Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 52: Băng nam thú tính

Trước Sau

break
Người thì muốn tới chỗ cao, nước thì luôn chảy xuống chỗ thấp. Vương Nha Nha ta từ trước đến nay không đắc tội với bất kỳ kẻ nào, nhưng vì cớ gì đời ta lại lận đận đầy bất công như vậy chứ? Đầu tiên là bị Dược vương lão cha lịch lãm bán cho hồ ly, sau đó lại bị hồ ly nào đó đàn áp khống chế tám năm qua cuộc sống bị chà đạp bị tàn phá tràn ngập huyết lệ (máu và nước mắt), thật vất vả đến kinh thành gặp mặt ông bà ngoại lại bị một khối băng lang nhìn trúng, còn bị bắt đính hôn với hồ ly sư phụ, hiện tại lại bị người khác bắt cóc rời xa quê hương, khụ! Tại sao, tại sao mệnh ta khổ như vậy! Khổ sở làm chim chậu cá lồng là số mệnh cả đời ta sao?

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, ôi, qua đêm nay, ta có lẽ không còn có cơ hội nhìn thấy trăng trên bầu trời Lang quốc nữa. Dược vương lão cha, mỹ nữ mẫu thân, bảo thủ ông ngoại, phúc hậu bà ngoại, xin thứ cho Nha Nha bất hiếu không thể ở lại bên cạnh chăm sóc mọi người!

“Còn chưa ngủ sao? Nhìn nàng xem, quầng mắt đều đen cả rồi!” Đôi mắt hoa lệ màu tím chợt xuất hiện, nhìn bé con đang ngồi phía xa xa đếm sao, Bác Ngao Liệt than thở một tiếng, đi tới.

“Ta không buồn ngủ!” Cố gắng trợn to mắt nhìn bầu trời đầy sao, “Ta chẳng qua là con tin mà thôi, ngươi quản ta có ngủ hay không!”

“Hừ! Tiểu tử thích cậy mạnh kia, nhìn ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?” Nhìn thấy ta không ngáp dù chỉ một cái, dưới ánh trăng phong hoa tuyệt đại, nam nhân gợi cảm khẽ nhíu mi!

Vương Nha Nha! Đừng ngủ! Từng cơn buồn ngủ kéo tới, ta hung hăng véo đùi, Vương Nha Nha, ngàn vạn lần không được ngủ! Đêm nay là cơ hội chạy trốn cuối cùng, cũng không thể bởi vì tham ngủ mà đánh mất cơ hội tốt này! Nhìn thấy mỹ nam không chịu được sự trách cứ của lương tâm mà đi tới phía ta, ta làm bộ nghiêng mình, ngủ ở trên cỏ.

“Tiểu nha đầu! Đừng ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh!” Đem thân thể lẻ loi vì ngủ trên cỏ mà lạnh run ôm vào trong lòng ngực, cởi y phục trên người khoác lên cơ thể yếu ớt, ngón tay xoa nhẹ khí quản, nghe tiếng hít thở bình thản, trong lời nói băng lãnh mang thêm chút sủng nịch “Ngủ thật say! Chạy một ngày đường, khẳng định là mệt muốn chết rồi!”

“Ưm! Đừng chạm ta!” Hơi thở xa lạ lạnh giá bao phủ toàn thân, ta khó chịu khẽ lắc lắc thân mình, “Ta muốn hồ ly sư phụ!”

“Điện hạ, người cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi!” Sau tiếng nói ôn nhu, một đôi tay trắng noãn như ngọc vỗ nhẹ trên vai hắn “Nha Nha muội muội ngủ sâu như vậy, sẽ không tỉnh lại!”

“Văn tỷ tỷ nói đúng đó, điện hạ, người cũng không nên để bản thân mệt mỏi!”

“Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đi nghỉ đi!” Gần đến Bắc quốc, gió đêm vô cùng lạnh, Bắc Ngao Liệt gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, chỉ sợ cái lạnh làm hại tới nàng.

Nhìn thấy trong mắt nam tử mà mình ngưỡng mộ chỉ có cái người mập mạp kia, đôi mắt đẹp đẽ u ám, vẫn cho rằng hắn đối với bất luận kẻ nào đều lãnh tâm tuyệt tình, lại không biết rằng, hóa ra hắn cũng có lúc vì nữ tử mà trở nên nhu hòa mềm mỏng như vậy, nhưng tại sao? Nữ tử đó không phải là mình?

“Bắc Ngao Liệt?” Nhìn cách đó không xa hai vị mỹ nhân ngủ say, ta nhẹ nhàng kéo kéo nam nhân đang ngủ bên cạnh, “Thái tử gia?” Nhìn xem ngay cả lúc ngủ cũng tao nhã vô cùng, lãnh diễm nam nhân không hề động tĩnh gì, ta lẳng lặng kéo bàn tay ở bên hông ra, lại lén lút từ trong lòng ngực hắn chui ra, lợi dụng bóng bên mù mịt, chạy về phía con đường tự do!

Thâm sơn dã lĩnh, từng đợt tiếng kêu đáng sợ của các loài vật cao thấp nối tiếp nhau, ta trước giờ luôn nhát gan tức thì bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bị gió thổi một cái, sợ hãi lại thêm lạnh lẽo truyền khắp toàn thân! Đôi mắt nhỏ bé mở to không ngừng nhìn chằm chằm động tĩnh bốn phía, cảnh giác cực độ, một cái biến động nhỏ cũng làm cho ta run rẩy không ngừng!

Vương Nha Nha! Đừng sợ, tốt xấu ta cũng theo hồ ly sư phụ học công phu vài năm, dã thú tầm thường này tuyệt đối không làm gì được ta! Hu! Nhưng mà, thân thể ta lại vừa trắng vừa mập mạp non nớt, nếu để cho những sài lang hổ báo kia trông thấy, làm sao bỏ qua ta!

“Ngao ngao ngao ~~~ ngao ngao ngao ~~~ ngao ngao.” Một chuối tiếng động vật kêu từ xa truyền tới, càng ngày càng gần hơn!!!

“A~~~ cứu mạng a~~~” Hu! Thú đại ca, đừng kêu như vậy làm cho người ta tóc gáy dựng ngược lên được không, chăm chú nghe tiếng truy đuổi ở phía sau, ta lại thân nhẹ như yến lao đi, thoát được nguy hiểm trong gang tấc.

“ngao ngao ~~ ngao ngao ngao~~~” Tiếng kêu vẫn bám riết không tha càng không ngừng vang lên! Đó là âm thanh kích động mang theo hưng phấn, hưng phấn mang theo vui sướng! “Đừng đuổi ta, đừng nhìn thịt vừa trắng vừa non nớt của ta, kỳ thực không thể ăn!” Đầu cũng không dám quay lại nhắm tới phía trước vọt đi, ta chỉ muốn mau mau thoát khỏi đám thú dữ phía sau.

“Ngao ngao ~~~ ngao ngao ~~” Nhìn thấy ta chạy trối chết, tiếng kêu to lúc đầu trở thành tiếng thảm thương xót xa .

“Này! Ngươi ăn không được ta cũng không cần thương tâm như vậy nha!” Nghe tiếng kêu phía sau mơ hồ mang theo ai oán, ta bất giác bước chậm lại, thanh âm này càng nghe càng quen thuộc, này sẽ không…. là tiểu Bạch Thái nhà ta chứ…. nhịn không được lòng đầy nghi hoặc, ta chậm chạp xoay người, dưới ánh trăng, quả cầu tròn bị tro bụi bám đầy trợn to đôi mắt nho nhỏ như hắc trân châu nhìn ta chằm chằm…

“Tiểu Bạch Thái?” Mang theo một tia hy vọng, ta nhẹ nhàng mà kêu to! Tiểu thú này bộ dáng giống như Tiểu Bạch Thái, thân hình cũng giống, chỉ có điều, Tiểu Bạch Thái nhà ta là tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết, còn đây, hình như lông toàn thân không một chỗ trắng nào a.

“Ngao~~” Tứ chi ngắn ngủn bé nhỏ hướng về phía ta chạy vội tới!

“Ngươi thật là Tiểu Bạch Thái?” Một tay ra hiệu cho nó dừng lại, lại tinh tế quan sát từ trên xuống dưới.

“Ngao~~” Tiếng kêu thấp mà phẫn nộ, mắt hồ ly nhỏ mang theo nước mắt dàn dụa.

“Ngươi thật là Tiểu Bạch Thái của ta?” Chậm rãi đến gần nó, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của nó.

“Ngao~~~ Ngao~~~” Đầu lưỡi khẽ liếm tay cua ta, vui vẻ khẽ gọi.

“Ôi!” Ôm cổ nó, đem nó gắt gao đặt ở trong lòng “Tiểu Bạch Thái, tỷ tỷ nhớ ngươi muốn chết!”

“Ngao~~ ngao~~ ngao~~” Thân thiết dựa vào ta, quả cầu nhỏ cũng vui vẻ mà kêu không ngừng.

“Hu! May mà ngươi đã đến rồi, bằng không, nguyệt hắc phong cao này, ta một mình cũng không biết phải làm sao mới tốt?”

“Ngao ngao ~~”

“Cái gì? Ngươi nói hồ ly sư phụ tới tìm ta?”

“Ngao ngao~~ ngao ngao~~”

“Lang vương gia kia cũng theo tới?”

“Ngao ngao~~”

“Bọn họ đâu?”

“Ngao ngao~~ ngao ngao~~ ngao ngao~~”

“Bọn họ đang ở trên núi tìm ta?”

“Ngao ngao~~”

“Ôi! Thật sự là quá tốt! Ngươi cũng không biết, mấy ngày này, tỷ tỷ ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ bị Bắc Ngao Liệt kia mang tới Bắc quốc!”

“Ồ! Bị ta mang đến Bắc quốc thì sao?” Hàn băng vừa dứt lời, một màu tím đã bay xuống ở trước mặt ta, bàn tay được bảo dưỡng trắng ngần đồng thời chế trụ ta. “Hừ! Tiểu nha đầu không lương tâm, nàng quả nhiên dám chạy trốn! Nàng cho rằng nàng đi được sao?”

“Này! Ta không nghĩ tới chạy trốn nha! Nơi này ban đêm ánh trăng thực đẹp, không khí cũng tốt, ta đi tản bộ dạo mát mà thôi!” Nhìn nam nhân đáng sợ như ác ma, bị bắt lại ta lập tức vội vàng biện hộ, “Đừng nắm chặt như vậy, ta thở không nổi rồi!”

“Dạo mát? Dọc theo đường đi vừa kêu gào cứu mạng vừa chạy như thỏ vậy ư?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đổ bừng của ta, hơi hơi thả lỏng sức tay, đôi tay ôm lấy ngang eo ta, “Nói! Nàng muốn đi đâu, muốn đi tìm Cổ Nhạc Lan sao?”

“Ngươi! Ngươi thế nhưng giả bộ ngủ?” Đem Tiểu Bạch Thái ôm thật chặt! Quả nhiên là nam nhân trong thiên hạ đều xấu xa như nhau, không ngờ đường đường là thái tử mà cũng dùng chiêu này!

“Tiểu nha đầu xỏa quyệt này, nếu như không phải biết nàng suốt ngày nghĩ cách rời khỏi ta!” Đôi mắt tím hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, trên khuôn mắt tao nhã mang theo sự nguy hiểm khiến ta sợ hãi, “Nàng nói, ta hẳn là nên trừng phạt nàng như thế nào mới tốt?”

“Hu! Ta bất quá cũng chỉ là bị tù túng ngột ngạt, muốn đi hít thở không khí, ngươi đừng đánh ta!” Mau chóng trấn an Tiểu Bạch Thái sớm đã bị ép thành cái bánh, “Ngươi là thái tử một nước, cũng không thể lạm dụng tư hình!”

“Đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác ta sẽ bỏ qua cho nàng! Ta trước hết bắt đầu từ cái miệng nhỏ nhắn đang giận này được không?” Băng lãnh ngón tay mờ ám mà hấp dẫn khẽ lướt qua cánh hoa anh đào, “Cảm giác mềm mại như vậy, thật khiến cho người ta ngàn năm không thể khước từ.”

“Đừng!” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không ngừng tiến sát về phía ta, chịu đựng cảm giác ngứa ngứa trên mặt, ta cắn mạnh ngón tay hắn.

“Ô ô!” Bàn tay tức giận vươn lên, quả bóng lông cùng ta hung hăng cào mạnh lên bàn tay to, thừa dịp đối phương đau đớn buông tay trong nháy mắt, Tiểu Bạch Thái lập tức nhảy xuống mặt đất, nam nhân tản ra hàn khí, đôi mắt nhỏ hung ác nhìn chằm chằm.

“Tiểu Bạch Thái! Ngươi chạy mau! Nhanh đi tìm sư phụ ta!” Nhìn thấy quả cầu lông ngắn trong chớp mắt bỏ chạy không còn dấu vết, không biết tại sao, ta biết Cổ hồ ly nhất định sẽ tìm được ta.

“Đừng ngây thơ, đợi đến khi hắn tới, nàng đã là người của ta!” Đem ta gắt gao ôm vào trong lòng, lại chặt chẽ để ở trên cây, hai phiến bạc môi liền không nói một lời mà hôn lên ta, “Một khi làm nữ nhân của ta, trừ khi ở lại bên cạnh ta, nàng nơi nào cũng đừng mong đi được!”

“Đừng, Bắc Ngao Liệt, ngươi vô sỉ hạ lưu tiểu nhân này, ngươi buông… Chờ một chút, đừng như vậy…” Ô! Không ngờ nam tử như băng sơn này, khi nổi giận lại dọa người như vậy. Cằm ta bị gắt gao nắm chặt, ta chỉ có thể bị động mà chống đỡ hắn không có chút nào ôn nhu điềm đạm, đôi môi mạnh mẽ thô bạo mang theo sự nghiêm khắc trừng phạt.

“Hiện tại ta cho nàng biết cái gì gọi là vô sỉ hạ lưu!” Bàn tay tàn ác vuốt ve khắp người ta, một tay đặt trên y phục ngăn cách phần trên đầy đặn, lại chậm rãi đi xuống, vén váy của ta, cảm xúc lạnh lẽo tràn khắp đùi, làm ta phải thở dốc vì kinh ngạc, toàn thân nhịn không được run rẩy một cái.

“Bắc Ngao Liệt, ngươi buông tay.” Khối băng quái dị này, sẽ không cứ như vậy tại nơi hoang sơn dã lĩnh, hàn khí tràn ngập mà cướng bức ta chứ, “Với thân phận cao quý của người, muốn nữ nhân nào chẳng được… Ta chỉ là mầm đậu đỏ, không thích hợp với ngươi!”

“Tiểu nha đầu! Nàng hẳn phải cảm thấy thực vinh hạnh, bởi vì nàng là nữ nhân đầu tiên của ta! Hiện tại, hưởng thụ thật tốt đi!” Hô hấp dồn dập hổn hển mà phóng túng, hừng hực phả trên mặt ta. Bề ngoài băng lãnh, dục vọng tích lũy nhiều năm rốt cục bạo phát, nét mặt như băng bị sắc dục mà trở nên yêu mị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà tiến vào cánh hoa, bắt đầu chầm chậm ra vào…

“Ưm… đừng…” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng không ngừng nhả ra những tiếng rên rỉ đứt quãng rất khẽ, ô! Lẽ nào Vương Nha Nha ta hiện tại thật sự chạy trời không khỏi nắng? không được, ta không muốn.

“Đừng nhúc nhích, tiểu nha đầu, đừng nhúc nhích! Nếu không ta sẽ nhịn không được, ta sẽ làm nàng bị thương!” Bị thắt lưng ta không ngừng vặn vẹo kích thích lửa dục tăng lên, nam nhân nhẹ nhàng rút ngón tay, một tay cứng rắn mà bắt lấy tay của ta vòng sau cổ hắn, lại nâng cái mông nhỏ của ta lên ép hai chân của ta gắt gao vòng qua lưng hắn.

“Không cần, buông ra!” Vật to lớn nóng rực như sắt không ngừng ở nơi nụ hoa ma sát, từng trận tiếng ma sát truyền đến, thân thể đã hư nhuyễn chỉ có thể vô lực dựa vào trên người hắn.

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc