Tống Y

Chương 289: Phương thuốc tuyệt diệu

Trước Sau

break
Trong thời gian mấy người Đỗ Văn Hạo đi theo Tống Thần Tông tận lực chỉnh đốn mọi việc ở huyện Đông Minh thì ở trong hoàng cung xuất hiện một sự việc không lớn cũng chẳng nhỏ.

Quả thật là không lớn, là bởi vì tính mạng người không đáng lo ngại, chỉ là bỏng do nước nóng, nói sự việc không nhỏ là bởi vì người này là Triệu Hú nhi tử của Chu Đức Phi, Lục hoàng tử của đương kim hoàng thượng.

Triệu Hú từ nhỏ rất nghịch ngợm, theo như lời bà vú kể lại thì hắn thường hay cắt quần áo của phi tần, cung nữ. Đợi đến khi người ta mặc vào thì phát hiện ra một cái lỗ lớn trên mông. Ngoài ra còn hay bắt con rết hay con kiến bỏ vào dưới chăn đệm của họ. Cung nữ trông thấy Lục hoàng tử như vậy vừa lo lắng vừa sợ hãi, mỗi lúc trời tối đều phải kiểm tra cẩn thận mới dám lên giường đi ngủ. Nhưng lần này Lục hoàng tử không hại được ai, mà lại tự làm cho mình bị thương.

Nói ra rất dài dòng, Lục hoàng tử ghét nhất là đến trường, đối với Thái Tử Thái Phó thì tới mức nghiến răng nghiến lợi, vốn người này là lão sư của hoàng Thái Tử nên chuyên môn dạy bảo cho Thái Tử mà thôi, nhưng thời gian gần đây lão sư này còn kiêm dạy học cho các thái tử khác khiến cho Lục hoàng tử hậm hực vô cùng. Đó là do nhất thời không thể tìm được người phù hợp, nhưng bọn nhỏ không thể không học hành, cho nên hoàng hậu tập trung các hài tử lại một chỗ, tạm thời cứ để cho Thái Tử Thái Phó dạy dỗ rồi tính sau.

Thái Tử Thái Phó này không thể không nói qua, từ trước là viện sĩ Hàn Lâm Viện, là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, tính cách cổ quái, là người ngay thẳng, là kẻ tài hoa hơn người, rất được Tống Thần Tông xem trọng, một lòng muốn lão dạy dỗ Thái Tử thành một vị minh quân làm cho đất nước hưng thịnh. Những điều này không cần nói nhiều nữa, lại nói vào ngày đi học đầu tiên, Lục hoàng tử để phân trên chiếc ghế của lão sư. Lão sư không hề hay biết đặt mông ngồi xuống. Kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, buổi học không có thành công. Lão sư bị một thân hôi thối, cảm giác ghê tởm vài ngày không tiêu tan, khóc lóc chạy tới cáo trạng với Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng. Chu Đức Phi bị lưỡng cung hậu chỉ mắng cho tới tấp mặt mày, nhưng mà không nỡ đánh nhi tử của mình. Trong lòng Lục hoàng tử cuồng hỉ, bị mắng thì cũng có thể chịu được, chỉ cần không bị đánh là tốt rồi. Lục hoàng tử làm lại chiêu cũ, ngày hôm sau cưa mất một chân của cái ghế mà lão sư ngồi. Lần này thật đáng thương cho lão sư, mắt không được tinh tường, chỉ nhìn mặt trên của ghế, đâu hiểu được phía dưới có vấn đề, sau lần ngã xuống thì lão sư nằm trên giường trọn bảy ngày mới có thể ngồi dậy. Vốn là Lục hoàng tử tưởng rằng lão già kia hẳn là sẽ không đi dạy nữa. Ai ngờ sau bảy ngày thì đích thân Thái Hoàng Thái Hậu dẫn lão sư đến đây, Lục hoàng tử vốn rất sợ Thái Hoàng Thái Hậu nên không dám gây chuyện nữa. Thời gian gần đây ngồi nghe giảng nhưng không để tâm vào sách vở mà chỉ lo nghĩ làm sao để trị lão già kia, làm cho hắn không thể đến đây nữa. Mà lão sư cũng có ý mượn việc công báo thù tư, chuyên môn đưa ra câu hỏi cho Lục hoàng tử, không trả lời được thì lập tức ăn thước. Vào một buổi sáng, tay Lục hoàng tử đau tới mức cả chiếc đũa cũng không đưa lên nổi.

Chu Đức Phi đau lòng vô cùng, nhưng mà cũng không dám nói gì, dù sao thì lão sư này đối xử với học trò thế nào đều được, Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền như vậy thì ai còn dám ý kiến?

Lục hoàng tử nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một tuyệt chiêu rất cay độc, hắn sai thái giám bưng một chậu nước sôi đặt lên cửa, nửa đóng nửa mở, hắn muốn chậu nước này úp lên cái mặt dày của lão sư. Thế là Lục hoàng tử ngồi trên ghế, hai tay chống má, vui thích nghĩ tới thảm trạng của lão nhân đáng chết kia.

Ai ngờ, Thái Tử Thái Phó thông minh hiểu rằng Lục hoàng tử sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, thế là bèn tới sớm hơn mọi khi rất nhiều, trốn ở một gốc cây đại thụ gần đó quan sát, cho nên toàn bộ quỷ kế của Lục hoàng tử đều lọt vào mắt, thế là nghĩ ra một kế. Vẻ mặt âm hiểm đi về phía phòng học.

Lúc này Lục hoàng tử đang vui vẻ ngồi ở hàng ghế thứ nhất, lão sư đi tới cửa, Lục hoàng tử thấy trong tay lão sư cầm một cái bình dế. Đây chính là trò chơi mà mình thích nhất, lại nghe tiếng dế kêu ở bên trong, biết đó là một con dế cụ, do ham chơi nên quên mất cái bẫy đặt trên cửa.

Lão sư đi tới cửa, cũng không đẩy cửa ra, mà là lớn tiếng kêu lên: "Lục hoàng tử, trong tay lão sư có quá nhiều sách vở, ngươi mau tới giúp lão sư cầm lấy cái bình được không?"

"Ta đến đây!"

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên, tất cả hài tử trong phòng đều sợ hãi, không còn kịp ngăn trở, sự tình cứ như vậy diễn ra. Cũng may chiếc chậu không lớn, nước sôi trên cửa cũng đã nguội đi nhiều, nếu không Lục hoàng tử còn thảm hại hơn.

Lão sư quỳ gối trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu khóc lóc kể lể, nói rằng bản thân mình cũng không biết ở trong chậu có nước sôi, nếu như biết thì tuyệt đối sẽ không đùa giỡn như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết là lão sư sẽ không làm như vậy, dù sao sự tình cũng đã xảy ra, giải quyết vấn đề như thế nào mới là quan trọng.

Tìm ai đây?

Thái Hoàng Thái Hậu cùng Chu Đức Phi đều chỉ tin tưởng Đỗ Văn Hạo, nhưng hắn không có ở đây, nói là về nhà thăm người thân, tất nhiên bọn họ không biết là hiện tại hắn đang theo Hoàng Thượng cải trang vi hành.

"Thái Hoàng Thái Hậu, có câu danh sư xuất cao đồ; hay là chúng ta tìm đồ đệ của Đỗ đại nhân thử xem". Chu Đức Phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử khóc đến mức thê thảm vô cùng, con mắt sưng húp lên giống như quả mật đào, khuôn mặt cũng sưng phù lên, cực kỳ khó coi, nên vội vã nói với Thái Hoàng Thái Hậu.

"Ài, được rồi, vậy hãy cho người xuất cung một chuyến đem đồ đệ của Đỗ Văn Hạo đếm xem xét thử xem, giờ đây thái y trong nội cung, không có người nào có thể làm tốt. Đi thôi, nhanh nào, vết thương của hài tử không thể chậm trễ".

Hôm đó, Tiền Bất Thu đã bị triệu vào cùng, nơm nớp lo sợ, trong lòng lo lắng, khi vào cửa cung trống ngực nện thùng thùng, sau khi vào cửa thì lảo đảo muốn ngã, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, không phải là chỉ xem bệnh cho một hài tử thôi sao. Nhưng mà sau khi thấy vết thương của Lục hoàng tử cũng giật nảy mình.

Mười ngày sau, mấy người Đỗ Văn Hạo trở về mới biết được chuyện này, Chu Đức Phi nghe kể mới vỡ lẽ ra là Đỗ Văn Hạo và Hoàng Thượng cùng đi một chuyến đến huyện Đông Minh, thế là vội vàng cho người gọi hắn tiến cung, bảo hắn khám lại cho Lục hoàng tử.

Đỗ Văn Hạo vào cung, đi thẳng tới nội cung của Chu Đức Phi. Từ sau khi trị bệnh cho Chu Đức Phi, Chu Đức Phi cảm thấy không thể rời xa vị đệ đệ này. Bất cứ chuyện tình lớn nhỏ cũng không tìm Tống Thần Tông, mà đều đi hỏi ý kiến của Đỗ Văn Hạo, quan hệ của hai người rất tốt.

Mới vào cửa, liền gặp Chu Đức Phi thân bận một bộ y phục màu lam vô cùng xinh đẹp, thân thiết uốn éo đi tới đón chào.

"Văn Hạo, ta còn tưởng rằng thật sự là ngươi đi thăm người thân, còn đang rất lo lắng, ngươi chưa từng nói qua cho tỷ tỷ về thân thích của ngươi đó! Tai sao không nói với tỷ tỷ một tiếng đã ra đi, thì ra là đi cùng Hoàng Thượng làm chính sự, nhanh tới đây, để cho tỷ tỷ xem một chút". Nói xong thì lập tức vươn tay ra sờ lên khuôn mặt của Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo mỉm cười trong nội tâm có chút xấu hổ nhưng cũng không trốn tránh.

"Vừa nhìn thoáng qua đã biết ngươi ở bên ngoài không có ai chiếu cố, nên mới gầy như vậy, để ta chuẩn bị cho ngươi một số điểm tâm ngươi thích, còn yến xào nữa, còn nhiều thứ thật bổ dưỡng".

"Đa tạ Đức Phi nương nương".

"Ta bảo ngươi gọi ta là tỷ tỷ cơ mà. Đi ra ngoài một chuyến là quên mất rồi". Chu Đức Phi thân mật kéo tay Đỗ Văn Hạo đi vào nội viện.

"Thương thế có Lục hoàng tử ổn định rồi chứ?"

"Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, Tiền đại nhân lau lên khuôn mặt bỏng nặng của Hú nhi một lớp thuốc mỡ, cũng không có mùi gì kỳ lạ, sau không tới mười ngày thì Hú nhi đã khỏi hẳn".

Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ quái, nghe nói bị phỏng rất nghiêm trọng, tại sao không tới mười ngày mà đã khỏi hẳn rồi?

"Đã khỏi rồi tại sao tỷ tỷ còn gọi ta tới khám lại?"

Chu Đức Phi cười nhẹ một tiếng, dừng bước lại, tiến đến bên người Đỗ Văn Hạo nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ không nói thế thì ngươi không đến đây rồi!"

Đỗ Văn Hạo nở nụ cười. Qua một cái cái cầu nhỏ, gặp một đám hài tử đang vui đùa, Chu Đức Phi vội vàng hỏi cung nữ đang đi ở một bên: "Tại sao lại để cho Lục hoàng tử xuất môn, không phải đã bảo rằng trong thời gian này không được ra khỏi cửa hay sao? Tiền đại nhân nói, thời gian này không được ra ngoài ánh nắng mặt trời, bảo nó vào nhà đi, nói rằng Đỗ đại nhân tới khám lại vết bỏng".

Cung nữ nghe xong, chạy tới chạy tới túm lấy Lục hoàng tử kéo vào nhà.

"Ài, Hú nhi luôn làm cho ta lo lắng, ngươi nói xem khi nào nó mới có thể hiểu chuyện?"

"Tỷ tỷ cũng chớ quá sốt ruột, nam hài tử lúc nhỏ phải nghịch ngợm một chút mới tốt". Đỗ Văn Hạo an ủi nói.

Vào phòng, Lục hoàng tử thấy Chu Đức Phi cùng Đỗ Văn Hạo bước vào cửa, vội vàng từ trên ghế đứng dậy, chạy đến bên người Đỗ Văn Hạo thân thiết nói: "Văn Hạo thúc thúc, Hú nhi nhờ người lắm, đã lâu rồi người không đến chơi với ta".

Đỗ Văn Hạo thấy trên mặt Lục hoàng tử quả nhiên là không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ là bị phỏng, trong nội tâm không nhịn được mà âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Bị bỏng thì cũng như các vết thương khác, sau khi liền da thì cũng phải để lại một chút vết sẹo chứ, tùy vị trí mà độ sâu cạn không giống nhau mà thôi. Hơn nữa phần da còn có thể hơi nhăn nhúm so với bình thường, nhưng trên mặt của Lục hoàng tử một chút dấu vết cũng không thể nhìn ra, thật đúng là thần kỳ.

"Văn Hạo thúc thúc, người đang suy nghĩ gì đấy?" Lục hoàng tử đối với những người khác vẫn luôn hờ hững không quan tâm, chỉ duy đối với Đỗ Văn Hạo thì rất yêu thích, đại khái là nội tâm của hài tử có loại tôn sùng anh hùng, cảm thấy Đỗ Văn Hạo rất giỏi bởi vì có thể chữa trị tốt cho nhiều người mà những đại phu khác không thể chữa trị nổi, với lại cùng mẫu thân của mình có quan hệ tốt như vậy, có câu 'yêu ai yêu cả đường đi' cho nên mới như vậy.

Đỗ Văn Hạo nghe Lục hoàng tử gọi mình, lúc này mới hồi phục tinh thần, vừa cười vừa nói: "Ta suy nghĩ, tại sao trên mặt cháu không có một vết sẹo nhỏ nào, thường thường thì tình huống như vậy đều lưu lại vết sẹo".

Lục hoàng tử kéo tay Đỗ Văn Hạo để cho hắn ngồi xuống, sau đó ngồi cạnh Đỗ Văn Hạo, cất lời: "Đó là bởi vì Tiền đại nhân là đồ đệ của Văn Hạo thúc thúc! Mẫu thân nói danh sư xuất cao đồ mà lại!"

Đỗ Văn Hạo cùng Chu Đức Phi nở nụ cười, Chu Đức Phi trìu mến xoa xoa đầu của Lục hoàng tử, nói với Đỗ Văn Hạo: "Ngươi hãy xem xét lại cho nó một lần nữa, có gì khác thường không, ta vẫn chưa yên tâm lắm".

Đỗ Văn Hạo đành phải một lần nữa cho bắt mạch cho Lục hoàng tử, thì quả thật là vết bỏng đã khỏi hẳn, càng cảm thấy hiếu kỳ.

Từ hoàng cung trở về, Đỗ Văn Hạo không có về thằng nhà, mà là trực tiếp đi đến nơi ở của Tiền Bất Thu, hắn nóng lòng muốn biết rốt cuộc Tiền Bất Thu dùng phương thuốc thần kỳ nào mà lại có thể triệt để trừ đi vết sẹo trên khuôn mặt của Lục hoàng tử.

Nhà của Tiền Bất Thu cách Ngũ Vị Đường không xa, chỉ cách một con sông, đi qua cầu là tới.

Tiền Bất Thu thấy là Đỗ Văn Hạo đến đây, vội ra khỏi cửa đón tiếp, sai người trong nhà giết gà chuẩn bị rượu thịt, mời Đỗ Văn Hạo vào phòng ngồi xuống.

Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Đỗ Văn Hạo đi thẳng vào vấn đề: "Ta vừa mới xem xét lại cho Lục hoàng tử, thấy nó đã hoàn toàn khôi phục".

"Hẳn là không để lại vết sẹo".

"Nhưng có một điều ta nghĩ mãi không ra, ngươi cho Lục hoàng tử dùng thuốc gì mà lại được như vậy, trước kia ta cũng từng trị liệu cho người bị bỏng nhưng không có hiệu quả tốt như vậy, ngươi nhanh nói cho ta biết đi".

Tiền Bất Thu đắc ý cười, dâng trà thơm lên cho Đỗ Văn Hạo, vuốt vuốt chòm râu, nói: "Không cần vội vàng, không nên vội vàng, lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".

Đỗ Văn Hạo làm sao mà không vội được cơ chứ, cũng không uống nước, đặt chén trà xuống, nói: "Ngươi đừng có mà thừa nước đục thả câu nha! Biết rằng ta đang rất sốt ruột mà cứ kéo dài thời gian".

Tiền Bất Thu cười to: "Cũng được, không nói sợ là đợi lát nữa rượu ngon cùng thức ăn ngon đưa lên đây lại ảnh hưởng tới tâm tình thưởng thức của ngài, ngài phải biết là lần này ta lấy ra Nữ Nhi Hồng đã lên men nhiều năm, bình thường không có nỡ uống đâu".

"Ngươi làm cho ta sốt ruột rồi đó". Đỗ Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiền Bất Thu mỉm cười đứng đậy nói: "Đi! Đưa ngài đi xem thứ kỳ diệu này".

Tiền Bất Thu dẫn theo Đỗ Văn Hạo đến thư phòng của mình, nơi này ngay cả các phu nhân Tiền Bất Thu cũng không cho đi vào.

Đóng cửa lại, Tiền Bất Thu tiến đến bên giá sách lấy ra một bình thuốc nhỏ màu lam đưa cho Đỗ Văn Hạo: "Ngài mở ra nhìn xem".

Đỗ Văn Hạo vặn mở nắp bình, cũng không phải là không có mùi hương gì như lời Chu Đức Phi nói, ngược lại ẩn ẩn có mùi hương thoang thoảng bay ra.

"Không biết đây là cái gì, sao không có vị thuốc nhỉ". Đỗ Văn Hạo nói, sau đó cẩn thận đóng kín nắp bình đặt lại trên giá sách.

"Ngồi xuống cái đã, rồi ta sẽ từ từ nói cho ngài biết".

Hai người ngồi xuống, Tiền Bất Thu lúc này mới thong thả nói: "Khi ta còn trẻ bị nước nóng đổ vào người, làm cho bụng bị phỏng rộp cả da. Người nhà dẫn ta tìm một lão thái thái trong thôn xin một thứ thuốc, kết quả là vết phỏng khỏi hẳn mà không lưu lại vết sẹo. Việc này đã qua nhiều năm, sau đó ta ngẫu nhiên biết được phương thuốc này được truyền cho người anh kết nghĩa của ta, liền đăng môn cầu phương. Vừa vặn lúc này Lục hoàng tử bị nước nóng gây thương tích, liền đem ra dùng".

"Thần kỳ như vậy ư? Vậy ngươi còn không mau nói cho ta biết dùng cái gì để làm ra thứ thuốc đó?"

Tiền Bất Thu nhìn Đỗ Văn Hạo cười một cách quỷ dị, nói: "Con chuột!"

Đỗ Văn Hạo lập tức há to miệng, con mắt so với bình thường cũng mở to hơn rất nhiều. Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sang Tiền Bất Thu: "Ngươi dùng con chuột làm thuốc để bôi lên mặt của Lục hoàng tử?"

Tiền Bất Thu mỉm cười gật đầu.

Đỗ Văn Hạo ngồi không yên, đang muốn đứng dậy nói chuyện, đột nhiên phu nhân của Tiền Bất Thu ở ngoài cửa, nhẹ giọng gọi: "Lão gia, đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn rồi, ngươi cùng Đỗ đại nhân vừa ăn vừa nói chuyện nha".

Tiền Bất Thu đứng dậy nói với Đỗ Văn Hạo: "Nào, chúng ta đi uống rượu trước, rượu nguội uống sẽ không ngon".

Đỗ Văn Hạo làm sao mà bằng lòng cơ chứ, đừng yên một chỗ không đi, Tiền Bất Thu cười to đưa ngón út về phía Đỗ Văn Hạo, nói: "Ngài ấy! Đúng là một si y, đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói, dù sao ngài biết được rằng lấy con chuột làm thuốc cũng không cảm thấy buồn nôn, đi thôi". Nói xong, đưa tay kéo Đỗ Văn Hạo ra cửa.

Sau khi ngồi xuống, rượu thơm thịt ngon đã được bày sẵn, tất cả nha hoàn đều lui ra. Tiền Bất Thu nâng chén nói: "Trước tiên kính sư phụ một ly, xem như tẩy trần cho ngài".

Đỗ Văn Hạo luôn luôn là một kẻ thích rượu ngon, rượu ngon mà không uống thì quả thật là phí phạm, Tiền Bất Thu vừa lên tiếng, Đỗ Văn Hạo đã uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm khái nói: "Hảo tửu! Quả là hảo tửu".

"Được rồi, rượu đã uống, nói rồi ăn, nói đi".

"Ngài đó..." Tiền Bất Thu mỉm cười lắc đầu.

"Đơn thuốc này quả thật là được chế thành từ con chuột nhỏ không có lông sơ sinh".

"Không phải chứ. Sao buồn nôn vậy?" Đỗ Văn Hạo cắt đứt lời nói của Tiền Bất Thu. Đôi mày hơi nhíu lại.

"Chính là do ngài muốn nghe, ta đã nói rồi, nên ăn cơm trước".

Đỗ Văn Hạo đành phải đầu hàng: "Được rồi, được rồi, ngươi nói tiếp đi ta sẽ không cắt lời nữa, tốt nhất là ngươi nên nói một hơi cho xong luôn đi".

Tiền Bất Thu bằng lòng gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: "Nhất định phải là phải nhớ rõ, phải là không có lông mới có hiệu quả, sau khi đạt được điều kiện trên, thì ngâm vào dầu vừng trong".

"Nhưng làm sao có thể tìm được con chuột nhỏ không lông?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

"Chuột nhỏ không lông rất khó tìm, nhưng ở nông thôn vào lúc thu hoạch vụ thu, có thể dễ dàng tìm được".

"Thì ra là như vậy. May mà ta hỏi ngươi cẩn thận, ngươi tiếp tục nói đi".

"Sau đó đem bịt lại thật kín, mặt khác trước đó phải cho vào trong bình một lượng vừa phải vỏ cây táo, vỏ cây lựu, Mã Xỉ Hiện được nghiền nhỏ trộn lẫn vào nhau. Sau khi ngâm một thời gian dài thì có thể dùng được, phương pháp: Dùng bông khử trừng nhúng vào dầu vừng, sau đó lúc bôi chỗ đau thì nhất định phải bôi từ ngoài vào theo từng vòng tròn, dần dần cho đến khi mỡ cao bao trùm cả mặt phỏng, một ngày mười ba lần, phương pháp trị liệu này nếu như cường độ bị phỏng càng nhẹ thì càng có hiệu quả".

Đỗ Văn Hạo nghe xong liên tục thở gấp, nói: "Ngươi thật đúng là lợi hại, hơi một chút lại đem ra một kỳ chiêu, nhưng mà nếu như để cho Chu Đức Phi cùng Lục hoàng tử biết được rằng cái thứ ngươi bôi lên mặt Lục hoàng tử là thứ này thì.... Ha ha, hẳn là ngươi sẽ thảm đó".

Tiền Bất Thu ha ha cười hai tiếng: "Bọn họ có thể không để cho ta dùng phương thuốc này sao? Vậy thì trên mặt Lục hoàng tử phải lưu lại vết sẹo suốt đời rồi".

"Ngươi đùng có mà đắc ý!" Đỗ Văn Hạo làm ra bộ dáng hung dữ, nhưng trong nội tâm lại vô cùng vui vẻ, có thêm một phương thuốc có thể trị bệnh cứu người đương nhiên là tốt, mặc kệ nó là vật gì, có thể chữ bệnh cứu người là thứ tốt, con chuột không lông vạn tuế, ha ha!

Chuyện này khiến cho Đỗ Văn Hạo một lần nữa hiểu hơn về đạo lý, đó chính là người mạnh còn có người mạnh hơn, bản thân còn có rất nhiều thứ cần phải học tập, quyết không thể thỏa mãn với chút thành tích nhỏ bé trước mắt, hắn còn muốn cố gắng để giỏi hơn nữa.

Đỗ Văn Hạo vừa về đến nhà lại bắt đầu bận rộn, giờ đây Ngũ Vị Đường hắn không có thời gian quan tâm tới nữa, trong nội cung không phải vị nương nương này khó chịu, tâm hoảng khí đoản; thì vị nương khác cả đêm không sao ngủ được, tất cả đều phải do Đỗ Văn Hạo tới xem xét.

Hôm nay, Đỗ Văn Hạo giống như thường lệ, mỗi ngày tiến cung đều tới xem qua cho Thái Hoàng Thái Hậu, đã thành thói quen. Nếu như không đi, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ cho người đến gọi, trải qua mấy tháng điều trị thì thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu đã khá hơn nhiều, tinh thần càng lúc càng tươi tốt.

Từ trong nội cung của Thái Hoàng Thái Hậu thì gặp một tiểu thái giám cách đó không xa đang đi đi, đi lại ở một cái ngõ nhỏ. Hai tay của hắn đan vào nhau xoa xoa bóp bóp, bộ dáng vô cùng gấp gáp.

"Đỗ đại nhân. Ngài đã đi ra rồi, chủ tử nhà ta đang tìm ngài khắp nơi. Biết được rằng ngài đang ở trong nội cung của Thái Hoàng Thái Hậu, nô tài mới không dám quấy rầy mà ở đây chờ". Tiểu thái giám gặp Đỗ Văn Hạo đi ra, vội vàng tiến lên nghênh tiếp, nói với dáng vẻ lo lắng.

"Ngươi ở trong nội cung của ai?" Trong nội cung quả thật là có quá nhiều người. Đỗ Văn Hạo làm sao có thể nhớ rõ nhiều người như vậy.

"Ở trong nội cung của Lâm Tiệp Trữ nương nương".

"A, là lão thái thái cảm thấy không được khỏe ư?"

"Không phải, là Thập Tứ Hoàng Tử không được khỏe, Tiệp Trữ nương nương lo lắng cho nên mới...."

Còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng Lâm Tiệp Trữ khóc thút thít, trong lòng Đỗ Văn Hạo cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ mình đã tới chậm, nếu quả thật là bệnh nghiêm trọng thì tại sao bọn thái giám lại không dám đi vào bẩm báo, nhân mạng mới là quan trọng. Cước bộ của Đỗ Văn Hạo không kìm được mà nhanh hơn, ba bước xông vào gian phòng của Thập Tứ Hoàng Tử Triệu Quật.

Chỉ thấy Lâm Tiệp Trữ đang ngồi ở trước giường của hài tử, giống như trước mặc một thân y phục trắng thuần, trên búi tóc buộc một dải lụa màu trắng phấn. Trên mặt còn có mấy giọt lệ châu, theo tiếng khóc của Lâm Tiệp Trữ mà rung động.

"Nương nương, hài tử làm sao vậy?" Đỗ Văn Hạo tiến tới, chỉ thấy một hài từ chừng năm tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, Lâm Tiệp Trữ thì nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của hài tử, tay không ngừng gạt lệ.

Lâm Tiệp Trữ thấy Đỗ Văn Hạo tiến tới, càng thương tâm hơn, che mặt mà khóc, khóc không thành tiếng.

Bà vú ở bên cạnh Thập Tứ Hoàng Tử nhỏ giọng nói: "Đều là ta khong tốt, không kịp thời mặc thêm áo ấm cho Thập Tứ Hoàng Tử, cho nên mới khiến Thập Tứ Hoàng Tử bị cảm lạnh. Ta thật đáng chết".

"Nương nương đừng khóc nữa, trước tiên hãy đứng dậy để cho ta kiểm tra bệnh tình của Thập Tứ Hoàng Tử, được không?" Mỗi lần nhìn Lâm Tiệp Trữ, trong nội tâm Đỗ Văn Hạo đều sinh ra một loại cảm giác khó nói. Dường như nữ nhân này được sinh ra từ nước, một câu thơ, một khúc nhạc, một lời nói cảm động, khiến cho người ta không nhịn được mà thương tâm rơi lệ. Nam nhân yêu mến sự nhu nhược của nữ tử này, bản thân không nhịn được mà sinh ra một loại dục vọng muốn bảo vệ nữ tử này. Có thể làm được thì có thể thỏa mãn lòng hư vinh thật lớn của một nam nhân, nàng ta bao giờ cũng như vậy, một chút sóng gió cũng không chịu nổi, động một chút lại thúc thủ vô sách. Nhưng nam nhân cũng rất e sợ, bởi vì nữ nhân như vậy sẽ làm cho nam nhân vô cùng động tâm.

Lâm Tiệp Trữ nghe lời Đỗ Văn Hạo nói, bà vú ở một bên vội vàng dìu dắt Lâm Tiệp Trữ tránh sang một bên. Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bắt mạch cho Thập Tứ Hoàng Tử.

"Hài tử có triệu chứng gì không?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

Bà vú đáp: "Có đó! Bị tiêu chảy".

Sau khi Đỗ Văn Hạo bắt mạch cảm thấy hài tử cũng không lo ngại, chỉ là mùa này lúc thì lạnh lúc thì nóng, phải ăn mặc theo thời tiết. Tiểu hài tử bị cảm lạnh nên sinh ra tiêu chảy là chuyện bình thường.

"Nương nương không nên lo lắng, không có gì trở ngại đâu".

"Sao lại không sao? Hài tử nằm trên giường không thể ngồi dậy, ngươi lại bảo là không có chuyện gì?" Lâm Tiệp Trữ có phần không tin vào lời nói của Đỗ Văn Hạo.

Lúc này Thập Tứ Hoàng Tử nghe được tiếng người khác nói chuyện, liền mở hai con mắt, nhỏ giọng nói: "Nương, đau bụng quá".

Lâm Tiệp Trữ nghe thấy hài tử gọi mình, vội đứng dậy tiến lên đi đến bên giường ngồi xuống, cố gắng nở nụ cười, sờ lên trán hài tử, an ủi: "Ngoan. Đỗ đại nhân sẽ trị chứng đau bụng cho Quật nhi".

Thập Tứ Hoàng Tử tên là Triệu Quật, Lâm Tiệp Trữ cùng Tống Thần Tông cũng gọi nó là Quật nhi.

Thập Tứ Hoàng Tử nghe nói thái y, thần sắc lập tức trở nên khẩn trương. Cẩn thận kéo chăn sang, phủ kín thân thể mình, đôi mắt tràn ngập địch ý gườm nhìn Đỗ Văn Hạo.

"Ta không đau nữa. Ta không cần phải uống thuốc, đắng lắm!" Triệu quật yếu ớt nói.

Đỗ Văn Hạo vừa cười vừa nói: "Thập Tứ Hoàng Tử sợ phải uống thuốc sao?"

"Nói thừa, đánh chết ta cũng không uống thuốc đắng".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rồi nói: "Cũng được, sẽ không uống thuốc, chúng ta uống nước đường cũng được".

"Ngươi gạt người!"

"Ta là người lớn, ta sẽ không lừa gạt người, nếu không tin lát nữa ta đưa nước đường lên là được, trước tiên cháu uống trước một ít nếu cảm thấy dễ uống thì uống cho hết, như vậy có được không?"

Thập Tứ Hoàng Tử suy nghĩ, nhìn nét mặt Đỗ Văn Hạo thì cũng không có ý trêu đùa mình, lúc này mới gật đầu đồng ý.

Đỗ Văn Hạo đứng dậy, Lâm Tiệp Trữ vội vàng đi theo ra ngoài, kéo Đỗ Văn Hạo ra xa căn phòng hơn một chút lúc này mới oán trách nói: "Hài tử không hiểu chuyện, ngươi đã lớn rồi mà còn theo nó gây rối, đêm qua nó đã bắt đầu tiêu chảy rồi, ngươi không nhanh cho nó uống thuốc còn uống nước đường làm gì?"

Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Tiệp Trữ vì ái tử mà lo lắng, vội giải thích: "Mùa này hài tử tuổi nhỏ không chịu nổi khí trời lúc tốt lúc xấu, cho nên mới sinh ra đau bụng, hài tử đều không thích uống thuốc, vốn đã khó chịu nếu như bắt ép thì càng thêm không hay, ta có biện pháp khiến cho Thập Tứ Hoàng Tử hết tiêu chảy, người yên tâm đi". Nói xong, Đỗ Văn Hạo bước ra.

"Ngươi... nhưng... điều này". Lâm Tiệp Trữ không biết phải nói gì cho phải, lúc này Diệp công công tiến tới, trấn an nàng: "Nương nương đã tin tưởng Đỗ đại nhân có biện pháp thì cứ để hắn chữa bệnh cho Thập Tứ Hoàng Tử đi. Lão nô tin tưởng hắn sẽ không làm ẩu đâu".

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc