Khương Trà khẩn trương cúi đầu thấp hơn nữa.
Thái giám quản sự cười ha ha rút tay lại.
“Đi thôi, ta mang ngươi đi làm quen nơi này.”
Sau khi bước ra ngoài, gã chậm rãi nói những việc cần chú ý khi hầu hạ ŧıểυ chủ nhân.
“ŧıểυ chủ nhân không thích bị quấy rầy. Ngày thường ngoài việc giúp ŧıểυ chủ nhân chuẩn bị thức ăn, nước tắm, thời gian còn lại không được đến gần khoảng sân nơi ŧıểυ chủ nhân đang ở.”
Khương Trà yên lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh, y đi theo thái giám quản sự, ngoại trừ chánh điện và khoảng sân trước chánh điện, y đã đi qua mọi nơi nhưng vẫn không thể nhìn thấy biểu ca của y, Ngụy Nam Dật.
Khi y nghĩ rằng hôm nay có thể không thấy được Ngụy Nam Dật, đành phải tìm một cơ hội khác thì y thấy được một người nam nhân anh tuấn, dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng từ nơi xa đi tới. Hắn đang cầm một thanh kiếm trong tay, hiển nhiên là hắn vừa luyện kiếm xong.
Nhưng Khương Trà chưa kịp nhìn lần thứ hai đã bị thái giám quản sự đè đầu xuống, trầm giọng cảnh cáo.
“Không được nhìn thẳng ŧıểυ chủ nhân.”
Khương Trà giãy giụa không thoát được, y thấy Ngụy Nam Dật sắp đi qua ngay trước mặt bèn nhắm chặt hai mắt lại, nương theo lực đè trên đầu ngã thẳng về phía trước.
Y vốn định đưa tay bảo vệ mặt vào khoảnh khắc cuối cùng, nhưng cơn đau đớn trong dự đoán vẫn chưa truyền đến, ngược lại, y được một bàn tay vững vàng đỡ lấy, một mùi hương dịu mát thoang thoảng xộc vào trong mũi.
Thái giám quản sự bị dọa mất hồn, vội vàng quỳ xuống đất cần xin tha thứ.
“ŧıểυ chủ nhân, y vừa mới tới, vẫn chưa biết quy củ.”
Ngụy Nam Dật lạnh lùng chuẩn bị buông ra cánh tay đang đỡ ŧıểυ thái giám, không ngờ cánh tay đang rút ra của hắn bị y nắm lại. Hắn nhíu mày định trách móc thì ŧıểυ thái giám ngẩng đầu lên, một gương mặt xinh xắn hiện rõ trước mắt hắn.
Con ngươi của Ngụy Nam Dật đột nhiên co rụt lại, vô thức nắm chặt tay của ŧıểυ thái giám.
Khương Trà kêu hắn nhưng không phát ra âm thanh nào, “Biểu ca…”
Ngụy Nam Dật rốt cuộc cũng tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ, hắn biết thái giám xung quanh sẽ bẩm báo nhất cử nhất động của hắn cho Cố Lệ Thừa bèn kìm nén ý định đưa Khương Trà về, hắn buông tay y ra.
“Lần sau chú ý.”
Đợi Ngụy Nam Dật đi xa, thái giám quản sự quỳ trên đất mới bò dậy, tát một cái lên trên mũ của Khương Trà, tức giận nói:
“Sao đứng mà cũng không đứng vững, may là ŧıểυ chủ nhân không so đo, nếu không thì hôm nay đầu của ngươi phải chuyển nhà rồi!”
“Nô tỳ biết sai rồi.”
“Lần sau không được tái phạm.”
Khương Trà tiếp tục đi làm quen toàn bộ Lãnh cung, tiếp nhận công việc giặt y phục. Vì ở đây thiếu thái giám, phòng của y chỉ có một mình y ở, buổi tối sau khi rửa mặt, y ngồi dựa vào cửa chờ Ngụy Nam Dật tới.
Ngụy Nam Dật đi vào từ cửa sổ thì thấy cảnh Khương Trà đang ngây ra dựa vào cửa nhìn ra ngoài qua khe cửa thì bất đắc dĩ nói:
“Buổi tối ta đến đương nhiên không thể vào từ cửa.”
Nghe thấy giọng nói đó, Khương Trà vội vàng xoay người lại thì thấy Ngụy Nam Dật xuất hiện sau lưng mình, y nhào vào trong lòng ngực hắn như chim nhỏ về tổ.
“Biểu ca ~ rốt cuộc ta có thể gặp ngươi rồi!”
Ngụy Nam Dật thuận tay ôm eo Khương Trà, tầm mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của y, nghĩ đến sự khiếp sợ khi thấy y vào buổi trưa, hơi cau mày: "Sao ngươi lại vào cung làm thái giám?"
Vừa nói vừa đưa tay xuống sờ phía dưới cơ thể Khương Trà, thấy dươиɠ ѵậŧ y còn đó thì thần kinh căng chặt mới hơi thả lỏng lại.
Khương Trà đỏ mặt, ngoan ngoãn cho Ngụy Nam Dật sờ, chờ hắn sờ xong rụt tay về, y mới nhỏ giọng giải thích: "Ta tới là có nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ?"
"Ừm!" Khương Trà ra sức gật đầu, ra khỏi lồng ngực Ngụy Nam Dật, chạy bước nhỏ đến cái cửa mà vừa rồi y cố tình để đó cho hắn vào, cài then cửa, rồi lại đóng kĩ cửa sổ, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Nam Dật, chạy đến trước mặt hắn, lôi kéo hắn đến trước cái giường không hề trải đệm gì kia.
Nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, khuôn mặt mới vừa hạ nhiệt độ của Khương Trà lại đỏ lên.