Khi bóng dáng người đó chạy đến gần, thì tất cả mọi người đều nhận ra đó chính là Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo!
Đỗ Văn Hạo chạy đến thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt đầm cả áo, xông đến trước mặt Trần Bà, chỉ tay vào mặt bà ta quát lớn: “To gan! Dừng tay lại.”
Trần Bà lần trước bị Đỗ Văn Hạo cho ăn mấy chiêu của Nhuyễn Vi Giáp, nên giờ trông thấy hắn xông đến, liền vội vã lùi lại mấy bước.
Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước chắn ngay trước mặt của Diệp công công, và Tịch Mai, rồi quay đầu lại nói: “Võ Tiệp Trữ đâu?”
Tịch Mai trông thấy Đỗ Văn Hạo đến đây, trong bụng vừa mừng vừa lo: “Nương nương vẫn ở trong phòng, đã bị bọn họ làm cho tức quá ngất lịm đi rồi! Đỗ đại nhân mau mau rời khỏi đây đi! Bọn chúng muốn làm hại đại nhân đó!”
Phó Hạc trông thấy Đỗ Văn Hạo chạy đến đây, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, từ từ đứng dậy, cười nhạt nói: “Đỗ đại nhân đến rồi đó à? Kẻ hèn này đang điều tra một việc, đó là khi kẻ hèn này kê thuốc cho nương nương uống, thì bị hai đứa cẩu nô tài này tráo đổi, kẻ hèn ngờ rằng phía đằng sau bọn chúng chắc chắn có người sai bảo, có ý đồ muốn hãm hại Võ Tiệp Trữ nương nương, do vậy kẻ hèn này bèn ở đây tra vấn bọn chúng!”
“Không cần điều tra nữa đâu!” Giọng nói của Đỗ Văn Hạo sang sảng: “Chính là ta đã sai bảo hai người bọn họ!”
Phó Hạc sửng sốt, ông ta không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại nhận tội một cách dứt khoát như vậy, nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói gì nữa.
Trần Bà mừng rỡ chen vào: “Ha ha! Đúng là chưa hỏi mà đã khai rồi! Phó đại nhân, bây giờ chúng ta nên trói hắn lại giao cho Trần Mỹ Nhân xử lý chứ!”
Đỗ Văn Hạo cười nhạt, quay sang nói với Trần Bà: “Có hai việc này nhà ngươi nên biết: Một là, tại sao bổn quan lại sai bảo hai người này tráo đổi thuốc của Võ nương nương, nguyên nhân là gì chứ? Thứ hai, quản lý mọi việc nơi hậu cung là do Thái Hoàng Thái Hậu quản lý, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu mới có quyền xét xử tội làm loạn nơi hậu cung mà thôi!”
Trần Bà lúc này há hốc mồm, cứng hết cả lưỡi lại không biết nói câu gì, bèn quay sang nhìn Phó Hạc.
Phó Hạc lạnh lùng nói: “Vậy thì chúng ta cùng đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu đối chất vậy, để kẻ hèn này xem xem Đỗ đại nhân sai bảo hai đứa nô tài này tráo đổi thuốc uống của Võ nương nương là đúng hay là sai!”
“Hề hề! Không cần đi đâu!”
Khuôn mặt của Phó Hạc hiện lên vẻ đắc ý vô cùng, cười chế nhạo: “Tại sao vậy? Lẽ nào Đỗ đại nhân làm việc khuất tất nên không dám đến gặp Thái Hoàng Thái Hậu!”
“Ai làm việc khuất tất thì trong bụng người đó tự biết!” Đỗ Văn Hạo nghẹo cổ quay ra phía ngoài cổng trông ngóng cái gì đó, đột nhiên nét mặt của hắn trở nên vui mừng khôn tả: “Ta nói không phải đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, vì Thái Hoàng Thái Hậu đã đến đây rồi!”
Phó Hạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn, quả nhiên từ rất xa tiến đến một đám người, đó chính là đám thuộc hạ của Thái Hoàng Thái Hậu.
Mọi người đều quỳ hết xuống nghênh giá Thái Hoàng Thái Hậu, Phó Hạc cũng vén áo quỳ xuống, nhưng trong bụng lại nghĩ thầm: “Bà lão này hôm nay đến đây làm gì nhỉ?”
Đỗ Văn Hạo nhân lúc đang chờ Thái Hoàng Thái Hậu đi đến, vội vàng tiến đến cởi trói cho Diệp công công và Tịch Mai, nhưng Diệp công công đã bất tỉnh nhân sự không biết trời đất là gì nữa rồi. Đỗ Văn Hạo bảo Tịch Mai mang đến cho hắn một bát nước lã để hắn rửa sạch các vết muối trên người của Diệp công công đi. Sau đó Đỗ Văn Hạo lại chạy vào trong phòng, thì thấy Võ Tiệp Trữ đã ngất lịm nằm đó, hắn vội vã rút kim châm vào huyệt Độ, cứu nàng tỉnh dậy.
Võ Tiệp Trữ mở mắt ra trông thấy Đỗ Văn Hạo, như người sắp chết đuối với được cái cọc, cộng thêm với thần trí của Võ Tiệp Trữ bây giờ vẫn mê man, quay cuồng nên nàng lại đưa tay ra định ôm lấy cổ của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không dám để cho Võ Tiệp Trữ ôm hắn thêm một lần nữa, vì bên ngoài còn rất nhiều người khác, nếu như để bọn họ trông thấy hắn đang ôm vợ của Hoàng Thượng thì sẽ không thể bảo toàn được cái đầu trên cổ hắn. Đỗ Văn Hạo rất trân trọng cái đầu của hắn, nên khi Võ Tiệp Trữ có hành động như vậy, hắn liền vội vã đẩy nàng ra, cúi người nói: “Bẩm nương nương! Thái Hoàng Thái Hậu đến rồi, đang ở phía bên ngoài đó, nương nương có điều gì uất ức thì nên đến thẳng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu mà nói cho rõ ràng!”
Võ Tiệp Trữ rung người kích động vô cùng, nàng nói như thét gào lên vậy: “Nhanh! Mau đỡ ta ra gặp Thái Hoàng Thái Hậu!”
Mấy đứa cung nữ đứng ngay gần đó, vội vàng tiến đến đỡ lấy Võ Tiệp Trữ dậy, xốc lại quần áo cho tử tế, rồi dìu nàng ra ngoài.
Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ngay phía ngoài, trông thấy Võ Tiệp Trữ đi ra, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi cảm thấy trong người thế nào?”
Võ Tiệp Trữ không nói không rằng, quỳ luôn đầu gối xuống sàn kêu cốp lên một tiếng: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu! Phó Hạc và mấy người của hắn lấy cớ đến đây chữa bệnh, thực chất là muốn hãm hại thần thiếp! Mong Thái Hoàng Thái Hậu làm chủ cho thần thiếp! Hu hu hu!”
Phó Hạc vội vã đáp: “Nương nương nhầm rồi, vi thần đâu có dám như vậy!”
“Câm mồm!” Thái Hoàng Thái Hậu quát lên, rồi cho người đỡ Võ Tiệp Trữ ngồi dậy, sau đó quay ra nhìn Diệp công công đang hôn mê bất tỉnh trên sàn đất hỏi: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Hạc dập đầu đáp: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, hai tên cẩu nô tài này dám âm thầm tráo đổi thuốc uống, muốn hại chết Võ nương nương, vi thần đang tiến hành tra khảo bọn chúng. Hơn nữa…” Đang nói, Phó Hạc nhìn trộm Đỗ Văn Hạo một cái, rồi lại dập đầu nói tiếp: “Khi nãy Đỗ đại nhân nói rằng, chính đại nhân đã sai khiến hai đứa nô tài này tráo đổi thuốc của nương nương, vi thần tin rằng Đỗ đại nhân làm vậy, chắc là do Đỗ đại nhân chưa hiểu vấn đề gì, lại trông thấy hai đứa nô tài này bị đánh như vậy, nên động lòng thương hại, mới cố tình thốt ra rằng Đỗ đại nhân mới là người sai khiến hai đứa bọn chúng, mong Thái Hoàng Thái Hậu minh giám!”
Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt nói: “Ngươi cũng khá biết ăn nói đấy chứ! Người đâu, đem tên cẩu nô tài này trói lại cho ta!”
Phó Hạc cứ tưởng Thái Hoàng Thái Hậu cho người đến trói Đỗ Văn Hạo, trong lòng mừng thầm khấp khởi, đang định mở miệng hô Thái Hậu anh minh thì đột nhiên trông thấy hai tên thị vệ đang tiến về phía mình, vòng dây một cái, Phó Hạc đã bị cuốn gọn như cái bánh trưng vậy.
Phó Hạc thất kinh, kêu gào phân trần: “Thái Hoàng Thái Hậu! Võ nương nương bị hai đứa nô tài là Diệp công công và cung nữ Tịch Mai hãm hại, chứ vi thần có làm gì đâu. Vi thần một lòng một dạ muốn chữa khỏi bệnh cho Võ nương nương, ai ngờ hai đứa cẩu nô tài đó lại lén lút tráo đổi thuốc uống, nên bệnh tình của Võ nương nương mới ngày càng nặng như vậy, mong Thái Hoàng Thái Hậu minh xét, tại sao lại trói vi thần như vậy?”
Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt hỏi: “Ngươi thật là một lòng một dạ chữa bệnh cho Võ Tiệp Trữ ư?”
Phó Hạc gật đầu như con rối bị giật dây đáp: “Vi thần một dạ trung thành, trời đất có thể làm chứng!”
Thái Hoàng Thái Hậu quay sang liếc Đỗ Văn Hạo một cái: “Đỗ đại nhân, đại nhân nói xem Phó Hạc là trung thần hay là gian thần vậy!”
Đỗ Văn Hạo bước lên trước, móc trong người ra một tập giấy vứt đến trước mặt Phó Hạc nói: “Phó đại nhân nhìn xem, đây là cái gì?”
Tuy tay của Phó Hạc bị trói lại, nhưng không cần dùng tay để xem, cũng có thể nhận ra được những nét chữ trên xấp giấy đó chính là nét chữ của mình, là những bài thuốc mà Phó Hạc kê đơn chữa bệnh. Khi Phó Hạc nhìn kỹ hơn một chút nữa thì thất kinh, ông ta phát hiện ra những phương thuốc này chính là những phương thuốc chẩn đoán bệnh giả nhiệt chân hàn trước kia kê cho Võ Tiệp Trữ.
Đỗ Văn Hạo nói: “Phó đại nhân dường như đã nhận ra nó rồi phải không? Không sai, những tờ giấy này là do bổn quan lấy trong bệnh án chữa bệnh của Phó đại nhân tại Ngự Dược Viện, dĩ nhiên trong này có cả những phương thuốc chữa bệnh giả nhiệt chân hàn giống như bệnh của Võ nương nương vậy! Trong những bệnh án đó, đại nhân đều dùng những bài thuốc nóng để chữa trị đúng căn bệnh giả nhiệt chân hàn, thế nhưng tại sao khi chữa cho Võ nương nương lại chữa theo kiểu bệnh giả nhiệt chứng vậy?”
Trên trán của Phó Hạc mồ hôi túa ra đầm đìa, khó khăn lắm ông ta mới nuốt ực được một cục nước miếng.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói tiếp: “Bởi vì Phó đại nhân hiểu rõ rằng, bệnh tình của Võ nương nương thực ra chính là giả nhiệt chân hàn, không được dính đến một chút đồ mang tính hàn lạnh nào cả, mà nên dùng đồ có đặc tính nóng là tốt hơn cả! Thế nhưng ngươi lại lại cố tình làm như mình không biết gì, cứ căn theo biểu hiện của bệnh nhiệt chứng mà chữa trị cho nương nương, bệnh tình của nương nương vốn là hàn chứng, vậy mà nhà ngươi lại cho nương nương uống thuốc có đặc tính hàn vào, như vậy thì khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khác nào đêm lạnh mà còn quăng người ta vào bể đá đâu! Thế nên bệnh tình của Võ nương nương càng chữa càng nặng, thậm chí còn có nguy hiểm đến tính mạng nữa!”
Lúc này, Tịch Mai đã giúp Diệp công công lau sạch hết nước muối trên các vết thương, Diệp công công mới từ từ mở mắt tỉnh lại. Lão công công vừa nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói xong, trong lòng uất ức, thét lên một tiếng định xông đến tóm lấy Phó Hạc, nhưng lại bị Tịch Mai kéo lại, khuyên nhủ: “Công công đừng làm vậy, đã có Thái Hoàng Thái Hậu ở đây rồi, ông ta không thoát được đâu!”
Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục nói: “Bổn quan đã nhận ra bộ mặt lòng lang dạ sói, hiểm độc của nhà ngươi, nên mới giả vờ có những chẩn đoán bệnh trùng khớp với nhà ngươi, để nhà ngươi bớt phải đề phòng bổn quan, đồng thời bổn quan còn dặn dò Diệp công công đi thông báo cho Võ nương nương biết thôi không dùng thuốc của ngươi nữa, mà âm thầm sai người tâm phúc ra hòn núi giả gần đó lấy phương thuốc của ta đã để sẵn tại đó, đem về sắc cho nương nương uống, quả nhiên chỉ mấy ngày thôi mà nương nương đã khôi phục được rất nhiều. Nhưng bổn quan lại không ngờ rằng, nhà người lại lòng người dạ thú, dám bắt nương nương ăn lê, cố tình làm cho bệnh tình thêm nặng hơn, và kết quả là nương nương đã phát cuồng! Khi bổn quan châm cứu cho nương nương xong, thì một mặt âm thầm cho người đi giám sát ngươi, một mặt cho người đi bẩm báo Thái Hoàng Thái Hậu, không ngờ ngươi phát hiện được mưu kế thâu thiên hoán nhật của ta, rồi bắt lấy Diệp công công và Tịch Mai lại hòng dùng cực hình ép cung bọn họ để hãm hại bổn quan. May mà ta đã đến kịp lúc, ngăn chặn được âm mưu thâm độc của nhà ngươi!”
Phó Hạc lúc này đã ổn định được tâm lý, bèn dập đầu đáp: “Mong Thái Hoàng Thái Hậu minh xét, vi thần chỉ là nhất thời hồ đồ chẩn đoán sai bệnh, suýt chút nữa thì hại mất Võ nương nương, sau khi nghe xong lời của Đỗ đại nhân, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, không ngờ mình lại có sai sót tày đình như vậy, cảm thấy vô cùng nhục nhã! Vi thần chữa nhầm bệnh cho nương nương, tội đáng muốn chết, nhưng vi thần đúng thật là không hề có ý định hãm hại Võ nương nương, mong Thái Hoàng Thái Hậu minh giám!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Ai Gia đã hạ chỉ cho Đỗ đại nhân điều tra xem ai dám làm loạn nơi hậu cung này rồi, thế nên việc này ta giao hết quyền hành cho Đỗ đại nhân xử lý!”
“Tuân chỉ!” Đỗ Văn Hạo cúi người lĩnh mệnh, đi đến trước mặt của Phó Hạc nói: “Phó đại nhân, có phải ngươi cố tình có ý hãm hại Võ nương nương hay không, thì ta chỉ cần tìm người làm chứng hỏi là biết ngay thôi, trói Trần Bà và Kim Cúc lại!”
Thái Hoàng Thái Hậu đã nói từ trước rồi, chỉ cần Đỗ Văn Hạo cần truy bắt người thì tất cả bọn nội thị của Tiêu công công cũng phải nghe lời của hắn hết.
Hơn nữa vừa rồi chính miệng của Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã truyền hết quyền hành định liệu cho Đỗ Văn Hạo xử lý những ai có ý đồ làm loạn nơi hậu cung, nên bọn nội thị dĩ nhiên lại càng nghe lệnh của hắn hơn ai hết. Chính vì vậy, khi Đỗ Văn Hạo lên tiếng, thì không chờ cho Tiêu công công kịp lên tiếng, đám nội thị đã xông đến trói gọn lấy Trần Bà và Kim Cúc lại, cuộn tròn dưới đất.
Đỗ Văn Hạo chỉ sang phía Diệp công công và Tịch Mai, rồi quay sang Trần Bà và Kim Cúc nói: “Lúc nãy các người đối xử với người ta như thế nào, thì ta sẽ đối xử lại với các ngươi như vậy! Các ngươi chọn đi, một là nói ra hết toàn bộ sự thật, hai là cũng sẽ phải chịu cực hình do các ngươi phát minh ra! Thành thật thú tội thì sẽ được khoan hồng, còn nếu không thì sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, theo chính sách của đảng nhà nước Trung Quốc thì…. Khà khà! À không, theo như quy định thì các ngươi cũng biết rồi đó! Mau chọn đi nhanh lên!”
Trần Bà vẫn còn đang do dự, thì Kim Cúc đã quỳ xuống khóc lóc van xin: “Nô tỳ nguyện khai ra hết, mong đại nhân khai ơn cho nô tỳ!”
Hiện giờ Thái Hoàng Thái Hậu cũng đích thân nhúng tay vào, hơn nữa còn thâu tóm hết được các chứng cứ của Phó Hạc rồi, nên việc này có muốn giấu thì cũng chẳng dấu nổi nữa, tội hãm hại Phi Tần trong cung là tội chết, thế nên Trần Bà cũng cảm thấy sợ hãi, chủ động khai ra hết để mong được giảm nhẹ tội lỗi, nên đã quỳ ngay xuống dập đầu côm cốp nói: “Lão thân xin khai ra hết!”
Đỗ Văn Hạo kêu người đưa Phó Hạc và Kim Cúc vào hai phòng khác nhau, tạm thời giam ở trong đó, rồi mới để cho Trần Bà khai ra sự thật, đồng thời còn bảo bọn nội thị ghi lại khẩu cung của Trần Bà để làm chứng cứ về sau.
Trần Bà e dè, sợ hãi dập đầu nói: “Mấy ngày hôm trước, Phó Hạc nói với lão thân rằng, lão ta nhận được một mật chỉ, muốn mượn cớ chữa bệnh, để hãm hại Võ Tiệp Trữ nương nương, rồi bảo lão thân hỗ trợ, giúp đỡ giám sát việc uống thuốc của Võ nương nương, nếu có người ngoài nhúng tay vào thì phải lập tức thông báo ngay cho lão ta. Cái mật chỉ đấy có phải là của Trần Mỹ Nhân hay không thì lão ta cũng không nói, chính vì lão ta kê thuốc có vấn đề, nên Võ nương nương mới bệnh ngày càng nặng thêm. Về sau, khi Đỗ đại nhân đến đây, thì bệnh tình của Võ nương đột nhiên có chuyển biến tốt, nên Phó Hạc nghi ngờ ngay Đỗ đại nhân dở trò đằng sau lưng lão ta, vì thế lão ta đã ra lệnh bắt lão thân cho nương nương ăn lê, và nói rằng khi ăn lê vào thì bệnh tình của nương nương sẽ càng nặng thêm. Đồng thời lão ta còn bắt lão thân phải theo dõi Diệp công công và Tịch Mai, thế nên lão thân đã bảo Kim Cúc đi theo dõi, và phát hiện ra Tịch Mai đi ra ngọn núi giả đó lấy thuốc về đun sẵn, chuẩn bị cho việc tráo đổi thuốc uống ngày hôm sau của Võ nương nương. Sau khi bắt được hai người bọn họ, Phó Hạc lại âm mưu dùng thủ đoạn tra tấn hai người để hãm hại Đỗ đại nhân. Lão thân biết tội rồi, mong Thái Hoàng Thái Hậu khai ơn, tha cho cái mạng già của lão thân!”
Đỗ Văn Hạo lại cho người nhốt Trần Bà lại, sau đó đưa Kim Cúc ra hỏi, tất cả câu trả lời của Kim Cúc đều trùng hợp với của Trần Bà.
Cuối cùng, Đỗ Văn Hạo đem Phó Hạc ra hỏi tội: “Trần Bà và Kim Cúc đều đã khai ra hết rồi, tất cả mọi việc đều do nhà ngươi sai khiến, hòng hãm hại Võ Tiệp Trữ nương nương, ngươi phạm vào tội cố ý dùng sai thuốc chữa bệnh, tất cả các lời khai của hai người kia đều đúng sự thật, chứng cứ rành rành ra rồi! Nói đi, rốt cuộc ai là người đã mật chỉ cho ngươi đi mưu hại Võ Tiệp Trữ nương nương hả? Có phải Trần Mỹ Nhân hay không?”
Phó Hạc dù sao cũng là một con cáo già lưu manh, đã sống hơn nửa đời người, kinh nghiệm đầy mình, chỉ trong một thời gian rất ngắn thôi mà ông ta đã hiểu ra rằng, nếu mà khai ra Trần Mỹ Nhân là chủ mưu thì sau này cũng sẽ không thoát khỏi bị giết chết, còn nếu không khai ra thì Trần Mỹ Nhân thể nào cũng nghĩ cách giải cứu cho mình, ít ra cũng giữ lại được tính mạng. Nghĩ vậy, Phó Hạc bèn sử dụng chiêu của Từ Thứ khi đầu quân cho Tào Tháo (Từ Thứ vốn là quân sư tài giỏi của Lưu Bị, sau khi mẫu thân của mình bị Tào Tháo bắt giữ mà phải rời khỏi Lưu Bị để về đầu quân cho Tào Tháo, nhưng mặc dù làm quan dưới trướng của Tào Tháo, ông không hề đưa ra bất kỳ kế sách nào, thậm chí không nói lời nào, để thể hiện tấm lòng trung thành của mình với Lưu Bị) đó là im lặng không nói câu nào.
Đỗ Văn Hạo thấy thế bèn hạ lệnh hành hình Phó Hạc, một trận mưa roi cứ thế trút lên thân hình còm cõi khô xương, già nua của Phó Hạc. Tuy bị đánh cực hình như vậy, nhưng Phó Hạc lại thể hiện được một nghị lực kiên cường, ông ta hứng chịu hết tất cả trận mưa roi, tuyệt nhiên không mở miệng khai ra bất cứ cái gì cả.
Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu mới cất tiếng lên nói: “Thôi được rồi! Hắn ta cũng đã già yếu cả rồi, nếu cứ dùng hình mãi như thế này, e rằng cái mạng già của hắn chịu không nổi mà thăng thiên mất. Thôi thì nể mặt hắn phục vụ chữa bệnh lâu năm nơi hậu cung, lại cũng chịu một trận đòn roi khốc liệt như vậy rồi, ta nghĩ chuyện này nên dừng tại đây là được rồi. Ai Gia sẽ bảo với Hoàng Thượng, cách chức của hắn, cho hắn về quê dưỡng lão!”
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu một cái, cúi người tuân lệnh rồi kêu người cởi trói cho Phó Hạc.
Phó Hạc may mắn giữ được cái mạng già, nhưng cũng bị cách chức, quan vị mất hết, cộng thêm một trận đòn roi thật là khủng khiếp, trong lòng chua xót không biết là nên mừng hay nên buồn nữa, vất vả lắm mới quỳ được xuống tạ ơn tha mạng với Thái Hoàng Thái Hậu.
Phó Hạc bị đánh cũng khá nặng, bây giờ đi lại cũng rất khó khăn, Thái Hoàng Thái Hậu thấy vậy kêu mấy viên tiểu thái giám lấy một tấm ván, khiêng Phó Hạc về nhà dưỡng thương.
Còn với Trần Bà và Kim Cúc thì Thái Hoàng Thái Hậu giao toàn quyền xử lý cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Thái Hoàng Thái Hậu lại buông tha cho Phó Hạc dễ dàng như vậy, nên khi chưa hiểu được ý của Thái Hoàng Thái Hậu thì hắn cũng không dám xử lý bừa bãi, bèn hạ lệnh bắt Trần Bà, Kim Cúc và mấy tên lâu la khác của hai người, tất cả đem nhốt vào đại lao chuyên dụng dành cho những tội nhân như bọn họ nơi hậu cung này.
Võ Tiệp Trữ thấy người hành hạ nàng là Trần Bà, Kim Cúc và Phó Hạc cùng bọn lâu la, kẻ thì bị bắt giam, kẻ thì bị hành hình, cách chức, nên tinh thần như được giải phóng, khoan khoái, mừng rỡ khôn tả, vội vàng quỳ trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu tạ ơn rối rít, sau đó lại quay sang Đỗ Văn Hạo tạ ơn, nước mắt nước mũi giàn dụa, nhất thời không biết nên đền đáp công ơn của hắn làm sao cho phải, nên chỉ biết thi lễ tạ ơn với hắn mà thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu phân phó Đỗ Văn Hạo phụ trách chữa bệnh và phục hồi cho Võ Tiệp Trữ xong đâu đấy rồi khởi kiệu về tẩm cung của mình nghỉ ngơi.
Đỗ Văn Hạo sau khi tiễn đưa Thái Hoàng Thái Hậu xong, bèn chữa trị cho Diệp công công trước, may mà lão công công bị thương ở phần mềm, không hề có những tổn thương về gân cốt nghiêm trọng cả, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.
Đỗ Văn Hạo sau khi tỉ mỉ phúc chẩn chữa trị tiếp cho Võ Tiệp Trữ thấy bệnh tình nàng không có biến hóa gì khác lạ, bèn kê lại cho nàng mấy đơn thuốc giống khi trước, đơn thuốc mà hắn kêu Diệp công công và Tịch Mai tráo đổi của Phó Hạc cho Võ nương nương tiếp tục uống.
Xong xuôi đâu đấy, Đỗ Văn Hạo liền đi đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu tiếp Đỗ Văn Hạo tại Mẫu Đơn Các, Mẫu Đơn Các nằm ngay chính giữa một cái hồ nhỏ nơi tẩm cung, bốn mặt đều là nước, trong hồ nuôi rất nhiều loại cá, thỉnh thoảng bọn chúng còn nhẩy lên khỏi mặt nước đớp mồi, rồi lại rơi tõm xuống xé tan bầu không khí tĩnh lặng nơi đây.
Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trên chiếc ghế đá trên một cái đình thoáng mát ở đó hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ngươi đã hiểu vì sao Ai Gia chỉ trục xuất Phó Hạc ra khỏi cung, mà không trị tội cũng như truy cứu ông ta không?”
“Vi thần không hiểu!” Đỗ Văn Hạo thành thực trả lời.
“Bổn cung rất thích bản tính thật thà, trong sáng của ngươi, những kẻ đã lăn lộn trong cung lâu năm thì rất hay ăn dối làm trá, lừa trên dối dưới, đứa nào đứa đất đều đeo lên mặt mình một cái mặt nạ đúng nghĩa. Ngày nào bọn chúng cũng ra vẻ phục tùng, nhưng thực chất không biết đến một ngày nào đó, bọn chúng bán đứng ngươi lúc nào mà ngươi cũng không hay. Ngươi nên giữ vững bản tính, lập trường vốn có của ngươi, Ai Gia biết rằng điều đó là khá khó khăn, nhưng Ai Gia hy vọng rằng ít nhất khi ngươi đối mặt với ta, ngươi vẫn giữ được bản tính như vậy!”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, đúng là từ nay về sau hắn cũng nên ít nói dối hơn, hiếm khi Thái Hoàng Thái Hậu bày tỏ lập trường rõ ràng như vậy với hắn, nên dù hắn có mặt dầy đến đâu cũng cảm thấy hổ thẹn, nên vội vã gật đầu tuân chỉ.
Thái Hoàng Thái Hậu nói tiếp: “Cái lão già Phó Hạc thực ra gân cốt cũng khá cứng, ngươi cưỡng ép lão ta dùng hình như vậy, e rằng sẽ lấy đi cái mạng già của hắn, mà không hề đem lại kết quả nào cả. Lão ta cứng đầu cứng cổ như vậy, tại vì tất cả hy vọng của lão đều đặt hết lên mình của Trần Mỹ Nhân, nếu như ngươi thật sự đánh chết lão ta, thì bên phía Hoàng Thượng cũng khó ăn nói, chính vì vậy nên Ai Gia mới có quyết định như vậy. Ta cũng biết Trần Mỹ Nhân là người như thế nào, nếu ta đoán không sai, thì trong hai ngày tới đây chắc chắn thế nào cũng có những hành động mới, ngươi cứ đợi đó mà xem.”
“Thái Hoàng Thái Hậu quả nhiên là có tầm nhìn xa trông rộng hơn người, vi thần khâm phục vô cùng!”
“Ừm! Ngươi là một người lương thiện, cũng rất công bằng, liêm khiết, nhưng có quá nhiều người không phải như vậy, nhất là Trần Mỹ Nhân, từ khi nó giành được sự ân sủng của Hoàng Thượng, thì không còn coi ai ra gì nữa. Ngươi bây giờ tiêu trừ mất Phó Hạc, Trần Bà thì chẳng khác nào bẻ gẫy hai cái răng nanh của Trần Mỹ Nhân cả, chắc chắn nó sẽ không bao giờ cam tâm buông xuông chuyện này đâu, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, có Ai Gia đây, có chuyện gì xảy ra thì cũng đã có ta đỡ mặt cho ngươi rồi, công việc chính của ngươi vẫn là nỗ lực điều tra cho ta, nhưng phải kín đáo cẩn thận!”
Đỗ Văn Hạo thật lòng không muốn nhúng tay vào công việc này thêm chút nào nữa, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đã nói như vậy rồi, lại không dám không nghe lời, chỉ biết đau khổ cúi người tuân lệnh.
Thái Hoàng Thái Hậu nhận thấy vẻ mặt lo lắng, đau khổ của hắn bèn cười nói: “Sao? Ngươi sợ rồi sao?”
“Thưa Không! Vi thần nguyện tận tụy hết mình để hoàn thành trọng trách mà Thái Hoàng Thái Hậu đã giao phó!”
Ngày hôm sau, Bộ Lại hạ lệnh, cách chức Thái Y Viện Viện Phán của Phó Hạc, Đỗ Văn Hạo từ đó được thăng chức lên thành Thái Y Viện Tả Viện Phán, còn chức Hữu Viện Phán thì tạm thời bỏ không.
Hai chức Tả Hữu Viện Phán thực ra là ngang nhau cả, chỉ khác nhau ở chỗ là xem người nào đến trước hay đến sau mà thôi, giống như là các cơ quan, công ty trong thời buổi hiện đại, có rất nhiều phó giám đốc, phó phòng, phó viện trưởng vậy, bọn họ đều có quyền hành như nhau, chỉ có khác biệt duy nhất là trình tự đến trước, hay đến sau, hoặc là được thăng chức trước hay sau mà thôi, chính vì vậy khi Đỗ Văn Hạo được thăng lên chức Tả Viện Phán, cũng không được coi là thăng chức gì cả.
Lần trước Lâm Tiệp Trữ lấy tên tự cho hắn là Vân Phàm, nên Đỗ Văn Hạo đã đem cái tên tự đó báo cáo lên với Bộ Lại, thế nên trong bộ công văn mới này, Đỗ Văn Hạo đã chính thức sử dụng tên tự Vân Phàm của mình.
Khí hàn mùa xuân đến bây giờ vẫn chưa chịu đi, thời tiết vẫn vô cùng giá rét.
Kinh Thành vào buổi chiều tà chập choạng tối, nơi ngõ tối âm u của Phó Phủ gió thổi từng cơn, cuốn lấy bụi cát thổi cuộn tròn trên không trung, nơi đây bây giờ không có lấy một bóng người qua lại
Từ trong ngõ tối âm u truyền tới những bước chân rộn rã, khi đến gần mới nhận ra đó là đám tiểu thái giám đang đi đến, trong đó có mấy tên đang khiên một tấm ván, trên đó có nằm một ông lão gầy gò, ốm yếu, miệng ông ta không ngừng rên rỉ, kêu than.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Cái vòng đồng nơi cánh cổng của Phó Phủ bị đập vào cánh cổng kêu lên uỳnh uỳnh mấy tiếng.
Một lúc sau cánh cổng được mở, người canh cổng của Phó Phủ thò đầu ra xem xét, thăm dò một lượt rồi hỏi: “Mấy vị công công có việc gì không?”
“Vớ vẩn! Không có việc gì, thì bọn ta chạy đến cái ổ chó này của ngươi làm cái quỷ gì?”
Người canh cổng nghẹo cổ, kinh ngạc nói: “Sao công công ăn nói kiểu gì mà lạ vậy?”
“Vậy ngươi muốn bọn ta ăn nói với ngươi thế nào? Nói cho ngươi biết, lão gia nhà các ngươi bị cách chức, rồi sau đó lại ăn một chập đòn roi, không biết đã chết hay chưa. Ngươi định để mấy ông nội của ngươi cứ phải đứng khiêng thế này mãi à? Mau ra mà lấy xác lão gia của ngươi vào nhà nhanh lên để bọn ta còn về! Chúng ta đi thôi!”
Bọn thái giám đặt tấm phản mà Phó Hạc nằm trên đó xuống ngay trước cánh cổng, xong sau đó tất cả cùng phất áo bỏ ra về.
Người gác cổng nghe xong kinh hãi: “Lão gia! Lão gia bị làm sao vậy? Phu nhân! Phu nhân mau đến đây! Lão gia xảy ra chuyện rồi!”
Rất nhanh, trong phủ của Phó Hạc loạn cào cào, ánh đèn lồng chạy ngang chạy dọc, tiếng chân dồn dập, cộng thêm tiếng khóc lóc thảm thiết: “Lão gia, lão gia…!”
Tại cung Thiên Nhan của Trần Mỹ Nhân.
Ánh trăng ảm đạm treo trên mái hiên của tẩm cung và một góc của cây hòe già cỗi trong vườn, bỗng có một con mèo đen trèo lên cây đó kêu “Meo!” lên một tiếng, làm cho bọn quạ trên cây nghe thấy, không kịp để cho con mèo đen vồ trộm thành công, đã vỗ cánh bay đi mất. Con mèo đen đó nhìn xuống căn phòng vẫn còn sáng đèn bên trong tẩm cung, đôi mắt nó sáng xanh lên, trong bóng tối phát ra ánh sáng lập lòe lành lạnh.
Hương Noãn Các, là nơi mà Hoàng Thượng không hề biết tới tại Thiên Nhan Cung, nghe tên cũng khá hay, nhưng thực chất nơi đây chính là nơi mà Trần Mỹ Nhân dùng để dùng cực hình với những người nào làm nàng cảm thấy khó chịu, ngứa mắt. Những phòng hành hình trong Hương Noãn Các này vô cùng bí mật, ngay cả những cung nữ và thái giám ở Thiên Nhan Cung cũng không hề biết được.
Nơi cửa sổ của Hương Noãn Các, Trần Mỹ Nhân đang lạnh lùng nhìn vào một lão thái giám đang quỳ phía dưới đất.
Lão thái giám này họ Lại, vốn là nội thị nơi hậu cung, võ công không tồi chuyên phụ trách những việc an toàn nơi hậu cung. Chỉ vì một lần lầm lỡ mà mắc tội, theo luật là phải bị chém đầu, nhưng do Trần Mỹ Nhân van nài với Hoàng Thượng nên lão công công này mới thoát được cái chết, sau đó Trần Mỹ Nhân còn ban cho lão thái giám này không ít các ân huệ khác, nên lão thái giám giờ đây hết mực trung thành với nàng.
Trần Mỹ Nhân mới đầu định lợi dụng Võ Tiệp Trữ mắc bệnh sai Phó Hạc mang danh đến chữa trị, nhưng thực chất là âm thầm hãm hại, muốn dìm Võ Tiếp Trữ nằm sâu dưới đất mới cam lòng. Để đảm bảo công việc thêm phần thuận lợi, Trần Mỹ Nhân đã phái Trần Bà và Lại công công cùng hợp sức, giúp đỡ Phó Hạc trong công việc hãm hại Võ Tiệp Trữ. Nhưng ai ngờ, tất cả âm mưu của nàng đã bị người mà Thái Hoàng Thái Hậu hết mực tin tưởng là Đỗ Văn Hạo phá hỏng hoàn toàn.
Giờ đây Trần Mỹ Nhân khoác trên người một chiếc áo choàng màu hồng, đứng bên cửa sổ của Hương Noãn Các, bên ngoài trời tối đen như mực không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đêm nay Hoàng Thượng lại đến vui vẻ với Đức Phi nương nương, không đến chơi với nàng ở Thiên Nhan Cung nữa, điều này làm cho Trần Mỹ Nhân cảm nhận thấy dường như có một điều gì đó không ổn sắp sửa xảy ra.
Trong mấy ngày liên tiếp gần đây, Trần Mỹ Nhân từ hồi được sủng ái đến giờ, chưa bao giờ bị Hoàng Thượng lơ là lâu đến như vậy, nàng bây giờ như cảm nhận được sắp có một trận phong ba bão táp sắp ập tới.
Trần Mỹ Nhân thấp giọng hỏi: “Lão Lại Tử, ngươi đã nhìn rõ ràng chưa?”
“Bẩm nương nương! Nô tài đã trông thấy rất rõ ràng, mới đầu Thái Hoàng Thái Hậu và Đỗ đại nhân dường như muốn giết chết Phó đại nhân thật, nhưng sau đó lại thay đổi tâm ý, chỉ cho Phó Hạc một trận đòn roi, cách chức rồi đuổi ra ngoài cung mà thôi.”
Lại thái giám trông thấy Trần Mỹ Nhân im lặng không nói câu nào, mà cứ đứng im ở đó suy ngẫm, Lại thái giám đã quá hiểu chủ nhân của mình, Trần Mỹ Nhân hội tụ đầy đủ đầy đủ sự cay độc mà bất kỳ người đàn bà xấu xa nào cũng có, ai mà đã động đến nàng thì sẽ phải đón nhận hậu quả vô cùng ghê rợn, bi thảm. Mỗi lần sắp có một trận cuồng phong, bạo vũ xảy ra, nàng đều đứng cạnh cái cửa sổ này rất lâu, sau đó đưa ra một quyết định, mà lần quyết định nào cũng có đầu người phải rơi xuống.
Cuối cùng, Trần Mỹ Nhân cũng mở miệng ra nói, giọng nói vẫn ngọt ngào, đầm ấm vô cùng: “Ngươi nói xem, Phó Hạc bây giờ có còn tác dụng gì không?”
Lại thái giám rùng mình một cái, thấp giọng hỏi: “Nương nương cao minh, lão nô chỉ biết làm theo ý chỉ của nương nương hành sự mà thôi.”
Trần Mỹ Nhân hứ lên một tiếng, vắt vẻo ngồi lên chiếc ghế tựa gần đó, tay trái đặt lên chiếc bàn đặt cạnh dó, năm ngón tay của nàng gõ từng nhịp lên đó: “Phó Hạc có khai ra điều gì với bà lão đó không?”
“Thưa không! Ông ta luôn miệng nói rằng, ông ta chẩn đoán sai lầm nên mới như vậy.”
Trần Mỹ Nhân mỉm cười, nhưng tiếng cười của nàng lại làm cho người khác cảm thấy lạnh tóc gáy: “Vậy thì tốt!” Trần Mỹ Nhân nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay lên che miệng ngáp ngáp mấy cái.
Lại thái giám thấy vậy nói: “Thưa nương nương! Bây giờ cũng khá muộn rồi, mời nương nương về phòng nghỉ, nô tài xin cáo lui!”
“Ừm! Ngươi về đi, Phó Hạc dù sao cũng già rồi, có những người già quá nên mắc chứng hồ đồ khó hiểu, những loại người như vậy thì cũng nên phải đi nghỉ sớm hơn. Ta nghĩ là ngươi nên đi giúp ông ta đi nghỉ sớm đi là vừa rồi đấy!”