Ngôi nhà của hai mẹ con Phùng thị giống như một cái lều, bốn vách trống hơ trống hoác, một ngôi nhà lạnh lẽo, bên trong chất đầy rác nhặt về. Ngoài một cái giường, một cái bàn gẫy chân, một cái rương vỡ, không còn cái gì quý giá.
Về đến nhà, A Đại không buồn lau chân, nó để cả chân bẩn trèo lên giường nằm. A Đại kéo cái chăn bông mỏng vá chằng vá đụp trùm kín đầu. Phùng thị muốn bảo A Đại lau chân nhưng nó đã thu hai chân vào trong chăn.
Phùng thị cảm thấy rất buồn. Nàng ta tức tưởi đứng khóc rồi lén đưa mắt nhìn A Đại, thấy A Đại vẫn không có phản ứng gì nên Phùng thị ngừng khóc, cúi đầu vỗ vỗ vào chăn nói: “A Đại, ngày ba mươi tết hôm qua, mẫu thân và con ngồi gặm bánh ngô. Lúc nãy mẫu thân có nhặt được mấy cái bắp cải, chúng ta lại có tiền. Bây giờ mẫu thân sẽ đi mua một ít thịt lợn. Mẫu thân sẽ làm sủi cảo với bắp cải và thịt lợn để chúng ta ăn mừng ngày tết”.
“Không ăn!” A Đại nói vọng từ trong chăn ra: “Con có chết đói cũng không ăn thức ăn mua bằng tiền lừa gạt của người khác”.
“Con! Con!......” Phùng thị tức giận đến run bắn cả người nhưng nàng ta không dám làm gì A Đại.
Phùng thị dậm chân, tay cầm giỏ đi ra ngoài cửa. Phùng thị xoay người khóa cửa sau đó nàng ta lấy ra thỏi bạc mười lượng, thầm nghĩ mười lạng bạc này không được tiêu hoang phí, phải giữ lại phần lớn để cưới vợ cho A Đại.
Trước tiên Phùng thị tìm một cửa hàng đổi tiền, đổi mười lạng bạc thành năm điếu đồng tiền và mười tám văn. Phùng thị gói tất cả tiền vào một cái khăn tay, đút vào trong người rồi xách giỏ đi ra chợ. Phùng thị mua nửa cân thịt ba chỉ và một gói mì đen rồi quay về nhà.
Vừa mở cửa ra Phùng thị giật mình hoảng sợ, nàng ta thấy A Đại đang nằm đầu quay ra ngoài giường, trên mặt đất có một bãi máu đen lớn.
Phùng thị hét lên, ném cái giỏ xuống đất, không quan tâm đến việc gói bột mì và nửa cân thịt lợn đổ ra đất. Nàng ta chạy lại ôm lấy A Đại, run rẩy hỏi: “A Đại, con sao vậy?”
“Con…., con không biết tại sao đang nằm lại bị chảy máu, chảy rất nhiều, ra cả giường……. Mẫu thân, có phải con sắp chết không?”
“Đừng, con đừng nói thế. A Đại của mẫu thân mệnh lớn, sống lâu trăm tuổi. Con đừng sợ. Có khi lúc nãy con cởi áo nên bị nhiễm lạnh. Chỉ là cảm lạnh thôi. Đừng sợ, mẫu thân có tiền. Chúng ta đến Huệ Nhân đường tìm đại phu xem bệnh. Mẫu thân nghe nói y thuật của đại phu Huệ Nhân đường cao minh nhất, nhì ở kinh thành đấy”.
Phùng thị dìu A Đại xuống giường. Nàng ta đang giúp A Đại đi giầy thì nghe A Đại kêu lên: “Mẫu thân! Con….., con đau bụng quá. Con muốn…… muốn đi nhà xí…..”.
“Bên ngoài lạnh lắm. Con cứ đi vào chậu đựng nước tiểu”.
Phùng thị dìu A Đại cởi quần rồi ngồi xuống chậu đựng nước tiểu. A Đại vừa ngồi xuống thì vang lên mấy tiếng “bùm”, “bùm”.
Sau khi đi xong, lau khô, vừa kéo quần lên. A Đại thấy người khó chịu, nó vội dựa vào tường, mếu máo nói với Phùng thị: “Mẫu thân…….., con…..., con mệt quá, không đi nổi nữa…….”.
Phùng thị vừa đỡ con vừa khóc nói: “Vậy mẫu thân đỡ con lên giường nằm. Chờ lát nữa chúng ta đi khám đại phu”.
Phùng thị đỡ con nằm xuống, cầm chậu đựng nước tiểu mang ra nhà xí đổ. Ra tới nhà xí Phùng thị định đổ phân trong cái chậu đi thì phát hiện phân rất khác lạ, nhìn kỹ nàng ta thấy trong chậu toàn là máu đen.
Phùng thị hét to một tiếng, cái chậu rơi xuống đất, người lảo đảo, suýt ngã. Nàng ta vội vàng dựa vào nhà xí, lấy lại bình tĩnh rồi cẩn thận nhìn lại, quả nhiên toàn máu đen.
“Không hay rồi! Ông trời ơi” Phùng thị hét lên như phát điên chạy vào nhà: “A Đại! Mau! Tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường đã hạ độc. Con đại tiện ra toàn máu đen, đó là nguyên nhân lúc nãy mũi con đổ máu đen. Thì ra hôm nay tên đại phu đó không có lòng tốt cứu chữa cho con, hắn muốn hạ độc con. Mẫu thân đã nói mà trên đời này làm gì có người tốt như thế. Bọn chúng chỉ vì tiền thôi. Ôi, con của ta……..”.
A Đại vừa nghe mẫu thân nói thế, nó cảm thấy cả người như bị mất hết sức lực, người mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường.
Phùng thị hoảng hốt tay chân cuống cuồng. Nàng ta vội cõng A Đại lên lưng, khóc nói: “Con! Đừng sợ! Chúng ta đi tìm đại phu! Đến tìm đại phu ở Huệ Nhân đường xem bệnh. Đừng sợ! Mẫu thân có tiền đây! Ông ấy sẽ cứu được con”.
Phùng thị cố gắng xốc A Đại lên lưng rồi lảo đảo đi ra ngoài, không cả đóng cửa, chân đạp trên tuyết dày. A Đại dù chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng nó đã cao hơn mẫu thân một nửa cái đầu. Hai tay nó lòng thòng phía trước ngực Phùng thị, hai chân kéo lê trên mặt tuyết.
Một gia đình hàng xóm vừa đi dạo phố quay về trông thấy thế vội chạy đến hỏi: “Phùng Thẩm, A Đại bị làm sao vậy?”
“Nó bị tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường hạ độc. Làm ơn giúp ta đưa nó tới Huệ Nhân đường tìm đại phu với”.
“Được!” Người hàng xóm đó cũng là người nghèo nhưng rất tốt bụng. Hắn đỡ lấy A Đại rồi bảo vợ chạy đi tìm mấy nam nhân khác quanh xóm đến hỗ trợ đưa A Đại đi.
Trong lúc đó Phùng thị chạy về nhà, ra nhà xí, nàng ta cầm theo cái chậu vẫn còn đến một nửa phân và máu đen rồi chạy theo mấy người hàng xóm tới Huệ Nhân đường.
Đi ngang qua cửa Phù Vân đường thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi đọc sách, Phùng thị chẳng nói chẳng rằng cầm cái chậu chạy vào bên trong dược đường, định đập thẳng vào đầu Đỗ Văn Hạo .
Phùng thị vừa chạy vào tới cửa, thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung đã cảnh giác, thoáng một cái ông ta đã phi thân tới bên cạnh Phùng thị, tay áo phất lên một cái, lướt qua hai khuỷu tay của Phùng thị, hai tay của Phùng thị đang giơ cao lập tức không cử động được, cái chậu rơi xuống chụp ngay lên đầu nàng ta, khắp người Phùng thị dính phân và máu đen.
Phùng thị không ngờ phải nhận kết cục này, thoáng sửng sốt rồi nàng ta nổi điên lao cả thân hình dính đầy phân về phía Đỗ Văn Hạo.
Phùng thị vừa mới tiến được hai bước liền bị Hô Duyên Trung đánh ngã. Hô Duyên Trung lạnh lùng cầm hai tay Phùng thị nhấc bổng Phùng thị lên bước ra cửa, ném Phùng thị xuống làm nàng ta ngã sõng soài trên tuyết.
Phùng thị đứng lên, có ý muốn tiếp tục xông vào, người hàng xóm nói: “Phùng Thẩm, cứ từ từ đã. Cứu A Đại là quan trọng! Sau này chúng ta quay lại tìm chúng tính sổ”.
Lúc này Phùng thị mới cất giọng bi thương nói: “Ông trời ơi, đại phu giết người, hạ độc con ta, làm con ta đi ngoài ra máu. Các ngươi không thoát được đâu. Nếu con ta có mệnh hệ gì, lão bà tử ta cũng không cần cái mạng này. Ta sẽ dập đầu chết ở cửa Phù Vân đường các ngươi”.
Nói rồi Phùng thị hùng hổ chạy theo máy người hàng xóm.
Đỗ Văn Hạo vỗ tay nàng an ủi rồi hắn bước tới cúi đầu nhìn phân rơi trên mặt đất. Hắn tươi cười, quay lại lắc đầu cười nói với Bàng Vũ Cầm: “Không việc gì! Mọi chuyện bình thường! nàng cứ yên tâm!”
Dưới sự giúp đỡ của mấy người hàng xóm, Phùng thị đưa được A Đại chạy tới Huệ Nhân đường.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, mặc dù Huệ Nhân đường mở cửa nhưng không có đại phu tọa đường, cả hai ở nhà ăn tết. Tiểu nhị dược đường giật nẩy mình khi nghe nói đứa tiểu tử sau khi uống thuốc, mũi đổ máu đen, đại tiện cũng ra máu đen. Chúng không quan tâm khắp người Phùng thị dính đầy phân hôi, tay bịt mũi chạy đi tìm Tiếu, Trang hai vị đại phu.
Trang đại phu hỏi qua tình trạng của A Đại rồi ông ta ngồi xuống chăm chú bắt mạch. Một lúc sau ông ta cau mày nói: “Đứa bé này dù mạch suy nhưng thần trí tỉnh táo không có triệu chứng nguy hiểm”.
Phùng thị the thé nói: “Đại phu! Phiền ngài xem lại cho nó một chút, nó vừa đi ngoài ra máu”.
“Ồ? Đại tiện ra máu ở đâu?”
“Đây, ở trên người ta!” Phùng thị dùng ngón tay quệt một ít phân dính trên người: “Đây ngài xem! Toàn máu đen! Tất cả phân trên người ta đều là của nó dính vào”.
Trang đại phu cười gượng, ông ta khẽ ho khan hai tiếng rồi hỏi: “Sao con ngươi lại đi đại tiện như vậy?”
“Đó là do tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường….! Không nói việc này nữa, lát nữa ta sẽ tìm chúng tính sổ. Đại phu, ngài mau cứu con ta đi!”
“Cứu con ngươi?” Trang đại phu ngạc nhiên nói: “Con ngươi có bị sao đâu mà cứu”.
“Cái gì bình thường? Vừa đại tiện ra máu! Mũi cũng chảy máu đen! Ngài còn nói bình thường. Ngài có phải là đại phu không hả? Được rồi, ngài sợ ta không có tiền hả? Ta có đây” Phùng thị móc từ trong người ra một điếu đồng tiền đưa cho Trang đại phu: “Đây! Tiền đây, ngài mau cứu con ta đi”.
Trang đại phu cười khổ, ông ta đẩy tiền trở lại: “Tiền không phải là vấn đề. Cho dù ngươi không có tiền, tới dược đường của chúng ta. Chúng ta không thể ngồi nhìn thấy chết mà không cứu. Ta đã nói đứa bé này có bệnh, nhưng không phải là nguy chứng. Không cần chúng ta cứu. Chỉ cần kê đơn uống thuốc là khỏi”.
Phùng thị lạnh lùng nói: “Ngài nói cái gì? Đại tiện ra máu còn không nguy hiểm à? Ngài làm đại phu kiểu gì vậy?”
Thân hình dính đầy phân và nước tiểu của Phùng thị hùng hổ tiến lên trước, Trang đại phu cuống quýt lui về phía sau. Tiếu đại phu vội giảng hòa: “Vị đại tẩu này đừng nóng vội. Để lão hủ xem qua bệnh của nó một chút”.
Tiếu đại phu ngồi xuống chăm chú bắt mạch cho A Đại, lát sau ông ta cười hỏi: “Đại tẩu, thân thể nó suy nhược, lúc trước bị chứng đau kết tràng, phát nhiệt đúng không?”
"Đúng vậy."
“Đại phu nào chẩn bệnh?”
“Ta không có tiền tìm đại phu, vì vậy ta tìm một linh y xem bệnh chỉ hết một văn tiền”.
“Linh y kê đơn thuốc gì?”
“Ta không biết, đơn thuốc đây” Phùng thị lấy từ trong người ra một đơn thuốc đưa cho Tiếu đại phu.
Tiếu đại phu liếc mắt nhìn, ông ta cười nhạt rồi đưa đơn thuốc cho Trang đại phu.
Trang đại phu xem qua rồi cười nhạt nói: “Đúng là dong y! Bệnh của con ngươi rõ ràng là chứng đau kết tràng, sinh ra nhiệt. Sao hắn lại dùng Đào nhân thừa khí thang? Công dụng của phương này là hoạt huyết trục ứ, tiêu nhiệt. Đào nhân hoạt huyết phá ứ là chủ dược, quế chi thông huyết mạch, đại hoàng thanh nhiệt tiêu tích qua đường đại tiện. Dùng phương thuốc này làm cho khí huyết không thông nên trở thành ứ huyết” Nói xong Trang đại phu lắc đầu quầy quậy.
Phùng thị nghe không hiểu gì về y lý. Nàng ta quay sang hỏi Tiếu đại phu: “Ông ấy nói gì vậy?”
Tiếu đại phu nói: “Chứng bệnh của con ngươi là đau bụng kết tràng, tên dong y này dùng sai phương thuốc làm cho con ngươi bị ứ huyết, bạo thoát dương, làm cho tinh thần bất ổn, chạy loạn như điên, nói năng lung tung. Nhưng bây giờ chứng thoát dương của nó đã hết, nó đã dùng thuốc gì vậy?”
“Có! Nó uống thuốc của tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường, trong thuốc có độc làm cho nó đổ máu mũi, đại tiện ra máu, toàn máu đen. Nghĩ lại thì tên đại phu đó rất độc ác. Lão nương ta nhất định sẽ không để yên cho hắn”.