"Vóc dáng người mẫu, khuôn mặt minh tinh, dòng dõi nhà giàu, mẹ ơi, ai được làm người phụ nữ của chú ấy, cũng quá hạnh phúc đi!"
Sau khi bàn luận như thủy triều, bên tai, lại là một trận rít gào, "A!Chú ấy đang nhìn về phía chúng ta!"
"Không phải là nhìn chúng ta chứ?" Thanh Thanhkhoa trương ưỡn ngực, "Không chịu được, mình nghẹt thở!"
Cảnh tượng khoa trương như vậy, Đồng Tích cũng đã dần dần quen.
Cô ở lầu năm, Hoắc Thiên Kình ở lầu một, khoảng cách xa như vậy, tầm mắt của bọn họ chạm nhau trên không trung.
Hoắc Thiên Kình không lên tiếng, giơ điện thoại di dộng.
Đồng Tích lập tức hiểu, lấy điện thoại di động của mình ra. Một giây sau, anh liền gọi điện.
Đồng Tích chỉ cảm thấy những cô gái khác bao gồm cả Thanh Thanh đều đang quét về phía cô, như tia X quang vậy, làm cho da đầu cô tê dại.
"Chú ba." Cô hạ giọng, tránh mấy cái lỗ tai kia ra.
"Thu dọn xong chưa?"
"Ừm. Gần xong rồi."
"Tôi lên."
"Đừng, chú đừng lên." Đồng Tích liếc mắt nhìn mấy cô gái kích động bên cạnh, "Con chỉ có ít đồ, tự mang xuống. Chú cứ ở đó chờ con."
Không nói gì nữa, cúp điện thoại. Thực sự là bởi vì... Không chịu nổi ánh mắt như muốn thiêu đốt cô kia. Con gái mê trai đúng là quá kinh khủng! Có điều...
Hoắc Thiên Kình thật sự có thứ khiến người ta mê mẩn. Nam nữ già trẻ ăn hết phỏng chừng cũng không khuếch đại. Muốn làm người phụ nữ của chú, tạm thời không nói đến may mắn, mỗi ngày phải chặn hoa đào cho chú cũng đủ khiến người ta sốt ruột?
Có điều... Chờ đã.
Tại sao cô lại nghĩ chuyện này? Người phụ nữ của chú, đâu có liên quan đến cô. Chuyện như vậy nên để Đường tiểu thư bận tâm.
Đồng Tích nghiêm cấm mình suy nghĩ lung tung, cúp điện thoại, Thanh Thanh liền trực tiếp ép sát lại.
"Cậu được đó, Tích Tích, thì ra cậu lại giấu kỹ như thế! Nam thần đó là bạn trai của cậu, cậu lại không nói một tiếng, Cũng quá giữ được bình tĩnh đó chứ? Không! Là cậucũng quá may mắn đi!"
Bạn trai...
"Ai nói chú ấy là bạn trai của mình?" Đồng Tích tránh cái tay của Thanh Thanh, cúi đầu, lại liếc nhìn bóng người nổi bật kia. Tâm trạng lóe lên, ngoài miệng lại nói: "Cậu không phát hiện ra tuổi của chúng tôi chênh lệch có chút lớn sao?"
Nói thật, Hoắc Thiên Kình tuy đã 30, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, điều duy nhất biểu lộ tuổi tác chỉ là khí chất thành thục thôi.
"Bây giờ đang thịnh hành đại thúc, có được không? Mình thích giọng nói của đàn ông. Cậu nhìn mấy đứa con trai dưới đó đi, đâu có thể so sánh với chú ấy?"
Thanh Thanh ngược lại nói không sai.
"Chú ấy thật sự không phải bạn trai của mình, là chú của mình. Chú ba của mình." Cô nhấn mạnh hai chữ 'Chú ba'. Đúng, chú là chú, cũng chỉ là chú mà thôi!
Xem đi.
Thanh Thanh tỏ vẻ tiếc nuối, rồi trầm thấp bồi thêm một câu: "Cậu đừng có nghĩ linh tinh, mình đã có bạn trai rồi."
"Thật sao?" Thanh Thanh bán tín bán nghi.
"Lừa cậu là chó con. Được rồi, không nói với cậu nữa, mình mang đồ xuống lầu đây."
Nếu còn nói tiếp với cô, nhất định sẽ không yên.
Đồng Tích nhấc hành lý xuống lầu, Hoắc Thiên Kình đã đi tới, rất tự nhiên cầm lấy hành lý của cô. Cho dù không quay đầu lại, Đồng Tích cũng có thể cảm giác được ánh mắt hâm mộ phía sau.
Ừm!
Nói thật, cái cảm giác này, thực sự là có thể làm thỏa mãn hư vinh của bất cứ người phụ nữ nào.
Đi cùng với Hoắc Thiên Kình, tỷ lệ quay đầu là 200%... Nhưng hai người bọn họ, sao lại bị coi thành bạn trai bạn gái vậy?
Lên xe Hoắc Thiên Kình, lái xe được một nửa, Đồng Tích mới phát hiện căn bản không phải đường về biệt thự.