Hoàng Tịch Liên xuất hiện đã trở thành thói quen của thư ký quầy lễ tân, không giống như lần đầu cô ấy còn hỏi cô có hẹn trước hay không rồi gọi điện thông báo cho Tề Thiếu Khanh, bây giờ thì đã niềm nở để cho Hoàng Tịch Liên tự do đi vào thang máy chuyên dụng cho thành viên cấp cao của công ty.
Ngày mai nữa là hôn lễ của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy diễn ra, tuy rằng sau lần ở chỗ Dylan Tề Thiếu Khanh không liên lạc với Hoắc Duật Hy lần nào nữa nhưng thương thế của cô thế nào anh đều nằm trong bàn tay. Tất nhiên điều này không khỏi liên quan đến ŧıểυ gia hỏa Hoàng Tịch Liên làm người đưa tin và kéo theo cái giá phải chi trả cho cô cũng đắc không ít.
Từ chỗ phòng họp trở lại anh đã ngửi được mùi hương thoang thoảng không phải của mình trong phòng làm việc, cộng với chiếc ví cầm tay trên bàn trà và tiếng xả nước từ phòng nghỉ riêng truyền ra anh cũng suy đoán được Hoàng Tịch Liên đến hơn nữa còn đang tùy tiện sử dụng phòng tắm của mình. Anh lắc lắc đầu ngán ngẩm ném áo khoác lên ghế làm việc, tự tìm cho mình một cốc nước lọc chờ cô trở ra.
Hiện tại thì Thân Hạo Khiêm đang thế chân anh ở tổng bộ, cho dù có rắc rối gì thì tạm thời anh cũng không quản nổi nữa, cứ để anh ấy chịu cay đắng một thời gian, quay về lại hậu hĩnh nhận lỗi sau. Tính khí Thân Hạo Khiêm cũng rất tốt, có lẽ vì tên đó chưa có gia đình nên cuộc sống khá phóng túng, tự do, luôn sẵn lòng vì anh em ra trận khó. Anh cũng rất yên tâm, với năng lực của anh ấy nɠɵạı trừ đi xem mắt có khả năng bị loại cao thì những vấn đề còn lại đều ổn thõa.
Tề Thiếu Khanh nghĩ vậy càng yên tâm, nhưng đợi Hoàng Tịch Liên đã được năm phút mà cô còn chưa ra nên anh ngồi xuống ghế, tìm trong ngăn kéo hộp xì gà của mình tuy nhiên không biết tại sao lại chẳng thấy đâu.
Ngay lúc anh còn đang thắc mắc thì Hoàng Tịch Liên từ phòng nghỉ riêng trở ra, thấy đúng cảnh này liền khoanh hai tay trước ngực với dáng vẻ không hài lòng, kênh kiệu bước tới: "Tìm thuốc sao?"
Tề Thiếu Khanh không nghĩ cô biết ý định của anh, khá ngạc nhiên: "Cô biết?"
"Đương nhiên, chẳng những thế tôi đã vứt vào thùng rác hết rồi, không cần tìm nữa." Cô nhún vai.
Sắc mặt Tề Thiếu Khanh thoáng trầm lại: "Cô lại tự ý mở ngăn kéo trên bàn làm việc của tôi? Hoàng Tịch Liên, sao cô có thể tự tiện như thế?"
Hoàng Tịch Liên không nghĩ đó là lỗi của mình, rất dửng dưng, đi đến bàn làm việc của anh, lợi dụng đôi chân dài miên man ngồi nép lên mép bàn, chống một tay nghiêng người về phía anh: "Ai bảo anh quá thú vị đi nên tôi không nén nổi tò mò, huống hồ gì bên cạnh anh còn có cô thư ký xinh đẹp hết chỗ chê được tự do đi lại vào chốn này, nên tôi nghĩ có phải nên tìm vài bằng chứng gì đó rồi chụp lại cho Hoắc Duật Hy xem, để cô ấy hoàn toàn chết tâm mà an phận lấy Cảnh Hàn của tôi."
Cô thư ký mà Hoàng Tịch Liên nhắc tới đương nhiên là Trí Quân, lúc nãy chính là cô ấy mang hộp xì gà được nhân viên của nhà sản xuất chuyển tới theo đơn đặt hàng riêng vào phòng của Tề Thiếu Khanh, khi trong thấy cô ngồi ở bàn trà cô ấy còn tốt tính lấy nước cho cô, lúc cô hỏi thứ cô ấy để vào ngăn kéo của anh là gì Trí Quân cũng không giấu giếm. Nên là khi cô ấy ra ngoài tiếp tục công việc cô đã ở đây kéo cái thứ kia ra ném đi và bây giờ đã thành công chọc đến tâm tình của Tề Thiếu Khanh.
Anh khá mệt mỏi với những lần trò chuyện kiểu này cùng Hoàng Tịch Liên, thường thì không có lối ra nhưng vẫn nhắc nhở: "Cô bớt mấy suy nghĩ quái gỡ này lại được không? Lúc vứt đồ của tôi đi cô đã hỏi qua ý kiến?"
Cô ấy bất ngờ nhún vai: "Hút mấy cái đó có lợi gì cho sức khỏe chứ, tôi vứt đi rồi mai mốt anh cũng đừng có hút tiếp, thà rằng tìm đến phụ nữ sạch mà giải khuây còn tốt hơn lãng phí sức khỏe vào cái đó."
Bây giờ Tề Thiếu Khanh không còn gì để nói, anh mặc kệ cô mà mở văn kiện trên bàn ra bắt đầu xem.
"Anh không hỏi tôi đến làm gì à?" Hoàng Tịch Liên không chấp nhận thái độ bỏ bê mình của Tề Thiếu Khanh, giật cây bút trong tay anh, hỏi.
Tề Thiếu Khanh cau mày nhìn cô gái ngồi phía trước mình, trầm giọng: "Xuống dưới ngồi."
"Ồ." Ai ngờ Hoàng Tịch Liên đột nhiên hiểu chuyện rời khỏi mặt bàn thật, nhưng mà không tốt lành gì nhanh chóng chuyển sang ngồi lên tay vịn cái ghế của anh, "Vậy ngồi ở đây nhé."
"Hoàng Tịch Liên!"
"Đừng gắt." Hoàng Tịch Liên làm động tác che ngón tay trước môi, vuốt vuốt ngực anh, dỗ dành: "Thật ra mà nói tôi mới là người ủy khuất đấy chứ, anh nghe tôi nói đi. Người tôi thích là anh Cảnh Hàn, nhưng chẳng hiểu sao anh ấy toàn vướng vào chuyện của anh, hết cắm sừng tôi đi lấy Hoắc Duật Hy, bây giờ lại vì anh mà cắm sừng Hoắc Duật Hy rồi."
Tề Thiếu Khanh nghe chẳng hiểu làm sao, đương nhiên chính Hoàng Tịch Liên muốn anh không hiểu như vậy để nghe cô nói tiếp, ấy vậy mà cô còn giả ngây thơ: "Không phải sao, chẳng những thế anh ấy còn nhờ tôi lén lút giấu Hoắc Duật Hy tặng cái này cho anh nè. Anh xem không phải có ý với anh thì còn là gì?" Cô vừa nói vừa lấy một chiếc hộp trang sức bỏ vào tay Tề Thiếu Khanh.
Anh nhìn chiếc hộp, lập tức trong mắt xuất hiện một linh cảm kỳ lạ, là một loại phức tạp vừa gần vừa xa, như đã đoán được hoặc như mơ hồ không có chân tướng, n hưng hơn hết vẫn cảm nhận được sự quen thuộc không tên.
Hoàng Tịch Liên mắt thấy anh trầm mặc cầm hộp trang sức nhíu mày mà không mở ra, cứ bất động ngồi đó lúc lâu thì thắc mắc: "Này, chẳng lẽ thật sự như tôi đoán sao, cái này là vật hai người dùng để thề ước?"
Gionjg nói của Hoàng Tịch Liên khiến Tề Thiếu Khanh thu hồi lại tâm tình, biết rằng nghe cô nói sẽ tức chết nên không quá bận tâm, sau đó trước mặt cô mở chiếc hộp ra.
"Oa..." Cô vừa nhìn thấy vật bên trong không khỏi kêu một tiếng cảm thán, bàn tay gian trá chụp lấy món đồ đưa lên ngắm nghía: "Trước giờ tôi chưa thấy họa tiết nào lại lạ đến như vậy nha."
"Tư Cảnh Hàn nói thế nào?" Tề Thiếu Khanh không ngăn cản động tác của Hoàng Tịch Liên, cũng không nhìn theo chiếc nhẫn cô đang cầm, ánh mắt rơi vào suy tư bất giác hỏi một câu.
Hoàng Tịch Liên nghe anh hỏi mới quay lại vấn đề trọng tâm, "Anh ấy bảo tôi nhắn là: vật hoàn cố chủ."
Nhận thấy lòng ngực của anh sau khi nghe mình nói vậy nén lại một nhịp thở, lặng im không nói gì Hoàng Tịch Liên càng trăn trở:
"Chẳng lẽ Tề Thiếu Khanh... anh và anh ấy thật sự là cái loại quan hệ đó nên trước khi kết hôn, anh ấy liền trả lại kỷ vật năm cũ cho anh? Nhưng mà không đúng, sao nhìn nó ở khoảng cách xa tôi trông lại rất quen a."
Tề Thiếu Khanh ngồi yên không đáp, đôi mắt màu trà càng trở nên thâm trầm. Anh như vậy Hoàng Tịch Liên không làm phiền nữa, mấy người đàn ông này suy nghĩ gì, muốn nói gì cô cũng không thể cạy miệng ra, nếu cần thiết thì sẽ tự động tiết lộ thôi.
"Rộng quá."
Cô ướm chiếc nhẫn vào đủ mười ngón tay, biết là không vừa nhưng vẫn than thở.
Bây giờ cô mới thu hút được sự chú ý của Tề Thiếu Khanh, anh đưa tay bắt lấy nó, bỏ vào giữa lòng bàn tay trái rồi nắm chặt lại, ném Hoàng Tịch Liên đang ngã ngớn dựa vào vai mình lên ghế, bản thân đi về cửa sổ sát mặt đặt, kéo rèm ra.
Hoàng Tịch Liên không hiểu anh đang làm gì nhưng chẳng nói tiếng nào, được ngồi trên ghế tổng tài đúng là có cảm giác rất oai, hai tay chống cằm nhìn về phía lưng của anh mà trong lòng rạo rực.
Đẹp trai đến mức này thì phụ nữ cùng anh lên giường chắc là không muốn khép chân lại luôn nhỉ?
"Hoàng Tịch Liên, qua đây." Tề Thiếu Khanh ở đằng kia ra lệnh.
Nét vui vẻ trên môi của Hoàng Tịch Liên lập tức biến mất, cô ghét nhất là bị người ta sai bảo và phải ngoan ngoãn làm theo như một con cún.
"Anh tự mình qua." Cô rất không khách khí đáp trả. Tề Thiếu Khanh không chấp nhất, đi đến bắt cô quăng ra khỏi ghế: "Hắn còn nói gì nữa không?" Anh đặt chiếc nhẫn lên bàn, lần nữa hỏi.
Hoàng Tịch Liên căm phẫn nhìn anh, bực dọc: "Chỉ nói thế." Liếc qua liếc lại, cô lại chụp lấy chiếc nhẫn: "Nếu biết anh tính khí thế này tôi đã không đưa cho anh rồi, nhưng rốt cuộc anh có nhận không vậy, nếu không lấy thì tôi về nói với Cảnh Hàn cho tôi đem về chơi."
Tề Thiếu Khanh sau một hồi suy nghĩ thình lình bắt lấy cổ tay của cô, trong mắt nổi lên một chút phức tạp, rồi hỏi: "Có muốn đeo không?"
"Đeo không vừa."
Anh nhếch mày: "Là vì cô không biết đeo."
"Vậy anh biết sao?" Hoàng Tịch Liên cũng không phải dạng vừa, nhưng lời này vừa thốt ra lập tức thấy mình đã nói dư thừa, chẳng phải Tư Cảnh Hàn đã nhắn là vật hoàn cố chủ sao, như vậy thì cái nhẫn này hẳn là của Tề Thiếu Khanh đi, anh không biết thì ai biết.
"Chọn một ngón đi." Tề Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt của cô biến đổi phong phú liên tục, rốt cuộc đã có chút lương tâm nói.
Hoàng Tịch Liên không giấu nổi tò mò: "Chẳng lẽ anh làm cho nó đeo ngón nào cũng vừa?"
Đáp án cho cô là một cái gật đầu, không chờ đợi gì Hoàng Tịch Liên lập tức chỉ vào ngón áp út tay trái: "Ngón này."
Tề Thiếu Khanh không nhanh không chậm đeo vào ngón áp út nhưng là tay phải của cô, không biết làm gì mà chiếc nhẫn rộng huếch xoay một cái đã vừa khít ôm lấy ngón tay Hoàng Tịch Liên khiến cô trố mắt kinh ngạc, reo lên: "Vừa thật này, để tôi xem đeo ngón giữa có vừa không..." Bản tính nghịch ngợm của cô thật sự trỗi dậy muốn kéo chiếc nhẫn ra, lập tức ánh mắt của Tề Thiếu Khanh trở nên căng thẳng bắt lấy tay của cô, quát khẽ:
"Không được tự ý tháo ra!"
Hoàng Tịch Liên bị anh dọa giật mình bất động, dường như cũng nhận thấy bản thân vừa rồi hơi thất thố nên Tề Thiếu Khanh khẽ thu liễm tâm tình, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Tạm thời cô đeo nó đi, khi nào cần thiết thì tôi sẽ nhận lại."
"Sao vậy?"
"Nghe lời đi, đừng thắc mắc, còn nữa không được đụng vào nó lúc không có tôi."
Cái này càng vô lý hơn khiến Hoàng Tịch Liên không thể nín nhịn: "Tôi mới không phải là cháu gái của anh thì sao phải nghe lời anh, nɠɵạı trừ lão ba thì chẳng ai cố quyền ra lệnh cho tôi cả."
Nhưng sự kiên quyết và dứt khoát của Hoàng Tịch Liên nhanh chóng tắt rụi khi Tề Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cô với thái độ không cho từ chối, ánh mắt của anh lúc này cực kỳ uy quyền và nghiêm khắc: "Ngoan đi, nếu làm tốt tôi sẽ trả gắp đôi giá mấy hôm nay."
"Tôi mới không cần tiền của anh nữa, lão ba liền dư tiền cho tôi." Tuy rằng làu bàu là thế nhưng rốt cuộc Hoàng Tịch Liên vẫn chịu ấm ức nghe lời người đàn ông đeo chiếc nhẫn kia, chẳng hiểu sao có đôi lúc ánh mắt của anh làm cho cô có cảm giác sợ hãi không dám chống cự.
"Cơ mà anh có thể nói chiếc nhẫn này là cái vật gì quan trọng không?" Chỉ được mộ lúc, chỉ được một lúc im lặng thôi Hoàng Tịch Liên trở về là Hoàng Tịch Liên và lại tò mò.
Tề Thiếu Khanh nhìn cô bám trên cái ghế của mình chớp chớp đôi mắt to tròn nghi hoặc thật sự cảm thấy phiền não đưa tay đỡ trán, tùy tiện: "Nhẫn cưới."
"Trời ơi, lại là nhẫn cưới của hai người các anh sao?!"
"..."
___________
Biệt thự Hàn Nguyệt, thư phòng.
Tư Cảnh Hàn sờ tấm ảnh trong ví da, đã xem rất lâu rồi nhưng vẫn không chán, thi thoảng trên môi còn mang ý cười dịu dàng hiếm có.
Mấy ngày nay công việc ở Tư thị luôn bận rộn và căng thẳng, hắn đã trích ra 15% số cổ phần trong tay bán đi trong sáng hôm nay, cùng với số cổ phần của Lạc Tư Vũ nữa tổng cộng đã phải bán 30%, có thể nói tập đoàn đang ở trong đợt suy thoái tài chính trầm trọng.
Các cổ đông có tuổi bắt đầu tan rã, chia làm hai phe, một bên ngã mũ ra về, một bên còn lại cứng rắn cùng hắn đi tiếp nhưng thực chất vẫn không giấu được lo ngại. Một tập đoàn lớn với hơn vài trăm vạn nhân viên, phân bố rãi rác hết các lục địa đang đứng trước nguy cơ mất việc nếu Tư Cảnh Hàn không xoay chuyển được tình thế thì sớm hay muộn Tư thị cũng phải thay tên đổi chủ.
Mối rạn nứt này càng thêm rõ rệt khi tin tức nội bộ công ty đang thiếu hụt tài chính ngày một lan rộng, trước mắt Tư Cảnh Hàn chỉ giữ lại những mối làm ăn quan trọng, còn những chủ hợp tác nhỏ chỉ cần đề xuất hủy hợp đồng hắn đều chấp thuận.
Kể cả nội bộ công ty cũng loan tin rằng các bộ phận cấp cao đang cố gắng che giấu ngân sách đã rỗng tuếch của mình bằng cách phát lương đầy đủ ở tháng này nhưng trên thực tế tiềm lực của Tư thị đã dần cạn kiệt. Phát lương chỉ là một miếng mồi trấn an, làm giảm sự hoang mang của bộ phận nhân viên và cũng là giải pháp để danh tiếng tập đoàn không xuống dốc thêm nữa, nhưng thực tế thì có khi tháng sau tập đoàn sẽ không còn đủ khả năng chi trả tiền lương cho nhân viên nữa.
Tuy ngồi ở phòng tổng tài không được nửa buổi làm việc nhưng tin tức khó nghe thế nào Tư Cảnh Hàn đều nắm được, khuôn mặt của hắn không giấu được sự lạnh lẽo không ai dám đến gần. Cửa phòng tổng tài luôn đóng kín không có người ra vào nếu không được Tư Cảnh Hàn gọi đến.
Chuyện của tổ chức hắn đã toàn quyền ủy thác cho Lạc Tư Vũ, dù rằng cả tập đoàn và tổ chức cùng lúc xảy ra sự cố nhưng thời gian đối với hắn lúc này thật dửng dưng, hắn không khác gì một kẻ mộng du mơ màng giữa một đống bòng bong công việc, cho nên sau cùng quyết định không làm gì nữa mà toàn tâm toàn ý lo cho hôn lễ của mình.
Buồn vui trên khuôn mặt của hắn dạo này cũng rất thất thường, đôi lúc thấy hắn một giây trước còn thả lỏng đến cực điểm thì ngay một giây sau mi tâm đã dán chặt vào nhau đầy trằn trọc.
Hoắc Duật Hy là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất mấy ngày hôm qua, mỗi khi ở bên cô thi thoảng hắn lại như vậy, trong khi đang âu yếm lại nổi lên biểu tình lạnh ngắt, cô hỏi ra thì hắn giải thích là do áp lực ở công ty.
Giống như bây giờ hắn lại vô tư đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình.
Ngắm mãi, ngắm mãi rốt cuộc hắn đã áp cái ví có tấm ảnh lên ngực, nâng niu như bảo bối vậy, ánh mắt lúc này cũng tràn ngập tình cảm yêu thương, Hoắc Duật Hy đứng bên ngoài trong vào cũng phải giật mình, từ khi đưa cô trở lại đến giờ hắn chưa bao giờ biểu đạt loại cảm xúc đó. Ánh mắt của cô không khỏi xoáy vào chiếc ví da hắn đang cầm, trước khi hai người tách ra đã có mấy lần cô muốn xem rốt cuộc bên trong chứa những gì nhưng đều thất bại cho đến bây giờ thì đó vẫn là dấu chấm hỏi lớn. Tuy nhiên khẳng định được một điều, trong đó nhất định là Bảo Bối của hắn nên Tư Cảnh Hàn mới thả lỏng tất cả phòng bị mà thể hiện tình cảm thế kia.
Đôi môi anh đào của Hoắc Duật Hy mím lại.
Bảo Bối này chính là nguy cơ lớn nhất của cô, cũng là người mà Tư Cảnh Hàn hiện giờ yêu thương nhất, ngày mai đã là hôn lễ của bọn họ nhưng hắn vẫn có thể vì Bảo Bối mà ở thư phòng vụng trộm nhớ thương, thế thì những lời hắn hứa với cô vứt ở đi đâu? Hắn bây giờ vứt cô ở chỗ nào rồi?
"Cạch."
Hoắc Duật Hy cố tình đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên thấy Tư Cảnh Hàn lãng tránh đặt cái ví xuống, dù rằng rất thành thạo như không có chuyện gì nhưng cô vốn dĩ đã thấy hết tất cả, trong lòng càng thêm nguội lạnh tuy rằng bên môi lời nói vẫn lắm mềm mại khi hắn hỏi cô sao còn chưa đi ngủ.
"Tôi thấy anh còn chưa về phòng nên muốn qua xem thế nào, công việc bận lắm sao?"
"Không có, chỉ là căn dặn người làm sắp xếp lại vài chuyện cho sảnh tiệc thôi." Tư Cảnh Hàn rất tự nhiên đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, lúc nắm tay hắn cảm giác được tay cô hơi lạnh nên đưa đến bên môi, thổi khí ấm. Hoắc Duật Hy mẫn cảm rụt tay lại nhưng khôn khéo hơn chọn động tác vùi vào trong áo hắn, thẹn thùng.
Tư Cảnh Hàn yêu chết vẻ mặt dễ thương này của cô, vòng tay xiết chặt nhúm bông mềm mại trong lòng, giọng nói dễ nghe như nước mùa thu trôi: "Ngày mai nghi thức thành hôn được tổ chức ngoài trời, bởi vì dự báo sẽ có tuyết rơi nên tôi phải khẳng định lại sẽ không có tình huống bất ngờ nào khác phá hỏng niềm vui của chúng ta, em lại chạy đến đây quấy rầy sự tập trung của tôi, có phải rất đáng phạt không?"
Hoắc Duật Hy ngẩn mặt nhìn hắn, ủy khuất: "Anh lúc nào cũng muốn tìm cách để phạt tôi, thật là hiếp người quá đáng. Tuyết rơi thì phá hỏng được cái gì đại sự của anh, quấy rầy được đến tâm tình của anh cũng không phải tôi mà là Bảo Bối gì kia."
Ngũ quan của người kia nghe đến lời cuối này thoáng qua căng thẳng, nhưng nhanh chóng trở nên dịu dàng: "Hoắc Duật Hy, hãy cho tôi biết cái này là em đang ghen."
"Không có." Cô lập tức từ chối: "Nếu tôi vì kẻ trăng hoa như anh mà ghen tuông thì nhất định sẽ sớm uất ức đến nỗi quyên sinh."
"Nói bậy." Tư Cảnh Hàn liền mắng khẽ, rất quyết đoán: "Không được ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy trước hôn lễ, em sau này phải sống thật tốt."
Hoắc Duật Hy không thể hiểu hết ý trong lời Tư Cảnh Hàn nhưng cô vẫn khẳng định: "Đúng vậy, sau này tôi sẽ sống thật tốt."
Bây giờ cô mới thấy Tư Cảnh Hàn buông lỏng cảm xúc, giống như thở phào ôm cô dựa vào ghế, cái ghế không rộng nhưng cô ngồi lên người hắn thì vẫn vừa.
"Em nói xem ngày mai chúng ta kết hôn rồi, em sẽ không bỏ rơi tôi mà chạy đi tìm người khác nữa chứ?"
"Tư Cảnh Hàn, anh có phải là phụ nữ chúng tôi đâu mà dùng thái độ này để nói chuyện, cứ như là mắc bệnh trầm cảm trước hôn nhân vậy." Hoắc Duật Hy trêu chọc chỉ chỉ vào ngực của người đàn ông.
Tư Cảnh Hàn không cho là đang đùa, hắn nắm lấy tay của cô, ánh mắt màu lam sâu hun hút cực kỳ nghiêm túc: "Em trả lời đi, có hay không?"
Sự nghiêm túc này của hắn bất giác làm Hoắc Duật Hy thấy lo sợ, cô khẽ đánh mắt về bên trái trốn tránh đại dương sâu thẩm kia nhưng Tư Cảnh Hàn ép cô phải nhìn về phía hắn cho bằng được.
"Nhưng vì sao tôi bỏ rơi anh, cả hôn lễ đều là người của anh, địa bàn cũng của anh, tôi có thể chạy đi đâu?" Cô rất hiển nhiên cho đó là điều vô lý nhưng Tư Cảnh Hàn không bỏ qua đề tài này, thậm chí còn đưa ra một giả thuyết nghiêm trọng hơn:
"Nếu tôi không còn gì nữa, tập đoàn phá sản, hằng ngày bị sát thủ truy sát, không có tiền, không có nhà... phải bỏ lại hết tất cả, em có dám cùng tôi bỏ trốn? Ngay bây giờ."
Hoắc Duật Hy không khỏi nhìn vào mắt hắn để tìm kiếm suy nghĩ tận sâu bên trong người đàn ông này. Hắn cũng nhìn cô không chớp mắt.
Có cảm giác như nếu mình nhìn tiếp nhất định sẽ bị cuốn vào tình cảm không có lối thoát đó nên Hoắc Duật Hy vươn vai, trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ của Tư Cảnh Hàn: "Sao anh lại hỏi nhiều thế nhỉ, chẳng phải ngày mai kết hôn thì chính thức người khác đều biết tôi là vợ của anh sao, đến lúc đó dù tôi muốn thoát cũng không thoát được. Hay là Tư Cảnh Hàn, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao mới khiến anh suy nghĩ tiêu cực đến vậy?"
Là một sự lảng tránh khôn khéo, ánh mắt của Tư Cảnh Hàn từ đông đầy đã phần nào vơi đi tình cảm, nhưng hắn vẫn chấp nhận cái ôm nũng nịu của cô, chỉ có tiếng thở não nề trong lòng là còn chưa dứt.
"Không, không có chuyện gì đâu. Mọi thứ vẫn ổn." Giọng của hắn đầy từ tính và cũng rất nhạt.
Tuy Tư Cảnh Hàn đã khẳng định nhưng Hoắc Duật Hy biết tình hình công ty không ổn chút nào, những thứ của hắn có đang dần bị lấy mất, bằng một phương thức nào đó, trực tiếp hay gián tiếp.
Nhưng tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi, Tư Cảnh Hàn, anh sẽ sớm không cần phải bận tâm lo lắng nữa, bởi vì đâu còn gì để người khác lấy đi.
"Anh bảo rằng cho chúng ta một cơ hội thế thì anh cũng phải công bằng một chút, có chuyện gì tôi cũng không nên được biết chứ, anh lại để tôi như một con bù nhìn a."
Tư Cảnh Hàn ôm Hoắc Duật Hy chặt hơn, giải thích cho những lời oán trách vô cùng từ tốn: "Tôi không giấu em đâu, công ty bây giờ khó khăn nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi, tổ chức cũng có Tư Vũ lo rồi. Tôi nói vậy chỉ muốn biết em có còn muốn làm cô dâu bỏ trốn hay không?"
Hoắc Duật Hy ngẩn cổ, rất dễ để nói ra một lời hứa hẹn làm vừa lòng đấng quân vương: "Anh đừng vì ai bỏ rơi tôi, tôi sẽ vì anh mà làm cô dâu xinh đẹp nhất."
"Là em hứa."
Hoắc Duật Hy gật đầu thật mạnh, chẳng những thế còn giơ ngón tay út của mình lên: "Nhất ngôn cửu định, tứ mã nan truy."
Rốt cuộc người đàn ông cũng nở được nụ cười, Hoắc Duật Hy nghe ra lồng lực của hắn run run mới thoáng thở nhẹ một hơi, lúc đánh ánh mắt về chiếc ví da bên trong đôi đồng tử màu hổ phách to tròn khẽ co lại.
Cô nhúc nhích xoay người đưa lưng dựa vào ngực hắn, như băng quơ đùa nghịch những món đồ vật trên bàn làm việc, hết kéo ngăn này ra lại xem ngăn khác, giống như phong thái trước đây lúc nào cũng ngứa tay.
Tư Cảnh Hàn không cản động tác đó của cô, lúc cô trườn lưng úp mặt lên bàn hắn không quên giúp cô vén mấy sợi tóc phủ lên má ra, trầm giọng hỏi: "Làm sao thế?"
"Tôi còn chưa thấy nhẫn cưới của chúng ta, đang nghĩ đến có phải anh đã quên mất chuyện này rồi hay không?"
Nhắc đến chuyện này Tư Cảnh Hàn dường như đã chuẩn bị trước, chậm rãi giải thích: "Em không hiểu sở thích của mình bằng tôi, nên nhẫn cưới tôi chọn sẽ tốt hơn."
Hoắc Duật Hy quay ngoắt lại nhìn người đàn ông tự đắc lúc nào cũng cho mình là đúng: "Hóa ra anh vẫn không hết độc tài." Cô căm phẫn bắt đại cái vật nào đấy trước mặt muốn ném đi để hả giận, và trùng hợp vật hy sinh lại là cái ví da của Tư Cảnh Hàn.
"Đừng." Hắn nhanh tay cản động tác của cô lại, trân quý cầm cái ví da trở về, ánh mắt có chút nghiêm khắc: "Cái này không phải vật có thể tùy tiện."
Hoắc Duật Hy bĩu môi: "Cũng chẳng qua là cái ví, đáng giá bao nhiêu, lúc trước tôi làm hỏng chiếc Maybach của anh, anh còn không dùng thái độ này để nói chuyện với tôi."
"Chiếc xe chỉ là một loại vật chất tầm thường, còn cái này không đáng giá nhưng chẳng đồng nghĩa nó tầm thường đối với tôi."
Hiếm khi Tư Cảnh Hàn nhìn nhận vật gì quan trọng đối với mình nên Hoắc Duật Hy có đủ lý do để tò mò: "Chẳng lẽ để vật gì thật quan trọng trong đó? Chắc không phải thẻ ngân hàng hay nhà đất chứ?"
"Đừng chỉ nghĩ tôi ngoài tiền ra thì không có gì khác." Tư Cảnh Hàn vỗ đầu của cô sau đó kéo vai cô dựa vào mình, Hoắc Duật Hy chỉ chỉ vào ví: "Vậy có cái gì?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cái ví mình cầm trong tay lại nhìn đến Hoắc Duật Hy, tuy hắn chỉ nhìn thấy chóp mũi và đôi má hồng hào của cô nhưng một cảm giác không báo trước đã dâng lên buộc hắn mở ví ra, cất giọng không nghe ra thái độ:
"Có muốn xem tôi lúc nhỏ thế nào không?"
Ánh mắt Hoắc Duật Hy lập tức bị thu hút, dù không nói ra nhưng biểu hiện này cho thấy cô rất tò mò, Tư Cảnh Hàn lật ví đến ngăn thứ hai, tỉ mỉ ở bên trong cùng còn một lớp chắn nữa, hắn cẩn thận kéo khóa xuống, đập vào mắt của Hoắc Duật Hy đầu tiên là đó ảnh của một bé trai cực kỳ xinh đẹp với đôi mắt màu lam tinh xảo như bảo vật và nốt ruồi son mini trên mắt trái đúng là phiên bản thu nhỏ của Tư Cảnh Hàn.
"Tư Cảnh Hàn..." Trái tim của Hoắc Duật Hy nhảy loạn, bất giác nói không nên lời: "Đây là... anh sao?"
"Không như em tưởng tượng sao?" Ngón tay Tư Cảnh Hàn dịu dàng vuốt ve lên má của cậu bé trong ảnh, quả thật trông y hệt hắn.
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu như trống bỏi, bắt lấy cái ví cầm lên, cười hắc ra một tiếng kích động vô cùng: "Xem này, Tư Cảnh Hàn... cái má đầy thịt trắng hồng cứ như một cái bánh bao vậy. Sao lại đẹp đến vậy chứ, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến như vậy."
Vô thức nước mắt đã động trên mi của cô, giống như một loại mãn nguyện khiến Hoắc Duật Hy lau lau nước mắt mà cứ mỉm cười khi sự chờ đợi bấy lâu đã có hồi đáp.
"Hoắc Duật Hy, em làm sao nữa rồi?" Tư Cảnh Hàn thấy cô đột nhiên bật khóc thật sự bất ngờ mà trở nên lúng túng giữ lấy mặt của cô, hôn lên làn nước mắt mặn chát.
Hoắc Duật Hy không thèm sự sủng ái của hắn nữa, chỉ khư khư ôm cái ví, thích đến không tài nào dời mắt đi đâu được.
Thì ra là như vậy, cô không cần tưởng tượng nữa, hằng đêm không cần phải đau lòng vẽ ra hình dáng của bảo bảo trong nước mắt nữa... bảo bảo đoản mệnh của cô nhất định sẽ có dáng vẻ thế này, xinh đẹp thế này. Thì ra là như vậy, nó sẽ đáng yêu đến mức này.
Nhìn Hoắc Duật Hy xúc động nhìn vào tấm ảnh mãi Tư Cảnh Hàn cũng đoán được cô đang nghĩ đến điều gì, hắn lặng yên không lên tiếng nữa để cô có thể ngắm đủ dáng vẻ của bảo bảo mà cô vẫn luôn đau lòng.
Là hắn đã cướp đi bảo bảo của cô bằng phương thức tàn nhẫn nhất nên làm sao bắt cô có thể quên đi ký ức kinh khủng đó? Làm sao có thể bắt cô quên đi bảo bảo - ánh sáng hy vọng duy nhất về hạnh phúc của cô khi không còn Tử Mặc?
Nhưng là ba năm trước hắn cũng đã tàn nhẫn cướp đi, tắm máu cho hạnh phúc còn lại mà cô có.
Nên là làm sao... hắn bắt cô quên cho được mối cừu hận mà bất kỳ ai suốt đời cũng không thể dung thứ cho kẻ thủ ác?!
"Tư Cảnh Hàn... "con của tôi" là bé trai hay bé gái vậy?"
Hoắc Duật Hy khàn khàn buông một câu này giống như lời cầu khẩn và cũng như tuyên bố bảo bảo ba năm trước chỉ của một mình cô.
Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều chấn động, lòng ngực của hắn ngưng trọng một nhịp thở, muốn đóng lại cái ví da nhưng Hoắc Duật Hy nắm chặt không cho phép hắn cướp đi hình ảnh bảo bảo mà cô luôn tưởng tượng, giống y hệt sự bất lực của ba năm về trước khi hắn đoạt đi bảo bảo cô cũng đã cố gắng níu giữ như thế.
"Việc này đã không còn quan trọng."
"Không... Nhưng tôi muốn biết! Tất cả đều tại anh, Tư Cảnh Hàn... mới như thế này." Hoắc Duật Hy không tránh được lời oán trách, vừa nghĩ tới đã kích động đến nổi quay sang nắm lấy áo của Tư Cảnh Hàn, đấm thật mạnh lên vai của hắn.
Người đàn ông không ngăn cản cô phát tiết, vốn biết những cảm xúc này cô luôn dồn nén trong lòng như sóng ngầm, nếu không chạm vào thì thật bình yên nhưng một khi đã nhắc đến dù đang yên đang lành, hai người hòa hợp vẫn không tránh khỏi xa cách.
Qua một lúc, tay cô đỏ lên, hắn mới vòng tay mình qua giữ chặt eo của cô, một tay khác kiềm giữ không cho cô đánh nữa, đuổi bắt đôi môi hồng nhuận mếu máo khóc như cách trấn an: "Đừng khóc, tất cả đều qua rồi. Sau này chúng ta sẽ có bảo bảo khác, sẽ cho nó thật nhiều thương yêu."
"Không, như vậy là không công bằng với bảo bảo của tôi." Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, đau khổ rơi nước mắt.
"Hoắc Duật Hy, nghe tôi đi. Chỉ có như vậy em mới thấy được cách tôi bồi thường cho bảo bảo của em."
"Anh nói dối, anh sẽ không thương bảo bảo của tôi."
"Không phải, tôi sẽ thương bảo bảo của chúng ta, là của chúng ta, không của riêng em." Giọng của Tư Cảnh Hàn chắc nịch mang theo kiên định sâu đậm.
"Có thật không?" Hoắc Duật Hy lo lắng muốn khẳng định lại, người đàn ông gật đầu hôn lên khóe mắt của cô. Bây giờ cô gái trong lòng hắn mới được một chút an tâm, luyến tiếc quay lại nhìn tấm ảnh trong ví, nhìn khuôn mặt thiên thần của hắn lúc nhỏ không khỏi động lòng.
"Anh đã hứa rồi, nhất định phải giữ lời đó." Ít lâu sau cô rù rì.
"Chỉ cần ngày mai em làm cô dâu xinh đẹp của tôi, chúng ta nhất định hạnh phúc!" Tư Cảnh Hàn không tiếc lời hứa hẹn nhưng đồng thời cũng là khẳng định.
Hoắc Duật Hy áp mặt vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông, đôi tay ôm lấy eo của hắn một cách lệ thuộc, nhắm mắt lại.
Hạnh phúc?
Đã quá muộn... Tư Cảnh Hàn...
Khi dưới bức ảnh này anh còn giấu tôi thêm hình ảnh một Bảo Bối.
Đã quá muộn khi tình cảm đông đầy trong mắt anh Bảo Bối chiếm một phần nên anh không thể nào cho tôi tất cả.
Đã quá muộn vì trước khi động lòng với tôi thì anh đã cướp mất bảo bảo tôi yêu thương nhất.
Nên hạnh phúc mà anh nói đó... đến không kịp nữa rồi.
Chiếc ví da được đặt lại trên bàn, trong đó bé trai vẫn đang nở nụ cười làm cong vút đôi mi, làn da trắng hồng sáng mịn, nó còn rất biết làm kiểu cho đôi môi hồng nhuận chúm chím thêm phần đáng yêu, tất cả đều khác xa với tính cách của Tư Cảnh Hàn hiện tại, chỉ có nốt rồi son trên mắt trái là dấu hiệu cho thấy hắn đã từng là một thiên thần cực đáng yêu như vậy, không sai lệch đi đâu được.
Hoắc Duật Hy nhìn mãi tấm hình cứ như nhìn bảo bảo của mình rồi mềm mại lên tiếng, đó là một sự nũng nịu cần người khác chấp thuận: "Tư Cảnh Hàn... anh đã hứa, anh phải bồi thường cho bảo bảo của tôi."
Tư Cảnh Hàn vuốt mái tóc của cô gái trong lòng, hơi nghiêng mặt dựa vào đỉnh đầu của cô, đôi mắt trầm lặng ý vị sâu xa, cũng nhìn tấm ảnh mà đáp: "Được, tôi bồi thường cho bảo bảo của em."
Tiếp theo là Hoắc Duật Hy chủ động ôm lấy cổ của hắn, dâng đôi môi ngọt ngào cho người đàn ông, hắn không từ chối ôm lấy cô đồng thời cho cô hiểu được một phần cơ thể của hắn đang vì sự chủ động của cô mà rục rịch.
"Tư Cảnh Hàn... chúng ta về phòng ngủ đi."
Người đàn ông làm nhiều hơn nói, Hoắc Duật Hy được hắn bế ra khỏi thư phòng chỉ bằng một động tác, trở lại căn phòng ngủ sớm đã được trang trí thành phòng tân hôn nɠɵạı trừ chiếc giường ngủ còn trắng tinh.
Hắn chống một tay bên người cô, một tay còn lại thu gom vải vóc của cả hai ném sang một bên.
"Này, nhẹ nhàng thôi, ngày mai tôi còn phải mặc áo cưới." Hoắc Duật Hy e lệ nhắc nhở.
"Tịch Liên sẽ biết cách thu dọn tàn cuộc cho tôi." Tư Cảnh Hàn không cho rằng sẽ quá phiền hà, ngày mai sáng sớm Hoắc Duật Hy sẽ được đưa sang chỗ của Mặc Lạc Phàm, Hoàng Tịch Liên sẽ ở đó cùng chuyên gia trang điểm giúp cô chuẩn bị. Bởi vì không có trưởng bối của Hoắc gia xuất hiện nên Tư Cảnh Hàn đã hứa sẽ kịp đưa Hàn thúc trở về để tiễn cô xuất giá.
Theo lễ nghi thì đêm nay đáng lẽ hai người không nên gặp nhau, bây giờ cô cũng nên ở chỗ của Mặc Lạc Phàm nhưng mà Tư Cảnh Hàn là ai, hắn rất cường ngạnh, trước tân hôn cũng không để cô chạy đi đâu khỏi tầm mắt, rước dâu chỉ là một nghi thức hợp thức hóa Hoắc Duật Hy trở thành mợ chủ của căn biệt thự này, còn lại hắn đều ngoan độc sửa đổi.
"Đừng... ở chỗ đó..." Hoắc Duật Hy giật mình kẹp chân lại nhưng đã quá muộn, dị vật ấm áp cứ như một con rắn uyển chuyển lả lướt đi vào vùng cấm địa thật dễ dàng.
"Ở chỗ này để lại dấu cũng chẳng ai nhìn thấy, theo ý của em rồi còn gì."
Lúc nào Tư Cảnh Hàn cũng dư thừa khả năng đem lại không khí nóng bỏng cho hai người vào những lúc như thế này, huống hồ gì Hoắc Duật Hy là người khơi chuyện thì hắn lại càng hăng hái.
"Cái này có được xem như ăn trái cấm trước tân hôn hay không?"
"Nói thừa..." Hoắc Duật Hy kháng nghị lời nói trêu đùa của người đàn ông xấu xa, trái cấm là cô cùng Tử Mặc nếm trải, không phải hắn. Chỉ là cô không nói ra những lời làm hắn mất hứng, chí ít vào lúc này cô luôn tỏ xấu hổ và e thẹn làm người khác yêu thương.
Tư Cảnh Hàn là con thú đói khát mồi ngon, nghĩ đến ngày mai cô còn phải đến chỗ Mặc Lạc Phàm từ lúc sớm hắn buông câu hỏi tà tứ: "Muốn nhanh hay chậm?"
Hoắc Duật Hy còn ngỡ ngàng, hắn đã thay cô quyết định: "Vậy thì nhanh đi. Có thể nghỉ sớm."
Đôi mắt to tròn của Hoắc Duật Hy dâng lên một dự cảm chẳng lành, sau đó cơ thể của cô hoàn toàn hiểu được tác dụng phụ của một từ "nhanh" đó là đau đớn rã rời.
"Anh..." Cô tức đến nổi không nói được gì, hờn dỗi đánh đánh vào cánh tay của tên đàn ông ưa trò man di.
"Phịch." Một chân vắt trên eo người đàn ông của cô trượt xuống giường, bủn rủn vô lực. Hắn được lợi thế sấn tới, vòng tay ra phía sau lưng ôm cô về phía mình, kéo gần khoảng cách.
"Hoắc Duật Hy, gọi tên tôi đi."
Hắn cho cô một mệnh lệnh, ngón tay lần vào miệng của cô không cho cô cố gắng im lặng nữa.
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy mơ màng, sự trướng đau và nóng hổi phân tán ở khắp nơi khiến cô không phân biệt được thế nào là thật giả.
"Ư..." Ngón tay của người đàn ông ở trong miệng cô không ngừng khuấy đảo, cô mυ"ŧ nhẹ rồi muốn chuyển sang cắn nhưng đã bị đoán được ý đồ, Tư Cảnh Hàn dễ dàng dùng những ngón tay còn lại bóp chặt lấy cằm của cô, không cho nghịch ý.
Ở một chỗ khác thắt lưng của hắn tăng thêm sức lực, đẩy cô từ cao trào này sang cô trào khác, từ thống khổ đi tới thiên đường rồi lại từ thiên đường trở về địa ngục, được và mất chỉ trong khoảnh khắc, đau khổ và khoái lạc cũng chỉ mất một giây.
"Tư Cảnh Hàn..." Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng đầu hàng gọi nhỏ tên của hắn.
Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn vì tiếng gọi này của cô càng trở nên u tối, hắn bắt lấy hai chân của cô quàng qua eo của mình, cô cũng phối hợp ôm lấy tấm lưng trần rộng lớn, vậy mà cả cơ thể của hắn thoáng run lên nhưng rất nhanh trở nên nóng rực, áp người xuống.
"A..."
Tư Cảnh Hàn mỉm cười thương tiếc chạm vào má của cô, cô vẫn dễ thương như vậy, giống cái lần đầu tiên của hai người cô cũng khóc uất ức thế này.
"Hoắc Duật Hy, cho tôi một đêm nhiệt tình." Hắn yêu cầu.
Hoắc Duật Hy lắc đầu: "Ngày mai mới là tân hôn... anh chậm lại, đau quá."
"Không." Tư Cảnh Hàn từ chối: "Tôi muốn đêm nay."
Tôi muốn đêm nay, Hoắc Duật Hy...
Em biết không, ngày mai là đông chí - ngày mà khoảng thời gian ban ngày ngắn nhất và thời gian ban đêm dài nhất, thời gian của chúng ta đã không còn, cửa địa ngục sẽ sớm mở ra, có thể đưa tôi trở về nơi bắt đầu để hoàn thành nguyện ước của em.
Tôi luôn tự cho mình là giỏi, không cần đến tình yêu của em nên bao lâu nay cố tìm cách đẩy em khỏi vòng tay của mình, nhưng bây giờ tôi đã hối hận rồi, tôi muốn đòi hỏi tình yêu của em, không cần cao thượng hoặc xấu xa nữa, xin em hãy cho tôi một cơ hội.
Ngày mai, đừng bỏ rơi tôi...
"Hư..."
Hoắc Duật Hy bị lật sấp người lại, một bàn tay nâng eo của cô lên cùng với đó là một sức lực phi thường đánh úp lấy cô. Cô cố gắng chống tay nâng bản thân ngẩn dậy, nhìn về phía sau để kịp thời ngăn người đàn ông đang hóa cuồng dã.
Tiếng ma sát kịch liệt che mất tiếng nói của cô, cơn đau làm giọng nói của cô trở nên mất giá trị và không còn sức lực để thốt ra một câu nguyên vẹn.
"Tư Cảnh Hàn..."
Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy tay của cô để cô ngồi dậy, hắn cũng ngồi áp vào lưng cô, giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô như độc dược câu hồn: "Tôi sẽ giúp em, di chuyển đi."
Ma xui quỷ khiến Hoắc Duật Hy lại làm theo, vịn vào hai cánh tay của hắn rồi nhịp nhàng lên xuống, cái eo nhỏ xíu cố gắng học theo tiết tấu nhưng không được, cô không yên tâm: "Tư Cảnh Hàn, tôi muốn nhìn thấy anh."
"Được, tôi ở đây." Tư Cảnh Hàn cưng chiều cho cô ngồi đối diện với mình, cũng vì thế hắn có thể bắt lấy đôi môi đỏ mọng, Hoắc Duật Hy không cho hắn hôn lên xương quai xanh và vùng trước ngực, cứ mỗi lần hắn di chuyển xuống dưới cô lại đẩy mặt của hắn ra, cho dù ngày mai Hoàng Tịch Liên có thể che đi vết hôn nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác xấu hổ khi đối diện với cô ấy và người trong đoàn trang điểm.
Hai bàn tay của Tư Cảnh Hàn vẫn giữ chắc eo cô, tiếp cho cô thêm một phần sức lực và đề phòng cô "không siêng năng" vận động, đòi hỏi cô phải nhiệt tình với mình bằng tất cả thể lực mà cô có.
"Chậc." Hoắc Duật Hy run rẩy đôi mi, hai tay vòng qua lưng của người đàn ông trong âm thanh ái muội của môi hôn cô nghe được nhịp thở của hắn đang tràn ngập trong lòng của mình.
Một lúc sau cô hơi ngẩn đầu tách khỏi phiến môi mỏng của Tư Cảnh Hàn nhưng lập tức chuyển sang ôm lấy mặt của đối phương, hôn lên đôi má cương nghị của hắn, hắn nhắm mắt mặc cho cô tùy ý thưởng thức khuôn mặt mỹ lệ trời sinh của mình.
Một bàn tay của Hoắc Duật Hy luồn vào mái tóc đen dày của người đàn ông liền ngửi được được mùi dầu gội quen thuộc của cả hai, nhưng khác hơn ở trên người của Tư Cảnh Hàn cô lại nghe ra được hương vị nam tính hoang dã nhưng không quá nồng mà vẫn thoang thoảng, nhẹ nhàng như đặc tính của gỗ đàn hương.
Da vẻ của Tư Cảnh Hàn vẫn luôn mịn màng, bây giờ càng không thay đổi, khi môi cô chạm vào mặt của hắn vẫn phải cảm thán ông trời đã quá hậu đãi với người đàn ông này, nhưng chẳng hiểu sao dù là trên mặt nhưng Hoắc Duật Hy vẫn ngửi được mùi hương của Tư Cảnh Hàn, hắn cứ như một túi thơm thời xưa, chỉ cần chạm vào liền tỏa ra được hương thơm dịu dàng và cũng đồng thời là độc dược mà cô đã không dứt ra được.
Móng tay của Hoắc Duật Hy vì kích tình mà bấu chặt vào lưng của Tư Cảnh Hàn, cào loạn từng vết xước đỏ tươi mỗi khi hắn đi quá giới hạn, cùng với vết sẹo dài cắt ngang lưng đã vẽ ra trên da người đàn ông một bản hòa tấu đầy đau đớn.
Nếu như hắn cần sự nhiệt tình cô sẽ cho hắn, một đêm ái ân thắm thiết trước hôn lễ cứ xem như là món quà cuối cùng cô hiến tế cho địa ngục.
Ngày mai, khi bình minh vừa lên một cuộc đời mới sẽ lại bắt đầu, đây mới là khởi đầu thật sự sau bao nhiêu lâu lạc vào sứ quỷ.
Tư Cảnh Hàn, tôi cho anh chỉ một lần nữa, hãy đến lấy đi.
"A..."
Tư Cảnh Hàn như đã nhận được lễ vật của cô, là sự nhiệt tình đáp trả không e dè từ chối, đôi môi mỏng luôn lạnh lùng cũng phải nhếch lên.
"Yên tâm, tôi đưa em lên thiên đường."
Hoắc Duật Hy cong mắt cười nhưng nước mắt tuôn rơi, nhìn người đàn ông ở trước mắt cho thật rõ thêm lần nữa, rồi cứ thế để sóng tình cuốn trôi.
"A ha..."
"Hãy kêu đi, tôi muốn nghe giọng của em." Tư Cảnh Hàn yêu cầu không cho phép từ chối, thắt lưng càng gia tăng lực đa͙σ.
Hoắc Duật Hy cong người đón nhận sự cường hãn của hắn, đôi môi căng đầy cắn lấy ngón tay thật e ấp rên khẽ:
"Tư Cảnh Hàn..."
"Gọi lớn lên."
"Tư Cảnh Hàn." Cả người cô ửng hồng, eo nhỏ vặn vẹo theo tiết tấu và sự luật động của người đàn ông cứ như một ŧıểυ yêu tinh câu hồn.
Tư Cảnh Hàn vẫn chưa cho là đủ: "Gọi nữa!"
"Tư... Cảnh Hàn! A... Tư Cảnh Hàn..."
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn nhòa đi, khi cô chưa kịp thấy đôi mi hắn đang run rẩy hắn đã cúi đầu hôn lên má của cô, đôi má mềm mại, dù cho cả đời này hắn cũng không quên đâu, đêm nay cô đẹp đến thế nào.
"Ưm... Tư Cảnh Hàn..."
Tư Cảnh Hàn cười mãn nguyện.
Hoắc Duật Hy, được rồi... tôi đã nghe được rồi, giọng của em gọi tên tôi...