Nhìn dáng dấp, tâm lý đã được bình ổn phần nào, sắc mặt yên ổn không ít.
"Chú ba?"
Ba người kia nhíu mày, đối với tên gọi này, khá là kinh ngạc.
Trên mặt Hoắc Thiên Kình không biến hóa nhiều.
Chỉ trước tiên một lần nữa nhận lấy bài, hứng thú khá cao tiếp tục đánh bài. Làm như bầu không khí cứng đờ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Anh cũng không thèm nhìn tới cô gái ở cửa một chút, thản nhiên nói: "Có chuyện gì thì đi vào nói."
Đồng Tích không nói lời nào, đứng ở cửa.
Bỏ qua một bên vừa cái hình ảnh dâm mị kia không nói, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá, cô thật không thích.
Thấy cô không nhúc nhích, Hoắc Thiên Kình liếc mắt qua, "Không nói? Không nói liền về sớm nghỉ ngơi đi."
Anh vẫn là giọng điệu trưởng bối đối với vãn bối, cao cao tại thượng.
Không lại nhìn cô, trầm giọng dặn dò người phục vụ, "Cài cửa lại, bên ngoài làm ầm ĩ."
Đồng Tích quyết định chủ ý đêm nay muốn cùng anh thảo luận chuyện nguyện vọng, bây giờ chỉ là tới cửa một cái, làm sao có thể để anh thật sự cho mình ở ngoài cửa?
Nghĩ như vậy, cất bước, đi vào. Thuận lợi đóng cửa lại.
Mặt mày Hoắc Thiên Kình buông lỏng hơn.
Lục Vân Thâm nhìn bài trước mặt, cười, "Ván này tam gia đánh bài thật đẹp đẽ. Chiêu 'Lạt mềm buộc chặt' này dùng trong chơi bài thật thành thạo nha."
Hoắc Thiên Kình tất nhiên là biết lời này của anh có ý gì, không đi tiếp, ánh mắt thăm thẳm chuyển hướng Lệ Trạch Giai, "Tắt thuốc đi."
Lệ Trạch Giai liền không phải người có thể nhịn được nghiện thuốc lá, "Đánh một buổi tối cậu cũng không lên tiếng, lúc này bảo tôi tắt thuốc, sẽ chết người."
Hoắc Thiên Kình không phí lời với anh, thẳng thắn bấm tàn thuốc của anh, nhấn vào cái gạt tàn thuốc thủy tinh.
Lệ Trạch Giai nhổ nước bọt, "Người lập dị, bình thường cũng không thấy cậu thiếu đánh."
Tống Ti Trạch và Lục Vân Thâm nhìn nhau một cái.
Tam gia này hẳn là làm cống hiến vì cơ thể khỏe mạnh của một vị thanh thiếu niên?
Quái!
Cực kỳ quái.
Hoắc tam gia lúc nào đối với ai có tâm tư này?
Ánh mắt của hai người, chứa tìm tòi nghiên cứu, không hẹn mà cùng tìm đến phía Đồng Tích.
Đồng Tích căn bản không có nghe những đối thoại kia của Hoắc Thiên Kình và Lệ Trạch Giai, đi thẳng tới bên cạnh Hoắc Thiên Kình, đứng lại.
"Chú ba, con muốn nói chuyện với chú." Cưỡng chế đè xuống sợ hãi ngày xưa lúc đối mặt anh, cô lúc này, cố gắng ra vẻ mặc kệ.
"Ừm." Hoắc Thiên Kình chỉ từ trong lỗ mũi 'Ừm' ra một tiếng, không mặn không nhạt.
Cô hít sâu một cái, cụp mắt nhìn anh.
Người đàn ông này, dù cho là ngồi, cô đứng, cái phần khí phách kia cũng đủ khiếp người.
Cô làm Kiến Thiết tâm lý đây đủ, mở miệng, "Con muốn một lần nữa điền nguyện vọng. Xin nhờ ngài nói với phòng giáo dục một tiếng."