Rõ ràng cái tên này là bạo quân đáng ghét, nhưng bây giờ cô lại không tiếp thấy anh đáng sợ... Càng không cảm thấy chán ghét...
... ...
Trở về phòng, Đồng Tích cẩn thận tỉ mỉ nhìn vòng tay dưới ánh đèn.
Có lẽ, là ảo giác của cô!
Vậy mà cảm thấy, vòng tay này còn đẹp hơn trước đây.
Cô, càng ngày càng thích.
Ngày mai.
Tập đoàn Hoắc thị.
Tầng cao nhất, bầu không khí là việc thoải mái hiếm thấy. Khoảng thời gian gần đây,tâm trạng Hoắc Boss cực kém, khiến tình hình làm việc căng thẳng, ngườingườiđều cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng bắt đầu từ hôm qua, tình hình công việc trở nên không giống như trước.
Tuy rằng trong công việc Hoắc Boss vẫn nghiêm túc thận trọng như thế, nhưng giữa hai lông mày đã giãn ra làm mọi người cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Rất nhiều người đều đoán mò, đoán có lẽ bởi vì Hoắc tổng và Đường tiểu thư sắp có tin tốt!
Văn phòng tổng giám đốc.
"Hoắc tổng."
Ngô Dư Sâm gõ cửa đi vào.
Hoắc Thiên Kình đứng ở cửa sổ, dặn dò: "Thông báo với phòng nhân sự, sắp xếp ở tầng chóp một chức vị."
"Bây giờ sao? Nhưng chức vị tầng cao nhất đều là công nhân viên kỳ cựu, tạm thời e rằng không có bất kỳ chỗ trống."
Hoắc Thiên Kình gật đầu, "Vậy thì nghĩ cách thêm một người, tiền lương tôi trả. Còn nữa, tận gắng biết điều."
Vừa nói như vậy, Ngô Dư Sâm lập tức hiểu.
"Lẽ nào là, Đồng tiểu thư muốn đi làm?"
Nhắc tới con bé kia, biểu hiện trên mặt Hoắc Thiên Kình bất giác mềm nhũn. Gật đầu: "Anhđếnphòng nhân sự một chuyến, chuyện này giao cho anh xử lý."
"Được, vậy tôi đi!"
Ngô Dư Sâm nhận lệnh đi ra ngoài. Lần này, ngược lại đã chứng thực được phỏng đoán của anh.
Chẳng trách gần đây tâm trạng của Hoắc tổngthay đổi 360 độ, quả nhiên là đã làm hòa với Đồng tiểu thư rồi!
Thi đạihọc, kết thúc thuận lợi.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng trước tiên Đồng Tích tới trường học một chuyến làm chuyện vụn vặt, buổi chiều mới đến Hoắc thị báo danh.
Hai giờ chiều.
Cô mặc chiếc váy mà Thư Nhiễm tìm được, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, trang điểm nhàn nhạt.
Nhìn trong gương, cô đúng là không nhận ra chính mình.
Không biết Hoắc Thiên Kình nhìn trang phục của cô như thế này, có thể bị doạ không.
Sau 30 phút, tài xế đưa cô đến dưới lầu Hoắc thị.
Trước mặt, tòa nhà to lớn huy hoàng, đã làm cho cô nổi lòng tôn kính.
Có thể ở trong một vương quốc như vậy, đứng ở vị trí cao nhất, thực hiện ước mơ của mình, nắm giữ sự nghiệp của vô số người, đây là chuyện đáng kiêu ngạo đến cỡ nào.
Mà người đàn ông làm tất cả những thứ này, lúc này, đang ở vị trí cao nhất kia!
Tầm mắt của cô, không khỏi di chuyển lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất, ngoại trừ cửa sổ không thể đếm hết, kỳ thực cái gì cũng không nhìn thấy. Dưới mặt trời chói chang, ngước đầu như vậy, càng đầu váng mắt hoa. Nhưng cô lại nhìn tới mức chăm chú.
Thực sự là rất khó tưởng tượng, cô chỉ là cô nhi, nhưng lại ở cùng người đàn ông cao cao tại thượng, ở trong mắt người khác như bậc đế vương, dưới một mái hiên.
Nhìn thời gian cũng sắp đến, Đồng Tích không dám thất lễ, căng thẳng sửa sang quần áo, nhanh chóng đi vào.
Đi đến phòng nhân sự.
"Đây là thẻ chức vụ, đồng phục, thẻ làm việc của cô. Cô giữ cẩn thận." Nhân viên phòng nhân sự đưa tất cả mọi thứ cho Đồng Tích. Cũng không có ánh mắt gì khác thường nhìn Đồng Tích.
Bởi vì, trợ lý Ngô chỉ nói Hoắc thị đang có sự kiện 'Chương trình hỗ trợ thực tập' được thiết kế đặc biệt cho sinh viên, mà Đồng Tích ngoại lệ được vào, vì vậy ai cũng chưa từng nghi ngờ.