Lúc Dương Sóc tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ mình đang ở đâu. Sau khi mở mắt ước chừng mới hiểu được hiện tại là tình huống gì. Vốn cho rằng chàng trai tên Cố Diễm kia nhất định sẽ ở cạnh mình. Bởi đủ loại dấu hiệu cho thấy quan hệ giữa mình với người kia rất không bình thường, hơn nữa cảm giác bản thân đối với y không giống như đối với Triệu Tranh.
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là, Cố Diễm kia lại không ở cạnh mình.
Trong nháy mắt cảm giác dâng lên trong đầu là mất mát hay là gì khác Dương Sóc cũng không phân biệt được.
Đúng lúc này nơi cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa, Dương Sóc hơi dừng lại, theo bản năng nhìn sang bên kia.
Đi vào là Trương Quân, Dương Sóc cảm thấy có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trương Quân nhìn thấy Dương Sóc mở mắt rất cao hứng, vội vàng chạy đến.
“Dương Sóc, rốt cục cậu tỉnh rồi.” Trương Quân bởi quá kích động, âm thanh lớn chút không nói, thời điểm chạy đến thiếu chút nữa đụng vào ván giường, Dương Sóc nhìn biểu tình đối phương kích động như vậy thì trầm mặc một hồi.
“Dương Sóc, cậu có biết cậu sắp hù bọn tôi chết hay không, may mà hiện tại đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Trương Quân lắp ba lắp bắp, dường như chỉ biết nói một câu như vậy.
Dương Sóc nghe xong miễn cưỡng nâng khóe miệng cười cười, “Ừ, không có chuyện gì.” Nghĩ nghĩ, hắn vẫn hỏi ra miệng, “Người kia đâu?” Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng người thường nghe xong liền biết chính xác hắn đang hỏi ai.
Trương Quân nghe vậy nụ cười hưng phấn trên mặt lập tức ngưng trệ trong chớp mắt, sau đó mới cười nói: “Cái kia, Cố Diễm hiện tại có chút bận rộn,chờ cậu ta hết bận lập tức liền trở về.”
Dương Sóc nhíu mày, nhìn nét mặt người này hơi bối rối, nói như vậy, Cố Diễm kia đã không ở đây rất lâu rồi sao?
Trương Quân cẩn thận từng li từng tí nhìn Dương Sóc, chỉ sợ đối phương nghĩ ngợi lung tung, Dương Sóc trầm mặc trong chốc lát mới thản nhiên nói: “Nói chút chuyện trước kia của tôi với cậu đi, hiện tại có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ…”
Trương Quân cười, “Được, tôi đem chuyện chúng ta nói kỹ càng chút, Dương Sóc, tôi nói với cậu…”
Trương Quân vừa nói chính là suốt vài giờ, trong lúc đó Dương Sóc vẫn luôn không có biểu hiện gì, chẳng qua là lẳng lặng nghe, cũng không phát biểu, nghe Trương Quân nói đến tình trạng hiện tại, nói chuyện bản thân mất tích, nói đến Lý gia bị diệt, trên mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng có rung động hay không thì không biết.
Như vậy, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, Liễu Phi Dương mới đến đánh gãy “đối thoại” giữa hai người. Mặc dù vẫn là Trương Quân nói, Dương Sóc chỉ phụ trách nghe mà thôi.
Liễu Phi Dương chào hỏi Dương Sóc, Dương Sóc cười cười với đối phương.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng đến, có điều biểu tình Chu Châu có chút ngưng trọng, hơn nữa không biết có phải ảo giác của Dương Sóc hay không, hắn cảm thấy sắc mặt Chu Châu dường như có chút tái nhợt, có thứ gì đó trong đầu chợt lóe lên, bản năng hắn cảm thấy thân thể Chu Châu hẳn là không tốt…
Vì vậy, Dương Sóc lại nhìn biểu tình Liễu Phi Tuyết, mặc dù trên mặt Liễu Phi Tuyết lạnh nhạt thản nhiên, nhưng ánh mắt đối phương… hình như hàm chứa nét lo âu.
Trong lòng Dương Sóc lộp bộp xuống, cảm thấy có thứ gì đó không tốt, mà nhân tố không tốt kia, có thể có quan hệ với bản thân.
Trương Quân cùng Liễu Phi Dương hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm giác được sau khi Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết vào, bầu không khí trong phòng thay đổi, vì vậy, hai người cũng không nói phải ăn cơm gì đó, chỉ im lặng ra ngoài. Có điều khi Trương Quân rời đi nói một tiếng cho Dương Sóc là đi chuẩn bị cơm trưa.
Sau khi hai người kia rời đi, Chu Châu rất thẳng thắn nói: “Dương Sóc, liên lạc với không gian của ngươi một chút, nhìn xem tình huống bên trong.”
Dương Sóc dừng một chút, theo bản năng nói: “Cậu không thể vào sao?”
Thần sắc Chu Châu có chút biến đổi, “Ngươi nhớ lại rồi?’
Dương Sóc lắc đầu, “Không biết.” Hắn chẳng qua tự nhiên thốt ra.
Chu Châu cúi thấp đầu, một lát sau nâng đầu lên, “Trước không nói cái này, ngươi xem không gian đi.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu… sau khi liên hệ, Dương Sóc dùng ý thức chính mình tỉ mỉ nhìn tình huống bên trong không gian, đất đai dường như càng cằn cỗi, mà thực vật kia… thế nhưng trên thân nhiều thêm một màu xám trắng!
Lại một lát sau, Dương Sóc mở mắt, Chu Châu bình tĩnh nhìn đối phương, “Như thế nào?”
Dương Sóc nói tình huống mình thấy một lần, thần sắc Chu Châu càng biến đối, xám trắng? Đó không phải là… dấu hiệu cuối cùng? Làm sao có thể! Phong ấn của hắn còn chưa cởi ra hết, làm sao cũng không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy, trừ khi…
Nghĩ đến khả năng kia, thần sắc Chu Châu càng đại biến. Mà Liễu Phi Tuyết bên cạnh hắn vẻ mặt cũng thay đổi, thân thể càng có chút lay động không dễ phát giác, hiển nhiên bị chấn động không nhỏ…