“Minh thiếu tá, hoan nghênh các anh đến với trại quân sự ở biên giới tinh. Tôi là đoàn trưởng, họ Lý.”
“Lý đoàn trưởng, anh khỏe.” Minh Uyên đưa tay ra, mỉm cười với nam tử có khuôn mặt đôn hậu trước mặt, người đó cũng đưa tay ra bắt lại.
Lý đoàn trưởng gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sau lưng hắn, trong mắt có hơi nghi hoặc, “Nghe nói Sở Phong trung tá cũng có tham gia vào kế hoạch Hồng Mang, nhưng hình như tôi không nhìn thấy anh ta ở đâu cả…”
“Sở trung tá là thuộc đội trưởng của đội hàng không, cho nên không có cách nào tự mình tham gia vào chỉ huy mặt đất được.” Ngữ khí Minh Uyên bình tĩnh, hắn dừng lại nhìn vào màn hình lớn trong phòng chỉ huy, cất cao giọng nói, “Nhóm đầu tiên thử lái chiếm hạm Liệt Diễm sau 15 phút nữa sẽ tới bãi đổ, Sở trung tá cũng lái chiếm hạm tới đó, vì tiết kiệm thời gian, sau khi làm xong tiếp tế thì lập tức xuất phát, không dừng lại làm việc vô ích. Đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp thông qua máy truyền tin liên lạc vũ trụ mà gặp Sở trung tá.”
“Thì ra là như vậy.” Lý đoàn trưởng không nghĩ tới là bản thân Sở Phong lại đích thân ra trận, vì chuyến đi lần này hệ số nguy hiểm cũng không thấp chút nào. Biên giới tinh tuy rằng đang tạm thời do quân đội đế quốc chiếm lĩnh, nhưng quân đội liên bang cũng vẫn luôn chiến giữa một khu vực bên cạnh là Bối Pháp Tinh, nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, thậm chí thỉnh thoảng còn phía mấy loại máy bay không người lái đi quấy rầy họ một chút. Y thực sự không hiểu vì sao bọn họ lại lựa chọn đi tới nơi này thử chiếm hạm nữa.
“Minh thiếu tá, anh cũng biết, gần đây thế cuộc ở biên giới tinh không ổn định chút nào, vạn nhất quân đội liên bang nhân cơ hội này mà đánh lén, hoặc là xảy ra chuyện gì đó, ảnh hưởng tới kế hoạch Hồng Mang, tình huống sẽ trở nên rất phức tạp đó.”
“Lý đoàn trưởng cứ việc yên tâm.” Minh Uyên khẽ mỉm cười, một bộ dáng đã tính trước mọi việc, “Chúng tôi còn ước gì quân đội liên bang qua đây đánh lén, sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị kiểu pháo mới của Liệt Diễm.”
Lý đoàn trưởng nhìn biểu tình vân đạm phong khinh của hắn, trong lòng hơi xác định. Hai người sau khi nói chuyện vài câu, thì đội thử lái chiến hạm Liệt Diễm cũng đã tới bãi đổ. Lúc này không nói nhảm nữa, hai người tới phòng chỉ huy ngồi xuống.
“Sở trung tá, sau khi nhận được tiếp tế các anh sẽ bay lên không, có thể sẽ gặp phải quân đội loại nhỏ của liên bang, hi vọng các anh sẽ nhanh chóng kết thúc chiến đấu, cầu chúc tất cả đều sẽ thuận lợi.”
Mặt Sở Phong trên màn hình là ẩn sau chiếc mũ sắt trong suốt, kính bảo vệ mắt màu đen che đi đôi mắt, đường nét từ cổ tới cằm đầy mạnh mẽ mà kiên nghị. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn hình ảnh ảo của anh, nhưng lần này Minh Uyên có cảm giác không giống trước đây. Hắn nhìn mặt của Sở Phong, càng có loại cảm giác hoảng hốt không thôi.
“Không thành vấn đề, sau khi về nhớ mời tôi ăn một bữa tiệc lớn đấy.” Sở Phong cong lên khóe miệng, ở trên màn hình giơ ngón tay cái về phía hắn.
Người trong phòng chỉ huy đều nở nụ cười. Trong đó có không ít người biết quan hệ của Minh Uyên cùng Sở Phong, dồn dập nhìn Minh Uyên với ánh mắt tán dương và ước ao.
Nhưng mà Minh Uyên cũng không để ý tới tầm mắt của người khác, hắn chỉ ngạc nhiên mà nhìn khóe miệng nở nụ cười của Sở Phong, hắn phát hiện, nhịp tim đập của mình hình như có chút không được tự nhiên…
**
Lúc này, trong căn cứ không quân của An Nhĩ Pháp Tinh.
“Tôi yêu cầu kết thúc nhiệm vụ sớm, trở lại tổng bộ, xin cấp trên hãy phê chuẩn.” Lâm Đông ngồi ở trên giường, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn vách tường trống không trước mặt, nơi đó chẳng hiểu từ lúc nào đã hiện lên một bóng mờ màu xanh lam nhàn nhạt.
“Liệt Ưng, nhiệm vụ này cậu đã hoàn thành rất xuất sắc. Thật ra một tháng trước cậu có thể trở về rồi, sao lúc đó lại chủ động yêu cầu kèo dài thời gian của nhiệm vụ. Thế nào, lộ ra sơ hở rồi sao?”
Lâm Đông lắc lắc đầu, cười khẩy, “Không phải, là tôi thấy không cần thiết phải đợi tiếp nữa, nên tôi muốn nhanh trở về tổng bộ một chút.”
“Có thể, có thể.” Bóng người kia trầm ngâm một chút, “Nhưng mà trước khi đi, cậu cần phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng.”
“Nhiệm vụ gì?” Lâm Đông nhíu mày.
“Giết chết tổ trưởng nghiên cứu khoa học của kế hoạch Hồng Mang, bác sĩ Cao.”
“Mấy người không phải đã lấy được tài liệu quan trọng rồi sao, sao còn muốn giết bác sĩ?” Lâm Đông không hiểu đồng thời có chút oán giận, trước khi đi tổng bộ còn muốn cậu làm chuyện này, rõ ràng là không muốn cậu an toàn trốn thoát khỏi nơi này mà.
“Bác sĩ Cao quá thông minh, năm nay có thể làm ra một Liệt Diễm, sang năm không biết còn có thể làm ra cái gì nữa. Giết ông ta, tương đương với việc giúp liên bang loại trừ một đại họa trong đầu.”
“Được.” Lâm Đông đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc, “Đêm nay tôi sẽ động thủ, mấy người cũng nên nhanh chóng sắp xếp người tiếp ứng cho tôi đi.”
“Đã sớm sắp xếp người xong hết rồi, bất cứ lúc nào cũng đang đợi lệnh.” Bóng người kia nhẹ nhàng nở nụ cười.
**
“Gọi A2! Gọi A2!”
“A2 thu được! Trưởng quan, có lệnh?”
Sở Phong lái chiến hạm, không khỏi bổ nhào tới một cái, bỏ rơi truy binh ở phía sau, đồng thời dứt khoát thủ tiêu hai chiếc chiến hạm liên bang trước mặt, “Giúp tôi yểm trợ cánh quân bên trái.”
“Vâng, trưởng quan!” Bên trái ở phía sau rất nhanh đã bổ sung thêm một chiếc chiến hạm màu trắng. Hai chiến hạm vũ trụ hình giọt nước vẫn rất thành thạo mà bay xuyên qua không trung, phối hợp tài tình, rất nhanh đã bay tới phía sau hai chiếc máy bay của kẻ địch mà tấn công.
Cảm giác lái chiến hạm đánh máy bay địch này thực sự rất sảng khoái a, giống như chơi game online tinh tế vậy! Sở Phong ở trong lòng nhiệt huyết sôi trào, liếc mắt nhìn màn hình, điểm xanh ở phía trên còn lại không nhiều lắm, xem ra nhiều nhất là 15 phút nữa, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về điểm xuất phát được rồi!
“Các ŧıểυ đội báo cáo tình huống bị hư hại!” Sở Phong kéo cần điều khiển, tốc độ chợt chậm lại, chờ máy bay yểm trợ phía sau đuổi theo.
“A2 tốt, báo cáo xong!”
“A3 tốt, báo cáo xong!”
“A4…”
Sở Phong nhìn điểm xanh cuối cùng trên màn hình biến mất hết, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nở nụ cười đắc ý, “Các ŧıểυ đội nghe lệnh, hiện lại khởi hành trở về — —“ Lời anh nói đột nhiên ngừng lại, bởi vì trên màn hình sáng lên 3 điểm xanh rất nhỏ, giống như là từ hư không vũ trụ mà xuất hiện vậy.
“Là Bạch Ưng đời mới nhất!”
Các chuyên gia ở phòng chỉ huy chiến hạm dựa vào hình ảnh tư liệu được truyền tới mà tiến hành phân tích, rất nhanh đã đưa tới một kết luận làm người ta phải trố mắt ngoác mồm.
“Bạch Ưng của liên bang không phải luôn ở trong chỗ nghiên cứu sao, làm sao lại xuất hiện ở đây được… Hơn nữa trước đó luôn ở trạng thái ẩn hình, như hình là ẩn núp rất lâu rồi…” Lý đoàn trưởng nhìn hình ảnh Bạch Ưng mơ hồ trên màn hình, không dám tin mà tự mình lẩm bẩm.
“Là Bạch Ưng cũng không cần khẩn trương như vậy, tính chất phòng ngự cùng với công kích của Liệt Diễm đều vượt trội hơn bọn họ, dù có đấu chính diện, thì phần thắng của chúng ta cũng chiếm nhiều hơn.” Minh Uyên chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, ngữ khí của hắn vẫm vững vàng như trước, chỉ là hai bàn tay chống trên bàn đã nắm chặt lại.
Con mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng hai phe giao chiến trên màn hình, Sở Phong lái chiến hạm cũng không có lo sợ gì, rất nhanh đã tập trung chiến đấu, một trong đó là đối chiến chính diện với một chiếc Bạch Ưng. Tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, thực lực hai phe tương đương, không lâu sau đã tiến vào trạng thái gay cấn tột độ. Chỉ là không hiểu sao Minh Uyên có cảm giác rất kỳ quái. Pháo đặc chế của Liệt Diễm bắn rất nhiều lần vào Bạch Ưng nhưng lại không trúng một lần nào, chiến hạm của quân địch ngoài trừ hơi run lên một cái, thì không có bất kỳ phản ứng khi hư hại nào. Cứ như là hoàn toàn miễn dịch với vũ khí của Liệt Diễm vậy.
Thật là quỷ dị, mấy chiếc Bạch Ưng thật giống như là đặc biệt nhằm vào ưu thế của Liệt Diễm mà tiến hành cải tiến lại, còn đặc biệt nhằm vào lúc kiểm tra này nữa chứ. Nhưng liên bang làm sao có thể biết được bí mật trọng yếu là Liệt Diễm được… Không biết nhớ tới điều gì, đôi mắt Minh Uyên đột nhiên trợn to, hắn dường như là nhào tới đài chỉ huy, ấn vào máy truyền tin.
“Sở Phong, hãy nghe tôi nói! Không được ham chiến! Lập tức lui về!”
Móa nó, ba chiếc chiến hạm của địch đang đuổi theo sau lưng ông đây thì làm sao mà chạy được hả! Sở Phong cũng không muốn rút lui, nhưng đáng tiếc là tình thế hiện giờ thực sự không mấy lạc quan, cho dù kỹ thuật lái của anh có cao siêu đến đâu, khi đối mặt với việc bị ba chiến hạm của kẻ địch vây quanh, ứng phó vẫn là quá sức.
“A2, A3, yểm trợ! Yểm trợ!”
Thoát được một pháo nguy hiểm của một chiếc Bạch Ưng, Sở Phong điều khiển chiến hạm, đang muốn rút lui, ánh mắt liền nhìn điểm xanh bên phải phía sau đang ngày càng tới gần, anh chỉnh phòng ngự sang cấp bậc cao nhất, chiến hạm ở trong không trung chuyển sang trạng thái ẩn hình. Thừa dịp chiếc chiến hạm của kẻ địch kia vội vàng tìm kiếm vị trí của anh, yểm trợ phía trước cũng vừa lúc đuổi tới, phá tan vòng vây chắc cũng không có vấn đề gì…
Sở Phong nghĩ thật đẹp, nhưng hiện thực lại là, lúc anh vừa xẹt qua một khối thiên thạch cực lớn trong vũ trụ, chiến hạm đột nhiên rung động kịch liệt, cảnh báo màu đỏ đột nhiên vang lên.
“Khoang nhiên liệu đã bị pháo bắn trúng! Cảnh báo cấp một!”