Mây mù bay lượn xung quanh, phủ khắp bên ngoài thành Lạc Dương, những đám khói mờ giờ lại được những cơn gió thổi bay dốc thẳng lên trời. Muôn vàn cỏ cây tắm mình trong mưa xuân mênh mông mát lạnh, sức sống càng thêm tràn trề. Đứng ở trên núi Phượng Hoàng ở vùng ngoại thành cách kinh thành không xa, Đỗ Văn Hạo có cảm giác như là đang đứng trước bức tranh Xuân Vũ Lạc Dương Đồ.
Thật ra nói cho chính xác thì thời điểm này là mùa hè, nhưng mà năm nay khí hậu ẩm ướt, mặc dù trời rất ít mưa nhưng cũng không có nóng nhanh như năm trước.
Trời không mưa cho nên có cảm giác rất oi bức, mấy ngày nay mỗi ngày Đỗ Văn Hạo mang theo Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi cùng Lâm Thanh Đại đi dạo chơi, vào lúc tiếng gà gáy sáng cất lên lần đầu tiên đã cùng ba cô gái đánh xe ra khỏi thành, sau đó gửi xe ở một khách điếm nhỏ dưới chân núi, sau đó cả bốn người đi bộ lên núi.
Hôm nay, khi đến giữa sườn núi thì lại có mưa tí tách từ trên bầu trời rơi xuống, mưa như sợ tóc khẽ vuốt ve lên khuôn mặt của mỗi người, mát lạnh rất là thoải mái, những mệt mỏi trước đó giống như là đã bay theo mưa phùn, không khí rất nhanh trở nên ẩm ướt, đồng thời trên bầu trời cũng có những tia chớp lóe lên. Những hạt mưa bao trùm cả tòa núi làm cho lòng người càng thêm vui vẻ.
"Tướng công, thiếp đi không nổi nữa". Thân thể của Bàng Vũ Cầm sau đợt sảy thai lần trước, tuy nói rằng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn không chịu nổi vất vả bôn ba như vậy.
Đỗ Văn Hạo đứng ở trên mỏm nhô ra của một tảng đá. Đang ở đó nhìn xuống cảnh đẹp dưới núi, chỉ thấy Bàng Vũ Cầm đứng ở cạnh một lùm trúc, thân mặc một chiếc váy sa mỏng màu xanh biếc, giống như muốn nhỏ ra những chất lỏng màu lục, gió nhè nhẹ lướt qua chiếc váy làm cho nó bay lất phất hài hòa cùng cảnh núi, cảnh này cùng cây cỏ cùng tương hỗ, từ trên nhìn xuống cảm thấy rất thú vị.
Lâm Thanh Đại đi ở cuối cùng, thật ra nàng là người đi nhanh nhất, nếu nàng muốn đi lên trước thì sẽ không có người nào có thể theo kịp cước bộ của nàng.
"Cầm nhi, muội đứng ở đó. Ta tới dắt muội đi".
Lâm Thanh Đại không biết hái được từ đâu một nhánh hoa dại đỏ rực như lửa, thân mặc một bộ váy dài bằng vải bố, mái tóc của nàng bị sương sớm trong núi làm ướt át, ánh mắt trời chiếu xuống hai gò má, nét mặt vui vẻ, xem ra hẳn là đang ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo.
Tuyết Phi Nhi đứng ở bên người Đỗ Văn Hạo, hai tay đang giữ chặt cánh tay Đỗ Văn Hạo cũng hơi buông lỏng, leo một chặng đường như vậy nhưng nàng cũng chỉ khẽ thở dốc.
"Các nàng đó! Ta xem sau này mỗi ngày đều phải luyện tập thân thể một chút mới có thể leo núi, các nàng đều mệt rồi sao?" Đỗ Văn Hạo cười lớn nói.
"Chỉ có Cầm nhi tỷ tỷ không chịu được, còn muội cùng Thanh Đại tỷ tỷ thì không có vấn đề gì", Tuyết Phi Nhi nói.
Lâm Thanh Đại đi đến bên người Bàng Vũ Cầm thấy nàng rất mệt mỏi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, liền tiến tới nắm lấy cánh tay của nàng, cất lời: "Đi thôi, Văn Hạo! Chúng ta đi chậm thôi, Cầm nhi đã ra rất nhiều mồ hôi, trên núi gió lớn coi chừng bị lạnh".
"Được rồi, phía trước có có một lều cỏ, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc đi, dù sao vẫn còn sớm". Đỗ Văn Hạo nói xong, lại nắm tay Tuyết Phi Nhi đi lên phía trước.
"Hay là mọi người đi lên phía trước đi, muội thật sự là rất mệt mỏi. Để muội ở đây nghỉ ngơi một lát, chờ mọi người xuống núi rồi cùng trở về là được", Bàng Vũ Cầm cất lời.
"Nói cái gì vậy, cùng tiến lên thì tất nhiên phải đi cùng tới đỉnh núi. Không sao đâu! Nếu mệt mỏi thì chúng ta không đuổi theo bọn họ, chúng ta đi từ từ là được mà!" Lâm Thanh Đại cổ vũ Bàng Vũ Cầm hai người nắm tay thong thả đi lên núi.
"Tỷ tỷ, thời gian tỷ thủ hiếu đã sắp xong chưa?" Bàng Vũ Cầm hỏi.
"Hỏi điều này làm gì, còn lâu mà", Lâm Thanh Đại trả lời.
"Để xong rồi thì cùng tướng công thành thân".
Lâm Thanh Đại "a" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Bàng Vũ Cầm, chỉ thấy Bàng Vũ Cầm đang nhìn mình mỉm cười. Mặt Lâm Thanh Đại nóng lên, thì thào nói: "Cầm nhi, đừng có nói lung tung".
Bàng Vũ Cầm cười khanh khách, sau đó dừng bước. Ở phía trước Đỗ Văn Hạo cùng Tuyết Phi Nhi đã không còn thấy bóng dáng.
"Muội... muội cười cái gì. Cười đến mức làm lông tơ trong người ta dựng ngược hết rồi đây này", Lâm Thanh Đại rốt cuộc chột dạ, mở miệng nói nhỏ.
"Đừng cho là muội không biết gì nha! Khuôn mặt tỷ đỏ bừng rồi kìa, để lúc nào muội phải nhắc nhở tướng công một câu, chàng ngày ngày để bận rộn chuyện tình trong nội cung, lại ủy khuất tỷ tỷ phải chờ đợi".
Mặt Lâm Thanh Đại càng nóng lên, nàng làm bộ lau mồ hôi mà đưa tay lên che khuôn mặt của mình: "Cầm Nhi, muội..."
Bàng Vũ Cầm cười khẽ, vỗ lên tay của Lâm Thanh Đại, lại nói tiếp: "Nếu không có tỷ, tướng công cũng sẽ không ở lại Ngũ Vị Đường, như vậy muội cũng sẽ không quen biết chàng, cho nên muội còn phải cảm ơn tỷ nữa là. Giờ đây Tuyết Phi Nhi cũng đã xuất giá, thân thể của muội cũng không còn khỏe mạnh như trước. Tướng công đáng ra đã có một hài tử, nhưng muội..." Nói tới chỗ này, thanh âm của Bàng Vũ Cầm có phần nghẹn ngào.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện lần trước chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, muội còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều cơ hội".
"Ài, không nói nữa, chúng ta đi nhanh một chút đừng để bọn họ chờ chúng ta quá lâu". Bàng Vũ Cầm cắt đứt lời Lâm Thanh Đại, sau đó nắm tay nàng tiếp tục tiến về phía trước.
"Tỷ tỷ, hai người đi nhanh một tý, chúng ta đã đến rồi". Âm thanh dễ nghe của Tuyết Phi Nhi cách đó không xa vọng tới, lúc xa lúc gần, vang vọng ở trong núi một lúc lâu không dứt.
Trở lại Ngũ Vị Đường, Lâm Thanh Đại tìm một cơ hội đem chuyện về Bàng Vũ Cầm nói với Đỗ Văn Hạo, nàng cảm thấy trong lòng vẫn còn có chút khúc mắc, bảo Đỗ Văn Hạo nên tìm cách khuyên giải nàng, nếu không sau này lại trở thành tâm bệnh.
"Không nên lo lắng, lòng nàng ta hiểu mà. Đợi đến lúc mang thai hài tử thứ hai, tâm tình của nàng hẳn sẽ tốt lên", Đỗ Văn Hạo không cho là đúng, đáp lời.
Lâm Thanh Đại cũng không biết nói gì nữa. Lúc này Ninh công công sai người tới gọi, nói là Hoàng Thượng lệnh cho Đỗ Văn Hạo tiến cung. Đỗ Văn Hạo không dám ở lâu, chỉ đành đánh ứng buổi tối trở về sẽ tìm Bàng Vũ Cầm nói chuyện, sau đó vội vàng ra đi.
Đỗ Văn Hạo vào cung, trên đường gặp phải Dụ Cáp Nhi mang theo hai cung nữ tiến vào.
"Đỗ đại ca, huynh muốn đi vào bên trong à?" Dụ Cáp Nhi thích xưng hô với Đỗ Văn Hạo như vậy, dù sao mọi người đã sống chung với nhau hơn mười ngày, Dụ Cáp Nhi rất tán thưởng cách đối nhân xử thế của Đỗ Văn Hạo.
"A! Nương nương muốn đi đâu vậy?" Đỗ Văn Hạo dừng bước lại, thấy Dụ Cáp Nhi bận y phục màu hồng, mái tóc buông dài rất xinh đẹp. Thân thể thon dài, chiếc eo nhỏ nhắn mê người, tuy còn chưa tới tuổi thành thục nhưng môi son thanh đạm cùng với khuôn mặt nhuận hồng tản ra sức sống thanh xuân, giống như là một nụ hoa sinh cơ dạt dào đang chờ tới thời điểm hé nở. Da thịt mềm mại, thần thái thong dong, đôi mắt xinh đẹp linh hoạt, má đào còn mang theo nụ cười hàm ẩn như u lan tỏa hương, quả thật là một cô bé động lòng người.
"Chuẩn bị trở về, vừa từ trong cung của hoàng hậu đi ra, hai ngày trước hoàng hậu đến nhà nói rằng rất yêu thích chiếc gối thêu, cho nên hôm nay ta đưa đến cho tỷ ấy".
Đỗ Văn Hạo không khỏi than dài trong lòng, nói thật, một cô nương còn ít tuổi như nàng có thể làm cho Thái Hoàng Thái Hậu cùng hoàng hậu yêu mến thật không dễ dàng. Bởi vì nếu như một nữ nhân nào đó được sủng ái, bình thường mà nói, hoàng hậu rất ghen ghét và căm thù những nữ nhân khác mà được Hoàng Thượng thượng yêu mến.
"Ta đi gặp Hoàng Thượng một chuyến, nghe nói có chuyện gì đó cần tìm ta", Đỗ Văn Hạo chuẩn bị cáo từ.
"Có phải là chuyện sáng sớm nay Phú đại nhân sinh bệnh?"
"Cái gì, Phú đại nhân bị bệnh ư?"
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm: Khó trách lại gọi mình tới, thì ra là Phú Bật bị bệnh.
"Sáng nay khi lâm triều, Phú đại nhân nghe Hoàng Thượng cùng chúng đại thần thương nghị hiến pháp Thanh Miêu thì có phần kích động, bất ngờ tại đương trường vãi phân ở trong quần rồi lâm bệnh".
"Nương nương, tin tức thật là linh thông", Đỗ Văn Hạo vừa cười vừa nói, dù sao thì bãi triều mới chỉ trong chốc lát, Dụ Cáp Nhi đã biết lúc thượng triều chuyện gì xảy ra, ở kinh thành nàng không thân không thích, người làm quan ngoại trừ Ninh công công thì còn ai có thể cho nàng biết?
Dụ Cáp Nhi cười một tiếng, đưa khăn thơm lên nhẹ nhàng che trước mũi, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không phải là người thứ nhất biết được chuyện này, là hoàng hậu nói cho ta biết, nói là lúc ấy Hoàng Thượng cảm thấy quá thối nên không tiếp tục thương nghị xong việc, vội vàng sai người khiêng Phú đại nhân đi, bãi triều sớm hơn mọi ngày. Vừa lúc ta đến nơi ở của hoàng hậu cho nên mới biết được".
Đỗ Văn Hạo sợ ở bên kia Hoàng Thượng chờ sốt ruột cho nên vội vàng cùng Dụ Cáp Nhi cáo từ.
"Đúng rồi! Đỗ đại ca, lát nữa huynh xong việc rồi thì đến chỗ ta một chuyến nha, lần trước Thanh Đại tỷ tỷ nói là ưa thích mật hoa hồng, ngày hôm trước Thái Hoàng Thái Hậu cho một ít, huynh tới lấy về cho tỷ tỷ nha".
"Hay là nương nương giữ lại mà dùng đi".
"Nhiều lắm, đưa cho tỷ tỷ một ít nếm thử, một mình ta dùng cũng không hết", nói xong, Dụ Cáp Nhi mang theo cung nữ rời đi.
Đỗ Văn Hạo cũng không để tâm nữa, lập tức bước nhanh.
Đến Càn Thanh cung, không có trông thấy Hoàng Thượng, chỉ có Ninh công công cùng vài thái giám với Phú Bật. Đỗ Văn Hạo bước vào cửa cũng không ngửi thấy 'hương hoa tuyệt vời', chắc hẳn là đã tắm rửa thay quần áo.
Sau khi Đỗ Văn Hạo thỉnh an Phú Bật thì lập tức ngồi xuống xem mạch cho Phú Bật.
Thấy Phú Bật đại nhân nằm ở trên giường tinh thần không tốt, uể oải hơi thở không thịnh, trong lúc xem mạch lại phát hiện giống như là 'tỳ thận dương hư'. Nhận tiện hỏi: "Có phải là đại nhân có thói quen tiêu chảy vào mỗi sáng sớm hay không?"
Phú Bật gật nhẹ đầu, yếu ớt nói: "Ài, mỗi ngày vào lúc gà gáy sáng thì liền rời giường vào cầu tiêu. Hôm nay.... Ài". Nói tới đây Phú Bật ảo não thở dài, hung hăng đấm vào cái gối bên giường: "Đều là do cái bụng hại người này, làm cho ta xấu mặt".
Lần này đi đến huyện Đông Minh, Đỗ Văn Hạo nghe Vương An Thạch nói về vị Phú Bật đại nhân là người không hề kiêu căng ngạo mạn, là một vị quan chính trực thanh liêm, yêu thiện ghét ác, có đủ bốn đức tính của kẻ làm quan: ' chân, chân, anh, thần'; tính tình lại vô cùng hiếu thảo, hiểu lễ nghi. Nhưng mà cùng Vương An Thạch bất hòa bởi vì không đồng ý với biến pháp Thanh Miêu. Tống Thần Tông là một vị vua yêu mến hiền tài cho nên cũng không vì Phú Bật không đồng ý với biến pháp của hắn mà nổi giận với Phú Bật.
"Phú đại nhân không nên lo lắng, mọi người đều có lúc không khỏe, lại về căn bệnh của ngài, ty chức cho ngài một đơn thuốc chỉ cần dùng đều đặn một thời gian là không sao nữa".
"Ngươi chính là vị Đỗ thái y Đỗ Văn Hạo mà Ninh công công nói đến đó sao?" Đây là lần đầu tiên Phú Bật gặp Đỗ Văn Hạo. Ngày thường Đỗ Văn Hạo ở phía sau cùng, vì vậy đương nhiên là văn võ đại thần trong triều rất ít khi gặp hắn, đều chỉ nghe thấy danh tiếng thôi, ít khi gặp mặt.
"Ty chức chỉ làm hết phận sự của mình thôi, còn phải học tập rất nhiều".
"Tốt lắm, không nên kiêu ngạo, cũng không nên tự phụ, y học cũng phải học hỏi không ngừng".
"Phú đại nhân nói rất đúng", Đỗ Văn Hạo nói liền xong đứng dậy đi đến bàn viết phương thuốc.
Phú Bật hỏi: "Tại sao phải như vậy? Dạ dày của ta từ trước đến nay vẫn không tốt, cái tật xấu này hình thành ý niệm trong đầu, buổi tối dù là ăn bất cứ thứ gì, trời vừa sáng là không thể ngủ nữa, muốn không dậy cũng không thể được".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, sau đó lại ngồi xuống, nói với Phú Bật: "Trung y cho rằng đây là do 'tỳ thận dương hư' mà tạo thành bệnh này, bởi vì thận dương là gốc rễ của dương khí, bệnh này có tên là tả vào buổi sáng hay còn gọi là Ngũ Canh tả.
"Ngươi nói là bệnh này không phải do dạ dày tạo thành, mà là có liên quan tới tỳ thận? Tạo sao thế?" Phú Bật không cho là đúng, hỏi Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo kiên nhẫn giải thích: "Ngũ Canh tả còn gọi là 'Thận tả'. Đã từng có một danh y nói rằng vào lúc gà gáy sáng đến rạng sáng 'là dương trong ngày, âm trong dương'(thiên chi âm âm trung chi dương dã). Bởi vì dương khí lúc này không thịnh, hư tà lưu lại mà không tan, dẫn tới tả vào sáng sớm".
Thật ra những lời này là của một danh y vào triều Thanh nói, nhưng mà Đỗ Văn Hạo hiểu rằng Phú Bật hiển nhiên là sẽ không biết, sau Đại Tống còn có Nguyên, Minh, Thanh...Ở triều đại này không biết còn có dân quốc, sự biến đổi về hợp tác cùng Tây An, càng không biết về kính râm, quần jean cùng đặc khu kinh tế, cho nên không cần phải nói ra. Chỉ cần trị bệnh cho tốt là được rồi.
Lại nói về căn bệnh Ngũ Canh tả này, là liên quan đến cách tính thời gian bằng tiếng gà gáy sáng ở thời cổ đại. Thời cổ, một ngày được chia làm sáu khoảng thời gian: Rạng sáng, trong ngày, xế chiều, hoàng hôn, buổi tối, kê minh (thời điểm gà gáy sáng). Trong đó: 'Rạng sáng, trong ngày, xế chiều thì thuộc về dương. Hoàng hôn, buổi tối, kê minh thì thuộc về âm'. Mà lúc gà gáy sáng là thời điểm chuyển hóa âm dương. Ý tứ của các bậc tiền bối là vào lúc gà gáy sáng hay là Canh Năm là thời điểm bị tiêu chảy, bởi vì dương khí lúc này chưa xuất hiện mà âm khí thì đang dần biến mất, từ đó làm cho âm khí trong bụng thịnh, còn dương khí thì suy yếu. Bởi vì dương khí thì ấm áp, mà trong bụng không đủ độ ấm thì thức ăn ở trong dạ dày hấp thu khí lạnh, dạ dày và ruột không được làm ấm. Không thể giữ được các vật ở bên trong nên dẫn tới tiêu chảy.
Phú Bật nghe xong, nửa hiểu nửa không, dù sao bản thân lão cũng không phải là đại phu cho nên không hiểu cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Phú Bật này có một tật xấu, đó chính là rất hay truy hỏi cặn kẽ, kỹ càng sự việc. Tuy rằng lão không có nghiên cứu về y thuật nhưng cũng rất muốn biết nguyên nhân gây ra căn bệnh này của mình.
"Đỗ đại nhân, ngài có thể nói cho ta biết sẽ trị căn bệnh này như thế nào hay không, bản thân ta rất ghét uống thuốc, có phải là sẽ phải dùng thuốc trong một thời gian rất dài không?"
Đỗ Văn Hạo mỉm cười trả lời: "Có một phương thuốc tên là Tứ Thần Hoàn, chuyên trị loại tiêu chảy này, ngài sợ uống thuốc thì ta sẽ cho thêm vào trong thuốc một ít mật ong như vậy sẽ không đắng nữa".
Ninh công công ở một bên nghe vậy cười trộm, cảm thấy giống như là Đỗ Văn Hạo đang dỗ một đứa bé uống thuốc vậy.
Phú Bật thấy Ninh công công cười mình, liền lên tiếng: "Ngươi cười cái gì?"
"Không, không cười gì cả, ta chỉ muốn nói: Sớm biết có thể cho mật ong vào trong thuốc thì lần trước ta khi ta bị bệnh đã yêu cầu Đỗ đại nhân làm vậy, vì ta cũng sợ đắng".
"Ta vốn bị tiêu chảy nên không dám uống mật ong, vì sợ đắng nên không dám uống thuốc, nếu không hôm nay làm sao mà bị xấu mặt như vậy chứ". Phú Bật cau mày, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
"Không có gì đáng ngại, tràng vị của ngài không có vấn đề". Đỗ Văn Hạo giải thích.
Phú Bật nghe vậy thì vui mừng, lập tức ngồi dậy nói với Đỗ Văn Hạo: "Từ trước đến giờ ta cũng rât thích xem sách y thuật, tuy rằng không thấu triệu được như ngài, nhưng cũng có phần hứng thú. Ngài có thể nói cho ta biết Tứ Thần Hoàn rốt cuộc là bốn vị thuốc nào không?"
Ninh công công ở một bên cất lời: "Tại sao Phú đại nhân lại biết được rằng trong đó có bốn vị thốc".
"Đúng vậy! Có bốn thuốc chính, Phú đại nhân nói không hề sai", Đỗ Văn Hạo nói.
Phú Bật đắc ý nhìn Ninh công công, nói: "Ta đã nói rồi, ta có xem qua y thư mà".
Đỗ Văn Hạo cùng Ninh công công liếc nhau, không nhịn được mà đều nở nụ cười.
Đỗ Văn Hạo nói: "Bốn vị thuốc chủ yếu trong Tứ Thần Hoàn là: Phá Cố Chỉ, Nhục Đậu Khấu, Ngũ Vị Tử, Ngô Thù Du, ngoài ra còn có hai vị thuốc là gừng cùng táo đỏ, hai vị này dùng để điều hòa. Trong tất cả các bài thuốc trong cổ thư có nói: 'Đây là Túc Thiểu Âm dược'. Túc Thiểu Âm chính là 'Túc Thiếu Âm Thận kinh', trong đó có nói rằng đây là bài thuốc bổ thận. Đại phu Uông Ngang thời Thanh nói: 'Hễ là tả lâu dài thì đều là do tính hỏa của thận suy yếu, không thể chuyên trách tì vị, cổ nhân có nói về tả như thế này: 'Nước ra không thể khống chế, thận là thủy trong Ngũ Hành, tỳ là là thổ trong Ngũ Hành, có câu thổ khắc chế thủy..."
"Ta hiểu ý của ngài rồi, cái này giống như chúng ta thường nói: 'Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn'. Cho nên muốn bổ tỳ thì phải khống chế thủy trong cơ thể. Có đúng vậy hay không?" Phú Bật cướp lời, nói.
Đỗ Văn Hạo bội phục gật đầu.
Phú Bật cao hứng. Lại hỏi: "Phá Cố Chỉ là thứ gì, có phải là những giấy vụn, giấy loại của sách cũ không cần dùng đến không?"( Phá Cố Chỉ là tên 1 loại thuốc, nhưng mà nếu dịch ra nghĩa thì nó có nghĩa là: Trang giấy rách nát. Cho nên Phú Bật mới hỏi như vậy).
Đỗ Văn Hạo nhịn không được mà cười to, lão thái giám ở một bên cũng cười theo, nhưng Phú Bật vẫn không hề tức giận, hỏi tiếp: "Đó là cái gì? Nhanh nói cho ta biết, lần sau có người bị bệnh như lão phu, thì ta cũng có thể khai phương bốc dược cho hắn".
"Phú đại nhân có lòng hiếu học, thật là khiến cho ty chức bội phục vô cùng. Phá Cố Chỉ là danh xưng thật sự là Bổ Cốt Chi, vốn nó là một loại quả họ đậu, người xưa còn gọi nó là Bổ Cốt Chi, Phá Cố Chỉ hoặc là Hắc Cố Tử. Trong y thư cổ đại ' Bản thảo cương mục' có nói rằng vị thuốc này có thể giúp 'tráng hỏa ích thổ'.
"Ồ, thật là hay. Giờ ta đã hiểu được rồi, không cắt lời ngài nữa, ngài tiếp tục nói đi".
"Nhục Đậu Khấu làm ầm tỳ thận, hơn nữa 'Sáp tràng chỉ tả', có thể nói là vị thuốc gốc của phương thuốc, Ngô Thù Du làm ấm tỳ vị hơn nữa 'tán hàn lợi thấp', Ngũ Vị Tử có thể làm ấm tràng vị, 'sáp tràng chỉ tả', đó là bốn vị chủ yếu của phương thuốc này. Từng có danh y nói rằng, đây là bốn loại thuốc thần kỳ, trị thận tiết niệu như thần vậy. Cho nên mới gọi là Tứ Thần Hoàn, ngoài bốn vị thuốc chính này thì còn có hai vị thuốc: Gừng, táo. Ở trong Thương Hàn Luận đại phu Trương Trọng Cảnh thường xuyên dùng tới hai vị thuốc này, nói hai vị thuốc này dùng chung có thể dùng điều hòa Doanh Vệ. Gừng có thể ' tán hàn hành thủy'. Táo có tác dụng tẩm bổ tỳ vị, cũng có tác dụng với bệnh Ngũ Canh tả. Cho nên tổng hợp cả phương thuốc gồm có sáu vị thuốc, có thể nói là đã rất đầy đủ.
Phú Bật không ngừng gật đầu. Trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ khâm phục Đỗ Văn Hạo.
"Giảng thật là hay, khó trách Hoàng Thượng không gọi ai khác mà chỉ hỏi ngài, quả là không hề sai, sau này lão phu cũng chỉ tìm ngài để xem bệnh cho ta".
Ninh công công tiến lên trêu đùa: "Phú đại nhân, ngài nghe đã hiểu rõ ràng chưa?"
Phú Bật "ừ!" một tiếng xem như trả lời.
"Để cho Đỗ đại nhân 'khai căn kê đơn' cho ngài, ngài nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi".
"Được rồi, vậy làm phiền Đỗ đại nhân vậy".
"Phú đại nhân, ngài khách khí rồi! Để ty chức kê đơn cho ngài".
Từ Càn Thanh cung đi ra, Đỗ Văn Hạo liền gặp Tiểu Tề là thiếp thân nha hoàn của Dụ Cáp Nhi, hẳn là cô nương này đã đứng chờ ngoài cung từ trước. Thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, vội vàng mỉm cười tiến lên nghênh tiếp.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
"Nương nương lo rằng ngài quên không qua lấy mật hoa hồng, cho nên sai nô tỳ ở đây chờ ngài". Tiểu Tề có khuôn mặt tròn, con mắt nho nhỏ, cười cho người ta cảm giác đôi mắt không đẹp, nhưng hàm răng thì mọc rất đều lại trắng nõn.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm: Đã lo ta quên thì sao không bảo Tiểu Tề đưa đến luôn, cần gì nhất định phải gọi mình qua lấy, xem ra Dụ Cáp Nhi tìm mình có việc gì đó.
Tiến tới Nhạc Đồng Cung của Dụ Cáp Nhi, Đỗ Văn Hạo còn đang suy nghĩ không biết Dụ Cáp Nhi tìm mình có việc gì, khi bước vào cửa không chú ý tới bậc cửa tý thì ngã nhào.
"Đỗ đại nhân, ngài đi thong thả một chút". Tiểu Tề không dám cười, vội vàng tiến tới đỡ.
Đỗ Văn Hạo vội bám lấy khung cửa, vừa cười vừa nói: "Đại khái là do mệt nhọc, thời gian gần đây hơi vất vả".
Tiểu Tề dìu Đỗ Văn Hạo bước vào cửa, Nhạc Đồng Cung này so với các cung điện của những quý phi khác thì nhỏ hơn rất nhiều. Nghe nói nơi này từ trước là nơi ở của một mỹ nhân rất được Hoàng Thượng yêu mến, về sau mỹ nhân kia vì khó sinh mà chết, chỗ này từ trước đến nay không hề dùng đến. Các phi tử khác đều không muốn ở, ngược lại Dụ Cáp Nhi không để ý đến việc này, thế là Tống Thần Tông liền sai người tu sửa lại nơi này làm chỗ ở cho Dụ Cáp Nhi.
Trong vườn có rất nhiều cây trúc, cũng chưa lớn lắm, đại khái là sau khi Dụ Cáp Nhi đến ở mới được trồng, nhưng mọc rất tươi tốt.
"Mời Đỗ đại nhân đến lương đình chờ nô tỳ đi gọi nương nương tới", Tiểu Tề nâng váy, chạy vào trong nhà.
Đỗ Văn Hạo một mình đừng trong vườn quan sát khắp nơi, ngắm đình đài lầu các, nghe chim hót, ngửi hương hoa. Một lát sau, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng người nói: "Ta đã sai công tượng tu sửa lại giống như nhà của ta ở Giang Nam, Đỗ đại ca xem có được không?"
Đỗ Văn Hạo không quay đầu lại, chỉ nói một tiếng 'đẹp', lúc này Dụ Cáp Nhi đã tiến đến bên cạnh, Đỗ Văn Hạo ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng giống như hoa nhài.
"Thân thể của Phú đại nhân không trở ngại rồi chứ?"
"Đã tốt rồi, không có gì trở ngại nữa, đã khai phương bốc dược cho hắn rồi, dùng vài lần là sẽ khỏi hẳn".
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới đình nghỉ mát ngồi xuống, cung nữ nhanh chóng bưng tới một ít hoa quả cùng điểm tâm sau đó lui xuống.
Dụ Cáp Nhi lấy một quả anh đào trên mâm trái cây đưa cho Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo vội vàng tiếp lấy nhưng không có ăn.
"Tại sao không ăn? Sợ ta hạ độc trong quả anh đào này ư?" Dụ Cáp Nhi nhìn Đỗ Văn Hạo, giống như cười mà không phải cười, cất lời.
"Ngươi nói như vậy, chẳng phải là ngươi chuẩn bị hạ độc vào quả anh đào này sao?"
Dụ Cáp Nhi nở nụ cười. Đỗ Văn Hạo cho quả anh đào vào miệng, quả nhiên hương vị ngọt ngào vô cùng.
"Ăn ngon chứ?"
Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu trả lời: "Ngon lắm!"
"Hôm nay ta đến hậu cung, nghe hoàng hậu nói Lưu quý phi đã mang thai". Vẻ mặt của Dụ Cáp Nhi có phần cô đơn.
Đỗ Văn Hạo hiểu rằng Dụ Cáp Nhi đã đi vào vấn đề chính, cũng không vội tra hỏi mà muốn để cho nàng nói hết lời.
"Vài ngày gần đây hoàng thượng đều ở trong nội cung của các phi tử khác, ta không gặp được hắn".
Đỗ Văn Hạo vẫn không nói gì, bởi vì căn bản là hắn không biết nói cái gì cho phải, Dụ Cáp Nhi cũng không phải là gì của mình, hắn biết nói gì đây?
Dụ Cáp Nhi thấy Đỗ Văn Hạo chỉ cúi đầu uống trà, không nói lời nào, bèn nói tiếp: "Thật ra ta không muốn làm phiền ngài, thật sự là vậy".
Ngay cả từ "ngài" cũng đã nói, xem ra chuyện mà Dụ Cáp Nhi muốn mình lo liệu hẳn là tương đối 'xương' đây.
"Nương nương không nên khách khí, chỉ cần là có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức". Đỗ Văn Hạo lưu lại cho mình một đường lui, thầm nghĩ: 'Ta không nói nhất định sẽ làm được mà chỉ nói là sẽ cố gắng hết sức'. Bài học này là hắn học được ở trong nội cung.
"Chỉ cần ngài muốn làm, thì nhất định sẽ làm được", Dụ Cáp Nhi làm ra dáng vẻ đáng thương, nói.
"Xin nương nương nói rõ".
"Ta muốn ngài nói với Hoàng Thượng là Lưu quý phi thật ra không có mang thai, chỉ là mắc một thứ kỳ quái nào đó".
Đỗ Văn Hạo ngẩn ra. Nếu như mình làm vậy thì chẳng khác nào một tên Phó Hạc thứ hai. Chẳng lẽ Dụ Cáp Nhi muốn bước vào vết xe đổ của Trần mỹ nhân ư?