Tống Y

Chương 374: Tin cấp báo tám trăm dặm (1+2)

Trước Sau

break
ỗ Văn Hạo nói với phụ nhân Chu thị: "Ta nghe nói mẹ chồng của ngươi được tiên đế ngự bút vì bà một đời đức hạnh nuôi dưỡng ba người con, phải không?"

Chu thị kiêu ngạo nói: "Đúng vậy".

Đỗ Văn Hạo sa sầm mặt nói: "Ngươi có người mẹ chồng đức hạnh, thuần thiết cao như vậy. Tại sao ngươi lại thành một con đàn bà chửi đổng, chanh chua ở đây? Ngươi hãy nghĩ xem vừa rồi ngươi chửi mắng những lời thô tục, chỉ e là *** đái trong hầm cầu vẫn còn sạch sẽ hơn. Ngươi làm như vậy, chẳng phải là đã bôi nhọ đền thờ trinh tiết của mẹ chồng ngươi sao?"

Sau khi Chu thị nghe xong, đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám lên tiếng, sự kiêu ngạo vừa rồi đã mất đi tám, chín phần.

Bây giờ mấy người An Dật Long mới hiểu vì sao Đỗ Văn Hạo lại làm ngơ như mắt mù tai điếc với hành vi chửi bới của Chu thị. Thì ra hắn vẫn có một thủ đoạn hay như vậy. Một khi dùng chiêu này, đả kích vẻ kiêu ngạo của Chu thị, tiếp theo sẽ tiến tới công tác tư tưởng. Nghĩ vậy mấy người không khỏi tán thưởng tâm tư kín đáo của Đỗ Văn Hạo.

Thật ra chiêu này Đỗ Văn Hạo cũng không nghĩ ra mà là chủ ý của Trầm sư gia.

Đỗ Văn Hạo nói với Tôn lang trung: "Ngươi hãy tới nhìn xem bã thuốc trong bình có phải là thuốc ngươi kê lúc trước không?"

"Dạ, đa tạ Đại lão gia" Tôn lang trung cảm kích việc vừa rồi Đỗ Văn Hạo nói giúp cho mình, quở trách người đàn bà chanh chua đó. Coi như là trợ giúp cho mình. Tôn lang trung đứng dậy vái chào Đỗ Văn Hạo rồi mới bước tới nhìn bình thuốc.

Bã thuốc nằm hỗn độn trong bình. Ánh sáng trong công đường cũng không tốt lắm, nhìn xem cũng không rõ, Tôn lang trung cũng không dám nói mang bình thuốc khỏi an của Đại lão gia, ông ta đang cân nhắc xem nên làm gì thì Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi có còn nhớ thuốc ngươi kê cho mẹ chồng của Chu thị là thuốc gì không?"

Tôn lang trung nói: "Thời gian còn chưa lâu lắm nên thảo dân vẫn nhớ rõ. Hôm đó Chu thị dẫn mẹ chồng tới Tiên Khách Lai của thảo dân chữa bệnh. Thảo dân nhớ lão thái thái thân thể suy nhược. Mới đi vào tới trước bàn của thảo dân mà đã thở hổn hển như là nói chuyện cả nửa ngày vậy".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy ngươi chuẩn đoán thế nào?"

Tôn lang trung nói: "Thở hổn hển, ho khan, nhiều đờm, loãng, trong. Mạch rất yếu. Tưa lưỡi trắng bạch. Chuẩn đoán là đàm ẩm, dùng ôn dược, kê phương Ôn Dương tiêu đàm".

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết bã thuốc trong bình này có phải là thuốc ngươi kê không?"

Tôn lang trung khom người nói: "Đại lão gia, thảo dân, cái mũi của thảo dân không có tác dụng, không ngửi thấy mùi vị gì".

"Ừ. Lúc trước ngươi nói ngươi nghi ngờ Chu thị mưu hại mẹ chồng rồi vu oan giá hoạ cho người. Ngươi có chứng cứ không?'

Tôn lang trung sợ hãi nói: "Đây cũng chỉ là dự đoán về sự tình bên trong mà thôi. Phàm những việc mưu hại người, tuyệt đối không để chứng cứ cho người khác biết được".

"Việc này cần có chứng lý đầy đủ. Vì cần những tình tiết rõ ràng của vụ án, tối hôm qua bản quan đã điều tra một chút, có lẽ có thể trợ giúp cho vụ án này" Nói xong Đỗ Văn Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn Trầm sư gia.

Trầm sư gia hiểu ý, ông ta quay người rời khỏi công đường. Một lát sau ông ta cùng với hai nha dịch của nha môn tiến vào. Trên tay mấy người còn cầm gì đó.

Trầm sư gia nói: "Đại nhân, dựa theo căn dặn của ngài. Tối hôm qua lão hủ đã dẫn theo hai nha dịch đi tới thôn Dương Liễu một chuyến, đã vào trong nhà của Hồng tam điều tra".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Có thu hoạch gì không?"

Trầm sư gia nói: "Sau khi điều tra đã phát hiện ra Chu thị đã mua ba thang thuốc. Một thang đã sắc cho mẫu thân Triệu thị của Hồng tam uống, một thang để ở trong bình, làm chứng trước công đường. Trong khi đó ở trong nhà Hồng tam còn phát hiện ra hai thang thuốc vẫn chưa sắc dấu dưới đống củi trong góc tường nên bọn lão hủ cầm về đây" Nói xong, Trầm sư gia bảo nha dịch cầm hai cái bọc giấy mang lên án.

Đỗ Văn Hạo mở ra nhìn một lát sau đó hắn nhìn lướt qua Tôn lang trung cùng Chu thị và Hồng tam nói: "Còn phát hiện gì nữa không?"

Trầm sư gia nói tiếp: "Khi ở trong thôn, lão hủ có nhân tiện hỏi thăm được một số tin tức về việc sống chung với mẹ chồng của Chu thị. Lão hủ nghe nói một ngày trước khi dẫn mẹ chồng đi khám bệnh, Chu thị cãi nhau kịch liệt với mẹ chồng mình. Lão hủ còn nghe nói hàng ngày Chu thị cư xử với mẹ chồng không tốt lắm. Chu thị là người nhanh mồm nhanh miệng, hàng ngày thường cãi nhau với mẹ chồng nhưng lão hủ không nghe nói tới việc ngược đãi".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi tới Tiên Khách Lai một chuyến, có thu hoạch được gì không?'

Trầm sư gia nói: "Tiên Khách Lai đã đóng cửa, đại để là vì chuyện này mà hàng xóm trong lúc rảnh rỗi thường bàn tán linh tinh. Chưởng quỹ của Tiên Khách Lai vốn cũng là một người học y, thấy lão hủ mang theo hai nha dịch tới, ban đầu không muốn mở cửa nhưng sau khi nha dịch bảo phá cửa nên ông ta mới mở cửa. Chưởng quỹ nói Tôn lang trung là người tinh thông y thuật nên đương nhiên sẽ không có cái gì gọi là kê sai đơn thuốc".

An Dật Long nói: "Nếu như là kê đơn không sai, vậy liệu có phải là bốc thuốc sai không?"

Trầm sư gia nói: "An đại nhân nghĩ rất chu đáo. Lão hủ cũng đã hỏi tiểu nhị bốc thuốc của Tiên Khách Lai chuyện này. Bọn họ nói Tiên Khách Lai có một thói quen bốc thuốc đó là khi bốc xong còn phải mang cho đại phu toạ đường kiểm tra lại. Tiểu nhị đó cũng nói Tôn lang trung cũng đã kiểm tra qua, không phát hiện có gì sai".

Đỗ Văn Hạo nói: "Cẩn thận là không có thừa. Dù gì đây cũng là chuyện liên quan tới sinh mạng con người".

Tôn lang trung nơm nớp lo sợ nói: "Đại lão gia, tiểu dân quả thực đã kiểm tra lại. Vừa rồi tiểu dân còn ngửi thấy hình như trong bình này có Đại hoàng, một loại dược tháo dạ. Tất nhiên tiểu dân không kê vị này, hơn nữa trong thang thuốc của tiểu dân cũng không có loại dược này vì vậy tiểu dân rất buồn bực".

Đỗ Văn Hạo bảo nha dịch mang cái bình đựng thuốc tới để trên mặt đất, sau đó lại mang hai thang thuốc tới đặt ở chỗ đó để Tôn lang trung xem qua sau đó Đỗ Văn Hạo hỏi: "Trong đây có thang thuốc ngươi kê không?"

Tôn lang trung nhanh chóng chỉ vào một thang thuốc nói: "Đây chính là thang thuốc tiểu dân kê cho lão thái thái đó".

Đỗ Văn Hạo lại hỏi Chu thị: "Trong nhà các ngươi còn có ai khác bị bệnh không?"

Chu thị lắc đầu nói: "Không có. Nhưng dân phụ không hiểu tại sao lại còn thừa ra một thang thuốc nữa".

An Dật Long cười nhạt nói: "Ngươi chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ sao? Trong nhà ngươi không còn người nào uống thuốc, vậy một thang thuốc nữa là từ đâu ra?"

Nói rồi theo thói quan An Dật Long đưa tay định cầm lấy lệnh bài nhưng đúng lúc này hắn mới chợt nhớ ra Đỗ Văn Hạo đang là người thăng đường thẩm vấn chứ không phải hắn. Hắn vội chắp tay nói: "Theo ý kiến của ty chức, điêu phụ này rất xảo quyệt, không để nó nhận được chút lợi hại, nhất định sẽ không nhận tội".

Đỗ Văn Hạo không nói, An Dật Long lại nghĩ Đỗ Văn Hạo ngầm đồng ý nên hắn liền giơ tay cầm lệnh bài trong hộp. Thấy vậy Đỗ Văn Hạo lãnh đạm nói: "An đại nhân, hay là ngươi ngồi chỗ này đi nha?"

An Dật Long lập tức hiểu ra, hắn cười ngượng ngùng rụt tay về nói: "Rất xin lỗi. Đại nhân, ty thức quá thất lễ" Nói xong An Dật Long ngượng ngùng ngồi trở lại vị trí của mình.

Đỗ Văn Hạo nói: "Chu thị, trước khi xảy ra chuyện, có phải ngươi và mẹ chồng của ngươi đã cãi nhau không?"

Chu thị nói: "Bẩm Đại lão gia, quả thực ngày đó dân phụ cùng mẹ chồng có cãi nhau vì việc dạy bảo đứa con tinh nghịch của dân phụ. Chuyện này tướng công của dân phụ cùng tiểu thúc cũng biết nhưng mà dân phụ tuyệt đối không vì chuyện này có có dã tâm sát hại mẹ chồng của mình".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi có chứng cớ gì chứng minh không?"

Chu thị suy nghĩ một lát rồi nói: "Đại lão gia có thể hỏi tướng công của dân phụ cùng với tiểu thúc. Gần đây dân phụ đều như vậy, nhìn thấy chuyện gì không vừa mắt thì lẩm bẩm mấy câu. Ngài xem, bây giờ đang là mùa xuân, nước sông rất lạnh. Mẹ chồng của dân phụ lại rất cưng chiều con của dân phụ. Con dân phụ muốn đi bơi ở sông cũng không ngăn cản, lại còn muốn dẫn nó đi bơi. Dân phụ liền nói mấy câu nặng nhẹ với bà. Dân phụ cũng biết sức khoẻ của bà không tốt. Nhưng tình hình lúc đó khẩn trương, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy được nên đã để cho hàng xóm láng giềng nghe được. Về sau Vương thẩm ở cạnh nhà dân phụ sang khuyên giải. Vào bữa cơm tối, dân phụ cảm thấy mình đã sai nên đã bảo trượng phu tới nhà Triệu đồ tể trong thôn mua ba lạng thịt về làm một bữa ngon cho bà ăn. Buổi tối đó coi như mẹ chồng nàng dâu không còn xảy ra chuyện gì nữa. Sáng hôm sau dân phụ mới đưa bà vào thành chữa bệnh".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Hồng tam, lão bà của ngươi nói có đúng không?"

Hồng tam gật đầu nói: "Đại lão gia, tiện nội gần đây nói chuyện đều như vậy. Người trong nhà cũng đều biết, đôi khi nói chuyện với nhau cũng tức giận nhưng chính bản thân mình vẫn không chịu bỏ qua. Sau này vẫn tiếp tục nói giỡn với mọi người mà không biết mọi người vẫn còn đang tức giận. Quả thật buổi tối hôm đó có mua mấy lạng thịt. Mẹ của tiểu nhân cũng là người mềm lòng, thấy con dâu có ý nhận lỗi nên cũng không so đo".

Đỗ Văn Hạo hỏi tiếp: "Vậy ngươi hãy nhớ xem trong thời gian gần đây trong nhà ngươi có ai uống thuốc hay mua thuốc từ trước, không uống hết rồi tiện tay vứt ở góc tường không?"

Hồng tam lúng túng gãi đầu nói: "Quả thực tiểu dân cũng không nhớ".

Tôn lang trung nói: "Hừ, thuốc để cho người uống sao lại bỏ ở góc tường. Đại khái chính là sợ người khác nhìn thấy nên mới cố ý dấu đi".

Đột nhiên Chu thị nói: "Đại lão gia nhắc dân phụ mới nhớ ra. Mấy ngày trước con heo nái nhà dân phụ bỏ ăn, dân phụ tìm thú ý trong thôn tới chữa cho nó. Thú ý cho hai thang thuốc, mới ăn hết một thang thì heo nái đã khoẻ. Dân phụ nghĩ ném đi thì tiếc nên mới… chẳng lẽ?"

Đỗ Văn Hạo "a" lên một tiếng, hắn hỏi Chu thị: "Ngươi nói gia súc nhà ngươi bị bệnh sao?'

Chu thị nói: "Đúng vậy. Đại khái là mấy ngày trước khi dân phụ dẫn mẹ chồng mình đi vào thành chữa bệnh".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Thú y trong thôn tên gọi là gì?"

Chu thị nói: "Vương mặt rỗ".

Đỗ Văn Hạo nói: "Được, xem ra vụ án này cần tra thêm manh mối. Người đâu, tới thôn Dương Liễu dẫn Vương mặt rỗ tới đây. Tạm thời thoái đường".

Đỗ Văn Hạo phất tay quay lại hậu đường, An Dật Long vội vàng đi theo.

Khi vào đến hậu đường, An Dật Long vội vàng phân phó nha dịch bưng nước trà và điểm tâm cho Đỗ Văn Hạo sau đó hắn cười tủm tỉm ngồi đối diện với Đỗ Văn Hạo. An Dật Long khẽ nhấp một ngụm trà, hắn nhìn sắc mặt của Đỗ Văn Hạo rồi dè dặt nói: "Không biết Đỗ đại nhân thấy vụ án này thế nào?"

Đỗ Văn Hạo cầm một cái bánh hạt sen, nhìn cũng không tệ lắm, ăn. Sau đặt miếng bánh ăn dở vào trong mâm, Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ mảnh bánh rơi trên áo choàng và nói: "Bản quan muốn nghe suy nghĩ của An đại nhân".

An Dật Long ồ một tiếng rồi hắn khiêm nhường nói: "Trước đó ty chức cũng đã hỏi qua Chu thị, cũng đã tới thôn điều tra, hỏi thăm người trong thôn, cũng nghe nói chuyện mẹ, chồng nàng dâu xung khắc với nhau, cũng thường xuyên xảy ra chuyện đánh chửi nhau. Thời gian này mẹ chồng không những không đồng cảm mà còn hay cãi nhau với con dâu nên tất nhiên Chu thị không thoải mái, có ý nghĩ đó cũng là chuyện bình thường".

Đỗ Văn Hạo nhấp một ngụm trà thơm nói: "Thang thuốc thứ nhất Chu thị sắc cho mẹ chồng uống không có vấn đề gì. Tại sao thang thứ hai lại xảy ra chuyện như vậy?"

An Dật Long nuốt một ngụm nước bọt nói: "Chẳng lẽ thật sự Chu thị đã hạ độc thủ sau đó cố ý đổ tội lên đầu Tôn lang trung sao?"

Đỗ Văn Hạo cầm miếng bánh còn lại trong mâm bỏ vào mồm, tinh tế thưởng thức sau đó hắn uống một ngụm trà và nói: "Thẩm án không thể dự đoán. Ở đây có một lỗ hổng rất lớn. An đại nhân hoàn toàn không chú ý tới tại sao lại có thừa ra một thang thuốc. Đại nhân nghĩ đã xảy ra chuyện gì?"

An Dật Long đứng dậy, xoa tay nói: Đây là chuyện vẫn chưa rõ ràng. Có lẽ Chu thị đã mua một thang thuốc khác. Trước hết sắc một thang thuốc của Tôn lang trung cho Triệu thị uống để bà ta thấy có chuyển biến mà mất cảnh giác sau đó mới đưa thang thuốc kia cho Hồng tam sắc cho Triệu thị uống để hại chết Triệu thị".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "An đại nhân nói cũng có đạo lý".

An Dật Long cười đắc ý, hắn ngồi lại vào chỗ của mình. Bất chợt hắn phát hiện nụ cười có phần giễu cợt của Đỗ Văn Hạo, sự đắc ý lập tức tan thành mây khói, hắn ngượng ngùng nói: "Đại nhân có thể chỉ điểm chỗ sai lầm không?"

Đỗ Văn Hạo nhấp một ngụm trà, hắn chậm rãi nói: "Có lẽ vụ án này căn bản không phải là vụ án giết người nên sẽ không có hung thủ".

Nghe xong An Dật Long ngạc nhiên nói: "Xin chỉ giáo".

"Với trực giác của bản quan, đây là một vụ án ngoài ý muốn. Chờ lát nữa thú y tới mọi việc sẽ minh bạch".

"Ngoài ý muốn? Ý của đại nhân là?"

"Một khi đã làm kẻ trộm thì không cần phải hô to bắt trộm như vậy vì căn bản không có ai tới tìm nàng ta gây chuyện, cũng không có bất kỳ ai nghi ngờ. Nếu thật sự Chu thị mưu hại mẹ chồng của mình, lựa chọn đầu tiên chính là thu xếp ổn thoả, che dấu tai mắt của người ngoài nhưng Chu thị lại tới nha môn đánh trống kêu oan. Chẳng lẽ Chu thị không sợ bị bại lộ chân tướng sự việc sao?'

"Đại nhân phân tích rất có lý" An Dật Long khen ngợi.

Đỗ Văn Hạo vẫn ung dung nói: "Vấn đề mấu chốt để sét đoán vẫn là đơn thuốc. Căn cứ vào đơn thuốc có thể hiểu được rất nhiều thứ".

"Hiểu rõ cái gì?"

"Cái này hãy đợi lát nữa ta sẽ nói trên công đường. Ta không muốn nói hai lần".

"…".

Không bao lâu sai nha dịch vào báo Vương mặt rỗ đã tới.

Một lần nữa Đỗ Văn Hạo lại thăng đường, sau khi hỏi rõ thân phận của Vương mặt rỗ hắn nói tiếp: "Ngươi có từng tới chữa bệnh cho gia súc của nhà Triệu thị mới qua đời ở trong thôn của ngươi không?"

"Có chữa, đại nhân. Con lợn nái nhà bọn họ mắc bệnh, có mời tiểu dân tới chữa. Tiểu dân chỉ cho ít thuốc đã chữa khỏi. Hì hì".

"Ô, xem ra y thuật của ngươi cũng không tệ" Đỗ Văn Hạo nói: "Con lợn đó bị bệnh gì? Ngươi cho nó thuốc gì?"

"Đó chính là bạch lỵ. Thuốc của tiểu dân kê có những loại như Đại hoàng, Phác tiểu".

Ánh mắt Đỗ Văn Hạo sáng lên, hắn hỏi: "A, ngươi có kê Đại hoàng trong thuốc hả?"

"Đúng vậy".

Đỗ Văn Hạo nói với nha dịch: "Người đâu, mang bình thuốc đổ mặt đất để bọn họ nhận dược. Ta muốn xem rốt cuộc bên trong là những thứ gì? Đây là bã thuốc Triệu lão thái thái dùng trước khi chết. Các ngươi hãy nhìn xem có phải là thuốc các ngươi kê hay không?'

Ngay lập tức có nha dịch mang bình thuốc đổ thuốc ra trước mặt nhị vị lang trung và Chu thị. Dựa vào bã thuốc này vẫn còn có thể nhận ra dược liệu. Sau khi hai người Vương mặt rỗ và Tôn lang trung xem xong đều giật mình kinh hãi.

Tôn lang trung kinh hãi hô lên: "Không đúng. Thuốc trong bình này tuyệt đối không phải là thuốc tiểu dân kê. Tiểu dân kê cho Triệu lão thái thái dùng Đáp quế thuật cam thang cùng với nhị trần thang*. Có đơn thuốc làm chứng".

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, hắn lại nhìn thú ý Vương mặt rỗ lúc này đang trợn mắt há hốc mồm.

Quả thật Vương mặt rỗ không thể tin vào mắt mình, hắn lẩm bẩm: "Cái này. Đây chính là thuốc của mình. Nhưng mà thuốc của mình là kê cho lợn nhà họ ăn. Tại sao lại nằm trong bình thuốc của lão thái thái?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Rất đơn giản. Có người sắc lầm thuốc, lấy thuốc dùng cho lợn mang cho lão thái thái uống. Bản quan căn cứ vào việc điều tra của sư gia thì thấy. Đích xác Triệu thị ốm đã nhiều năm. Nhiều làn tới dược phổ của Tôn đại phu chữa bệnh. Sư gia cũng lấy được phương thuốc chưa bệnh cho Triệu thị khi trước lưu lại dược phổ, biết Triệu lão thái này mắc bệnh đàm ẩm. Hàng năm khi mùa đông tới thì phát tác nặng thêm. Triệu lão thái tuổi tác đã cao, dương khí suy yếu, đàm ẩm phát triển, dùng Ôn dương hoá ẩm vì vậy Tôn đại phu đã kê đơn đúng bệnh. Thang thuốc thứ nhất đã hiệu quả, chứng minh thuốc có hiệu nghiệm nhưng đáng tiếc là có người sắc lầm thuốc dùng cho gia súc thành thuốc cho người để Triệu lão thái thái uống nên mới có kết quả này".

Hai mắt Hồng tam đẫm lệ nhưng hắn vẫn không tin vào điều này. Hắn lắp bắp nói: "Đại lão gia, thuốc dành cho lợn ăn. Một con lợn bé uống một liều thuốc đó không chết. Tại sao người uống lại chết?'

Đỗ Văn Hạo thở dài nói: "Triệu lão thái là người tuổi cao, dương suy, ẩm ta thịnh lúc này dùng Ôn dương hoá ẩm chỉ e vẫn còn không kịp. Tại sao lại còn dùng Đại hoàng, Phác tiêu nhưng loại dược có tính hàn, nên đương nhiên không thể chữa được bệnh suyễn của lão thái thái. Có câu nói: Hảo hán cũng không chịu được ba bãi *** nhão, huống chi là một bà lão tám mươi".

Hồng tam gào khóc nói: "Mẹ! Con thực xin lỗi. Tại sao khi sắc thuốc không nhìn cẩn thận vậy?"

Chu thị cũng lớn tiếng khóc ngay tại chỗ: "Trách ta đi! Đều là tại ta tiếc của. Tại sao ta lại làm vậy? Thuốc thừa của lợn, không vất đi còn giữ lại làm gì hả trời?"

Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng, hắn lắc đầu đang định nói thì bất chợt sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân. Một tên sai dịch lẻn tới nói nhỏ mấy câu vào tai Trầm sư gia. Trầm sư gia biến sắc, ông ta vội vàng bước tới cũng thì thào vào tai Đỗ Văn Hạo: "Đại nhân, có tin cấp báo quân tình khẩn cấp tám trăm dặm".

Đỗ Văn Hạo "a" lên một tiếng, hắn phất tay áo nói: "Vụ án đã tra xét rõ ràng. Tôn đại phu vô tội phóng thích. Bãi đường".

Đỗ Văn Hạo vội vàng đi vào hậu đường. An Dật Long cũng vội vàng vào theo, sắc mặt hắn tươi như hoa, hắn đang định nói mấy câu vuốt mông ngựa nhưng thấy sắc mặt Đỗ Văn Hạo nghiêm trọng thì vội vàng nuốt lời nói vào trong bụng.

Sắc mặt của Đỗ Văn Hạo và Trầm sư gia đại biến là có nguyên nhân. Tin cấp báo quân tình khẩn cấp tám trăm dặm là loại hình truyền tin tức nhanh nhất của thời cổ đại. Loại phương thức chưa tới lúc quân tình khẩn cấp thì không ai được phép dùng vào bất kỳ chuyện gì, càng không thể dùng tiền là có thể được. Nhất định đã xảy ra đại sự.

Đỗ Văn Hạo vội vàng phân phó mời người mang tin cấp báo quân tình tiến vào.

Người mang tin tức cấp báo quân tình này là một Hiệu uý, hơn nữa còn nói việc quân tình cực kỳ khẩn cấp và quan trọng nên trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng vô cùng nôn nóng.

Một tên Hiệu uý người đầy mồ hôi, trên vai đeo một chiếc ống bằng đồng, eo đeo đơn đao, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, cực kỳ bụi bặm, nhếch nhác bước nhanh vào phòng, hắn quỳ xuống ôm quyền nói: "Mạt tướng tham kiến quan Đề Hình đại nhân. Xin thứ cho mạt tướng vô lễ muốn xem quan ấn của đại nhân".

Đối với tin cấp báo quân tình tám trăm dặm, người tiếp nhận phải đưa ra chứng nhận hợp cách. Sau khi kiểm tra hư thực rõ ràng mới được tiếp nhân. Đỗ Văn Hạo vội vàng lấy con dấu của quan Đề Hình đưa ra. Tên Hiệu uý lấy ra một tờ giấy trắng trên đó có đóng sẵn một con dấu, hắn đóng con dấu của Đỗ Văn Hạo chồng lên ở mặt trái, gấp lại so sánh, cả hai hoàn toàn ăn khớp với nhau. Lập tức hắn gỡ ống đồng trên lưng xuống, rút tiểu đao, dỡ bỏ ấn phong kín. Hắn lấy ra một cuộn giấy dài màu vàng, cũng được niêm phong, còn nguyên xi phong ấn, hai tay dâng lên Đỗ Văn Hạo.

* NHỊ TRẦN THANG

( Hòa tể cục phương )

Thành phần:

Bán hạ 8 - 12g Trần bì 8 - 12g

Cam thảo 4g Phục linh 1g

( nguyên phương có Sinh khương, Ô mai, trên lâm sàng hiện nay không dùng).

Cách dùng: sắc nước uống.

Tác dụng: táo thấp hóa đàm, lý khí hòa trung.

Giải thích bài thuốc:

Bài thuốc dùng trong các trường hợp ăn phải chất sống lạnh, chức năng tỳ vị bị rối loạn, thấp sinh đàm. Trong bài:

• Bán hạ cay táo ôn có tác dụng táo thấp hóa đàm, giáng nghịch cầm nôn, tiêu tán tích kết là chủ dược.

• Trần bì lý khí hóa đàm.

• Bạch linh kiện tỳ lợi thấp.

• Cam thảo hóa trung kiện tỳ.

Các vị thuốc cùng dùng có tác dụng táo thấp hóa đàm, lý khí hòa trung. Trong bài các vị Trần bì, Bán hạ đều phải dùng loại lâu năm để bớt tính cay táo, nên gọi là Nhị trần thang.

Ứng dụng lâm sàng:

Trên lâm sàng bài này thường dùng để hóa đàm hòa vị nên dùng nhiều trong các chứng đàm. Nếu chứng thuộc phong đàm gia Chế nam tinh, Bạch phụ tử để trừ phong hóa đàm. Nếu thuộc hàn đàm, gia Can khương, Tế tân để ôn hóa đàm. Nếu thuộc nhiệt đàm gia Qua lâu, Bối mẫu, Hoàng cầm để thanh nhiệt hóa đàm. Nếu thuộc thực đàm gia La bạc tử, Chỉ xác để tiêu thực hóa đàm.

1. Trường hợp viêm phế quản mạn tính, ngực tức khó thở, ho đàm nhiều, rêu lưỡi trắng nhớt dùng bài Nhị trần thang gia thêm Tử uyển, Khoản đông hoa, Bách bộ, Cát cánh, Sa nhân để giáng khí, hóa đàm chỉ khái.

2. Trường hợp rối loạn tiêu hóa, bụng đầy chán ăn, buồn nôn, có thể dùng bài này để hòa vị chỉ ẩu tiêu thực.

3. Trên lâm sàng có báo cáo dùng bài này chữa bướu cổ đơn thuần có gia thêm Côn bố, Hải tảo có kết quả.

Phụ phương:

ÔN ĐỞM THANG

( Thiên kim phương )

Thành phần:

Bài NHỊ TRẦN THANG gia:

Trúc nhự 8 - 12g

Chỉ thực 8 - 12g

Sinh khương 3 lát

Đại táo 2 quả

Cách dùng: sắc nước uống.

Tác dụng: Thanh đởm hòa vị, tiêu đàm, cầm nôn.

Chủ trị: chứng đởm hư đàm nhiệt xông lên, gây bứt rứt khó ngủ, ngực đầy tức, mồm đắng nôn đàm, có thể dùng chữa các chứng suy nhược thần kinh, ăn kém, khó ngủ, bụng đầy, váng đầu, tim hồi hộp, có thể dùng tong các trường hợp người béo phị, đau tức ngực do đàm thấp.

KIM THỦY LỤC QUÂN TIỂN

( Cảnh nhạc toàn thư)

Bài NHỊ TRẦN THANG gia:

Đương qui 8 - 12g

Thục địa 16 - 20g

Gừng tươi 3 lát.

Cách dùng: Sắc nước uống.

Tác dụng: Dưỡng âm huyết hóa đàm.

Chủ trị: chứng phế thận âm hư, tỳ thấp sinh đàm ho suyễn đàm nhiều, nôn, họng khô mồm táo.

ĐẠO ĐÀM THANG

( Tế sinh phương )

Bài NHỊ TRẦN THANG gia:

Đởm nam tinh 6 - 10g

Đảng sâm 4 - 8g

Xương bồ 4 - 8g

Trúc nhự 2 - 4g

Sinh khương 3lát

Đại táo 2 quả

Cách dùng: sắc nước uống.

Tác dụng: Ích khí, trừ đàm hóa trọc, khai khiếu.

Chủ trị: chứng trúng phong, đàm mê tâm khiếu, cứng lưỡi không nói được.

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc