Ở trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau.
“Tại sao không chịu gả cho anh? Chẳng lẽ em còn đang suy nghĩ muốn lấy thằng nhóc kia.” Hắn cầu hôn cô đã N lần rồi nhưng luôn bị từ chối, ai! Hắn thật vất vả mới chiến thắng được nỗi sợ hãi trong lòng, không nghĩ tới cô lại không ngừng đả kích tâm hồn yếu ớt của hắn.
“Em cảm thấy làʍ t̠ìиɦ nhân của anh cũng không tệ, huống chi anh còn chưa nói với em ba chữ kia.” Vân Yên nghịch ngợm nói.
“Ba chữ gì?” Sao lại phiền phức như vậy? Không phải cứ trực tiếp lên giường “làm” là tốt hơn sao?
“Rất tầm thường...” Ánh mắt của cô nhấp nha nhấp nháy, ra ám hiệu nói.
“Đừng nói! Chúng ta cần làm mau.”
“Chờ một chút, Thiên Phạm, anh phải nói cho em biết lúc anh còn bé đã xảy ra chuyện gì.” Cô nghe được một chút từ phía Thiên Tự Ám nói, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn kể lại toàn bộ.
Diêm Thiên Phạm nhìn cô, trầm tư một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Khi còn bé anh đã từng bị mẹ đánh, ngược đãi, cho nên lúc em có thai, anh lo lắng chính mình sẽ không có cách nào yêu thương con, anh sợ gánh nặng của một sinh mệnh mới, thế nên anh mới ép em phá thai, dù sao chuyện lúc nhỏ xảy ra ảnh hưởng đến anh khi lớn lên rất khó tin tưởng và yêu thương một người... Vân Yên, rất xin lỗi, để cho em chịu khổ.”
“Thiên Phạm, chỉ có thật lòng yêu một người, mới có thể đạt được chân ái, em yêu anh, những ngày tháng đau khổ phía trước đã qua rồi, anh có thể nói một tiếng yêu em hay không?” Cô thật mong đợi nha!
Diêm Thiên Phạm chỉ cười không nói, thân thể cao lớn của hắn áp trên người cô, lồng ngực bền chắc dán lên đường cong mềm mại của cô, eo nhẹ nhàng cử động.
“Tại sao anh cứ thích làm?” Cô thật nghĩ không ra,hắn làm mà không mệt mỏi sao?
“Bởi vì... Ngu ngốc mới không làm.”
Hắn đột nhiên thẳng tiến, bắt đầu vận động mạnh mẽ vào trong hoa huyệt ướt át của cô...
Vào lúc cuối cùng, hắn đem toàn bộ ái dịch nóng bỏng bắn thẳng vào trong cơ thể cô.
Sau khi cuồng dã hoan ái, hắn nhìn Vân Yên trước mặt đang ngủ say, ngón tay trêu đùa một vài sợi tóc đen của cô, cũng ở bên tai cô thì thầm, “Anh yêu em.”
Vân Yên bất chợt mở hai mắt ra, cười ngọt ngào với hắn nói: “Em nghe thấy nha!”
Gương mặt anh tuấn của Diêm Thiên Phạm cũng không nhịn mà trở nên hồng hồng.
“Tốt lắm! Em lại dám gạt anh!”
Diêm Thiên Phạm hướng dưới nách của cô tấn công, không ngừng cù cô.
“Anh yêu em, anh yêu em...” Vân Yên cười, trong mắt cũng đã tràn ra vài giọt nước mắt.
Trong tiếng cười, cảm giác hạnh phúc quanh quẩn khắp trong phòng...