngoan, đợi lát nữa sẽ không còn nóng…” Hắn nhẹ nhàng cởi lớp y phục phấn hồng mỏng manh, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khắp làn da mềm mịn, đôi môi hoàn mỹ dịu dàng liếm mút nơi cao ngất trắng tròn, nhìn cảnh sắc mê người trước mắt, Bắc Ngao Liệt cảm thấy một cỗ hưng phấn vui sướng dội lên từ đáy lòng, từng trận sóng nhiệt dồn về phía dưới, loại khát vọng khiến người ta hít thở không thông này khiến sắc tím trong mắt hắn càng thêm nồng đậm.
“Buông ta ra, ta không muốn.” Ta cố gạt bàn tay đang cuồng dã làm loạn trên người mình, tuy rằng thân thể cũng khao khát sự đụng chạm nóng cháy của hắn nhưng không thể, tên hồ ly khốn kiếp kia đối với ta bất trung nhưng ta không thể.
“Ngoan, đừng động.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về, rồi lại dịu dàng hôn nàng nhưng thân thể không ngừng phả kháng kia sắp bức hắn phát điên, cuối cùng không còn giữ được sự nhẫn nại, mỗ ngưu buông một câu cảnh cáo lạnh lùng: “Vương Nha Nha, nếu như không ngoan ngoãn nằm im, còn tiếp tục gọi tên Cổ Nguyệt Lan nữa cũng đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc.”
“Huhu…đồ trứng thối, ngươi là đồ trâu bại hoại.” Vì sao đến A Ngưu ca thật thà luôn đối với ta nói gì nghe đấy lại cũng hung bạo như vậy chứ, nhớ đến hai tên sói hồ khốn kiếp háo sắc kia, ta lại hung dữ đánh lên thân thể đang đè trên người mình: “Huhu…Hồ ly sư phụ không cần ta nữa, tên vương gia sắc lang kia cũng bị nữ nhân khác quyến rũ bỏ đi, giờ đến ngươi cùng muốn cưỡng ép ta. Vì sao, vì sao số Vương Nha Nha ta lại khổ như vậy chứ…huhu…nếu như ngươi còn tiếp tục cưỡng bức, ta chết cho ngươi xem…”
“Tiểu nha đầu, đừng khóc nữa được không?” Nhìn hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi, mỗ ngưu hung hăng nắm chặt tay đến trắng bệch, từng chút từng chút áp chế lửa dục vọng trong lòng đi xuống.”
“Huhu…A Ngưu ca, ta vẫn nóng quá…huynh nói phải làm sao mới hết nóng đây…” Gương mặt ngây thơ vô số tội mông lung trong làn nước mắt, bàn tay nhỏ bé lại không kìm được dán lên lồng ngực mát lạnh của hắn: “A Ngưu ca, giúp ta tìm hồ ly sư phụ trở về đây được không?”
“Không được…”
“Huhu…ta nóng…nóng chết mất, huynh cũng không buồn quan tâm sao?”
“Hứ, không phải còn có ta sao? Muốn ta liền nói một câu không được hay sao tiểu nha đầu.”
“Huhu…ta không muốn ngươi…ta muốn hồ ly sư phụ.”
“Nha Nha ngoan, sư phụ của nàng đang ở cùng một chỗ với Lâm Mẫn Kiều, có lẽ đang quay cuồng ân ái đến phát điên rồi…”
“Ngươi nói dối, hồ ly sư phụ sẽ không như vậy…huhu…hồ ly chết tiệt, sắc lang khốn kiếp, cả ngươi nữa tên trâu xấu xa…tên trâu độc ác không chịu giúp ta…”
“Tiểu nha đầu, nàng ngay lập tức câm miệng lại cho ta…”
“”Vương Nha Nha, nàng nói thử lần nữa xem, ta lập tức ăn sạch nàng…”
“Huhu….ta đúng là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời, ta chỉ biết ta là đứa trẻ đáng thương không ai muốn.”
“Vương Nha Nha….đủ rồi…”
“Huhu…ngươi không cho ta đi tìm bọn hắn, ta chết cho ngươi xem…huhu…ta chết đây…”
Xem mộtr trận khóc nháo đến mức không thể kiềm chế được nữa, nam nhân đành bất đắc dĩ điểm huyệt ngủ cho ai đó đang không ngừng gào khóc đến lạc cả giọng kia.
Phù, Bắc Ngao Liệt cuối cùng cũng thành công chế ngự được mỗ Nha một khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ, sau đó thở dài ngao ngán, vốn tưởng rằng nàng là con heo nhỏ ngây thơ thuần khiết, không ngờ lại khóc nháo đáng sợ vô cùng.