Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng kêu của một đám người làm ta tỉnh giấc, ta nghe thấy có người tìm tới đây, ta mở mắt ra rồi nhắm chặt.
Đám thị vệ kia xông vào, “Cửu Hoàng tử điện hạ!”
Nhìn thấy ta trong bộ dạng này, họ chợt khựng lại.
Ta lập tức hoảng hốt nhổm dậy, vơ lấy quần áo, trốn sau lưng hắn chỉnh trang gọn gàng.
Hắn đứng dậy nhìn về phía họ, mấy thị vệ quỳ xuống: “Chúng thần đến muộn, xin điện hạ tha tội.”
“Đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Hoàng tử điện hạ!” Nói xong họ liền đứng dậy.
Hắn tiếp lời: “Quay về thôi.”
Đi được mấy bước, hắn bỗng quay người lại vươn tay ra, nhìn về phía ta. Ngay cả bản thân ta cũng giật mình sửng sốt, trước ánh mắt ngước lên rồi lại cụp xuống của đám thị vệ kia, ta bước tới nắm chặt tay hắn.
Ta biết hành động này mang hàm ý gì.
Trở về phủ, Cửu Hoàng tử trước hết phải thay y phục, đi chẩn mạch. Ta thì trở về phòng, thay một bộ quần áo khác, ngắm nhìn dung nhan của mình qua gương đồng.
Ta chẳng xinh đẹp đến mức khiến hắn động lòng, ta buộc phải xác định rõ ràng, tình cảm hắn dành cho mình chỉ là ơn nghĩa cứu mạng mà thôi.
Tuy hiện tại hắn đối xử với ta rất tốt, nhưng khó tránh sau này hắn sẽ quên tất cả. Hơn nữa nếu hắn coi việc chịu trách nhiệm với ta như báo đáp, ta cũng đành chịu bó tay. Càng ở gần bên hắn, càng thân cận với hắn, càng không thể đi nhầm dù chỉ một bước.
Bởi vì con người ta luôn cần sự mới mẻ, họ dễ dàng bị những ganh ghét đố kỵ trước mắt che lấp những ký ức tốt đẹp xưa kia. Ta không thể khiến hắn nhớ đến ta cả đời chỉ nhờ vào mỗi ơn cứu mạng lần này.
Nhưng bây giờ, ta không thể có bất cứ biểu hiện nào, ta phải chờ người khác tỏ ý trước.
Ngày hôm sau, ŧıểυ thư gọi ta qua chỗ nàng.
Ta và Cửu Hoàng tử từ bị bao nhiêu người nhìn thấy, tin đồn kiểu gì cũng lan truyền ra ngoài.
Ta biết lúc này Cửu Hoàng tử vừa rời khỏi phủ lên triều.
Chắc hẳn ŧıểυ thư sẽ rất bất an. Ta vừa đi đến cửa, liền bắt gặp ŧıểυ Lệ đang đứng cạnh ŧıểυ thư thì thầm gì đó, trông thấy ta nàng ấy lập tức im bặt, trên gương mặt phảng phất niềm vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Nàng ta là nô tì Mộ phủ phái đến hầu hạ ŧıểυ thư, ở đây, từ khi ta gặp lại ŧıểυ thư rồi chăm sóc nàng, địa vị của nàng ta bị hạ thấp nhanh chóng.
Ta cúi mình hành lễ: “ŧıểυ thư.”
“Tiện nhân! Lẽ nào ngươi không hiểu phép tắc sao? Bây giờ ŧıểυ thư được gả cho Cửu Hoàng tử, người trước mặt đây là Cửu Hoàng phi, ngươi phải gọi là phu nhân.” Đúng là cáo mượn oai hùm, nhưng ta đây chẳng còn biết sợ là gì.
“Bất luận thế nào đi chăng nữa, ŧıểυ thư mãi mãi là ŧıểυ thư trong lòng ŧıểυ Ngân.”
Ánh mắt ŧıểυ thư chợt lóe tia bất định. Nàng đang do dự.
Nàng yêu Cửu Hoàng tử say đắm, Cửu Hoàng tử lại “bị ả đàn bà khác dụ dỗ” sau khi thành thân với nàng được hơn hai tháng.
Ta đoán chắc ban nãy họ đã thì thầm như vậy.
Sự đố kỵ giữa nữ nhân với nhau vốn là bản tính, người xinh đẹp giỏi giang hơn họ, họ sẽ ganh ghét; người xấu xí thấp kém hơn họ, họ sẽ khinh thường; người xấu xí thấp kém hơn họ nhưng có được thứ mà họ muốn, họ sẽ thấy không cam tâm và mang lòng căm hận.
Kỹ viện đã dạy cho ta bài học đắt giá như thế đó.
ŧıểυ thư cũng là nữ nhân, nàng chẳng thể nào tránh khỏi bàn tính này.
Vấn đề không nằm ở nam nhân, một nam nhân ưu tú như hắn đương nhiên sẽ không vừa mắt một ŧıểυ nha đầu như ta, chỉ là do ta nhân thời cơ “quyến rũ” hắn mà thôi.
Bởi vậy chỉ cần đuổi ta đi là xong.
ŧıểυ thư im lặng.
Ta thừa biết nàng đang nghĩ vậy, trên thế gian này không có ai hiểu nàng hơn ta.
Nhưng người mở miệng lại là ŧıểυ Lệ, “ŧıểυ Ngân, sau này chỗ phu nhân không cần ngươi hầu hạ nữa, ngươi quay về nhà bếp làm việc đi.”
Ta quỳ xuống: “ŧıểυ thư, người không cần ŧıểυ Ngân nữa sao?”
ŧıểυ thư quay mặt đi nhìn gương đồng, nàng vẫn im lặng.
Lắm mồm lắm miệng, nhỏ mặt nhỏ mày thay chủ nhân mắng nhiếc luôn là bổn phận của lũ nô tài, “To gan! Ngươi dám không vâng lời phu nhân hả? Ngươi tưởng ở cùng điện hạ một đêm là có thể bay cao hóa thành phượng hoàng hả? Ta nói cho ngươi, cái ngữ nhà ngươi xách dép cho phu nhân còn không xứng!”
ŧıểυ thư ngăn nàng ta, cau mày lên tiếng: “ŧıểυ Lệ, đừng nói nữa.”
ŧıểυ Lệ gật đầu: “Vâng.”
Nàng quay sang nhìn ta: “ŧıểυ Ngân, ta biết ngươi hết sức trung thành, lần này điện hạ bình an trở về cũng nhờ có công sức của ngươi. Ta tự biết phải ban thưởng cho ngươi thế nào, có điều ở đây chỉ cần có ŧıểυ Lệ hầu hạ ta là đủ rồi, ngươi quay về nhà bếp làm việc, sau này ta sẽ ban cho ngươi một hôn sự tử tế.”
Ta sớm đoán được ŧıểυ thư sẽ làm vậy, nhưng nghe xong câu này ta vẫn thấy xót xa trong lòng.
Phải, ta là phận nô tài, song trước này ta chưa từng muốn hại ŧıểυ thư.
Ta quỳ xuống cúi rạp đầu, ŧıểυ thư nhìn ta như đã mất kiên nhẫn, nàng đứng dậy đi về phía giường.
ŧıểυ Lệ lạnh lùng: “Đồ nô tài khốn kiếp, còn không mau lui xuống!”
Ta lại một lần nữa chuyển từ gian phòng lớnđánh cho tì nữ hầu cận nằm sát cạnh phòng ŧıểυ thư sang gian phòng nhỏ có bốn người kia. Lệ quản gia đã tới, ban thưởng cho ta năm mươi lượng bạc. Ta không còn là ŧıểυ Ngân của ngày trước, năm mươi lượng bạc ít ỏi chẳng thể khiến ta trở thành kẻ ngây ngô vui vẻ cả ngày trời chỉ vì nghĩ có thể dùng số tiền này mua thứ gì tốt đẹp cho cha mẹ, tỷ tỷ và A Bảo…
Tiền bạc là vật ngoài thân, đến bản thân cũng chẳng phải của mình.
Buổi chiều, thím Hà xào rau của nhà bếp đột nhiên thì thầm bên tai ta: “Đường chủ muốn gặp ngươi.”
Nửa đêm, ta đi ra khỏi phòng. Dương Lâm đứng trên mái hiên đợi ta. Hắn phi thân xuống, ôm chặt ta rồi nhảy vọt lên mái hiên.
Ta nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn: “Huynh không hỏi ta khi đó tại sao lại ngăn huynh ư?”
Hắn không trả lời.
Xem ra là giận ta thật rồi.
Đến Lâm An Đường, bầu không khí như đang hội thẩm vậy. Hà An ngồi cao cao phía trên, rất nhiều người ta chưa gặp vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế đặt xung quanh, may mà Dương Lâm ở phía sau ta nên ta không cảm thấy quá sợ hãi.
“Bái kiến Đường chủ.”
Hà An nhìn ta nói: “Bạch Ngân ngươi biết tội chưa? Vì ngươi nên hành động lần này đã đổ bể.”
Ta không đáp lời.
Dương Lâm bèn giải thích hộ ta: “Có lẽ nàng ấy không biết kế hoạch lần này do chúng ta sắp đặt.” Ngữ khí không rắn rỏi giống ngày thường, Dương Lâm đang nói dối vì ta.
“Vậy nàng ta còn dám anh dũng cứu ‘chủ’?” Ngữ khí của Hà An rõ ràng có phần bực tức.
Ta nói: “Xin mạn phép hỏi Đường chủ, ngài phái ta đến bên cạnh Cửu Vương gia là vì cái gì?”
“Đương nhiên là vì muốn ngươi thăm dò tin tức.”
“Ta lẫn trong đám kẻ hầu người hạ, tin tức ta có được thì kẻ khác cũng có được, vậy thì có ích gì, chỉ người thân cận mới lấy được tin tức có ích và đáng tin cậy, phải chứ?”
Hà An liếc nhìn ta.
Ta lại nói: “Ta không biết mục đích Đường chủ giết Cửu Hoàng tử là gì, nhưng ta biết nhiệm vụ của ta chính là thăm dò tin tức cho Tùy An Đường, bởi vậy ta nhất định phải giành được sự tín nhiệm của hắn. Nếu vì thế mà làm hỏng đại sự của Đường chủ, ta cam tâm chịu phạt.”
Ta quỳ xuống.
Hà An hào hứng nói: “Xem ra ngươi thật lòng muốn góp sức cho Tùy An Đường chúng ta?”
“Đường chủ và các huynh đệ đã cứu mạng Bạch Ngân, Bạch Ngân luôn khắc ghi điều này, có thể tận lực vì Tùy An Đường, Bạch Ngân có chết cũng cam lòng.”
“Khá lắm!” Hà An vỗ tay, “Xem ra chúng ta đã có thêm một trợ thủ hết mực trung thành. Nếu ngươi đã cứu Cửu Hoàng tử, có lẽ hắn nhất định tín nhiệm ngươi, ngươi cứ ở lại bên cạnh hắn.”
“Tạ ơn Đường chủ.”
Buổi đêm, Dương Lâm đưa ta về phủ. Hắn vẫn không nói một lời.
Ta và hắn đứng trên mái hiên, ta không thích kiểu mỗi người ôm một nỗi lòng thế này, liền mở lời: “Huynh có thắc mắc gì cứ việc hỏi ta.”
Mãi lâu sau…
“Ta cảm thấy ngươi không phải ŧıểυ Ngân của ngày trước.” Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy phức tạp.
“Ta thay đổi chỗ nào?”
Hắn im lặng, nhưng ánh mắt kia làm ta không thể nào né tránh. Thực ra hắn cũng biết, khi đó ta đã sớm nhận ra hắn.
Ta cúi đầu nói: “Xin lỗi. Lúc ấy ta đã nhận ra huynh. Ta quen biết Cửu Hoàng tử từ ngày trước, ngày đó ta vẫn còn là a hoàn của Mộ gia, cùng ŧıểυ thư cứu Cửu Hoàng tử một lần. Bây giờ Cửu Hoàng tử trở thành phu quân của ŧıểυ thư, họ mới thành thân được mấy tháng, ta không muốn ŧıểυ thư phải ở góa.”
Dương Lâm chẳng nói năng gì.
Ta đã không còn cảm thấy lo sợ hay bất an đối với việc nói dối, chuyện gì có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba.
Thói quen nói dối dần trở thành sức mạnh, trở thành một phần của bản thân ta.
Ta không phải cố ý muốn lừa hắn, chỉ là ta không muốn mất đi hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt hắn. Nội tâm ta đã bị vấy bẩn, nhưng ta không muốn người khác cũng nghĩ như vậy.
Dẫu sao hắn luôn đối xử với ta rất tốt.
Hắn thở dài, “Đêm khuya rồi, quay về thôi.”
Ta biết hắn đã tin tưởng mình, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta nhảy xuống sân, trở về phòng, nhìn Dương Lâm phi thân qua khe cửa, sau đó chuồn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Giữa sân này có một cái giếng nước, bây giờ là tiết trời tháng Ba, gió lạnh rít từng cơn, bàn tay tiếp xúc với nước lạnh mà cứ như chạm vào con dao có thể gây thương tích cho người khác.
Ta kéo một thùng nước, giội ào lên cơ thể mình, ôm chặt hai cánh tay đứng giữa gió lạnh.
Ta dùng chút lý trí còn sót lại nói với bản thân, muốn có được thứ này thì trước tiên phải đem thứ khác đi đánh đổi.
Lạnh quá, khó chịu quá.
Mũi ta như thể đã hoàn toàn tắc nghẽn, đầu quay mòng mòng. Trông thấy trời sắp sáng, ta mới quay về phòng, thay bộ y phục khác để ngủ. Sau khi người khác tỉnh giấc, ta cũng cùng dậy với họ.
Ăn sáng xong, ta ngồi cạnh miệng giếng giặt quần áo. Mười đầu ngón tay sắp đông cứng hết rồi, chúng sưng tấy dường như không phải là tay của ta nữa. Cảm giác cơ thể này giống hệt khối băng đang tỏa ra hơi lạnh, cả người run lẩy bẩy. Ta gắng sức mở mắt, gắng sức vò quần áo không cho mình gục ngã.
Gần đấy có người đang gọi ta, gọi được hai tiếng ta mới loáng thoáng nghe thấy.
“ŧıểυ Ngân, ŧıểυ Ngân.”
“… Chuyện gì vậy?”
“Sao mặt ngươi trắng bệch thế? Ngươi ốm à?”
Ta sụt sịt, hỏi: “Ta không sao, có gì không?”
“Điện hạ bảo ngươi qua chỗ người.”
Ta biết hắn sẽ gọi ta tới. ŧıểυ thư nóng vội quá rồi, sau khi nàng ấy nói chuyện điều ta trở về nhà bếp với Cửu Hoàng tử lại lập tức muốn ban hôn sự cho ta, có lẽ nàng muốn bù đắp cho ta, nhưng hiện thực trái ngược hẳn với dự định của nàng.
Cửu Hoàng tử ngồi cạnh chiếc bàn phía Tây, ŧıểυ thư ngồi cạnh chiếc bàn giữa phòng, rõ ràng đây không phải là hình ảnh “phu thê hòa hợp” như trong lời đồn nữa.
Ta hành lễ: “Điện hạ, phu nhân.”
Cơ thể run rẩy nghiêng ngả, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
“Ngươi sao vậy?” ŧıểυ thư đột nhiên hỏi, ngữ khí có phần lo lắng.
Ta mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.
ŧıểυ thư quay trở về việc chính: “Hôm qua Lệ quản gia đã ban thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc, nhưng số ít ỏi đó không thể nào báo đáp ơn cứu mạng điện hạ của ngươi. Thế này đi, ở đây có tập danh sách, toàn là quan viên lớn nhỏ từ lục phẩm trở xuống của Hòa Thành, ngươi chọn lấy một người trong số đó, ngươi muốn gả cho ai thì cứ nói với ta. Ngươi và ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta coi ngươi như muội muội, nhất định sẽ lo liệu đồ cưới đầy đủ cho ngươi.”
ŧıểυ thư học được cách nói năng đầy khí chất thế này từ bao giờ vậy, chỉ đáng tiếc ý tứ chẳng ra đầu ra đuôi.
Tuy là lời chân thành, nhưng chẳng có vẻ gì là khoan dung độ lượng, thật lòng đối tốt với ta. Trái lại nàng ấy còn đặt bản thân lên một vị trí cao chót vót, mặc kệ Cửu Hoàng tử ở cạnh.
Ta quỳ xuống: “ŧıểυ Ngân không muốn lấy chồng, ŧıểυ Ngân chỉ muốn hầu hạ ŧıểυ thư cả đời.”
Gương mặt ŧıểυ thư hơi cau lại, rồi lập tức mềm giọng đỡ ta dậy: “ŧıểυ Ngân, gái lớn phải… ” Bỗng nàng hoảng hốt, “Sao ngươi nóng như vậy, ngươi sốt à?”
Lúc này Cửu Hoàng tử cũng đi đến, “Sao thế?” Hắn sờ lên trán ta, đầu lông mày nhíu lại.
Hắn liền bế ta xông ra ngoài.
Ta mơ màng tỉnh dậy, nghe đại phu nói với Cửu Hoàng tử: “Có lẽ Bạch Ngân cô nương bị nhiễm lạnh quá lâu, lại không được điều trị kịp thời nên khí lạnh thâm nhập vào phổi. Song không có gì nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn. Đợi lão phu kê đơn thuốc đã.”
Ta mở mắt, đập vào mắt ta là ŧıểυ thư đang đứng bên giường với ánh mắt chất đầy nghi vấn.
Cửu Hoàng tử ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lên trán ta, nói: “Nàng thấy đỡ hơn chưa?”
“Nô tì… ” Cơ thể vẫn khó chịu, ta ho khù khụ mấy tiếng.
“Đừng cử động, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Ta quan sát xung quanh, Cửu Hoàng tử ngồi cạnh giường ta, ŧıểυ thư đứng sau Cửu Hoàng tử, bên cạnh là ŧıểυ Lệ. Ngoài cửa là Chu ma ma và Lệ quản gia phụ trách đám a hoàn đang khom mình đứng đó.
Đông đúc náo nhiệt như vậy, xem ra hôm nay danh tiếng của ta sẽ mau chóng truyền đi khắp phủ.
Ta đờ đẫn kéo kéo tay áo của Cửu Hoàng tử, tỏ vẻ bất an.
Cửu Hoàng tử quay lại nói với người bên cạnh, “Các ngươi lui ra cả đi.”
ŧıểυ thư bặm môi, khom mình cáo lui.
“Hoàng tử điện hạ, nô tì chỉ là một a hoàn, người bế nô tì xông ra như vậy… ” Trước mặt hắn ta không cần phải vòng vo, ta mà làm như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy ta đang diễn kịch.
“Nàng đừng sợ, bản vương sẽ nạp nàng làm thiếp.”
Ta không trả lời, mặc dù đã gần kề với mục tiêu của mình nhưng ta vẫn bất an. Đây hẳn là diễm phúc cả đời của ta, vả lại ta chỉ cần đồng ý, cũng có nghĩa là ta hoàn toàn đoạn tuyệt với ŧıểυ thư.
Ta do dự một lát. Hắn nắm tay ta nói: “Nàng đang lo lắng về Âm Nhi ư?”
Thật ra trước chính phi là ŧıểυ thư bước vào phủ này, thì trong phủ đã có sẵn hai vị trắc phi và hai thị thiếp rồi.
Nhưng dĩ nhiên họ không dám tranh giành với ŧıểυ thư. Còn ta lớn lên cùng ŧıểυ thư từ nhỏ, nàng ấy lại phải chứng kiến ta từng bước từng bước tiến về phía giường phu quân nàng, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể chấp nhận điều này. Huống hồ ŧıểυ thư vốn mang tính khí cao ngạo như thế.
Ta gật đầu, “Từ sau lần cứu điện hạ tử trong gió tuyết kia, ŧıểυ thư lúc nào cũng hướng về người. Bây giờ ŧıểυ thư và người thành thân chưa được một tháng mà ngươi đã nạp nô tì làm thiếp, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người, ŧıểυ thư cũng… bị mất thể diện.” Ta ngập ngừng nói: “ŧıểυ Ngân không dám mơ trèo cao, có thể ở bên cạnh điện hạ và ŧıểυ thư là nô tì mãn nguyện lắm rồi.”
Điện hạ nhìn vào mắt ta: “Nàng nghĩ vậy thật sao?”
Ta quan sát hoa văn thêu rồng bay phượng múa trước ngực hắn, nói: “Kỳ thực ŧıểυ Ngân hoàn toàn không muốn làm thị thiếp của điện hạ, nếu ŧıểυ Ngân làm như vậy, điện hạ sẽ cho rằng ŧıểυ Ngân chỉ là một nữ nhân hết sức bình thường, ŧıểυ Ngân chỉ muốn ở bên điện hạ, chăm sóc điện hạ.”
Đây chính là sách lược “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.
Sau khi nằm tĩnh dưỡng bốn ngày, bệnh tình của ta đã khá hơn nhiều. Điện hạ điều ta từ phòng bếp sang thư phòng, hầu hạ bên cạnh hắn. Đồng thời mấy ngày nay điện hạ đều ở thư phòng, chẳng hề tới phòng ŧıểυ thư.
Tất cả bỗng dưng đối xử với ta tốt hẳn lên.
Hôm ấy ŧıểυ thư bưng một bát canh tổ yến đến thư phòng của điện hạ, nói: “Điện hạ, trời lạnh rồi, chàng uống chút canh cho ấm người.”
Giọng ŧıểυ thư trong mọi hoàn cảnh đều nghe dịu dàng vô cùng, gương mặt tươi cười lại càng khiến nàng càng thêm xinh đẹp thùy mị, đây là thứ trời phú cho nàng, bất cứ người đàn ông nào trông thấy đều động lòng đôi ba phần.
Nhưng điện hạ là người duy nhất ta thấy chưa từng mê muội nhan sắc của ŧıểυ thư.
Ta đón lấy bát canh trên khay của ŧıểυ Lệ, đưa cho điện hạ.
Điện hạ chợt liếc nhìn bàn tay ta.
ŧıểυ thư đứng yên bất động, cho đến khi điện hạ ngẩng đầu lên mới nói: “Điện hạ, hay là chàng về phòng xử lý chuyện chính sự được không, ở thư phòng này lạnh quá.”
Điện hạ hờ hững đáp: “Không cần đâu.”
“Điện hạ… ”
“Lui xuống đi.”
Thật ra dạo này điện hạ không hề lạnh nhạt với ŧıểυ thư, chỉ bởi gần đây hắn thật sự rất bận, tấu chương được dâng lên dồn dập và mong muốn cầu kiến của vô số quan viên lớn nhỏ khiến hắn bận tối mắt tối mũi. Ta có thể đoán được sơ sơ chắc trong cung đã xảy ra chuyện, giang sơn này sẽ đổi chủ sớm thôi.
Xưa nay tính cách ŧıểυ thư luôn phóng khoáng thẳng thắn, lão gia và thiếu gia cưng chiều nàng hết mực, từ bao giờ nàng phải khúm núm hạ mình như vậy? Đúng là xuất giá tòng phu, phu quân còn cao hơn trời một bậc.
ŧıểυ thư đành cắn môi lui xuống.
“ŧıểυ Ngân, tay nàng bị xước rồi, ngày mai tới chỗ Lý đại phu bảo ông ấy bôi thuốc cho nàng.” Điện hạ chẳng hề rời mắt khỏi tấu chương, chỉ là thuận miệng nghĩ đến liền nói mà thôi.
Nhưng ŧıểυ thư vừa đi đến cửa chợt dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn ta.
Còn ta cúi rạp đầu, mắt nhòm mũi, mũi nhòm ngực.
Điện hạ mấy ngày nay đều ở trong cung. Ta bận rộn dọn dẹp thư phòng cho điện hạ, đột nhiên ŧıểυ Lệ dẫn theo một đám gia đinh tiến vào, chống nạnh nói: “Mau lên, đuổi ả tiện nhân này ra ngoài cho ta!”
Ta quay lại: “Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ấy hả? Hừ, cái thứ đê tiện như ngươi lại dám mơ mộng hão huyền quyến rũ Cửu Hoàng tử, cũng không chịu xem bản thân hèn kém ra sao? Nay ta phụng mệnh phu nhân trục xuất ngươi ra khỏi phủ, ngươi muốn làm thiếp ư, mơ đi!”
Mấy tên gia đinh lôi xềnh xệch ta ra ngoài, vừa đến cổng, túi đồ của ta đập thẳng vào mặt,đồ đạc văng tứ tung trên nền đất.
Có một thứ cũng rơi ra theo, đó là một miếng ngọc Phật hồi xưa Bảo Nhi mang trên người, ta nhặt về từ thi thể nó rồi mang bên người suốt. Ta vừa định đi tới nhặt lên, ŧıểυ Lệ bỗng đi tới vài bước, giẫm chân xuống mảnh ngọc ngăn cản.
Ta quay đầu nhìn nàng ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mau nhặt đồ của ngươi rồi cút đi!” Nàng ta hoàn toàn không ý thức được mình đang giẫm lên một món đồ. Lúc này, ta chỉ muốn giết chết nàng ta ngay lập tức.
Đám đông gia đinh và a hoàn trong phủ tụ tập xung quanh, trông nàng ta ngạo nghễ hết sức, như thể địa vị của mình cao hơn hẳn họ.
“Thấy chưa, đây chính là kết cục của kẻ dám đắc tội với phu nhân.”
Càng đông người càng hay, ta phải cho mọi người nhìn rõ xem ta đã bị trục xuất khỏi phủ ra làm sao.
Ta chậm rãi thu dọn từng món đồ, cho đến chỗ cạnh chân của ŧıểυ Lệ, “Nhấc chân lên.”