Nhìn ánh mắt này Dương Sóc liền biết Cố Diễm nghĩ ngợi lung tung rồi… bản thân lại tổn thương y.
Nói cho cùng… vẫn là do nhân phẩm của mình không được tín nhiệm đi! Lúc trước, bản thân tổn thương đối phương quá sâu, thế cho nên, dù cho mình cố gắng khiến đối phương tin tưởng, nhưng nơi sâu nhất trong đáy lòng… vẫn tràn ngập bất an. Đây là thất bại của mình!
Nghĩ như vậy, Dương Sóc nắm tay Cố Diễm không khỏi càng chặt thêm hai phần, “Cố Diễm.” Giọng Dương Sóc có chút trầm thấp.
Cố Diễm khẽ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, chẳng qua là ngón tay bị nắm cứng đờ.
Thời gian cấp bách, nguy cơ thây ma gần ngay trước mắt, Dương Sóc cũng chỉ kéo Cố Diễm lại gần, sau đó nhanh chóng nói với đối phương: “Cô gái kia là dị năng giả hệ tốc độ, Diễm nhất định phải cẩn thận, hơn nữa anh còn mơ một giấc mơ về cô ta, ở trong mộng cô ta thiếu chút nữa hại anh bị thây ma cắn, cho nên, anh cho cô ta ở lại là vì báo thù cho chính mình trong mộng, Diễm hiểu chưa?”
Cố Diễm nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lăng lăng nhìn Dương Sóc, sau khi lĩnh hội được ý tứ trong lời của đối phương trên người y lập tức phát ra sát ý mãnh liệt, sát ý kia, đương nhiên là nhằm vào Lý Viện!
Dương Sóc thấy thế khẽ gãi lên mu bàn tay Cố Diễm, “Nói thế nào thì đó cũng là chuyện xảy ra trong mộng không phải sao? Nếu muốn biết cảnh trong giấc mơ có biến thành sự thật hay không còn cần chứng minh qua thực tiễn, Diễm nói xem có đúng không?”
Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, “Em hiểu rồi.” Ý lạnh trong mắt cũng không tiêu tán.
“A! Phi Dương cẩn thận!” Trương Quân kêu lớn một tiếng, sau đó một đao chém chết thây ma suýt chút nữa cào trúng Phi Dương.
Trên mặt Liễu Phi Dương một mảnh hàn quang, anh ta lạnh lùng nhìn Lý Viện, “Lý tiểu thư, tôi cho cô lên xe cũng không phải để cô trong thời điểm gặp nguy hiểm đẩy đồng bạn vào miệng thây ma!”
Lý Viện tủi thân mếu máo, cô cầu cứu nhìn về phía Dương Sóc đã đi tới, “Đúng… Xin lỗi, em, em không cố ý… Dương đại ca, anh nhanh giúp em, em thật không cố ý…”
Khi cô gái kia cầu cứu Dương Sóc xanh mặt đi đến, sau đó, nâng tay, bàn tay hạ xuống, “Bốp~!” Tiếng vang thật lớn không có nửa điểm qua loa.
“A…” Mặt Lý Viện bị đánh lệch qua một bên, không dám tin, một tay bụm lấy gương mặt bị đánh của mình, thân thể có chút run lên, cũng không biết là sợ hãi hay là tức giận.
“Lý Viện, hiện giờ là tận thế, người sống sót trợ giúp người sống sót thì nhân loại mới có thể tiếp tục sinh tồn, nhưng mà!” Giọng Dương Sóc vô cùng băng lãnh, “Nếu như đơn giản vì bản thân mà hại người khác, đó là điều không thể tha thứ! Nếu cô muốn đi cùng chúng tôi, cô phải hiểu chúng ta là một tiểu đội, ở trong tiểu đội, cô phải có ích, trung thành! Nếu vì an nguy chính mình mà hại đồng đội lâm vào hiểm cảnh, như vậy, bất kể lý do gì đều không thể tha thứ! Cô hiểu chưa?”
“Dương đại ca…” Lý Viện tủi thân khóc lên, “Em, em thật sự không phải cố ý. Em… em lần sau sẽ không… Các anh tha thứ cho em đi.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Trong đội ngũ không thu kẻ vô dụng, nếu cô muốn chúng tôi tha thứ cho cô… Phi Dương, cho cô ta một cây đao.”
Liễu Phi Dương nhẹ gật đầu, móc trong ba lô ra đao dự bị ném tới.
Lý Viện hầu như có chút luống cuống tiếp lấy cây đao được ném sang.
Âm thanh Dương Sóc như ác ma lần nữa vang lên, “Lý Viện, muốn được tán thành, thây ma nhất định phải giết. Muốn lưu lại phải có hành động!”
Lý Viện nhẹ gật đầu, miễn cưỡng kéo ra nụ cười, “Dương đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng.” Đáp lời như vậy nhưng khi cúi đầu xuống cô liền che giấu phẫn nộ cùng lạnh lẽo trong mắt.
Dương Sóc thầm giơ khóe miệng, trong lòng cười lạnh, Lý Viện, xem tôi vẫn là tên ngu ngốc đời trước sao? Sẽ đơn giản tin tưởng lý do thoái thác “không cẩn thận” kia của cô sao?
Hừ hừ, chuyện tốt đời trước cô làm, cả đời này, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô!
Lạnh lùng nghĩ, Dương Sóc tiên phong xông lên phía trước mang mọi người tiến vào bên trong cửa hàng.
Trương Quân phòng bị trừng Lý Viện một cái, cũng theo vào bên trong.
Ngược lại Liễu Phi Dương vừa rồi nói lời lạnh băng sau đó phảng phất như không quá để ý cũng đi vào trong… chẳng qua là càng đề phòng thêm hai phần.
Sau đó là Lý Viện, lúc này Lý Viện chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, cô biết rõ sau lưng cô còn một người… Người kia, Dương Sóc từng giới thiệu với cô, gọi là Cố Diễm.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy hai người Cố Diễm cùng Dương Sóc nói nhỏ, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Có điều trực giác của cô luôn rất chuẩn, cô cảm thấy Cố Diễm này cùng Dương Sóc có quan hệ không đơn giản!
Có khả năng bởi vì thế, Cố Diễm này mới có thể có địch ý với mình. Một cái tát vừa rồi của Dương Sóc quá độc ác, từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai dám đánh cô như vậy! Tốt! Cô nhớ kỹ! Đợi đến lúc lợi dụng hết những người này, cô nhất định không bỏ qua cho bọn họ!
Cố Diễm nhìn chăm chú bóng lưng Lý Viện phía trước, ánh mắt lạnh lẽo. Dương Sóc nói chuyện kia là mộng, không bằng nói là lời tiên đoán càng thêm thỏa đáng hơn, người phụ nữ này thiếu chút nữa hại bọn họ? Như vậy… xác thực để ở bên cạnh khống chế tốt hơn… Y thật muốn nhìn xem cô ả này đến tột cùng có năng lực gì có thể gây tổn thương cho bọn họ!
Năm người mang theo tâm tư riêng của mình đi vào bên trong, thây ma trong cửa hàng cũng không quá nhiều, dù sao thời điểm tận thế bùng nổ là buổi tối, nơi chuyên bán xe hơi người không nhiều lắm, trừ một ít công nhân vốn có cũng không có những người khác…
Phía dưới một chiếc xe hơi có giấu thây ma, bộ dáng như là thợ máy, ngược lại thiếu chút nữa khiến Trương Quân bị cắn, có điều may mà thời điểm mấu chốt Dương Sóc dùng thực vật kéo tên ngốc kia ra.
“Ha…” Trương Quân hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, “Người anh em, dị năng này của cậu dùng rất tốt! May mắn cậu cứu giúp kịp thời đó!”
Dương Sóc tức giận trừng mắt, “Nếu cậu đã biết nguy hiểm thì phải coi chừng khắp nơi, đừng có nôn nôn nóng nóng.” Nếu thật sự không cẩn thận để xảy ra chuyện thì khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!
Trương Quân vuốt vuốt cái mũi, đáng thương nhìn Liễu Phi Dương, Liễu Phi Dương hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tìm kiếm xe tốt cùng một vài thứ.
“Đại ca, xem ra nghĩ tới nơi này tìm xe cũng không chỉ một nhà chúng ta!” Giọng nam hiển nhiên mang theo lấy lòng vang lên cạnh cửa.
Đám người Dương Sóc nhìn về phía đó, đi vào là năm người đàn ông, ngoại trừ người thanh niên lên tiếng vừa rồi thân hình có chút gầy gò, những người khác đều người cao ngựa lớn.
Mấy người này đời trước Dương Sóc chưa từng gặp qua, không thể phán đoán lai lịch đối phương.
Ánh mắt người dẫn đầu trong năm người kia sắc nhọn đảo quá toàn bộ đám người Dương Sóc, cuối cùng dừng lại trên người Cố Diễm, ánh mắt người kia thêm hai phần kinh ngạc… xem ra… vậy mà biết Cố Diễm!
Thấy thế, Dương Sóc không dấu vết lại gần Cố Diễm, thấp giọng hỏi: “Em quen bọn họ?”
Cố Diễm nhàn nhạt quét mắt nhìn mấy người kia, ánh mắt cũng chỉ dừng trên người người cầm đầu nửa giây, “Người đứng đầu kia từng có duyên gặp vài lần, là thủ hạ dưới tay Viên tổng, đã từng làm vệ sĩ.”
Viên tổng là vị nào Dương Sóc không biết, cũng không hỏi, vệ sĩ sao… nhìn như là người có dị năng.
Nghĩ như vậy, Dương Sóc cũng nói ra, “Anh nghi anh ta có dị năng.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Ừ…”
“Ha ha… Đây không phải Cố tổng sao? Thật sự là có duyên phận nha!” Người dẫn đầu kia cười hì hì đi về hướng Cố Diễm bên này.
Lúc trước tận thế, nhân vật nhỏ như vậy chỉ có thể đứng nhìn Cố Diễm từ xa, hiện tại… thế nhưng lại có thể nói lời như thế rồi!
——— ————–
Snail: Mới đổi địa chỉ wordpress, xin lỗi vì sự bất tiện này, mọi người chịu khó giúp mình nhé ^^