Nhiệm vụ cái gì thế này ! Sở Phong nhìn màn hình điện tử hiện lên 20 trang tài liệu, phía trên là tư liệu của tất cả các binh lính bộ đội tác chiến của quân bộ, binh lính của quân đoàn Tường Vi tất nhiên cũng được bao gồm trong đó. Nghĩ tới bản thân trong vòng một tháng phải lấy ra 50 tên tinh anh có độ phù hợp cao với Liệt Diễm, đầu Sở Phong đều muốn lớn thêm rồi.
Cốc cốc. Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Sở Phong cau mày, mất tập trung nói, “Tiến vào.”
“Báo cáo trưởng quan, thượng úy Thành Tường đến báo danh !” Đi vào là một thanh niên cao cao gầy teo, khuôn mặt cậu ta hơi đen, mắt một mí, ngũ quan không xuất chúng, lại giống với người hay chịu khổ.
Sở Phong nhìn lướt qua nhắc nhở dưới góc phải màn hình, ý thức được đây chính là phó quan của mình. Anh đứng lên, trên mặt tươi cười, “Cậu đến rất đúng lúc, tôi vừa mới tới phân khu C3, bên này tôi còn chưa hiểu rõ lắm. Cậu nơi này cũng coi như là lính già, không ngại giới thiệu cho tôi một chút tình huống ở nơi này chứ ?”
Thái độ trưởng quan rất ôn hòa, xem ra cấp trên nhảy dù này cũng không phải là người hỏng bét như những gì mà người ta đã đoán trước đó. Thành Tường không tự chủ được mà ưỡn ngực, cất giọng nói, “Báo cáo trưởng quan, vinh hạnh cực kỳ. Nhưng mà sau 10 phút nữa, ngài có một hội nghị khẩn cấp cần tham gia. Cho nên tôi chỉ có thể nói một chút tình huống cơ bản ở nơi này.”
*nhảy dù: kiểu như ‘từ trên trời rơi xuống’, tự nhiên vào là có chức vụ ngay. (cám ơn cô @vantich đã trợ giúp ♥)
Anh còn chưa ngồi cho nóng đít ở trong văn phòng mới mà, thế nào mà vừa tới đã muốn tham gia hội nghị rồi ? Tay Sở Phong xẹt qua tư liệu của Liệt Diễm trên màn hình, trong con ngươi chợt lóe lên một tia sáng nhạt, chẳng lẽ là, có liên quan tới việc anh tham gia vào việc bí mật nào sao…
“Ừm, cậu giới thiệu trước đi.” Sở Phong chỉ chỉ vào chiếc ghế sô pha chuyên dùng để tiếp khách nằm ở bên cạnh bàn làm việc, “Đừng ngại, cứ ngồi xuống đi.”
Thành Tường thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) mà ngồi xuống ghế sa lon, sau khi ngồi với tư thế nghiêm chỉnh thì bắt đầu ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt giới thiệu tình huống cơ bản hiện giờ của phân khu C3 với anh.
“Phân khu C3 thuộc một trong ba chiến khu lớn của quân bộ, tổng cộng có 16 chi nhánh tập đoàn quân (gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn), trong đó có 3 chi nhánh là lục quân, 4 chi nhánh hải quân, 9 chi nhánh không quân. Mà trong không quân thì chia ra làm không quân tinh tế với…”
*Lục quân là một quân chủng trong quân đội hoạt động chủ yếu trên mặt đất, thường có số quân đông nhất, có trang bị và phương thức tác chiến đa dạng, phong phú.
Nói như vậy, anh nếu chọn người điều khiển Liệt Diễm thì chỉ có thể chọn trong không quân, lục quân với hải quân, và loại bỏ những người không điều khiển được Liệt Diễm ? Có điều là phía trên tại sao lại đưa toàn bộ tư liệu binh lính cho anh…
“Trưởng quan ? Trưởng quan ?” Thành Tường nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sở Phong, không khỏi giơ tay lên giơ giơ trước mặt anh.
“Hả ?” Sở Phong đã hồi hồn lại, nghi hoặc mà nhìn cậu.
“Đã đến giờ hội nghị rồi.” Thoạt nhìn Thành Tường so với anh còn gấp hơn.
Sở Phong gật gật đầu, từ chỗ ngồi đứng dậy, nhấp một ngụm trà đen, mới nói với cậu, “Đi thôi.”
**
Phân khu C3 – Phòng hội nghị hạng nhất.
Lúc Sở Phong đẩy cửa phòng họp ra thì phát hiện trong phòng đã ngồi đầy người rồi, nɠɵạı trừ hai gương mặt quen thuộc kia ra, thì anh không quen ai hết. Anh cùng với Thành Tường vừa đi vào, cánh cửa lớn dày nặng ở phía sau lập tức khép lại. Lập tức trước phòng hội nghị, một hình chiếu lập thể cao thanh liền sáng lên.
Đó là một huy chương hình lập thể lục giác trông rất sống động cùng với ngọn lửa đan xen vào đó hiện ra trước mặt Sở Phong, lúc anh còn sững sờ tại chỗ, thì một thân ảnh thon dài đang ngồi ở phía trước đứng lên, nhanh chân đi về phía anh.
“Sở trung tá, hoan nghênh gia nhập kế hoạch Hồng Mang, tôi là tổng phụ trách kế hoặc Hồng Mang kiêm tổng đại biểu của quân đội.” Nét mặt Minh Uyên nghiêm túc mà lạnh lẽo, hắn chỉ chỉ người tóc hoa râm bên cạnh, một cụ già mặc quần áo nghiên cứu rộng rãi, “Đây chính là người phụ trách của chúng ta, cũng là tổ trưởng tổ nghiên cứu phát minh, giáo sư Cao Á Huy. Những người đang ngồi đây đều có tham gia vào kế hoặc Hồng Mang, anh có thể làm quen một chút. Hi vọng sau khi có sự tham gia của anh, kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi.”
Kế hoạch Hồng Mang… Quả nhiên, Minh Uyên và Lâm Đông đều là một trong những người tham gia vào cái kế hoạch này. Dư quang Sở Phong liếc vào Lâm Đông đang ngồi ở phía góc xa kia, đôi mắt híp lại, một tia tàn khốc xẹt qua. Bất quá lúc nhìn về phía Minh Uyên, liền đổi thành vẻ mặt ôn hòa, “Minh thiếu tá, tôi cũng thật vui mừng khi tham gia và kế hoạch Hồng Mang. Có thể cũng với một người ưu tú như anh đây làm cộng sự, là vinh hạnh của tôi mới đúng.”
Giáo sư ngồi bên cạnh Minh Uyên ho khan một tiếng, không vừa mắt nói, “Được, những lời khách sáo này thì giữ lại nói sau đi. Minh Uyên, cậu trước tiên nên khẩn cấp mang Sở Phong đi làm quen căn cứ một chút đi. Liệt Diễm lập tức phải thử thiết bị, để tuần sau có thể tiến hành kiểm tra người điều khiển. Chú ý là thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tôi cần nhóm cậu nhanh chóng lựa ra những người lái chiến hạm ưu tú nhất trong toàn bộ quân khu, thậm chí là trong toàn bộ đế quốc !”
“Ngài yên tâm, giáo sư, tôi sẽ cố gắng hết sức để cùng phối hợp làm việc với Sở trung tá.” Minh Uyên hướng ông chào theo nghi thức quân đội.
“Tốt, tôi tới căn cứ, còn mấy việc phiền phức nhất…” Cao giáo sư chắp hai tay sau lưng, không kịp chời nữa mà đi ra khỏi cửa phòng hội nghị.
Cao giáo sư vừa đi, thì chỉ còn Minh Uyên cùng với anh đứng trên đài, nhìn về phía dưới là những quân hàm không đồng đều, nhưng mà có rất nhiều quan quân hứng thú đánh giá bọn họ. Minh gia với Sở gia sắp kết thân là tin tức đã truyền khắp hoàng thất liên bang, chớ đừng nói tới các sĩ quan quân đội thích vây xem náo nhiệt này. Lúc này đưa Sở Phong tới phân khu C3, tất nhiên là dễ dàng khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Trong đó có một sĩ quan quân nhân nữ trẻ tuổi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trắng trợn không ngừng bắn phá về phía hai người, hận không thể tìm trên cơ thể hai người ra một bông hoa.
Minh Uyên không được tự nhiên mà lấy tay sửa lại mũ lính, hắng giọng một cái nói, “Kế tiếp tôi sẽ giới thiệu một chút tình huống về kế hoạch Hồng Mang ở căn cứ cho anh biết, những người phụ trách của các tổ của kế hoạch đều ở trong đây, có vấn đề gì, anh có thể hỏi họ.”
“Được a, làm phiền Minh thiếu tá.” Sở Phong khẽ mỉm cười.
**
Hội nghị dài dòng hơn 3 giờ cuối cùng cũng kết thúc, Sở Phong vừa về tới văn phòng, liền mệt rã rời mà nhào lên ghế sô pha. Nhưng mà không biết nhớ tới cái gì, anh rất nhanh đã ngồi dậy, hướng về phía bên ngoài cất giọng nói, “Thành Tường, gọi Lâm Đông thuộc tổ nghiên cứu tới cho tôi.”
Thành Tường đáp lại một tiếng, không tới 10 phút, thân ảnh Lâm Đông liền xuất hiện ở trước bàn làm việc của Sở Phong.
“Sở thiếu giáo tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Đông mặc đồng phục quân trang liền khôi phục lại hình dáng lần đầu gặp gỡ nói chuyện cười nhẹ nhàng, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Chỉ có điều là Sở Phong đã sớm nhìn thấy lớp ngụy trang của cậu rồi, anh bước hai bước tới trước mặt Lâm Đông, thô bạo mà nhấc vạt áo của cậu lên, đột nhiên đè ngã cậu xuống ghế sa lon.
“Ngày đó ở câu lạc bộ, cậu chơi ông đây chơi tới thật là vui ha!” Sở Phong cắn răng nghiến lời mà nhìn chằm chằm cậu, vừa nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó Lâm Đông thừa dịp anh say rượu mà xém chút nữa đã “làm” anh, phản ứng của anh giống như ăn phải c*t vậy.
Mi mắt nhỏ dài của Lâm Đông chớp chớp, dường như không nghe rõ là anh đang nói cái gì, đôi con ngươi đen hiện ra ánh sáng điềm đạm đáng yêu, “Sở trung tá, anh hiểu lầm rồi, ngày đó tôi rõ ràng là không hề làm gì cả a, chỉ là nhìn thấy anh nóng, nên muốn giúp anh cở quần áo ra thôi mà.”
Da mặt người này còn có thể dày hơn một chút nữa không a! Sở Phong quả thực sắp nghẹn, anh bóp lấy cổ của Lâm Đông, hung ác nói, “Tốt nhất là như vậy. Hiện tại ông đây là cấp trên của cậu, cậu tốt nhất an phận một chút cho ông, đừng có mà làm những thứ không nên!”
Lâm Đông ha ha hai tiếng nở nụ cười, “Đương nhiên, tôi từ trước tới nay vẫn nhớ kỹ điều này. Chỉ có điều Sở trung tá — —“ Trong con ngươi đen của cậu xẹt qua một tia sáng lạnh, “Anh không muốn lên giường với tôi, thế nhưng lại lúc ở dưới thân của Minh Uyên ngược lại kêu rên rất lợi hại nha. Thế nào, anh thực sự thích Minh Uyên?”
Sở Phong bị cậu hỏi cho ngẩn ra, nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Đông nhếch miệng lên, trào phúng nở nụ cười hai tiếng, “Sở Phong, đây chỉ là trò chơi VR, hết thảy đều là giả, hư cấu, chỉ là mọi thứ đều rất chân thật mà thôi. Anh chắc là, sẽ không phải là phải lòng với người trong game rồi đó chứ?”