Trong điện thoại, tiếng nói của Tống Viện Y dừng một chút.
“Mình … Mình không sao a, mình có khả năng tự bảo vệ bản thân.” Tống Viện Y an ủi nàng. “Mình sẽ đóng cửa không cho ai vào nhà, mấy công việc làm thêm trước kia của mình đã bị gián đoạn, mấy ngày nay mình muốn ra ngoài tìm việc mới, nhưng cậu cứ yên tâm, mình sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.”
Lo lắng quanh quẩn trong đầu, Lâm Hi Hi cũng không biết nói gì an ủi cô.
“Tốt lắm, nếu như cậu thấy chỗ nào không ổn nhất định phải liên lạc với mình, biết không?”
“Được, được , mình biết !”
Cúp điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh Lâm Hi Hi âm thầm sững sờ, nàng mơ hồ cảm thấy bất an, cũng không thể xác định đó là gì.
Tại nơi này sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban đêm không khí rất lạnh, nàng bước ra ban công muốn hóng gió, vụ án lần này hết thảy đều phải lo lắng.
Một lần nữa ánh sáng màu cam trên ban công chiếu rọi, ấm áp không gì sánh được, trong đầu nàng chợt nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, tự nhủ với chính mình phải sẵn sàng chịu đựng sự việc tồi tệ hơn nữa, ánh mắt mát lạnh đảo qua ban công phía đối diện, đột nhiên giật mình.
Nàng ngây ngốc nhớ không lầm, phía đối diện hẳn là nhà của Tần Dịch Dương.
Thế nhưng lúc này, cách xa khoảng hơn mười mét, dưới ánh đèn trên ban công nhà hắn cánh cửa bị một người mở ra, một thân ảnh yểu điệu bước ra, khép lại khăn tắm trước ngực, buông tóc cho gió thổi khô.
Ngực Lâm Hi Hi bỗng nhiên căng thẳng, có chút không tin vào mắt mình.
Người con gái kia dáng người rất nóng bỏng, dung nhan tinh tế gợi cảm, có đường nét của người phương Tây và đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Thân thể Lâm Hi Hi cứng ngắc không động đậy, đôi mắt trong trẻo tiếp tục nhìn, cô gái kia bỗng nhiên quay đầu lại, trên trán nổi lên tươi cười, bước chân xinh đẹp đi vào trong, thủy tinh trong suốt, Lâm Hi Hi thấy cô gái kia dường như bị ai đó áp vào thủy tinh, khăn tắm trên người cô ta từ từ tuột xuống, một đôi cánh tay to lớn bao vây cô ta, chiếm giữ, lửa nóng tràn ra khắp nơi.
Một màn kích tình mãnh liệt hiện ra trước mắt, mặt Lâm Hi Hi bỗng nhiên ửng hồng, cúi đầu!
Nàng thực không thích nhìn trộm những trường hợp như vậy, chỉ là … Nàng nhớ rất rõ đó là gian phòng của Tần Dịch Dương. Nàng bình phục hô hấp, một lát sau tiếp tục nhìn một lần nữa, cô gái kia toàn thân lõa lồ, lưng đè chặt lên thủy tinh, ngửa đầu rêи ɾỉ, ánh mắt thỉnh thoảng chăm chú nhìn người đàn ông, nhiệt tình hôn hắn.
Người đàn ông cao ngất bị bóng tối che khuất, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hình dáng.
Người phụ nữ thống khổ mà sung sướиɠ rêи ɾỉ, nhiệt tình đón ý hùa theo, làn môi đỏ mọng hôn lên mặt lên cằm người đàn ông, thân ảnh mờ nhạt, trong lúc đó, Lâm Hi Hi có thể thấy rõ khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, con ngươi thâm thúy sắc lạnh, không một tia gợn sóng, khuôn mặt tựa như tác phẩm điêu khắc của thượng đế, cô gái thâm tình hôn lên môi hắn, bị hắn nhàn nhạt đẩy ra, vòng tay ôm chặt thắt lưng mềm mại của cô ta, động tác kịch liệt điên cuồng như cái hôn ban nãy, khiến cô ta khóc nức nở cầu xin.
Lúc này đây, Lâm Hi Hi cũng thấy đủ rõ ràng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của nàng nổi lên một tia tái nhợt, bàn tay nắm lấy lan can có chút cứng ngắc.
Nàng nhanh chóng dời tầm mắt, không bao giờ… nhìn một lần nữa !
Khoảng cách xa như vậy, hẳn là không thể nghe được tiếng động gì, nhưng nàng luôn cảm thấy thanh âm lửa nóng văng vẳng dội vào tai nàng, mạnh mẽ vang lên, càng lúc càng lớn.
Nàng không muốn nghe!
Lâm Hi Hi rời ban công đi vào trong, đóng cửa lại, sau đó đem rèm cửa buông xuống.
Người đàn ông kia, đúng là Tần Dịch Dương.
Tim bỗng nhiên rối loạn, không khỏi cảm thấy thất bại.
Lâm Hi Hi bỗng nhiên không biết làm thế nào, ma xui quỷ khiến đi tới trước tủ lạnh, ngón tay di chuyển giữa coca và hồng trà do dự nửa ngày, lại không biết nên chọn cái gì, nàng không có thói quen uống rượu, trong tủ lạnh căn bản là không có rượu.
Có chút cụt hứng đóng lại cửa tủ lạnh, đầu óc Lâm Hi Hi hoàn toàn hỗn loạn.
Nàng nhớ về tất cả mọi thứ của Tần Dịch Dương, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, đến bây giờ cùng hắn có mối quan hệ không thể giải thích, nàng nhớ rõ ngày đó tại phòng làm việc hắn kịch liệt xâm phạm, thấp giọng hỏi nàng “Biết rõ tôi muốn gì chưa?”, nàng nhớ rõ mỗi cái hôn của hắn, mãnh liệt bá đa͙σ không cho kháng cự.
Toàn bộ linh hồn nàng đều bị hắn lấy đi, nàng cũng nhớ rõ nội dung hợp đồng, bản hợp đồng đủ để cho nàng thân bất do kỷ mặc hắn sắp đặt, nàng đã cự tuyệt, chỉ là bởi vì sợ, sợ phiền phức, tình hình tiến triển không thể nắm trong tay, sợ rơi vào vòng tay nguy hiểm của hắn !
Thế nhưng hiện tại xem ra nàng đã quá coi trọng bản thân.
Nàng vẫn luôn nhút nhát, nghĩ phải bảo vệ chính mình, muốn quên đi thân ảnh lúc gần lúc xa của Tần Dịch Dương.
Có phải hắn muốn nàng trở thành người đàn bà của hắn? Nếu như nàng là người đàn bà của hắn, có lẽ là, hắn chỉ muốn thân thể của nàng.
Thế nhưng, điều kiện như Tần Dịch Dương, hắn muốn loại phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Tại sao hết lần này tới lần khác hắn không chịu buông tha nàng? Hay là thực ra hiện tại hắn không có người phụ nữ nào, nhất thời cảm thấy hứng thú, cho nên chọn bừa một người gần hắn mà thôi.
Rốt cục suy nghĩ cũng thông suốt những …. chuyện này, Lâm Hi Hi không khỏi cười khổ một tiếng.
Sớm biết như vậy, nàng tại sao phải tự cho mình là đúng? Hắn đã từng giúp đỡ nàng, không có nghĩa là sau này vẫn giúp, không phải sao?
Đêm rất yên lặng, trong lòng cũng bình yên, không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng.
Thu dọn xong tất cả, Lâm Hi Hi sớm đi ngủ, nỗ lực để ngoài tai những tiếng động từ căn nhà đối diện, ôm nỗi lo lắng nặng trĩu đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, sau khi sửa soạn thật tốt bản kế hoạch, nàng đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Đây là lịch trình đã sắp xếp cho buổi trưa và buổi chiều, buổi tối mười một giờ máy bay cất cánh, tám giờ sáng mai tới nơi,” đôi mắt Lâm Hi Hi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tần tiên sinh còn có vấn đề gì không?”
Ánh mắt Tần Dịch Dương nhìn màn hình máy tính từ trên xuống dưới, đảo qua bảng lịch trình nàng đưa, hít một hơi: “Nghĩ kỹ rồi, không đi đúng không?” Hắn tựa lưng vào ghế xoay, ngón tay thon dài để trên môi.
Hoan ái ròng rã một đêm. Tinh thần hắn cư nhiên vẫn sáng láng như Tần Dịch Dương trước đây, vẻ ưu nhã cùng mị hoặc mê người lộ ra, nhất cử nhất động đều tác động đến trái tim Lâm Hi Hi. Lông mi dài rậm của nàng từ từ cụp xuống, xinh đẹp tựa như cánh bướm, nhẹ giọng nói: “Tần tiên sinh lên đường thuận buồm xuôi gió, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật tốt, sẵn tiện chúc ngài có chuyến du lịch tốt đẹp.”
Tần Dịch Dương dừng một chút.
Từ khi nào nàng lại học được những lời lẽ khách sáo như vậy?
“Ngài còn có gì sai bảo không? Tần tiên sinh, nếu không còn việc gì, tôi đi ra ngoài làm việc.” Lâm Hi Hi cầm lấy tập tài liệu.
Đôi mắt Tần Dịch Dương đảo thoáng qua, ngày hôm nay nàng mặc một bộ váy màu đen đơn giản vừa vặn, áo măng – sét màu trắng khoác bên ngoài, lộ ra cái cổ trắng ngần ngọt ngào của nàng, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện dưới làn tóc.
Hắn đứng dậy đi tới, ngay tại lúc nàng cảm nhận được sự nguy hiểm thì hắn đã đứng trước mặt nàng, hai tay đút trong túi quần, chăm chú nhìn nàng .
“Tối hôm qua cô nhìn thấy những gì?” Hắn mở miệng, nhàn nhạt hỏi.
Lâm Hi Hi bỗng nhiên run lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hắn làm sao mà biết được ?
“Tôi…” Lâm Hi Hi đột nhiên á khẩu, lẽ nào nàng lại nói tối hôm qua nhìn thấy hắn cùng một mỹ nữ triền miên nóng bỏng? Hắn căn bản sẽ không giận nàng đã xem trộm sao?
Việc bọn họ làm quá mức lộ liễu! Chỉ cách một cái cửa kính mà không hề kiêng kị hành động.