Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 9

Trước Sau

break
Nước Mỹ, Los Angeles

Trong một buổi biểu diễn thời trang long trọng, chủ trì chính là một cô gái phương Đông, tất cả mọi người đều ngước cổ mong chờ cô xuất hiện.

Cô gái phương Đông mặc một bộ quần áo truyền thống của Đài Loan bước ra, đại diện cho phong tục tập quán của Trung Quốc.

Cô có một cỗ khí chất thần bí, một gương mặt tuyệt mỹ, điều này khiến cho cô dù giơ tay hay nhấc chân cũng đều được chú ý, nhiếp ảnh gia cũng nhanh chóng chụp hình tới tấp.

Vân Yên dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú dưới đài. Năm năm, cô ở đất nước to lớn này chăm chỉ làm việc, cũng gặp được một cơ hội tốt, khi đó được một tạp chí tên gọi “Toàn cầu”, họ đang tìm kiếm một người mẫu phương Đông, cô may mắn trúng tuyển, quyển tạp chí kia phát hành thành công khiến cho cô trở nên nổi tiếng.

Vì không để cho tự ái cùng tôn nghiêm của mình bởi vì tình yêu mà bị thương tổn một lần nữa, cô chạy trốn ra nước ngoài, và đây sẽ là cuộc chạy trốn cuối cùng của cô.

Cô đã trốn lâu như vậy, cô có thể tin chắc tâm mình đã trở nên lạnh nhạt, cô sẽ không lại bị hắn tổn thương nữa.

Bởi vì, trong lòng cô không còn có một chút tình yêu nào dành cho hắn.

Đã năm năm rồi, cô nghĩ nên nhân cơ hội này trở lại quê nhà, dù sao đó cũng là nơi cô lớn lên.

☆ ☆ ☆

Mấy ngày sau, phi trường Tùng Sơn Đài Bắc –

Cô ở nước ngoài mấy năm nay, Đài Loan phồn vinh hơn so với ngày trước rồi.

“Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây luôn sao?” Tư Phạm nhìn phi trường chật chội, tò mò hỏi.

“Đúng vậy.”

Vân Yên ngồi xổm người xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Tư Phạm.

“Sĩ Kỳ...”

Lý sĩ kỳ hướng Vân Yên vẫy tay, vội vàng đi về phía cô.

“Vân Yên, đứa bé này là –” bọn họ mấy năm này có liên lạc, nhưng Vân Yên vẫn không cho hắn địa chỉ, mà bây giờ trong ngực cô lại ôm một đứa bé, hỏi hắn làm sao không khiếp sợ?

“Đây là con của mình.” Cô kiêu ngạo nói.

“Năm đó con của cậu không phải mất rồi...” Hắn không hiểu hỏi.

“Không có, do mình cầu xin Lý viện trưởng – người làm giải phẫu cho mình, mặt khác cũng bởi vì nghi ngờ đây chính là con của Diêm Thiên Phạm, nên ông ấy len lén giúp mình giữ lại đứa bé này, chỉ là lúc đó ông ấy không nói cho mình biết, hại mình cho rằng đứa bé mất rồi mà thiếu chút nữa tự sát.” Cô chậm rãi giải thích cho hắn.

“Xem ra đứa bé này cùng cậu có duyên phận.”

“Cha.” Tư Phạm mở miệng liền kêu.

Vân Yên chỉ ra chỗ sai nói: “Tư Phạm, con phải gọi là chú.” ŧıểυ Tư Phạm có thể là bởi vì thiếu hụt tình thương của cha, thấy một người đàn ông trưởng thành liền gọi hắn là cha.

“Không sao, chú thật thích con gọi như vậy.” Hắn hận chính mình không phải cha của Tư Phạm.

Lý Sĩ Kỳ nhận lấy hành lý trên tay Vân Yên nói: “Vân Yên, hoan nghênh cậu trở về Đài Loan, cũng hi vọng cậu sẽ coi trọng mình, bây giờ mình đã tiếp quản công ty của cha, mình sẽ không phải là lựa chọn sai lầm của cậu.”

“Sĩ Kỳ...” Cô thực sự không cách báo đáp thâm tình của hắn.

“Đi thôi! Xe chờ ở bên ngoài.” Hắn không muốn tạo thành áp lực cho cô, nhìn chân mày cô nhíu lại, hắn rất đau lòng.

☆ ☆ ☆

“Cốc,cốc!”

“Mời vào.”

“Thiên Phạm, cô ấy trở lại.” Năm năm, Diêm Thiên Phạm vẫn lựa chọn không quan tâm đối với việc Vân Yên rời đi, thái độ thờ ơ, cũng không biết hành động cùng suy nghĩ của hắn có giống nhau hay không?

“Cậu muốn nói ai?”

“Bạch Vân Yên.”

Trên mặt Diêm Thiên Phạm chỉ xẹt qua một chút biến hóa không dễ phát hiện, hắn vẫn chăm chú nhìn tài liệu của mình.

“Cậu không muốn đi gặp cô ấy một chút sao?” Thiên Tự Ám tò mò nói.

“Cho mình địa chỉ, mình muốn đi hay không, cậu không quản được.” Trên mặt Diêm Thiên Phạm dường như hiện ra một tia khốn quẫn.

Thiên Tự Ám giao cho hắn một tờ giấy, hơn nữa nói với hắn: “Ở bách hóa JQ có một buổi biểu diễn áo tắm, cậu có thể thấy cô ấy.”

☆ ☆ ☆

Bách hóa JQ, lầu 1 – một show trình diễn thời trang

Công ty bách hóa tổ chức một show thời trang áo tắm vào mùa hè, người mẫu nổi tiếng quốc tế Bạch Vân Yên cũng được mời tham gia hàng ngũ biểu diễn.

Đang trình diễn nhưng cô vẫn cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình, nhưng cô vẫn trấn định biểu diễn cho đến hết.

Là ai?

Loại cảm giác quen thuộc này, là... hắn sao?

Ánh mắt của cô quét qua khán đài, nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Là cô lo lắng quá nhiều, nếu như hai người bọn họ chạm mặt nữa thì sẽ thế sao? Bọn họ hiện tại đã là hai người xa lạ không cùng thế giới rồi.

Đã qua nhiều năm như vậy, hận ý trong lòng hắn đối với cô dù có mãnh liệt như thế nào, cũng có thể đã phai mờ theo thời gian, Vân Yên tự an ủi mình.

Diêm Thiên Phạm đứng ở chỗ góc tường khuất, nhìn cô mặc quần áo hở hang như vậy, khoe vóc dáng mỹ lệ trước mặt những người đàn ông khác, tim của hắn không nhịn được lại bốc lên lửa giận.

Cô nhất định phải mặc như vậy đi khắp nơi câu dẫn đàn ông sao? Mấy ngày này, thân thể của cô đã bị bao nhiêu gã đàn ông chạm qua?

Nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được muốn cởi sạch quần áo của cô cẩn thận kiểm tra một lần. Tiếng vỗ tay vang lên, buổi biểu áo tắm kết thúc.

Trong phòng nghỉ dành riêng cho Vân Yên, cởi áo tắm ra, đang muốn thay thường phục, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình, cảm giác này cùng cảm giác lúc cô ở trên sân khấu giống nhau như đúc.

Cô quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt mà cô cho rằng đã có thể bình tĩnh đối mặt.

“Anh... Đây không phải là nơi anh nên đến.”

“Không có bất kỳ chỗ nào là tôi không được đến.” Diêm Thiên Phạm trở tay khóa cửa.

“Anh vào bằng cách nào?” Cô nhớ rõ ràng mình đã khóa cửa phòng!

“Chủ đơn vị này cùng công ty tôi có hợp tác với nhau, nghiêm túc mà nói, tôi còn là một nửa giám đốc của bọn họ!”

Thế lực tà ác của hắn thật là không có biên giới mà, khuôn mặt vừa đẹp vừa tà ác kia vẫn giống hệt như năm đó.

“Anh... Tại sao sự bá đa͙σ của anh một chút cũng không thu lại?” Cô càng muốn hỏi lòng tại sao hắn không trở nên xấu xí theo thời gian một chút, ngược lại còn có một cỗ mị lực nam tính thành thục?

“Đó là bởi vì em một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như lúc trước.” Nói xong, ngón tay của hắn không kìm hãm được hướng ngực cô tìm kiếm.

“Anh không được đụng vào tôi.” Cô sẽ không ngu ngốc như năm đó nữa, hiện tại cô đã không còn là món đồ chơi nhỏ đáng thương để cho hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay nữa rồi.

“Tôi muốn ân ái cùng em.” Những năm gần đây, hắn không chỉ ngủ được không tốt, du͙© vọиɠ phía dưới cũng thường bởi vì khát vọng cô mà đau đớn không dứt.

“Tôi không bán thân mình nữa, anh muốn tìm gái điếm thì ra ngoài mà tìm.” Cô oán hận nói.

“Không! Có sẵn người ở đây, tôi cần gì phải ra ngoài tìm?” Hắn thật sự có thử qua dùng người phụ nữ khác thay thế cô, nhưng cũng chỉ thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, còn thuốc ngủ của hắn dường như chỉ có một mình cô.

Hắn nhìn cô đã cởi một nửa áo tắm, đôi tay che trước ngực, bộ dáng hấp dẫn, hắn nhịn xuống bước một bước dài tiến lên, bỏ ra cô ra, dùng bàn tay kéo áo tắm của cô xuống.

Thân thể cô không tì vết, hai bầu ngực đẫy đà, vòng eo mềm mại, bắp đùi bóng loáng, khiến mắt hắn càng thêm tối.

“Ông trời! Tôi cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao suốt năm năm nay mình khát vọng thân thể em.”

“Tôi đối với anh mà nói, chỉ là nơi để anh phát tiết, anh đi đi! Tôi không muốn gặp lại anh.” Cô đã trưởng thành, không còn sợ hãi thái độ cuồng vọng của hắn nữa.

“Em chính là giống như một đứa bé, một chút tiến bộ cũng không có, không cho phép chơi trò nam nữ cùng tôi nữa.” Hắn bá đa͙σ ra lệnh.

“Được! Chỉ là muốn anh đừng làm phiền tôi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ với anh.”

“Được! Như em mong muốn.” Hiện tại hắn không thể ân ái cùng cô, bởi vì trong nhiều năm nay, đối với việc cô rời đi cảm giác rất kì lạ, là hận sao? Hắn vẫn còn đang hận cha cô hại chết cha mẹ hắn sao?

Kỳ thực mấy năm này hắn rất ít nghĩ tới những chuyện này, có thể bởi vì tên đầu sỏ gây ra chuyện đã bỏ trốn, mà trong đầu hắn thỉnh thoảng xuất hiện đều là một cái nhíu mày, một nụ cười của cô.

Hắn còn muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn sao? Hay còn là cái khác?

Trước khi hắn nghĩ thông suốt, hắn quyết định bỏ qua cho cô trước.

Vân Yên không thể tin nhìn bóng lưng hắn rời đi, chính mình không thể tin được cư nhiên lại tránh được một kiếp, người đàn ông kia luôn luôn ưu tiên thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân mình, cô còn tưởng rằng hắn sẽ ở gian phòng nhỏ này mà đoạt lấy cô!

Giờ phút này, trong đầu cô nghĩ đến đều là hình ảnh năm đó hắn ép cô phá thai, cô đã từng khẩn cầu như vậy, hắn cũng không động lòng, cô nhất định không để cho hắn biết cô không hề phá thai, cô không thể để cho hắn biết sự tồn tại của Tư Phạm.

Ba ngày sau -

“Vân Yên, mình mang Tư Phạm ra ngoài đi dạo.” Lý Sĩ Kỳ thông báo với Vân Yên.

“Được!” Lý Sĩ Kỳ thường đến chơi với Tư Phạm, Tư Phạm cũng rất cao hứng ở cùng hắn.

Vân Yên bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, không lâu sau cô nghe thấy tiếng chuông cửa, cô không khỏi buồn bực, Sĩ Kỳ cùng Tư Phạm sao lại về nhanh như vậy?

Mặc dù như thế, cô vẫn đi ra mở cửa.

Vân Yên vừa mở cửa ra, liền lập tức muốn đóng lại, nhưng Diêm Thiên Phạm không để cho cô làm như vậy.

“Anh đến đây làm gì?” Vân Yên giọng điệu không vui hỏi.

“Em không phải cùng – người đàn ông kia, cùng hắn sinh con?” Hắn thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ rời khỏi từ nhà cô, một màn kia khiến cho hắn không nhịn được đi tới: “Em yêu người khác?”

“Đúng vậy, tôi có một gia đình hạnh phúc, hơn nữa tôi cùng anh ấy còn có con. Chuyện của tôi có liên quan gì đến anh?” Cô tức giận nói.

“Tôi không thích tính lăng nhăng của em.” (Bun: sặc anh mới lăng nhăng thì có!!!)

“Tôi cần gì anh phải thích? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi không muốn gặp lại anh!”

“Nhưng tôi lại muốn có em, tôi không muốn buông em ra.” Hắn chỉ biết bụng dưới của hắn nảy sinh du͙© vọиɠ mãnh liệt đối với cô, những người phụ nữ khác không thể thay thế, duy chỉ có cô mới có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của hắn, mà hắn luôn luôn muốn cái gì, liền phải có cái đó.

“Đã năm năm rồi, tôi hận anh năm năm, nhưng tôi bây giờ đối với anh một chút cảm giác cũng không có, anh tốt nhất không cần khiến cho tôi càng thêm hận anh.” Cô uy hiếp nói. (Bun: thật tội chị anh ấy có thèm nghe đâu >.<)



“Tôi muốn em.” Hắn nói cho cô biết.

“Đây chính là lý do anh đối xử tàn khốc với tôi? Thật xin lỗi! Vậy xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, mời đi tìm cô gái khác có trái tim đủ mạnh mẽ để chịu đựng sự điên cuồng lãnh khốc... của anh.”

“Tôi cũng hận em, nhưng du͙© vọиɠ của tôi muốn em càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cho tôi quên đi hận ý của mình đối với em.” Cô là con gái của kẻ thù, hai người bọn họ quấn nhau không rõ như vậy khiến cho hắn vạn phần thống khổ, nhưng những năm này, hắn lại không có năng lực ngăn cản hình ảnh của cô xuất hiện mỗi đêm, coi như ôm lấy con búp bê giống cô, vẫn không cách nào trợ giúp hắn ngủ ngon.

“Vậy anh quên rồi sao? Quên anh hận tôi sao?” Cô đầy cõi lòng kỳ vọng hỏi.

“Không.” Hắn một mực phủ nhận.

“Vậy anh cũng đừng tới tìm tôi nữa, quên tôi đi! Tôi không muốn cuộc sống tương lai của mình còn có một một chút nào liên quan tới anh, anh là hung thủ giết con của tôi.” Cô sẽ không quên cô từng khẩn cầu hắn ra sao, nhưng không sao, hoàn hảo cô cũng không thật sự mất đi Tư Phạm.

“Em hận tôi?” Hắn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi dường như không có quyền hận anh, trên người của anh tôi cái gì cũng không muốn, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng đã không còn.” Cô tận lực biểu hiện rất vô tình.

“Tôi sẽ dùng hết mọi cách để em hồi tâm chuyển ý.”

“Bởi vì anh, tôi đã từng chật vật không chịu nổi, nhưng bây giờ tôi có cuộc sống của mình, hi vọng anh không nên phá hư hạnh phúc của tôi.” Cô thành khẩn bày tỏ.

“Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi?” Hắn bất mãn hỏi.

“Người nào muốn ở bên cạnh ác ma.” Cô không khách khí trả lời.

“Tôi là ác ma?”

Ánh mắt của cô thoáng có chút ánh sáng hoang moang nói: “Đúng, anh ở trong cảm nhận tôi giống như ác ma.”

“Vậy bây giờ em liền nếm thử một chút tư vị bị ác ma chiếm đoạt, như thế nào?” Hắn đã không nhịn được bụng dưới căng đau, chỉ muốn cho cô khuất phục phía dưới hắn.

“Tôi không cần! Tôi đã cưới người khác.” Cô lớn tiếng gào thét ra lời nói dối của mình.

“Cũng không phải do em quyết định!” Hắn tức giận kêu gào.

Thân thể cao lớn của hắn đè cô nằm trên sàn nhà, bàn tay hướng dưới váy tìm kiếm u cốc mềm mại của cô.

“Anh hèn hạ! Buông tôi ra...”

“Không! Chân của em khép thật chặt, vì tôi mà mở bắp đùi ra được không?”

“Không cần! Anh đi đi.” Cô không thể trầm luân bên trong ma chú kích tình nữa, cô phải quên hắn.

Hắn cũng không bởi vì sự cự tuyệt cô mà buông cô ra, ngược lại dùng thân thể to lớn càng thêm mạnh mẽ tách hai đùi cô ra.

Tay của hắn vuốt ve bắp đùi bóng loáng của cô, tìm đến nơi hoa nguyệt của cô, không ngừng cọ xát.

Cô vươn tay muốn ngăn lại hành động của hắn, thế nhưng hắn lại cầm tay của cô, hơn nữa hướng bề phía dưới bụng của hắn bởi vì sự tiếp xúc của cô mà trở nên kích động.

Mặc dù cách quần dài của hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy du͙© vọиɠ khổng lồ của hắn.

Cô bất an rút tay về nói: “Chúng ta không thể...”

Diêm Thiên Phạm cởi quần, kéo khóa xuống, cũng đem tay cô lần nữa đặt lên du͙© vọиɠ của hắn mà vuốt ve.

Tay cô cảm nhận được sức mạnh dâng trào của hắn, mặc cho hắn nhu tình hôn khắp người cô, cũng vô tình đắm chìm vào trong đó.

Diêm Thiên Phạm lên tiếng hỏi cô: “Em có để cho đàn ông chạm qua em sao? Tôi muốn biết đáp án.”

“Anh quên... Tôi đã có con.” Giống như muốn tổn thương hắn, mặc dù biết hắn không chút cử động, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói dối.

“Đúng vậy, em có con, hiện tại chúng ta đang vụng trộm.” Ngón tay của hắn không ngừng trêu đùa trước cửa hoa huyệt của cô.

Hoa huyệt của cô dần dần tràn ra mật dịch, đã ươn ướt ngón tay của hắn, mà hắn cũng hiểu cô đã vì hắn chuẩn bị xong.

Hắn rút về tay, hơn nữa nói với cô: “Em muốn sao?”

Cô lắc đầu một cái.

Hắn để cho du͙© vọиɠ của mình quanh quẩn trước hoa huyệt của cô, chỉ là trêu đùa, cũng không tiến vào.

“Em muốn sao?” Hắn hỏi lại một lần nữa, kiên quyết muốn thuần phục được cô.

Cô vẫn lắc đầu một cái.

Diêm Thiên Phạm nâng đùi cô lên, đặt ở trên vai hắn, hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình khẽ trêu đùa hoa nhị mềm mại của cô.

“Người đàn ông kia có đối với em như vậy không?”

“Không có, không có...”

Hắn ôm lấy cặp mông mượt mà của cô, tiến vào trong cơ thể cô, một lần lại một lần đoạt lấy thân thể mềm mại của cô.

Cuối cùng cũng đến cao trào, một cỗ chất lỏng ấm áp phun ra trên bụng cô.

Hai người đang rung động trong cao trào, lúc này bọn họ đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa.

“Reng, reng...”

“Tôi cầu xin anh, van cầu anh...” Là Tư Phạm cùng Lý Sĩ Kỳ trở lại. “Anh đi cửa sau được không?”

Nhìn ánh mắt đáng thương cầu xin của cô, lần đầu tiên hắn nghe theo lời nói của phụ nữa, rời đi từ cửa sau nhà cô.

Vân Yên vội vàng vào phòng tắm sửa sang lại tốt gương mặt mình, sau đó đi ra mở cửa cho bọn họ.

“Mẹ –”

“Vân Yên, cậu làm sao vậy?”

“Sĩ Kỳ, mình không sao, chỉ là hơi mệt, ngày mai cậu hãy tới tìm mình được không?”

“Được! Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

☆ ☆ ☆

Sau khi Diêm Thiên Phạm trở về biệt thự, liền bắt đầu buồn bực uống rượu.

“Thế nào? Cậu lại cùng cô ấy lên giường?” Thiên Tự Ám nhìn khuôn mặt hắn âm u, suy đoán nói: “Động tác của cậu nhanh như vậy? Cô ấy mới trở về không lâu, cậu đã đem cô ấy lên giường?”

“Ám, cậu cảm thấy đàn ông và phụ nữ nɠɵạı trừ bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà ở bên cạnh nhau, còn bởi vì những chuyện khác mà ở bên nhau sao?” Hắn thật không hiểu.

“Có! Bất quá... động vật máu lạnh giống như cậu có thể hiểu sao!”

Trong tất cả bạn bè của Diêm Thiên Phạm, cũng chỉ có Thiên Tự Ám dám nói chuyện với hắn như vậy.

“Mình thật sự không hiểu...” Hắn không hiểu xế chiều hôm nay hắn làm lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy... nghe theo lời của cô đi về bằng cửa sau.

“Đây là chuyện tốt, Thiên Phạm, học cách yêu một người cũng không phải một chuyện khó.” Thiên Tự Ám thật lòng khuyên nhủ.

“Không! Mình không cần yêu, mình không cần, không cần...”

Diêm Thiên Phạm giống như phát điên hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.

“Thiên Phạm, cậu sẽ tự làm tổn thương bản thân mình.”

“Đi ra ngoài! Mình muốn yên lặng một chút.”

Đôi tay Diêm Thiên Phạm ôm lấy đầu của mình, nhưng hắn làm sao cũng không thể điều khiển những suy nghĩ lộn xộn của mình, hắn quyết tâm muôn xóa bỏ một hình ảnh cứ quanh quẩn trong đầu, hắn quyết tâm muốn quên lãng con người đáng hận đó!




break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc