Tống Tổng, Phu Nhân Lại Đến Cục Dân Chính Xin Ly Hôn

Chương 2

Trước Sau

break

Hai "sủng nam" bên cạnh Lê Thư Hòa sớm đã bị dọa đến mức không dám cử động. Vừa nghe đối phương là đại thiếu gia nhà họ Tống, cả hai càng run rẩy như cầy sấy.

Lê Thư Hòa cụp mắt, trong lòng bốc lên một cơn giận vô cớ. Nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, không chịu tỏ ra yếu thế, lạnh nhạt ra lệnh: "Nếu Tống đại thiếu gia có hứng thú, thì hai anh hãy biểu diễn cho anh ấy xem, đừng làm mất hứng của Tống đại thiếu gia."

Nói rồi, cô khẽ nâng mắt, khóe mắt hẹp dài khẽ nhướng lên đầy quyến rũ, gửi một cái liếc mắt đưa tình về phía Tống Kỳ Niên: "Tống đại thiếu gia này, đúng lúc cho anh học hỏi thêm một chút, hai người bạn trai của tôi dịu dàng hơn anh nhiều, đặc biệt là trên giường. Anh đừng có suốt ngày lấy cái kiểu thô bạo của lính tráng ra đối phó với phụ nữ. Đối với tôi thì không sao, nhưng với cô bạn thân bé nhỏ của anh, cô ta chịu nổi kiểu đó à?"

Tống Kỳ Niên chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lê Thư Hòa một cái, không lên tiếng, chỉ tựa vào ghế sofa, châm một điếu thuốc, biểu cảm trên mặt không rõ là lạnh lùng hay gì khác, khói trắng lượn lờ quanh ngón tay, phủ lên khuôn mặt tuấn tú một làn sương mờ khiến người ta nhìn không rõ thần sắc.

Lê Thư Hòa ghét nhất là dáng vẻ này của anh. Như thể bị ai đó làm tổn thương vậy. Nhưng anh là kiểu người máu lạnh đến tận xương tủy, thì ai có thể làm tổn thương nổi anh chứ?

Một cơn giận dữ không tên như lửa bén dầu, thiêu đốt từ đáy lòng. Cô hậm hực quay sang hai người bên cạnh, nói đầy chọc tức: "Còn ngẩn ra đó làm gì, nếu Tống đại thiếu gia muốn xem, thì hãy làm đường hoàng cho anh ta xem, - cũng để anh ta học hỏi chút kỹ thuật của các anh."

Dứt lời, cô đưa tay kéo phăng dây váy xuống khỏi vai.

Cậu diễn viên nhỏ bên cạnh dường như bị dọa cho hoảng sợ, vô thức liếc về phía Tống Kỳ Niên. Chạm phải ánh mắt lạnh buốt như băng của anh, cậu ta theo phản xạ lập tức nhắm tịt mắt lại.

"Chị Lê, tôi... hay là chúng ta ra ngoài đi..."

Nói rồi định cúi xuống nhặt quần áo dưới đất, nhưng bị Lê Thư Hòa trừng mắt lạnh lùng không dám động đậy.

"Sợ cái gì?"

Khi Lê Thư Hòa ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Niên, một chiếc áo khoác màu xanh quân đội từ phía đối diện bay tới, chuẩn xác phủ lên người cô, che cả đầu cô lại. Khi cô định giơ tay gạt xuống, chỉ cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô như nhốt trong vòng sắt.

"Tống Kỳ Niên! Anh định làm gì!"

Lê Thư Hòa bị che kín đầu không nhìn thấy ánh mắt của Tống Kỳ Niên lúc này, anh trông như không có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như một con quỷ từ địa ngục trở về.

Anh dùng một tay vác Lê Thư Hòa lên, tay còn lại vẫn kẹp điếu thuốc dỡ giữa hai ngón tay. Lúc đi ngang qua, anh hung hăng dí tàn thuốc đỏ rực vào lưng một người mẫu nam, đồng thời một chân đá vào đầu gối của cậu diễn viên trẻ kia.

Hai tiếng * rỉ đau đớn bật ra cùng lúc. Ngoài cửa, Tôn Mã sợ xảy ra chuyện vội vàng chạy vào.

"Tống đại thiếu gia, chúng ta có gì từ từ nói! Từ từ nói!"

"Cút!" Tống Kỳ Niên gầm lên một tiếng, Tôn Mã sợ đến mức không dám cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Thư - Hòa bị vác ra ngoài, rồi ném lên ghế sau của chiếc xe Jeep.

Chiếc xe phóng vút đi giống như chủ nhân của nó đang đầy giận dữ lúc này, khi Lê Thư Hòa bị ném lên chiếc giường đỏ rực, rượu uống tối nay mới tỉnh được một nửa.

Cô mờ mắt, nhìn chằm chằm chiếc giường cưới mà cả hai kết hôn đến giờ chưa từng một lần nằm cùng nhau, chỉ thấy nực cười và chua chát. Ba năm kết hôn, họ không phải là vợ chồng trên danh nghĩa. Mỗi lần Tống Kỳ Niên từ quân đội trở về, dù có cãi nhau to đến mấy, thì đến lúc lên giường, hai người vẫn rất hòa hợp. Chỉ là, mỗi người đều có phòng riêng, còn phòng tân hôn này, từ trước đến giờ chỉ là vật trang trí.

Nhưng hôm nay Tống Kỳ Niên như phát điên, ném Lê Thư Hòa vào phòng tân hôn.

"Tống Kỳ Niên! Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lê Thư Hòa vừa định ngồi dậy từ giường, Tổng Kỳ Niên đã đè lên, đôi mắt đỏ ngầu.

"Làm em!"

Nghiến răng phun ra hai chữ ấy, Tống Kỳ Niên giơ tay nhẹ nhàng xé, dễ dàng xé chiếc váy dây trên người Lê Thư Hòa thành từng mảnh nhỏ.

"Lê Thư Hòa, em cảm thấy tôi không đủ dịu dàng phải không?"

Tống Kỳ Niên cười lạnh, răng cắn nhẹ vào dái tai Lê Thư Hòa như đe dọa: "Vậy tối nay tôi sẽ cho em nếm thử, thế nào là dịu dàng."

Lê Thư Hòa bị anh đè chặt đến mức không thể nhúc nhích, vùng vẫy mấy lần, không những không thoát ra được mà còn khiến hai người càng thêm dính chặt lấy nhau. Tống Kỳ Niên như để trừng phạt, khẽ liếm lên vành tai cô, động tác rõ ràng là dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến mức như có thể rơi ra mấy mảnh băng vụn.

"Lê Thư Hòa, đừng quên, em là phụ nữ đã có chồng!"

Đúng lúc ấy, một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí căng thẳng, là điện thoại của Tống Kỳ Niên. Anh vốn không định để ý, nhưng điện thoại lúc này vẫn còn ở trong túi quần, dù sao cũng phải cởi ra, anh không kiên nhẫn lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy tên người gọi, Lê Thư Hòa rõ ràng nhận thấy sự khó chịu trên mặt anh dịu đi nhiều.

Tự cười giễu, liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, quả nhiên, là cô bạn thanh mai trúc mã của anh.

"Hừ!" Lê Thư Hòa cười lạnh, nói: "Vậy anh cũng đừng quên, anh là đàn ông đã có vợ!"

Ánh mắt Tống Kỳ Niên chuyển sang mặt cô, còn chưa kịp đoán xem Lê Thư Hòa muốn nói gì, đã cảm thấy tay mình trống rỗng, điện thoại của anh đã nằm trong tay Lê Thư Hòa, và cô đã nhấn nút nghe máy.

"Trần Bối Bối."

Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô, ngạc nhiên mất vài giây mới lên tiếng.

"Thư... Thư Hòa."

Lâu Lê Thư Hòa liếc nhìn Tống Kỳ Niên, thấy anh không có ý định ngăn cản mình, cười càng thêm gian xảo: "Đúng, là tôi, xin lỗi nhé, tôi và A Niên đang bận chút việc. Lâu ngày không gặp, cảm giác cứ như tân hôn ấy. Giờ miệng anh ấy hơi bận, nên không tiện nghe điện thoại của cô đâu."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc