Hoắc Thiên Kình không buông tay, chỉ là trầm giọng hỏi.
"..." Đồng Tích còn đang không vui, chỉ rầm rì một tiếng lấy đó là trả lời.
Lông mày Hoắc Thiên Kình vừa vo thành một nắm, dãn ra, lại hỏi: "Làm cho tôi?"
Biết rõ còn hỏi!
Đồng Tích càng phát giác mất mặt, không dễ chịu, cứng rắn nói: "Chú không nên hiểu lầm, con là muốn chú giúp con sửa nguyện vọng mới làm cho chú."
Sớm đoán được là vì cái chuyện như thế, cũng ngờ tới cô không tốt bụng như vậy.
"Loại trang trí thức ăn này cũng muốn cầu người làm việc?" Hoắc Thiên Kình ngoài miệng hoàn toàn không nể mặt mũi, một bên khác, cũng đã lỏng tay cô ra, giật chiếc đũa ngồi dậy.
Đồng Tích vốn còn muốn phản bác cái gì, nhưng thấy anh ăn một miếng lại ăn một miếng, trong lòng bỗng nhiên liền thỏa mãn.
Hết thảy đè xuống, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Cụp mắt, liếc nhìn cổ tay vừa bị anh nắm, tâm trạng hơi rung nhẹ. Một lúc lâu, còn cảm thấy chỗ ấy nóng hầm hập.
Cô không dễ chịu sờ sờ, càng ngày càng nóng lên...
Là lạ...
Một người đàn ông nào đó đối với thức ăn nhà hàng đều muốn chọn ba kiếm bốn, lúc này vậy mà ăn được có tư có vị, điều này làm cho Đồng Tích quả thực cảm thấy khó mà tin nổi. Sau khi ăn một miếng, quăng chiếc đũa vào trên mặt cô, mới càng giống tác phong của người này nha.
Cô không khỏi rất hoài nghi, chẳng lẽ là tay nghề của mình thật sự quá tốt, ngay cả mình cũng không phát hiện?
"Muốn nếm thử?"
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Hoắc Thiên Kình đột nhiên hỏi.
Đồng Tích cũng không phủ nhận.
Một cái chớp mắt tiếp theo, anh đã gắp khoai tây đưa đến trước mặt cô. Cô sững sờ, nhìn xem khoai tây, có một lúc bất động.
Anh... Lại tự tay đút mình?
Không, quan trọng nhất là... Cái chiếc đũa kia, anh đã dùng qua. Chuyện này... Anh không ngại sao?
"Có ăn hay không?" Hoắc Thiên Kình không có nhiều kiên trì.
Đồng Tích vừa định lắc đầu nói quên đi, nhưng người đối diện nào đó chau mày, cô run run một cái, hết thảy lời từ chối bị mạnh mẽ nghẹn trở về.
Hàm răng, nơm nớp lo sợ cắn vào khoai tây một cái, mặc cho cẩn thận hơn, đầu lưỡi vẫn là không thể tránh khỏi xẹt qua mũi nhọn của chiếc đũa.
Vừa nghĩ tới trên đũa lúc này nước miếng của hai người bọn họ giao nhau, chợt cảm thấy đầu lưỡi tê dại, chỉ cắn một khối nho nhỏ, liền nhanh chóng rụt đầu rút lui trở về.
"Không ăn?"
Liếc nhìn cô hoảng loạn bất an, lại liếc nhìn chiếc đũa còn lưu lại một khối nhỏ, tiếng nói Hoắc Thiên Kình hơi trầm xuống.
Cô lắc đầu.
Một cái chớp mắt tiếp theo, động tác Hoắc Thiên Kình, làm cho cô lập tức đỏ mặt. Ho nhẹ một tiếng, cố giả vờ tự nhiên ngó mặt đi chỗ khác, nhưng là lúng túng đến nhìn đều không dám nhìn người này nữa.
Anh... Anh vậy mà cầm khối cô ăn còn lại này, không ngần ngại chút nào đưa vào trong miệng.
"Mùi vị làm sao?" So với cô lúng túng, hoảng loạn, anh vẫn là bình chân như vại.
Mùi vị?
"... Cũng được đi." Cô đang nói bừa. Bởi vì...
đầu lưỡi cô đã tê dại, trong đầu một mảnh ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không cảm nhận ra vị gì. Anh làm sao có thể ăn đồ thừa của mình chứ? Không chê bẩn? Không biết gián tiếp hôn môi sao?
Hoắc Thiên Kình ý tứ sâu xa liếc cô một chút, môi mỏng hơi cong lên.