Một đợt ân ái mới lại bắt đầu.
Đêm nay Khương Trà cũng chẳng biết mình bị hai người kia đè trên giường đυ. bao lâu, chỉ biết trước khi cậu mệt đến mức lịm đi thì trên giường đã chẳng còn chỗ nào sạch sẽ nguyên vẹn.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau cậu không dậy nổi, chỉ có thể để hai kẻ đầu sỏ gây tội kia hầu hạ mình rời giường.
“... Ui, đừng đụng vào mông em!”
“Lỗi tại anh.” Lâm Trầm vội vàng nhận sai, vô cùng cẩn thận đặt Khương Trà lên đệm mềm, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự chột dạ hiếm thấy: “Bé cưng à, em nên tập thể dục đi, lần trước làm xong mông em đâu có sao đâu.”
Khương Trà khẽ hút khí, bò vào lòng Lâm Trầm, thông qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào Ngô Chúc ở phía trước đang chuẩn bị lái xe, tức giận nói: “Trong vòng một tuần bắt đầu từ đêm nay, không được dính lấy em.”
“Ừ ừ ừ.”
“Được.”
Thấy hai người đáp ứng nhanh như vậy, Khương Trà buồn bực ngậm miệng, biết bọn họ chỉ đồng ý ngoài miệng vậy thôi, chứ chờ đến khi mông cậu không khó chịu nữa thì chuyện nên làm vẫn sẽ làm, dù cậu không muốn thì họ vẫn sẽ nghĩ ra cách khiến cậu phải chủ động đòi.
Quá xấu xa!
Ngô Chúc và Lâm Trầm cùng nhau đưa Khương Trà đến địa điểm liên hoan. Lúc đến thì vẫn còn sớm, Khương Trà không muốn xuống xe sớm như vậy, ngáp một cái, dựa vào lồng ngực Lâm Trầm chuẩn bị chợp mắt một lát.
Trong lúc mơ màng, cậu nghe Ngô Chúc và Lâm Trầm nói chuyện với ai đó, hình như là bạn bè đã lâu không gặp. Cậu muốn mở mắt ra, nhưng lại không cách nào tỉnh lại từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ này.
“Lâu quá không gặp ha.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Đó là bạn của hai người à?”
“Không phải.”
“Hả?”
“Là vợ tôi.”
“Ôi? Thật hay giỡn vậy?”
“Thật đấy.”
Có lẽ người bạn kia có việc bận nên không nói chuyện với bọn họ bao lâu. Sau đó Khương Trà lại nghe được tiếng Lâm Trầm và Ngô Chúc cãi nhau.
“Móa! Lần trước cậu đã giành nói Trà Trà là vợ cậu rồi, lần này đến phiên tôi, sao cậu lại giành nữa!”
“Thì lần sau cậu nhanh mồm nhanh miệng một tí đi.”
Lâm Trầm buồn bực ôm chặt Khương Trà trong lòng mình: “Rõ ràng là tôi đang ôm Trà Trà, cậu lại nói với người ta rằng Trà Trà là vợ cậu, chẳng lẽ người ta sẽ không thấy kỳ quặc hay sao?”
“Thì có liên quan gì đâu?”
“... Chúng ta không ngại, nhưng Trà Trà sẽ ngại.”
Khương Trà rốt cuộc cũng thoát ra khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, khàn giọng nói: “Em cũng không ngại đâu.”
Ngô Chúc và Lâm Trầm đều sửng sốt vài giây, buồn cười nhìn Khương Trà với mái tóc rối bù: “Bé cưng à, sao lại nghe lén vậy?”
“Em đâu có…”
Ngô Chúc cười, duỗi tay chỉnh lại đầu tóc cho Khương Trà, dịu giọng nói: “Em không thể không ngại.”
“Nhưng em thật sự không ngại mà.”
“Vậy cũng không được.”
Hai người không để ý chuyện bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận chuyện Trà Trà bị đối xử như vậy. Thế nên thật ra mỗi lần giới thiệu với người ngoài rằng cậu là vợ, thì hoặc là đó là người lạ hoàn toàn không quen biết, hoặc là trong tình huống cậu không lộ mặt.
“Đến giờ rồi, mau đi ăn đi.”
Khương Trà xuống xe, quay đầu nhìn Ngô Chúc và Lâm Trầm: “Vậy em ăn xong rồi sẽ gọi điện cho các anh.”
“Ừ, nhanh đi đi, chờ em về.”
HOÀN THẾ GIỚI 1