Tên gọi 'Đồng Đồng' này, chỉ có ba mẹ thân mật nhất mới gọi như thế...
Từ sau khi ba mẹ rời đi, cô đã rất nhiều năm không có nghe người ta gọi như vậy. Dù cho là Đình Xuyên cũng không có...
Bây giờ, từ trong miệng chú ba —— người đàn ông vốn làm cho cô lòng sinh mâu thuẫn này gọi ra, cô vậy mà không cảm thấy phản cảm, trái lại có loại cảm giác khác thường.
Hai chữ đơn giản, như lông chim, như có như không quét một cái chỗ tinh tế ở đáy lòng cô, chọc cô run rẩy...
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ liếc anh một cái. Lấy góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh cương nghị của người đàn ông, cách cô đặc biệt gần. Nhưng chỉ một chút, lại vội vã dời đi...
Tim đập, nhanh đến mức làm cho cô hoảng sợ...
Cũng may, thang máy cũng không có vẫn rơi xuống, vẻn vẹn một tầng lầu sau, nhảy đánh một phen, hiểm hiểm kẹp lại.
Hồi lâu...
Đồng Tích còn không dám buông tay, vẫn cứ căng thẳng nằm nhoài ở cổ anh, hô hấp vừa vội lại loạn.
Nguy hiểm tạm lùi, hương thơm xử nữ tinh khiết, không hề lộ chút sơ hở chui vào trong hô hấp của Hoắc Thiên Kình. Thân thể cô mềm mại còn cưỡi trên người anh, vị trí mẫn cảm nhất của cơ thể hai người, ái muội dán vào.
Khí thế ngất trời.
Đòi mạng!
"Đồng Tích?" Giọng anh cứng rắn, thấp giọng gọi cô.
"Hả?" Mí mắt thoáng nhấc lên, một đôi lông mi như quạt hương bồ, từ trên da cổ anh như có như không đảo qua.
Yêu tinh nhỏ...
Anh hô hấp nặng, cơ thể kiên cường cương đến càng lợi hại, "Ngồi dậy!"
"Sẽ không rơi xuống nữa chứ?" Không nhúc nhích, chỉ là lo lắng hỏi.
"Không chắc chắn."
"Vậy con vẫn là trước tiên không đứng lên." Cô lắc đầu, kinh hoảng duy trì tư thế vốn có. Chân nhỏ trắng như tuyết dưới váy theo bản năng dùng sức, như con gấu Koala, càng chặt chẽ kẹp lấy eo anh. Giống như như vậy mới càng có cảm giác an toàn.
Hoắc Thiên Kình rên lên một tiếng, đáng chết!
Này vừa đến vừa đi làm phiền, anh...
Nơi nào đó phản ứng, càng mãnh liệt!
Con bé này, trêu chọc anh, cũng không ít! Chỉ là hậu quả cũng không phải cô bây giờ có thể gánh chịu nổi!
"Đồng Tích, tôi lặp lại lần nữa —— ngồi dậy!" Anh ách một tiếng.
Giọng điệu nghiêm khắc.
Dữ dằn!
Đồng Tích là sợ anh, lẩm bẩm một tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy. Nhưng hai tay mới buông ra, còn không kịp đứng dậy, thang máy lại đột nhiên lay động, dọa cô sợ đến mức lại rụt trở về.
"Con không muốn ngồi dậy!" Bây giờ hai chân như nhũn ra, nào có sức lực có thể đứng dậy?
"Thật sự là không nổi?" Anh ẩn nhẫn cau mày.
"... Ừm." Cô thân hãm hiểm cảnh, không cảm giác được chút hơi thở nguy hiểm nào.
ánh mắt Hoắc Thiên Kình sâu nặng liếc nhìn cô một cái, một cái chớp mắt tiếp theo, tay lớn bỗng nhiên bóp lấy eo cô, ở lúc cô kinh ngạc, kéo cô về phía sau.
Nếu nói là vừa rồi cô còn chỉ là cưỡi ở trên eo anh, lần này...
Chỉ mặc váy và quần lót phong phanh, vậy bây giờ cô chính là đúng mức ngồi ở trên nơi nào đó của anh.
Dù cho là cách tầng tầng vải áo, cô cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cái nóng rực và cứng chắc đáng sợ thuộc về người đàn ông kia.
Thậm chí, có thể cảm giác được nơi to lớn nào đó tràn ngập xâm lược chớp lên, kéo dài bành trướng...